Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 72: Chương 72 : Phát Triển (3)



Sau nhiều lần thử nghiệm và tiêu tốn không ít vật liệu, những thành viên chế tác mới làm ra được một cái nồi gốm sứ. Sự thành công này, đã giúp những người chế tác trở nên táo bạo hơn khi thử nghiệm, nhiều vật liệu đang được cải tiến theo thời gian.

Còn oxit nhôm thì họ nhặt đại một số cục quặng lạ, nghiền nhỏ thành bột rồi trộn với đất sét và bột thạch anh. Ain không có kiến thức chuyên môn, nên hắn đặt tên cho nó là oxit nhôm, vì khi nghiền ra nó có màu trắng như đá vôi.



Trở lại với Pu, khi người thợ ở trên nhận ra qua mắt rằng vật liệu trong nồi đã tan ra thành dạng nóng chảy màu đỏ cam, anh mới đánh tiếng cho Pu. Thằng nhóc liền giảm tốc độ quay của dụng cụ thổi hơi, sau đó đeo bao tay da thú và một tấm da thú ngâm nước lên mặt, để tránh cái nóng từ lò.

Sau vài giây ổn định, Pu dùng một dụng cụ bằng sắt để mở lò. Đương nhiên, tất cả đều được ngâm nước để giảm tải nhiệt lượng truyền tới. Âm thanh “xèo xèo” vang lên, khiến người ngoài có thể thấy thích thú, nhưng nhóm chế tác lại cẩn thận hơn bao giờ hết, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Khi cửa lò được mở, luồng nhiệt nóng bùng lên khiến Pu có chút khó chịu. Nó hít thở thật sâu, rồi với tay trái lấy trong chậu lấy ra một cái kẹp sắt, bắt đầu gắp cái nồi gốm ra. Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên khiến cả nhóm sợ hãi.

Pu hai tay run nhẹ, nhưng nó bình tĩnh nhẹ nhàng kéo nồi gốm ra. May mắn thay, không có sự cố gì xảy ra, Pu và cộng sự nhấc cái nồi lên, đổ vào khuôn đã chuẩn bị sẵn.

Đây là những cái khuôn mẫu đơn giản để thử nghiệm xem vật liệu sau khi nung đạt được kết quả gì. Đợi khi dung dịch cô đọng lại một chút, cả hai người bắt đầu rèn, tiếng đập vang liên tục những phần xỉ của quặng dần rơi ra, sau đó Pu lại tiếp tục đặt vào lò để nung thêm.

Công đoạn này diễn ra vài lần để loại bỏ hết phần xỉ, rồi mới bắt đầu công đoạn chính của quá trình chế tác. Sau lần nung cuối cùng, Pu và cộng sự bắt đầu dùng công cụ búa, kìm, kéo,...để làm ra những dụng cụ cơ bản như búa, dao, rìu…

Sau đó tới công đoạn thử nghiệm trên các mộc nhân, khi đạt đến độ chuẩn mà cả nhóm đã thống nhất, họ đem lên cho Ain xem xét lần cuối. Ain cầm một cái búa làm từ quặng sắt, bắt đầu quay búa và thử độ nặng, cảm nhận độ cứng.

Sau khi vừa ý, Ain thoải mái cầm búa và, không báo hiệu trước, đập mạnh vào tảng quặng trước mặt.

Một tiếng “chát” vang lên khiến những người xung quanh phải bịt tai, vì âm thanh chói tai. Nhưng ánh mắt họ rất mong đợi kết quả cuối cùng, khi bụi tan đi, Ain cầm cái búa đưa cho Pu và nói:

“Búa tốt, nhưng tay cầm vẫn chưa đạt. Khi dùng lực quá mạnh, cả cây búa có thể văng ra, gây nguy hiểm cho người khác.”

Những người ban đầu vui mừng khi được tộc trưởng khen, nhưng sau khi nghe phần góp ý thì có chút hụt hẫng. Họ vì quá mong đợi nên đã hơi vội vàng trong việc chuẩn bị tay cầm, Pu chỉ thở dài, vì nó hiểu tính tộc trưởng của mình.

Thằng nhóc đi an ủi mọi người, rồi cùng họ tiếp tục công việc, trong khi Ain đi tới chỗ lão Vu để xem tình hình trên đồi.

Trước mắt hắn, là những cánh đồng đang có những mầm cây mọc lên. Ain mừng rỡ, đi vào nhà lão Vu tên Ky. Lão Ky thấy tộc trưởng bước vào liền chào hỏi và báo cáo tình hình.

Ngồi nghe và chỉnh sửa một số chi tiết công việc trong gần hai giờ, Ain vội chào tạm biệt rồi trở về nhà.

Trên đường, nhìn những viên gạch đã lát đầy con đường, Ain cảm thấy thoải mái. Giá như có ngựa, hắn sẽ không cần đi bộ như thế này.

Đột nhiên, hắn đi ngang một nơi, liền cẩn thận nhìn quanh rồi bước vào rừng. Sau khi phát ra vài tiếng ký hiệu, từ đằng xa một người xuất hiện và dẫn Ain tới một ngôi nhà ẩn trong bóng tối. Khi đã vào bên trong, Ain mới nói:

“Báo cáo đi.”

Hai giờ sau, Ain nhận được nhiều thông tin quan trọng, như việc có hai bộ lạc ở phía bắc và tây bắc, cách bộ lạc của hắn khoảng 40 km. Zua đang quan sát họ và thông tin này, được thành viên Dao mang về khoảng hai tuần trước.

Một số tộc nhân có dấu hiệu lười biếng, dù không ảnh hưởng lớn đến công việc. Ain nghe vậy, chỉ coi như bỏ qua, vì quá gò bó cũng không tốt.

Còn ở phía tây, Duyên đang thu nhận số lượng lớn những người đơn độc xung quanh, để làm việc cho tổ đội Dơi.

Nghe điều này khiến Ain nhíu mày, hắn nặng nề nói:

“Cử người quan sát nhất cử nhất động của nhóm đó cho tôi. Nếu bị phát hiện, hãy đưa thứ này ra.”

Nói xong, Ain đưa cho người kia một mảnh vải vẽ hình chim Lạc. Người đó nhận lấy tấm vải, hai tay run run, rồi nhanh chóng rút lui.

Vải là loại vật liệu mới mà Ain đang nghiên cứu chế tạo, chỉ có những người đặc biệt mới có chút thông tin này mà thôi.

Thậm chí tấm vải nhỏ mà Ain đưa cho hắn còn có màu sắc, mà trước giờ Ain chưa từng cho tộc nhân xem và làm thử vì vậy mà kẻ kia mới sợ hãi như vậy.

Ain nhìn ngôi nhà rồi nhanh chóng rời khỏi, tiếp tục đi về nghỉ ngơi, hôm nay quá nhiều việc rồi.

Về tới nhà, Ain đi vào trong bếp nấu cho mình một bữa tối. Đầu tiên là món trứng chiên, sau đó hắn giở nắp tủ lạnh ra lấy mấy bó rau cải mang đi xào. Còn bí đỏ với đậu phộng thì nấu canh, với gia vị gần như khá đủ nên các món ăn của bộ lạc trở nên đa dạng hơn rất nhiều.

Sau 30 phút, ngồi giải quyết xong các món ăn, rồi hắn ngồi nhâm nhi mấy trái cây vừa mới thu hoạch, trước khi kết thúc một ngày, Ain lấy mấy tấm vỏ cây ra vẽ từ bản đồ đến công việc,...

--------------------------------------------------Ta là đường phân cách—-----------------------------------------------------------------

Một tuần sau, ở đâu đó phía tây bộ lạc Lạc Việt nơi cách khoảng 50km.

“Nói, ngươi đến từ đâu tại sao theo dõi bọn ta?“

“Chậc, ta là thành viên của Dao, ta theo lệnh của tộc trưởng, theo dõi các ngươi.“

Duyên nhìn thân ảnh trước mặt mà suy ngẫm, từ trang phục tới vũ khí, cô có thể chắc chắn đây không phải là kẻ mạo danh nhưng "Tại sao người đó lại cho người theo dõi mình?", mang suy tư cô nhíu mày hỏi :

“Ngươi có gì để chứng minh lời mình nói?“

Tên kia nghe vậy, chỉ luồn tay ra sau lưng lấy một cái mảnh vải đưa cho mấy thành viên đang kề dao vô cổ mình.

Một tên thành viên nhận lấy mảnh vải rồi đưa cho Duyên nhưng ánh mắt gã cùng đồng bọn không lúc nào rời khỏi thân ảnh kia, tên thành viên Dao cũng chỉ nghiêng đầu mỉm cười.

Tác phong hai bên gần như nhau, chỉ là hoạt động khác nhau mà thôi, bọn hắn là kẻ moi móc thông tin ở bên ngoài lãnh thổ, còn tổ đội trước mặt là bên trong lãnh thổ.

Duyên nhận lấy mảnh vải, cô mở nó ra thấy một hình chim Lạc có màu nổi bật ở trung tâm, việc khiến cô chấn động hơn là một ký tự đặc biệt, mà Ain gọi là chữ ký của hắn, ở góc dưới tấm hình.

Một loạt cảm xúc thất vọng, nghi ngờ đan xen trong đầu cô :

“Tại sao ngươi lại không tin tưởng ta chứ, ta có làm gì sai đâu?”

Mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh mà một lần nữa hỏi tên kia :

“Vì sao?”

“Cô còn hỏi à, mở rộng thành viên một cách bất ngờ, không có thông tin báo cáo về, tộc trưởng chưa lôi đầu cô về trừng trị là may rồi.“

Tên kia dường như khá bực tức, khi nhiệm vụ của tộc trưởng lần đầu giao lại thất bại mà quát lớn với Duyên. Điều này làm cho mấy thành viên mới của Dơi nổi nóng, định lao vào thua đủ với tên kia, lúc này Duyên mới lên tiếng ổn định lại tình hình.

“Thôi, ngươi mang thứ này về cho tộc trưởng còn báo cáo đợi một ngày ổn định, ta sẽ đích thân về trình bày, thả hắn đi.“

Mấy thành viên đang kề dao cũng không chần chờ thối lui ra sau, tên kia nhận lấy mảnh vải rồi biến mất trong khu rừng không một dấu vết để lại.

Lúc này Duyên mới thở phào mà mỉm cười nhẹ, làm cho mấy thành viên xung quanh ngẩn người mà cùng suy nghĩ :

“Cô nàng đội trưởng tàn bạo của chúng ta đâu, sao mà ai có thể khiến cô ấy cười như vậy được, không lẽ tộc trưởng tương lai của bọn hắn còn hung hãn hơn mới có thể trấn áp cô nàng. Không được mình phải làm nghiêm túc nếu không sau này gặp tộc trưởng phát hiện ra thì chết.“

Nhìn mấy người thành viên rùng mình, làm cho Duyên khó hiểu nhưng cô lúc này chỉ quan tâm Ain không có tin tưởng cô hay gì, chỉ là một chút thắc mắc và nghi hoặc về việc cô làm mà thôi, cô nhanh chóng trở lại hình tượng rồi sắp xếp công việc cho các thành viên.



Ở nơi xa, trên các cành cây tên thành viên Dao kia còn đang bực tức thì phát hiện ra mình đã bước vào lãnh thổ bộ lạc, từ bên hông có một bóng người xuất hiện. Thấy vậy tên đó mới dừng lại, cả hai đứng ở trên ngọn cành cây cao, bắt đầu trao đổi một lúc rồi cả hai cùng biến mất theo hai hướng khác nhau.

Ở phía bắc bộ lạc, Zua đang ở trong một căn lều nhỏ, thấy có người đi vào, hắn liếc mắt một cái rồi tiếp tục vẽ bản đồ, trên đó có hai chấm đỏ to lớn và nhiều chấm đỏ nhỏ khác, người kia chỉ quỳ xuống cúi đầu rồi đưa một mảnh ghi chú và một tấm vải.

Nhận lấy hai thứ này, Zua mới phất tay cho người kia lui ra.

Sau đó nó ngồi thẳng người bắt đầu xem xét hai thứ, khi đọc những thứ trên ghi chú, chỉ thấy Zua nhíu mày rồi lắc đầu, nó lấy một tấm vỏ cây khác bắt đầu ghi những từ ngữ khác lạ.

Sau vài phút, Zua mới gõ nhẹ vào căn lều, liền có một tên thành viên đi vào nhận lấy hai tấm ghi chú và một miếng vải biến mất trong đêm. Làm xong, Zua mới lấy một tấm vỏ cây lớn ra bắt đầu học những chữ trên đó, đây là từ ngữ mà Ain đang giảng dạy cho bộ lạc.

Ain đương nhiên bổ túc cho hai tên đội trưởng rồi, nhưng do khoảng cách địa lý hắn chỉ có thể dạy thông qua vài lần rảnh rỗi, cũng như hai người họ cử người đi học lén thông qua tộc nhân trong bộ lạc, nhiều khi Ain còn tận mắt thấy hai người này còn núp đằng sau những tán cây học lỏm qua những buổi dạy ở ngoài trời.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com