Việc Ain có thể đi ra khỏi lãnh thổ, là một sự đánh đổi rất lớn, lão Quy cho hắn cách làm nhưng hắn lại có chút lưỡng lự.
Mãi tới mùa xuân này, Ain suy nghĩ kỹ càng, hắn không dám đánh đổi.
Chỉ là tính cách phải làm cho tới, hắn đành đánh cược một lần vậy, Ain ngồi trong ngôi nhà của mình, bên ngoài là Ichi và bầy heo rừng trấn áp cho hắn.
Ain ngồi theo dạng thiền, sau khi ổn định tâm tình, hắn bắt đầu đi vào tiềm thức của mình. Ain mở mắt ra nhìn xung quanh vẫn là trong căn phòng của mình, nhưng nó không như mọi lần, lần này nó màu trắng đục hơn.
Ain lúc này ở dạng linh hồn, hắn đã hoàn toàn tách khỏi cơ thể của mình, đây chính là cách mà hắn đi ra khỏi lãnh thổ bộ lạc, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó.
Khi đi ra khỏi lãnh thổ, linh hồn của hắn cực kỳ yếu và có thể bị một thứ gì đó tấn công thì khả năng hẹo rất cao, và ở dạng linh hồn này Ain chỉ có thể nhìn quan sát xung quanh, chứ không thể tác động vật lý tới vật thể đó.
Còn một điều là Ain chỉ có thể làm việc này, mỗi năm tối đa chỉ một lần, càng về sau thời gian tồn tại và khoảng cách lại càng thấp đi. Lần đầu di chuyển ở trạng thái linh hồn, làm cho Ain trầm trồ nhưng mục tiêu trước mắt, Ain chỉ có thể tranh thủ.
Bay đi tầm nửa tiếng về phía biển, Ain lúc này bỗng cảm nhận có một thứ gì đó lạ lẫm, hắn quay người lại nhìn thì thấy xung quanh bộ lạc có một cái vòm bảo vệ màu trắng xanh, có lẽ đây chính là tác dụng của bức tượng.
Ain lại tiếp tục bay đi, khoảng chừng 10km nữa, mới chú ý đến bên bờ sông có những cây cỏ lạ, lá cây này khá giống một loại cây quen thuộc mà Ain không nhớ được.
“Hmm giống cây gì ta, mẹ nó quen lắm nè mà không nhớ ra, lá nhọn dài chìa ra xung quanh như một cái quạt xè, uhm a đúng rồi cây cần sa, bà mẹ nó.“
Ngồi vắt óc hơn nửa tiếng, Ain mới vỗ tay nhớ ra loại cây kia, nhưng đây không phải là cần sa rồi, nó cao hơn nhiều cây này cao hơn 2m lận, lá cũng không sum suê như cần sa mà thoáng hơn nhiều.
Ain ghi nhớ, rồi tiếp tục hướng về phía bờ kia sông, đi khoảng 5km nữa hướng đông nam. Hắn lại gặp thứ tốt ở phía trong khu rừng bên cạnh, là một cây khá thấp so với xung quanh và thân cây lồi lõm, xoắn làm cho nó rất xấu xí, quả thì khá nhỏ và màu sắc đặc biệt.
Với những quan sát trên, Ain chắc chắn đây là cây gì đó mà hắn không biết nhưng có thứ hắn đảm bảo là cây này không có độc, do có vài con chim đang mổ thử quả kia, Ain còn muốn đi qua chỗ con cá sấu kia xem sao thì cảm thấy cơ thể mình chịu hết được rồi, hắn đành quay về.
Vừa trở lại cơ thể, Ain cảm thấy sự mệt mỏi vô tận ập tới, hắn chỉ rên lên vài tiếng rồi ngã xuống ngủ. Ở bên ngoài Ichi nghe tiếng chủ nhân, nó vội đẩy cửa đi vào thấy chủ nhân nằm ở trên sàn, nó vội hú lên một tiếng rồi phóng ra ngoài hướng về chỗ nhà kho bộ lạc.
Đang ở bên trong, ngồi chán nản quan sát ở bên ngoài, Eny cảm thấy hôm nay lại khá bận rộn nhưng đó là giờ chiều, khi các nhóm hoàn thành công việc, còn bây giờ mới sáng sớm nên con bé rảnh rang, ngồi đếm lại số thực phẩm trong nhà kho.
…
Mọi khi nhập vào xuất ra khỏi nhà kho, con bé đều cẩn thận ghi chú kỹ càng, vì thế Ain mới cho con bé lãnh nhận nhiệm vụ trông coi nhà kho.
Lớp học của Ain cũng dần trở nên quy mô hơn rất nhiều, ai nấy khi học đều phấn khởi trước những kiến thức mới nhưng thực hành nó vào cuộc sống lại khác.
Tỉ như số học thôi, đã khiến vài người ghét bỏ rồi, nó quá sức với họ, có người lại học hỏi nhanh chóng làm cho Ain có chút không thích ứng kịp, bây giờ mọi thứ trong cuộc sống bộ lạc Lạc Việt, các tộc nhân đang cố gắng ứng dụng những kiến thức vào cuộc sống.
Như hình học có tam giác, tròn, vuông vào xây dựng, săn bắn,...số học thì trồng trọt, kiểm đếm,...Dù có chút khó khăn nhưng tốc độ ứng dụng lại khá nhanh, làm cho đời sống tinh thần của các tộc nhân luôn ở trạng thái tốt.
Các nhạc cụ cũng dần thông qua các lão già manh nha ra các khái niệm nốt nhạc, đương nhiên là Ain không phải lúc nào cũng có thể quan sát tất cả mọi thứ thay đổi nhỏ nhặt này, nếu biết thì không biết Ain sẽ cười to đến cỡ nào.
…
Trở lại bé Eny, bỗng con bé thấy từ xa một bóng hình đang chạy tới, ở bên trong hai con Nu và Xi như nghe được mùi quen thuộc, vội đi ra ngoài mừng rỡ. Con Bông thì đang nằm trên cái bàn mà ngáp dài, không cần chờ lâu, chỉ vài giây con Ichi đã tới trước mặt Eny.
Rồi nó dùng cái đầu lắc lắc như ra hiệu con bé leo lên người mình, Eny thì đương nhiên không hiểu, con bé nhăn cái trán mà cố giải mã động tác kia, con Bông đứng dậy dùng cái chân trước nhỏ nhắn mà đánh vào đầu Eny.
Bị bất ngờ và đau con bé nhăn mặt đau đớn, rồi nhìn con Bông, con Bông thấy Eny chú ý mới đủng đỉnh nhảy lên Ichi rồi dùng cái chân trước chỉ vào chỗ sau lưng nó, lúc này Eny mới ồ lên rồi trèo lên lưng Ichi.
Chưa kịp định hình chỗ ngồi, Eny đã bị sốc khi Ichi bất ngờ phóng đi, con bé vội nắm lấy bộ lông dày của nó mà vịn lại, con bé cố gắng đưa khuôn mặt của mình đang ở phía sau, trở lại phía trước những luồng không khí đập vào mặt con bé liên tục.
Mãi tới khi đã ở trước nhà Ain, Eny mới đi xuống mà cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng, hôm nay là lần đầu cô trải nghiệm khi Ichi chạy. Cô không hiểu vì sao Rin lại có thể bình tĩnh sau khi trải nghiệm đợt săn voi nữa, Ichi sau khi chở người cần chở xong, nó mệt mỏi mà nằm xuống thè lưỡi ra thở.
Eny nhanh chóng đi vào trong nhà, con bé thấy thân ảnh của Ain nằm trên sàn nhà mà hoảng hồn, vội đỡ Ain lên trên giường rồi giở lớp áo da thú ra xem xét có vết thương nào không. Khi không thấy gì, con bé mới thở ra một hơi rồi dùng tay sờ vào người hắn xem có sốt hay bị gì.
Không cảm nhận được gì, con bé mới an tâm mà đi nấu một nồi canh xương bổ sung dưỡng chất. Với những kiến thức bổ sung từ Ain và trải nghiệm khi làm đầu bếp cho bộ lạc, nhìn những thân hình của đám trẻ con dần cải thiện sau thời gian dài, con bé dần hiểu rõ chất dinh dưỡng mà Ain thường nói là gì.
Cô bắt đầu học hỏi từ Ain nhiều hơn về kiến thức dinh dưỡng, cô hiện đang cố gắng làm một lịch nấu ăn cho đám nhỏ của bộ lạc, đây chính là tương lai của bộ lạc chính, vì thế Ain khá dành nhiều tâm huyết cho chúng.
Không phụ lòng hắn, mấy đứa nhỏ càng ngày thông minh, thể chất cải thiện, những khía cạnh khác cũng tăng lên không ít, về độ thông minh hắn cũng không mong chờ gì quá nhiều ở thế hệ hiện tại. Hắn phải chờ khoảng thêm 2,3 thế hệ gì nữa mới có thể tiếp tục phát triển bộ lạc.
Sau khi nấu xong nồi canh xương, Eny ngồi bên giường nhìn thân ảnh trên giường mà suy tư, bỗng từ đâu một lực hấp dẫn nào đó truyền tới não cô :
“Umm, sao mà đôi môi của anh Ain nhìn quyến rũ đến vậy nhỉ, ui mấy cái cục trên bụng này cứng cáp thật, mặt anh Ain đẹp quá ta.“
Một loạt cảm giác lạ bay tới bay lui trong đầu Eny, cô vội dùng hai tay mình ôm đầu cố gắng xua đuổi suy nghĩ đó đi, cô ngước mắt lên trong mắt cô lúc này hiện ra hình trái tim, cô đứng dậy tiến tới định hôn vào môi Ain.
Hết rồi.
Sau vài tiếng, Ain tỉnh dậy, hắn cảm nhận cơ thể mình dường như chiến đấu liên tục nhiều ngày vậy, một cảm giác mệt mỏi, bụng hắn cũng réo lên tức thì, một mùi hương thơm thoang thoảng trong căn nhà.
Ain hít hít vào vài cái, rồi định đi vào bếp thì lúc này hắn mới chú ý rằng, trên bụng mình có một thân ảnh đang nằm miệng thì chảy cả nước dãi ra, Ain cười khổ rồi lay thân ảnh kia.
Eny cảm nhận có người lay mình dậy, cô bé trong mơ màng thấy thân ảnh trước mắt đang nhìn mình cười theo bản năng cô cười lại. Ý thức sau vài giây mới quay về, cô bỗng bật dậy rồi đứng sang một bên lí nhí nói :
“Anh Ain tỉnh rồi ạ.“
Ain nhìn hành động của ‘em gái’ mình mà lắc đầu nói :
“Sao em ở đây?”
“A, anh bị ngất Ichi chở em tới đây rồi em ngủ quên.“
Eny nghe hỏi thì nhanh chóng trả lời chỉ là nói tới cuối thì lại lí nhí nữa, Ain nghe xong thì mới thở dài rồi lại hỏi tiếp :
“Ở nhà kho có ai trông coi chưa?”
Tới lúc này, Eny mới “A” lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi, còn con Bông thì thong dong đi theo về. Ain nhìn vậy mới cười rồi đi ra bếp hâm nóng lại nồi canh xương, hắn ngó ra bên ngoài trời mới khoảng gần chiều mà thôi.
Ở chỗ nhà kho, Eny đứng nghe Opf mắng mỏ vì bất ngờ bỏ đi, tới khi một tộc nhân muốn lấy thực phẩm về thì thấy không có ai trông coi. Vì thế Opf phải chạy ra trông coi dùm, chỉ là dù nghe mắng nhưng không ai chú ý Eny thầm lặng mỉm cười nhẹ.
Ain nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, mới bắt đầu cho một số tộc nhân đi ra vị trí hôm trước mình thăm dò mang hai loại cây kia mang về. Do là chỉ thị từ tộc trưởng nên một lực lượng khá lớn được huy động, đội ngũ gồm 4 người nhóm trồng trọt, 3 người xây dựng và 2 người đi săn để hộ tống.
Nhìn đoàn người đi ở phía trước mà Ain cười khổ, hắn cho đi thăm dò thôi mà, có cần mang nhiều dụng cụ để đào mang về không.
Nhóm người sau vài giờ thì cũng tới vị trí tộc trưởng gợi ý, rồi họ nhanh chóng đi vào phía trong khu rừng tránh nắng.
Chính vì do đang ở giữa trưa, nên nhóm người kia có chút khổ sở khi tìm nơi trú nắng tạm, may mắn các tán cây ở đây khá dày. Con heo rừng kéo xe đi theo thì ủy khuất đi vào trong khu rừng tìm kiếm thức ăn, khi nào cần thì nó sẽ chạy ra.
Còn nhóm người cũng không phải chờ lâu, chỉ khoảng hai tiếng nghỉ ngơi thì trời đã trở nên mát mẻ hơn. Lúc này công việc của họ mới bắt đầu, 4 người thuộc trồng trọt kia bắt đầu quan sát ghi chép mọi thứ từ loài cây mà tộc trưởng mô tả, từ môi trường sống, chiều cao, đặc điểm,...