Một ngày mới lại đến, Ain tiếp tục hướng dẫn các tộc nhân ôn lại quy trình chuẩn bị và kiểm tra dụng cụ, thực phẩm.
Đến tối, sau một ngày bận rộn, hắn trở về nhà và bắt gặp cảnh tượng bốn cô gái đang tất bật chuẩn bị cho buổi lễ. Nhìn họ chăm chút từng chi tiết, lòng Ain dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả.
Khoảng thời gian bên nhau không dài, nhưng đủ để hắn cảm nhận trọn vẹn những cảm xúc mới lạ này.
Ở kiếp trước, Thiên chỉ vừa kịp lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò với Duyên ngay sau khi cô đặt chân đến miền Nam. Hai gia đình cũng chỉ mới bàn bạc sơ qua về ngày cưới. Vì vậy, cảm giác tự tay chuẩn bị cho một hôn lễ là điều mới mẻ đối với hắn.
Ain từng có kinh nghiệm tổ chức tiệc sinh nhật cho cấp dưới, nhưng so với lễ cưới đầu tiên của bộ lạc, thì sự kiện này khiến hắn phấn khích hơn bao giờ hết.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng đến, đêm trước ngày cưới.
Ain nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ sâu vì kiệt sức sau một ngày dài. Ở góc phòng, bốn cô gái lặng lẽ ngồi bên nhau, rồi chợt đồng loạt đứng dậy, tiến lại gần hắn.
Ánh nến chập chờn phản chiếu lên gương mặt yên bình của Ain. Một nụ cười nhẹ hiện hữu trên môi hắn, như thể đang mơ một giấc mộng đẹp.
Cả bốn người nhìn nhau, rồi đồng thanh nói:
"Cảm ơn anh...Suốt thời gian qua, anh luôn bên cạnh em, luôn đồng hành cùng em. Những lúc em buồn, anh dỗ dành. Khi em khó khăn, anh không rời bỏ."
"Cảm ơn anh...vì đã luôn chờ đợi em, từ kiếp trước đến hiện tại. Khoảng thời gian này, anh đã nỗ lực hết mình cho đám cưới của chúng ta, hoàn thành ước nguyện còn dang dở của kiếp trước."
"Giờ đây, em không còn gì để tiếc nuối nữa. Em chúc anh hạnh phúc bên họ. Nhưng...anh có biết chúc phúc cho người mình yêu bên người khác đau đớn thế nào không?"
"Nhưng anh có nhận ra không? Trong bốn người đó, mỗi người đều có một phần của em. Hãy trân trọng họ như đã từng trân trọng em. Và đừng để em bắt gặp anh lăng nhăng với ai khác đấy...Thôi, em phải đi rồi."
"Em yêu anh, Thiên..."
Dứt lời, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt họ. Cả bốn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Ain, rồi ngã xuống, chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Năm phút sau, từ khóe mắt của Ain, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống. Trong cơn mơ, hắn khẽ thốt lên:
"Ngốc...Anh cũng yêu em mà..."
…
Trời tờ mờ sáng, bầu không khí bên ngoài ngôi nhà của Ain đã vô cùng nhộn nhịp. Các tộc nhân tất bật kiểm tra lại khâu chuẩn bị cuối cùng trước khi buổi lễ diễn ra.
Bên trong căn nhà, vài nữ tộc nhân đang giúp bốn cô dâu mặc trang phục. Ain thì đã chỉnh tề từ sớm, hắn bước ra phía trước, xem xét lần cuối mọi thứ.
Cách đó không xa, Ichi cùng gia đình nó đi tuần quanh khu vực tổ chức hôn lễ, không phải để bảo vệ mà với một hy vọng đơn giản: nếu ai đó tốt bụng ném vài cái xương cho nó thì sao? Dạo này Ain bận quá nên ít có thời gian chơi với tụi nó.
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng đầu tiên của ngày mới phủ xuống, mang theo sự ấm áp của mùa xuân. Đây có lẽ là điềm lành cho ngày trọng đại của bộ lạc.
Dio đứng trên bục cao, đảo mắt nhìn khắp quảng trường, thấy tất cả đã sẵn sàng bèn cất giọng vang dội:
"Mời mọi người vào chỗ ngồi! Vui lòng trật tự, không chen lấn!"
Dứt lời, các tộc nhân lần lượt tìm về vị trí được sắp xếp trước. Những ai ở xa sân khấu có hơi tiếc nuối, nhưng không ai phàn nàn. Họ hiểu rõ, những chỗ ngồi gần nhất được dành cho người có vai vế hoặc thân thiết với tộc trưởng.
Bên ngoài, vẫn có một nhóm tộc nhân đang làm nhiệm vụ canh gác, đảm bảo sự an toàn cho toàn bộ lễ cưới. Nhóm thợ săn thì đã hoàn tất nhiệm vụ từ sớm để kịp tham gia buổi tiệc.
Chỉ đáng tiếc là nhóm dò quặng của Lim vẫn đang trên đường trở về, lỡ mất dịp trọng đại này.
Khi mọi người đã ổn định, Dio hít sâu một hơi, rồi hùng hồn tuyên bố:
"Xin chào mừng tất cả đến với buổi lễ hôm nay! Không để mọi người chờ lâu nữa, xin mời cô dâu và chú rể bước vào!"
Bên ngoài, Ain đứng chờ sẵn, nắm chặt tay Eny và Duyên hai bên, rồi từ từ bước vào. Opf và Rin đi ngay phía sau hắn.
Cả năm người xuất hiện trên tấm thảm vải, hòa cùng tiếng vỗ tay vang dội của toàn bộ tộc nhân. Không gian như lắng lại, tất cả như nín thở trước khoảnh khắc thiêng liêng này.
Những bộ trang phục Ain và các cô gái mặc hôm nay không chỉ có màu sắc rực rỡ mà còn mang họa tiết tinh xảo chưa từng có.
Nhưng điều làm chúng thực sự lộng lẫy chính là những con người đang khoác lên chúng – một vẻ đẹp thuần khiết và huy hoàng hơn bất cứ thứ gì mà bộ lạc từng chứng kiến.
Hôn lễ đầu tiên của bộ lạc sắp bắt đầu.
Ain có chút mất bình tĩnh, nhưng khi liếc sang hai bên, hắn thấy Eny và Duyên đã đỏ bừng cả mặt. Hắn khẽ siết tay họ, truyền hơi ấm, rồi hít sâu, giữ vững bước chân tiến lên phía trước.
Hai cô gái cảm nhận được bàn tay vững chãi của Ain, ngước nhìn gương mặt có phần căng thẳng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh của hắn. Một cảm giác hạnh phúc âm thầm lan tỏa trong lòng họ.
Con đường dẫn đến sân khấu được trang trí bằng những hàng hoa dại rực rỡ sắc màu, đây là những loài hoa mà Ain đã cất công lựa chọn suốt nhiều ngày.
Đương nhiên, để tránh sự cố ngoài ý muốn, chúng đã được nhóm Trị liệu kiểm tra kỹ lưỡng. Ain thầm nghĩ, nếu đang làm lễ mà hoa phát ra phấn độc hay gây mê thì đúng là thảm họa.
Cuối cùng, cả đoàn bước lên sân khấu. Ain nhẹ nhàng đỡ bốn cô dâu lên bậc thềm, trong khi Dio nhanh chóng di chuyển sang một bên, chuẩn bị cho phần nghi thức.
Dio hít sâu, cất giọng trầm ổn:
“Mời tất cả mọi người đứng dậy, buổi lễ chính thức bắt đầu.”
Toàn bộ tộc nhân đồng loạt đứng lên, chỉnh trang lại quần áo. Khi thấy mọi thứ đã đâu vào đấy, Dio tiếp tục:
“Nhất bái thần hộ mệnh!”
Ain và bốn cô dâu cùng cúi đầu hướng về tế đàn có hình con rùa lớn, biểu tượng của thần hộ mệnh. Các tộc nhân cũng cúi đầu cầu nguyện.
Bỗng, từ mặt nước tĩnh lặng phía xa, một con rùa khổng lồ bất ngờ trồi lên, gầm vang một tiếng chấn động cả khu vực, như lời chúc phúc cho đôi tân lang tân nương.
Ain ngẩng đầu, dõng dạc hô lớn:
“Cảm ơn thần hộ mệnh đã ban phước lành!”
“Cảm ơn thần hộ mệnh!”
Tộc nhân đồng thanh hô vang, giọng nói hòa cùng tiếng sóng vỗ. Khi họ ngước lên, mặt nước đã trở về vẻ yên bình như chưa từng có gì xảy ra.
Dio nhanh chóng tiếp tục nghi thức:
“Nhị bái cha mẹ.”
Ain cùng bốn cô dâu cúi lạy trước hai tấm gỗ khắc tên cha mẹ hắn. Đây là cha mẹ kiếp trước của hắn, còn bốn cô gái từ lâu đã không còn nhớ tên cha mẹ mình, nên họ xem cha mẹ Ain như cha mẹ chung.
Ain đỡ từng người đứng dậy, rồi cả năm người quay lại đối diện nhau.
Dio cất giọng:
“Phu thê giao bái.”
Ain cúi đầu trước bốn cô dâu, họ cũng làm theo. Ain ngẩng lên trước, khẽ ra hiệu để đảm bảo họ không cúi mãi không ngẩng lên được.
Ngay khoảnh khắc đó, cả bộ lạc vỡ òa trong tiếng vỗ tay rộn rã.
Ain bình tĩnh nhìn xuống dưới, hít một hơi sâu rồi lên tiếng:
“Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự buổi lễ hôm nay.”
“Bộp bộp bộp!”
Tiếng vỗ tay vang dội khắp quảng trường. Ain chờ cho tiếng ồn lắng xuống rồi nói tiếp:
“Không để mọi người phải chờ lâu hơn nữa, hãy cùng nhau tận hưởng bữa tiệc! Chúc mọi người ngon miệng!”
Dứt lời, từ bên hông sân khấu, nhóm tộc nhân phục vụ nhanh chóng xuất hiện, mang những món ăn thịnh soạn bày lên bàn.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu!
Những đứa trẻ hò reo thích thú khi thấy các món ăn có hình dạng kỳ lạ như mực ống được cắt tỉa tinh xảo. Người lớn thì hào hứng với rượu trái cây, dù đã uống nhiều lần nhưng hôm nay lại có hương vị đặc biệt hơn.
Lão Ky ngồi một góc trầm trồ trước những món ăn hấp dẫn trên bàn bên cạnh, nhưng rồi thở dài vì bản thân đã có tuổi, không thể ăn quá nhiều như trước.
Dù các món ăn không quá mới lạ, nhưng trong một không gian rộng rãi, sạch sẽ, với cách bày trí đẹp mắt, cộng thêm bầu không khí của một ngày trọng đại, tất cả mọi người đều cảm thấy những món ăn này đã được nâng lên một tầm cao mới.
Trong khi bữa tiệc diễn ra, Ain và bốn cô dâu cùng nhau đi chúc rượu từng bàn. Những lời chúc phúc ấm áp không ngừng vang lên từ các tộc nhân, đáp lại, Ain vui vẻ cạn ly từng ly rượu trái cây.
Sau khoảng mười bàn, Ain bắt đầu thấy hoa mắt, trong tầm nhìn có tận tám cô dâu đang lắc lư trước mặt hắn. Hắn định uống tiếp thì bất ngờ Eny giật lấy ly rượu của hắn, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Mấy tộc nhân ngồi cùng bàn sững sờ nhìn cô bé, Ain thì cười khổ. Không ngờ Eny vẫn bộc trực như ngày nào.
Lúc này, Ain chợt nhận ra một sự thật đáng sợ.
Ngoại trừ khoảng mười mấy bàn của đám trẻ con, năm bàn của mấy lão già, và hơn mười lăm bàn dành cho nhóm canh gác, thì số bàn còn lại vẫn là...gần tám mươi bàn!
Ain nhìn sang bốn cô dâu, chỉ thấy ánh mắt họ đầy sự hối hận giống như hắn.
Đám tộc nhân xung quanh cười ầm lên khi thấy tộc trưởng của họ rơi vào tình huống khó đỡ. Ain tự ái, quyết không chịu thua, thế là hắn xốc lại tinh thần, một mạch đi thẳng đến bàn thứ năm mươi.
Sau khi chiến đấu với rượu trái cây một hồi, Ain cảm thấy trời đất xoay tròn, hắn lảo đảo đi tìm một góc sân khấu để...giải quyết hậu quả.
Vài phút sau, hắn trở lại với gương mặt tỉnh táo hơn một chút.
Bốn cô dâu cũng chẳng khá hơn hắn là bao, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chúc rượu, cả bốn người cũng lần lượt đi tìm chỗ "xả".
…
Trong khi đó, Dio ngồi chung bàn với Pu, Ry, Ska và Zua, lắc đầu ngán ngẩm:
“Đấy, tao nói nó rồi, bớt bàn đi mà không nghe, giờ nhìn cái cảnh này xem.”
Pu và Ska chỉ cười khúc khích. Zua cũng bật cười, nhưng chưa kịp kiềm chế đã bị Ry bắt gặp.
Ry liếc sang, cười bâng quơ:
“Mốt ai cưới nhớ rút kinh nghiệm nha, không là lại giống thằng Ain bây giờ đó.”
Dứt lời, Ry kín đáo liếc qua Zua, khiến thằng nhỏ nàng bỗng đỏ mặt. Nhưng rồi, khóe miệng Zua giật giật, nó nắm lấy cổ áo Ry, ghì sát lại đầy uy hiếp.
Ry cũng không vừa, lập tức giơ tay chọc vào mũi Zua một cách khiêu khích.
Dio thở dài, bất lực làm người hòa giải.
Ska ngồi bên cạnh chỉ cười khúc khích, trong khi những người còn lại nhìn nhau cười khổ. Họ đã quá quen với cảnh cứ hễ có cơ hội, hai đứa này lại đấu khẩu hoặc thậm chí là động tay động chân.
May mắn thay, đây là hôn lễ của Ain, nên Zua không dám làm gì quá lố.