Ain làm xong công việc dẫn thú cưng kia, thì đi lại chỗ Pu, đang hướng dẫn mấy người sử dụng đồ dùng mới. Ain ngoắc tên Mih ra một góc rồi hỏi:
"Thấy thế nào? Lò nung có thể làm rìu ngắn được không?"
"Thưa tộc trưởng, lò nung rất tốt nhưng tôi vẫn chưa thấy có vật liệu nào để sử dụng ạ."
Mih sau khi bị bắt làm nô lệ, do ở bộ lạc Huyết Sắc không có một quặng sắt nào để cho thành viên bộ lạc hắn trổ tài, chỉ có số quặng gom được từ bộ lạc cũ nung ra thành vũ khí mà các thành viên đi săn sử dụng mà thôi.
Tới khi hắn chứng kiến đám người kia chết hết, thì muốn nổi lòng tham thu gom lại số rìu ngắn đấy, nhưng áp lực từ con heo rừng chúa ngăn cản hắn lại. Giờ đây ở bộ lạc này, có lò nung quá tốt, có nhiều công cụ hỗ trợ làm tay hắn ngứa nghề a.
Ain chỉ gật đầu rồi nói:
"Đợi sau vài ngày, các ngươi học hết cách làm chỗ Pu đi, ta sẽ cho ngươi thể hiện. Thôi đi học tiếp đi."
Chào tộc trưởng một cái, rồi Mih tiếp tục vào học hỏi những thứ mới. Ain đi ra chỗ Ska kiểm tra tình hình mảnh ruộng. Giờ đây có vô số loài cây được nhóm Ain mang về.
Tuy nhiên, không phải loài cây nào cũng có môi trường sống, sinh trưởng, điều kiện giống nhau nên Ska giờ vừa tìm hiểu, ghi nhớ và thử nghiệm. May mắn có bốn người đồng ý tham gia cùng hắn nên công việc đỡ đi phần nào.
Ain đi trong mảnh ruộng vừa kiểm tra, vừa nói về một số kiến thức hắn có được cho năm người tộc nhân mới kia, cũng như ghi nhận lại một số vấn đề gặp phải trong công việc.
Như cần làm thêm công cụ để trồng trọt, Ain nhanh chóng bàn giao lại cho Pu và Dio làm. Xong ở đây, Ain đi ra chỗ hồ cá nuôi. Đang có quá nhiều con trong hồ, hắn bắt vài con cá to lớn thả về hồ cá.
Trong nhà kho, số lượng trái cây, gia vị, thảo dược bảo quản bằng hai cách là phơi khô hoặc bỏ vào tủ lạnh đất. Đi tới chỗ bầy sói thì Ain mỉm cười khi thấy cảnh hai con sói mẹ ngủ trong hang, còn mấy con sói con thì ngủ bất cứ ở đâu chúng thấy thoải mái.
Nghe mùi quen thuộc, mấy con sói con bật dậy chạy lại mừng rỡ. Hắn đùa giỡn với chúng một lúc, rồi đi ra chỗ chuồng heo xem xét một hồi, sau đó về nhà ngủ.
Tới khi trời sập tối, Ain tập hợp nhóm người mới tập luyện. Dio nhìn thấy chỉ lắc đầu, nói với thằng Pu kế bên:
"Mày xem nhóm người này chịu thằng Ain được mấy ngày?"
"Cao lắm ba ngày, nếu cố lắm là năm ngày. Kể cả tụi mình còn không chịu được quá lâu khi lần đầu bị mà."
Pu xoa cằm nghĩ một lúc lâu mới nói ra. Dio gật đầu đồng ý với điều này. Ain bình thường thì không sao, chứ vào huấn luyện thì hắn như ác quỷ vậy. Trai, gái gì hắn cũng không quan tâm mà ép buộc như nhau cả, tập tới khi nào hắn thấy ổn mới ngưng. Ska suốt hai tuần đầu mùa đông chỉ tập sự bền bỉ mà thôi còn không chịu nổi nữa là.
Nhớ tới thời gian ác mộng đó, hai đứa nhanh chóng lủi đi làm mấy cái dụng cụ Ska nhờ, để lại nhóm người đau đớn sau nửa tiếng tập với Ain.
Vừa vào là một phút làm nóng. Có nhiều người còn đang lóng ngóng thì Ain đã cho bắt đầu chạy bộ 5 vòng. Thấy mấy người mới còn đùa giỡn, Ain cười lạnh nói to:
"Ai hoàn thành cuối thì sẽ không được ăn buổi tối hôm nay đấy nhé, lo mà chạy đi."
Nghe vậy, mấy người đang đùa giỡn bỗng tăng tốc, bỏ lại anh em vừa trò chuyện ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Tới khi định hình lại thì đã bị bỏ lại một khoảng xa. Có trừng phạt ban xuống, thì dù có muốn hay không vẫn có kẻ dính chưởng. Ain nhanh chóng cho cả nhóm sang bài mới sau năm phút nghỉ ngơi.
Lần này là huấn luyện cá nhân với vũ khí. Ai cũng phải biết sử dụng tất cả vũ khí, kể cả nhóm Ain cũng đã được tập. Dù không xuất sắc như vũ khí phù hợp nhất với mình, nhưng nhiêu đó đủ làm loạn chiến trường một lúc. Ain chỉ hướng dẫn một lần cho cả nhóm mới xem, rồi để họ tự quan sát thực hành.
Do mới lần đầu sử dụng, có ba người bị thương sau khi thử dùng nỏ. Tuy mũi tên chỉ là thanh cây được mài nhẵn ở đầu, chứ không phải mài sắc như mũi tên đi săn, nhưng với lực bắn thì nó vẫn gây sát thương kha khá.
Ain tiếp tục cho đám người rèn luyện cơ bắp, rồi cho họ ngâm nước nóng vài phút, sau đó là tập đối kháng với hắn. Dù chỉ là dùng cơ thể đối đầu với nhau thôi, nhưng vẫn quá chênh lệch so với đám người mới này.
Vừa đánh, Ain vừa nói giải thích cho đối phương cách đối đầu, điểm mạnh điểm yếu của đối phương để sau này tập luyện khắc phục. Cứ tên nào tập với hắn thì đều không trụ quá lâu, chừng vài phút là ra nghỉ ngơi.
Tập với Ain đúng là ác mộng vì hắn không vì thấy ngươi nhỏ con mà đấm yếu hơn đâu. Con gái thì càng không, hắn đấm tất. Đây là điều hắn dạy cho nhóm mình: kẻ thù thì đừng nương tay.
Ban đầu, nhóm người mới không hiểu nhưng sau đó há hốc mồm khi chứng kiến cuộc đấu. Duyên không biết lấy đâu ra một con dao đá lao tới phía Ain, tay con bé hướng lên trên, ý định đâm vào đầu hắn.
Nhưng Ain dư kinh nghiệm. Hắn dùng tay trái nắm lấy cú đâm và dùng chân phải đưa lên chắn một cú đá bất ngờ từ cô bé. Sau đó Ain chân phải đá thẳng vào bụng cô bé, làm văng ra vài mét.
Khuỵu chân xuống, Duyên xoa cái bụng mình đang đau nhức mà nghĩ cách. Không cho đối phương nghĩ ngợi, Ain tiến tới dùng vô số cú đá, cú đấm đủ loại hướng ập vào.
Duyên chỉ có cách thoái lui vì chênh lệch quá sâu. Con bé cũng phản công vào chỗ hiểm của hắn khi nhịp đánh chưa kịp đến, nhưng Ain quá quen lối đánh này, dễ dàng phá giải. Thành ra càng về sau Duyên chỉ có thể ôm mặt chịu đòn.
Kết thúc là một cú đá xoay 180 độ vào hông con bé. Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn hiện lên vô số vết bầm lớn nhỏ, Ain chỉ thở dài rồi bước lại chỗ đám người mới giải thích kinh nghiệm của trận đánh vừa rồi.
Bước lại chỗ con bé, đang nằm co ro vẫn giữ tư thế hai tay ôm mặt, Eny mới đỡ con nhỏ dậy rồi dìu vào trong giường của mình nghỉ ngơi, đang ngồi nghiền một số thảo dược trị vết thương bầm, thì Eny nhìn người trên giường nói :
“Sao chị không bỏ cuộc đi, hăng máu làm gì không biết?”
“Ai bảo em, chỉ con bé dùng lối đánh đó hả?”
Từ bên ngoài, vọng vào một câu hỏi, làm cho bé Eny giật mình, nhìn ra thân ảnh đang dựa vào cửa nhìn mình, con bé cúi mặt lí nhí nói :
“Anh Ain à, em à uhm…em...”
“Chẳng phải anh nói, rằng lối đánh đó chỉ hợp với em do thân hình nhỏ và sức mạnh lớn sao?”
Ain càng nói giọng càng hiện ra sự tức giận từ khi nào em gái của nhóm lại cãi lời mình vậy. Bé Eny nghe vậy chỉ có thể cúi mặt mà im lặng, Duyên mới tỉnh dậy nghe thế, mới khó khăn ngồi dậy nói :
“Không phải đâu là do em, chị ấy muốn mạnh hơn nên em chỉ chị ấy cách đánh đó.”
Nghe em gái của nhóm lên tiếng, Ain chỉ thở dài rồi quay lưng nói :
“Nghiêm cấm cô luyện cánh đánh đó, dù tôi khâm phục cách cô nhanh chóng tiếp thu kiến thức mới.“
Nói xong hắn quay lưng rời đi, giữa chừng khựng lại vì một câu hỏi vang lên :
“Vậy anh cho tôi biết, làm sao để mạnh lên?”
Ain quay đầu lại nhìn vào đôi mắt khát khao ấy, hắn chỉ im lặng rồi tiếp tục rời đi, cả hai người bên trong nhà nhìn nhau buồn bã, Eny mới lên tiếng trước nhưng nói được một nửa thì khựng lại, khi nghe thấy :
“Vậy chị học cách làm đồ thủ công thử xem đừng...“
“Ngày mai đi theo nhóm Ry.“
Một câu nói từ đâu truyền tới tai hai cô bé, làm cho cả hai không tin mà nhìn nhau một lúc, rồi xác nhận mình không nghe nhầm. Xong cả hai ôm nhau cười hạnh phúc, bên ngoài Ain chỉ vỗ đầu vài cái, có lẽ sắp tới hắn lại bận rộn thêm chút ít rồi.
Buổi tối, Duyên ở lều của mình vừa ăn, vừa trao đổi với mấy người đi săn cùng Ry thì mới nhận ra, hai đứa kia quá ‘out trình’ so với nhóm người mới, từ tìm dấu vết kỹ năng, dùng vũ khí, chiến thuật.
Mấy người họ vì quá mới lạ nên đã bỏ lỡ vài con mồi, làm cho Ry nổi nóng mắng chửi quá trời, may Zua ra cản không thì bọn họ no đòn. Ấy vậy nhưng khuôn mặt của họ vẫn tươi rói, khiến Duyên khó hiểu hỏi :
“Bộ mấy anh không thấy buồn sao? Dù gì mình cũng mới làm mà.“
“Không, tụi này không có buồn mà còn vui nữa chứ.“
“Là sao ạ?“ Duyên cảm thấy đau đầu hỏi tiếp, đáp lại là một anh chàng thanh niên nói :
“Tụi anh từng là người đi săn, giờ theo không kịp là ăn chửi đúng rồi, còn nữa Zua nói hồi xưa tụi nó lần đầu mất một con vật nhỏ thôi, đã làm đói cả nhóm rồi nên tụi nó ân hận dữ lắm, giờ tụi anh làm mất mấy con không bị đánh là may rồi.
Sắp tới còn lễ tế nữa, nên càng trân trọng từng con vật chứ, với lại hai đứa kia đã làm hết rồi tụi anh chỉ cần chặn bắt thôi à.“
Nói xong, mấy người họ mới xấu hổ dù gì từng là kẻ đi săn kinh nghiệm đầy mình, giờ đây bị hai đứa nhỏ hơn chửi không xấu hổ mới lạ, Duyên chỉ nhìn mấy người họ một chút rồi nhìn lên mặt trăng ngắm nhìn.
Ngày hôm sau, theo như lời của Ain, Duyên đi theo nhóm Ry, thằng nhóc dù ngày hôm qua đã rất bực, vụ mấy người vô dụng kia bỏ lỡ mấy con mồi rồi, giờ bị bắt dắt thêm con nhỏ này nữa.
Nếu hôm nay con nhỏ này làm hỏng nữa chắc nó đi bảo Ain cho nghỉ mấy ngày cho đỡ trầm cảm quá. Liếc qua đồng đội đang bực tức, Zua vỗ nhẹ vai Ry rồi chỉ thằng nhóc ngó ra sau lưng, nhìn thân ảnh đang cực nhọc, cố gắng bắt kịp nhóm đi săn, Ry dù muốn hay không cũng nhìn lên mặt trời.
Thấy vẫn còn sớm, nó mới đi chậm lại chờ đợi, Duyên thấy đoàn người chậm bước mới thở ra một hơi rồi dùng sức đi tới vị trí nhóm người.
Nhưng khi cô bé gần tới thì nhóm người lại đi nhanh hơn, làm cho Duyên cắn răng cố gắng bắt kịp, tới khi gần như bỏ cuộc thì nhóm người lại đứng ở đó chờ đợi cô.
Đây chính là cách Ain, dùng huấn luyện cho mấy đứa nhỏ khi nhỏ tập chạy, và giờ đây Ry áp dụng cho đám người mới này, chỉ có con bé phiền phức kia là vẫn chưa bắt kịp đội hình.