Sau ba ngày, nhóm Ry thành công đặt chân lên đỉnh núi. Nhìn toàn cảnh từ đây, cả đám ngạc nhiên khi thấy bộ lạc trông nhỏ bé đến kỳ lạ.
Ry một lần nữa trải nghiệm cảm giác này, hít một hơi bầu không khí trong lành và lạnh lẽo, rồi nhanh chóng nói với cả đám:
“Được rồi, đi thu hoạch vật kia mang về cho tộc trưởng thôi.”
Cả đám gật đầu rồi tiến về trung tâm đỉnh núi, nơi có một hồ nước nhỏ. Nhìn diện tích hồ, có thể đoán rằng đây từng là một ngọn núi lửa.
Nhưng thời gian dài nó đã không hoạt động nữa, vì vậy mà tuyết mới có thể đóng lại trên thân núi, không phải tự nhiên mà Ain cho Ichi đi thăm dò.
Nếu ngọn núi này hoạt động thì với bản năng của mình, Ichi đã cảnh báo hắn từ lâu, còn chưa hết là lão Quy vẫn nằm đây, nhưng tiếc là Ain quá nhiều việc.
Nên hắn mới không do thám ngọn núi này, thời gian mới tới đây, hắn cùng với anh em mình cũng đã từng đi lên thân núi tìm thú để săn, nhưng chưa bao giờ cùng đám bạn đi lên đỉnh núi.
Hắn cũng đã mơ hồ nhận ra ngọn núi nhưng chưa có chứng cứ để xác định chính xác, vì vậy mà Ain mới nhờ Ichi lên dò thử, nếu không có thì cũng không sao.
Và giờ đây, trước mắt Ry cùng với đám tộc nhân là một hồ băng, Ry chạm vào mặt nước, cảm giác lạnh lẽo truyền tới, nó mới thắc mắc vì sao Ain cần thứ này?
Bỏ qua cái thắc mắc, Ry lấy cây rìu của mình ra, đám người thấy vậy lùi ra xa, Ichi thì đã ở phía xa từ đầu.
“Rầm!”
Ry vung rìu cực mạnh xuống mặt băng, nhưng lực của nó vẫn chưa đủ. Lớp băng chỉ hiện lên vết nứt chứ không vỡ.
Ry nhìn mặt băng mà trầm mặt, nó lại vung rìu.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Ry vung liên tiếp ba cú vung rìu hết sức của nó, nhưng kết quả cũng như lần trước, mặt băng cũng hiện ra nhiều vết nứt hơn mà thôi.
Đám người ở xa thì thắc mắc vì sao Ry đã vung bốn cú rìu rồi mà vẫn chưa thấy nó nhấc vật kia lên, bọn họ tò mò nên chạy lại xem.
Nhìn rồi mới bất ngờ, người có sức mạnh tốt nhất bộ lạc chỉ để lại những vết nứt, vậy thứ này cứng đến mức độ nào?
Ry cũng không quá buồn lâu, nó vội bảo mấy người kia lấy dụng cụ ra, bắt đầu khai thác băng đá.
Đám người nghe vậy mới vội lấy dụng cụ ra, nào đục, nào xẻng, nào búa,...Từng người bắt đầu vào vị trí, người đục người dùng xẻng bẩy băng đá lên.
Hì hục cả tiếng thì cả đám mới lấy được một tảng đá có cạnh 10cm, chiều dài tổng thể gần 50cm, nhìn khối đá đục đục nằm trên xe kéo cả bọn thích thú.
Nhưng cũng phải bình tĩnh lại để tiếp tục nhiệm vụ, từng tảng đá được khai thác thành công, những tảng đá đầu thì còn chưa quen cách làm, do đó không bể thì cũng hư hại không ít.
Thậm chí có tộc nhân bất cẩn làm rơi một cây búa gỗ xuống hồ, anh ta với theo định chụp lấy, nhưng chỗ băng anh ta đứng lại bỗng vỡ ra.
Nhìn người chìm xuống, Ry không kịp nghĩ chỉ đưa tay xuống cho người kia nắm lấy, dòng nước lạnh buốt làm cho Ry phải đau đớn.
Dù đã mặc hai lớp áo lông thứ nhưng cũng không cản được cảm giác lạnh lẽo của hồ băng, Ry nắm lấy được tay của người kia, nó dùng sức kéo lên.
Mấy người xung quanh sau giây phút bất ngờ cũng bừng tỉnh, họ vội nắm người Ry đang cúi người hơn phân nửa dưới nước lên bờ, Ry được kéo lên thành công.
Nó ngã người sang một bên thở dốc, còn tên kia thì run lẩy bẩy trên đất, người hắn co rúm lại, ho vài cái sụ sụ. Mấy người đi cùng liền cởi áo của mình ra, đắp lên người tên kia, để hắn ấm hơn.
Một người thì chọn một chỗ sạch sẽ bắt đầu đốt lửa lên, hai người vội dìu tên kia quá sưởi ấm trước ngọn lửa, bọn họ cũng hỏi thăm nhưng chắc ám ảnh với việc vừa rồi nên tên kia không có trả lời.
Ry nhìn bàn tay của mình đã nhăn nhúm lại thì nhíu mày, dù nó đã được ban phước nhưng cơn lạnh ở hồ đã khiến nó hoài nghi:
“Sức mạnh của Thần cũng chịu trước thiên nhiên sao?”
Lắc đầu, Ry đi lại chỗ kia xem, nó mới nhận ra người kia rơi là do vết nứt mà nó gây ra ban đầu, Ry vội nói mọi người tránh chỗ nứt ra.
Rồi tiếp tục công việc, làm cho đến gần tối thì cả bọn mới chịu nghỉ ngơi gần đó, tên bị rơi xuống cũng đã bình tĩnh lại, hắn kể về khoảnh khắc rơi xuống để nhắc nhở mọi người.
Bữa ăn tối giản dị, Ry nhìn mấy tảng đá trên xe kéo mà suy tư, Ichi thì nằm ngủ một góc.
Xe kéo lần này nhóm Ry mang theo được làm để tích trữ đá, Ain còn tránh cho việc băng tan nên thủ sẵn một cái hộp sắt lớn có chiều dài 2m, cao 0,5m, rộng 1m và có nắp đậy, bên trong hộp còn có lớp muối rải ở dưới.
Số lượng lần này đi chỉ có hai xe, nhưng một xe kéo đã đầy, một xe được một phần ba hộp sắt, với tiến độ này thì trưa mai nhóm Ry có thể quay về.
Như kế hoạch, sáng hôm sau, Ry cùng với các thành viên đã làm xong nhiệm vụ trước thời gian dự kiến, cả đám kéo nhau quay về, trước khi về còn dọn dẹp dấu vết trả lại như ban đầu cho ngọn núi.
…
Ain nhìn những tảng đá vẫn còn tốt trong hộp sắt mà vui sướng, hắn thưởng cho các tộc nhận vài kg thịt bồi bổ, riêng Ry là một lời hứa làm rìu bằng vật liệu mới, rìu sắt đã không còn sự yêu thích của Ry lúc này.
Chờ cho đám người đi khỏi, Ain mới cười như được mùa, với trình độ toán học của Ain thì hắn tính sơ được đâu đó hai hộp sắt mang về gần 2000 tảng băng đá.
Hắn vội đẩy hai hộp sắt vào bên trong hầm chứa, nhìn trong hầm vô số tảng đá được chất vào cái hố ở dưới đất, nhưng chúng còn rất nhiều nên hắn chất đại vào các góc tường, nhìn cảnh này mà Ain cười không ngớt.
Đây chính là thứ hắn mong chờ, nhưng hắn còn việc phải làm, Ain bắt đầu đi cho nhóm nấu ăn nấu những nồi nước nóng mang tới chỗ hầm chứa.
Dù khó hiểu nhưng những thành viên nấu ăn nhanh chóng làm theo lời của tộc trưởng, nhìn những nồi đất chứa nước nóng hổi, Ain mỉm cười rồi nhờ người mang vào trong giúp.
Những thành viên vội đi theo tộc trưởng vào bên trong một căn phòng lạ, ngay từ lúc bước qua cánh cửa hầm, bọn họ đã thấy rùng mình trước không khí lạnh lẽo của không gian bên trong.
Một cái hang đá lạ lẫm, ở trung tâm là một cái hố đang chứa những viên đá trắng đục, xung quanh hầm ở các góc tường cũng chứa vô số tảng đá lại kia.
Ain lấy những mảnh vải đắp lên trên rồi rơm, mùn gỗ rắc lên trên những tảng băng.
Làm xong, Ain mới đặt hai thanh gỗ lên trên hố, đặt đến khi chừa một khoảng nhỏ của hố mới dừng lại, Ain tiếp tục đặt lên trên thanh gỗ là những tủ lạnh đất.
Sau đó Ain mới quay lại nói:
“Đổ nước nóng vào trong tủ lạnh đi.”
Nghe thấy tiếng của tộc trưởng, đám tộc nhân mới hoảng loạn rồi đổ nước nóng vào tủ lạnh đất, chỉ là không ai nhận ra trên mặt nước của những nồi nước nóng đã xuất hiện li ti mảng băng.
Sau khi đổ xong, Ain mới cho đám thành viên nấu ăn ra ngoài tiếp tục nấu nước nóng, đương nhiên cũng dặn không được tiết lộ việc này.
Ở bên trong, Ain rùng mình, hắn bắt đầu thấy hơi lạnh vào gáy mình, nhìn không khí lạnh bốc lên từ hố, Ain suy ngẫm một lúc rồi đi ra ngoài chờ tộc nhân.
Không phải Ain muốn làm nhiều thứ cho mất công, hắn sợ, hắn sợ băng lâu năm sẽ giữ lại những vi sinh vật nguy hiểm, rồi khí độc bla bla…
Nên Ain mới chỉ muốn dùng những tảng băng đá là nhiệt liệu cho việc làm nước đá thật, cho hắn sử dụng nào là đá bào, trái cây dầm,...Nghĩ thôi mà Ain chảy cả dãi.
Hmm, quay lại nào.
Nước đá thì phải khử trùng, thời này chỉ có cách nấu nước sôi lên mà thôi, để ngăn cản vi sinh hắn phải dùng những vật liệu giữ nhiệt tốt để làm nóng băng đá.
Điều này khiến chúng sẽ tan rồi thấm vào đất phía dưới, nhưng nó lại cấn ở chỗ, hắn cần làm nước đá nên cần tảng băng để giảm nhiệt độ, giờ lại giữ nhiệt thì nước đá đóng kiểu gì.
Ain đương nhiên có cách, hắn cứ để như vậy thôi, chứ giờ làm gì, một là có nước đá nhưng có tỉ lệ rủi ro, hai là đợi sang năm tiếp tục thử.
Với lại đây chỉ là những thứ Ain muốn thử nghiệm một chút, chỉ là ham muốn nhất thời, Ain không quá coi trọng việc làm nước đá này, có cũng được không thì thôi.
Nếu đặt mình giữa việc thích thú mới mong ước và mạng sống, Ain chọn mạng sống còn hơn, dù có khổ sở, đau đớn tột cùng hắn vẫn chọn sống sót.
Chỉ có sống Ain mới có cơ hội trả thù, có cơ hội chà đạp kẻ kia, chết rồi còn ý nghĩa gì, hắn vẫn còn tương lai, còn cơ hội lên tầm cao mới.
…
Sau hai tuần, Ain mới mở cánh cửa hầm đã đóng suốt thời gian qua, vẫn là cảm giác lạnh buốt, giờ đây bên trong tràn ngập những lớp sương mờ.
Tầm nhìn hạn chế, Ain vội phủi tay mấy cái cho tầm nhìn rõ hơn, bàn tay của hắn bắt đầu co lại, Ain nhanh chóng bước tới chỗ cái hố.
Nhìn vào bốn cái tủ lạnh đất, Ain thấy một tảng băng trắng tinh khiết, hắn mỉm cười, Ain lấy một cái búa gõ nhẹ vào lớp đá.
“Cốc”
Tiếng vang lại là sự âm trầm, Ain mới lấy ra con dao sắt cạo mặt nước đá, đưa lên miệng nếm thử, hắn có chút hồi hộp, hắn còn nhờ lão Quy có chuyện thì giải độc giúp hắn.
…
Lão Quy im lặng, ở thần giới, lão lẩm bẩm: “Đồ nhát chết.”
“Ba đứa này cũng chưa chịu tỉnh nhỉ?”
Lão nhìn sang thân ảnh gần đó, một con rùa, một con khỉ, một con heo rừng đang lơ lửng trong không trung, thân thể cả ba có một cái màn bao bọc màu xanh nhạt.
Ánh sáng đôi lúc nhấp nháy như muốn bùng nổ như rồi lại thôi.
…
Cảm giác lạ lẫm, Ain thốt lên:
“Ủa là nước mà?”
Nói xong thì Ain mới nhận ra chỗ sai, gãi đầu, hắn nhìn xuống chỗ hố băng, thấy số băng vẫn như vậy, Ain vội đi ra ngoài hầm, chưa tới lúc thu hoạch.