Ở phía sau, vô số người bị chậm nhịp mà rơi xuống đất, tiếng hét vang lên khắp nơi. Người kia cắn răng, nhanh chóng biến mất trong khu rừng. Ngay sau đó, từ nơi phát ra tiếng la hét, vô số giọng hò reo vang lên:
“A haha, thần hộ mệnh! Thần hộ mệnh, giết hết những kẻ đó cho ta!”
“Ô ô ô…”
Tên tộc trưởng bộ lạc Tê Giác ngồi trên lưng một con tê giác to lớn, cười ha hả khi chứng kiến đám chuột nhắt kia chạy trối chết sau khi thần hộ mệnh của bộ lạc xuất hiện.
Chỉ là lúc này trời đã sắp tối, toán truy đuổi nhanh chóng quay lại bộ lạc, nếu không, một khi bị đám chuột kia trả thù thì coi như lỗ nặng.
Sau khi đám người kia quay về, kẻ chạy thoát rón rén nhặt nhạnh những mảnh thi thể đồng đội rồi biến mất trong bóng tối.
Chỉ sau vài giờ, từ trong bóng tối, vô số thân ảnh xuất hiện gần bộ lạc Tê Giác. Trong tích tắc, vô số bó đuốc được quăng vào bộ lạc.
Sau khi phóng hỏa, đám người kia liền biến mất. Thần hộ mệnh vừa
mới chìm vào giấc ngủ thì liền nhận ra mùi lạ. Nó lập tức muốn tấn công, nhưng ngay lúc đó, từ trong bộ lạc, những đốm sáng bùng lên, ngọn lửa càng lúc càng dữ dội.
Gió từ đâu thổi mạnh khiến những đám lửa lách tách hóa thành những tiếng rít lớn:
“Cháy! Cháy! Mau dậy dập lửa, mau!”
“Oa! Ba ơi, mẹ ơi! Hai người đâu rồi? Đau quá!”
“Nhanh dập lửa đi!”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh! Dù có thần hộ mệnh bên cạnh, nhưng ai có thể ngờ lại có kẻ dám bất chấp sự tồn tại của nó mà phóng hỏa? Chính vì sự chủ quan đó mà bộ lạc Tê Giác hoàn toàn bị động trong vài phút. Nhưng chỉ bấy nhiêu thời gian thôi cũng đủ để ngọn lửa bao trùm một góc bộ lạc, khiến vô số người bị thương hoặc chết.
Chưa kể đến tài sản, chỉ tính riêng lương thực bị thiêu rụi đã là tổn thất khủng khiếp. Ngọn lửa lớn đến mức sáng rực cả một góc khu rừng. Lúc này, Tê Giác Thần mới sực nhớ đến thảm cảnh của bộ lạc. Nó lập tức dùng thân hình khổng lồ của mình để đè lên ngọn lửa.
Thế nhưng, khi đám cháy được dập tắt, những con người xấu số kia cũng không còn nguyên vẹn. Kể cả những người cố gắng hỗ trợ dập lửa cũng không tránh khỏi số phận bi thảm.
Lão Vu lúc này mới thực sự hoảng sợ. Hành động của thần hộ mệnh là đúng và nhanh nhất, nhưng người phía dưới thì làm sao hiểu được? Nhìn những gương mặt đầy u oán của tộc nhân, lão Vu khụy xuống, thều thào:
“Hết thật rồi…Hết thật rồi…”
Tên tộc trưởng đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm, hai mắt đầy tức giận. Chỉ vài giờ trước thôi, bọn hắn còn hô hào truy sát đối phương. Nhưng bây giờ, gió đã đổi chiều.
Lòng dân rất dễ đổi thay, đặc biệt là ở thời đại này. Chỉ khi nào ngươi giúp gia đình họ sống tốt, họ mới đi theo ngươi. Nhưng nếu ngươi khiến họ tổn thất, họ sẽ coi ngươi là kẻ thù.
Một chiêu này, ngoài Ain ra thì còn ai có thể bày ra?
Ain thậm chí đã dùng chính tộc nhân của mình để lôi kéo những bộ lạc khác cùng bước lên con thuyền tiêu diệt kẻ thù. Hắn khiến những bộ lạc khác tận mắt chứng kiến thảm cảnh của đồng tộc, từ đó nung nấu ý chí báo thù.
Mà Dio chính là người thực hiện kế hoạch này cho Ain.
Dio thực chất chỉ là bình phong, thay mặt Ain ra tay. Nhưng nó có khó chịu không?
Đương nhiên là có!
Những kẻ đã chết kia cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì. Khi nghe tin bộ lạc Tê Giác mạnh mẽ, bọn chúng đã manh nha ý định đầu quân về đó. Khi Dio nghe tin này, nó đã tức giận đến mức đập vỡ cái bàn trong nhà Ain.
Nhưng cuối cùng, nó vẫn phải đặt lợi ích của bộ lạc lên đầu. Dio phải là người thay Ain trừng trị đám người có âm mưu phản bội đó. Nó chấp nhận sự thật rằng mình đã đẩy những con người kia vào chỗ chết mà không ai nhận ra. Nó chấp nhận sự ám ảnh đó.
Nhưng nó thà làm vậy, còn hơn để bọn chúng bán đứng bộ lạc.
Nhìn đám cháy đã được dập tắt, Dio đứng trong bóng tối của khu rừng, siết chặt hai bàn tay rồi thả lỏng. Sau đó, nó cùng đám người của mình biến mất.
Chỉ còn lại ba người: lão Vu, tộc trưởng và Tê Giác Thần đang căm phẫn nhìn về phía khu rừng.
…
Sáng hôm sau, khi các tộc nhân bộ lạc Tê Giác còn chưa hoàn hồn sau đêm kinh hoàng, giọng nói uy nghiêm của tộc trưởng vang lên đánh thức họ:
“Dậy mau! Tập hợp lại!”
Dù mệt mỏi, những kẻ thuộc nhóm đi săn cũng cố gắng tỉnh táo. Còn những người khác chỉ âm thầm đưa ánh mắt chứa đầy u ám về phía hắn.
Tên tộc trưởng nhận ra điều đó, nhưng hắn không biết phải làm sao. Suốt một giờ đồng hồ, hắn ngồi luyên thuyên về những lý do: Kẻ địch quá sợ sức mạnh của chúng ta nên mới đánh lén! Chúng ta phải hợp sức để đánh tan nguy hiểm!...
Nhưng có ai quan tâm không?
Họ chỉ muốn được ngủ để quên đi cơn ác mộng đêm qua. Nếu bộ lạc mạnh mẽ như lời hắn nói, tại sao lại mất mát nhiều người đến vậy? Để rồi cuối cùng, chẳng thu thập được bao nhiêu thông tin? Khi lửa bùng lên, những kẻ đứng đầu bộ lạc đã làm gì?
Tên tộc trưởng nhìn đám tộc nhân im lặng không phản ứng, trong lòng hắn đầy căm phẫn. Nghiến răng một cái, hắn hô lớn:
“Xuất phát!”
Vô số tộc nhân bộ lạc Tê Giác nhanh chóng xuất phát vào khu rừng, số lượng đông đảo đến kinh người. Dù đã trải qua những ngày tháng khó khăn, bộ lạc vẫn còn lại một lực lượng lớn, gồm khoảng 500 chiến binh cùng hơn 400 người ở lại bảo vệ bộ lạc.
Những con cháu của Tê Giác thần cũng xuất hiện, dẫn theo những kẻ mạnh mẽ và trung thành nhất.
Số lượng tê giác chiến lên đến gần 200 con, chiếm gần ba phần năm lực lượng bộ lạc.
Với một đội quân kỵ binh hùng hậu như vậy, chúng chính là cơn ác mộng đối với kẻ khác. Nhưng với Ain? Chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ. Điều hắn thực sự lo lắng chỉ có Tê Giác thần mà thôi.
Từng đoàn người tiến sâu vào khu rừng, hướng thẳng tới bộ lạc Lạc Việt mà không hay biết rằng bản thân đã đặt chân vào tử địa.
Ban đầu, họ chỉ cảm nhận được sự âm u đáng sợ, nhưng nhờ có thần hộ mệnh bên cạnh, họ tạm thời gạt đi nỗi bất an. Tuy nhiên, sự yên bình này chẳng kéo dài được bao lâu.
“A! Cứu ta…cứu taaaaaa…!”
Một tiếng hét thất thanh xé toang sự im lặng khi một kẻ xui xẻo giẫm vào hố chông. Đồng bạn của hắn đứng sững lại, mặt ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Một số người hoảng loạn quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa kịp đi xa, một bóng người từ lưng tê giác lao xuống, vung ngọn giáo sắc bén đâm xuyên qua những kẻ đang tháo chạy.
Tên tộc trưởng lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, giọng gằn lên đầy uy hiếp:
“Bất cứ kẻ nào bỏ chạy, giết ngay tại chỗ.”
Quân lệnh vừa ban ra, những kẻ có ý định trốn chạy lập tức khựng lại. Chúng thà tiếp tục tiến lên còn hơn chịu chung số phận với những thi thể còn ấm đang nằm dưới đất.
Đoàn người tiếp tục di chuyển, từng bước giẫm qua xác chết dưới hố chông. Ai nấy đều rùng mình, thầm nhắc bản thân phải cẩn thận, nếu không sẽ là kẻ tiếp theo bỏ mạng.
Phía trước, nhóm tiên phong dò đường đầy thận trọng. Họ dùng mũi giáo chọc vào từng tấc đất trước mặt để kiểm tra, chắc chắn không có bẫy mới dám bước qua. Điều này khiến tốc độ di chuyển của cả đoàn chậm đi đáng kể.
Tên tộc trưởng đứng trên lưng tê giác, sắc mặt âm trầm, trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, bèn quát lên:
“Trên kia làm gì vậy? Mau lên coi xem!”
Một tên thuộc hạ vội lao về phía trước rồi nhanh chóng quay lại báo cáo tình hình. Nghe xong, lão Vu chậm rãi cất giọng:
“Ngươi nóng nảy làm gì? Cứ để chúng nó dò đường. Thà đi chậm còn hơn mất mạng.”
Dù lão Vu đã trấn an, tộc trưởng vẫn bất an. Hắn chỉ mong có thể nhanh chóng thoát khỏi khu rừng chết chóc này. Nhưng có những thứ, càng cầu mong lại càng không được như ý…
Vút! Vút! Vút!
Vô số mũi tên lao ra từ bóng tối.
Tiếng rít sắc lạnh xé gió, hàng loạt tộc nhân gục xuống, số người bị thương tăng vọt lên 30 chỉ trong chớp mắt. So với tổng số quân thì con số này chẳng đáng là bao, nhưng tinh thần của chúng lại nhanh chóng rơi xuống đáy vực.
Theo bản năng, những tộc nhân bộ lạc Tê Giác co cụm lại thành một khối, trong khi bầy tê giác chiến lập tức dàn hàng bảo vệ xung quanh. Đó vốn là một chiến thuật hợp lý…nếu như họ có khiên che chắn phía trên đầu.
Nhận thấy thời cơ, Dio lập tức hét lớn:
“Mau bắn! Nhắm thẳng vào trung tâm!”
Nghe hiệu lệnh, toàn bộ chiến binh Lạc Việt giương cung, đồng loạt nhắm vào đám người đang co cụm lại thành một khối thịt sống giữa khu rừng.
Phải đến lúc này, tộc nhân bộ lạc Tê Giác mới nhận ra sai lầm. Bọn chúng cuống cuồng tản ra, nhưng bị chính bầy tê giác ép chặt không thể di chuyển.
Không còn lựa chọn, chúng vội kéo xác đồng bọn làm lá chắn. Nhưng Dio chỉ cười lạnh, ra lệnh:
“Chuyển mục tiêu! Nhắm vào bọn thú kia!”
Lập tức, mũi tên chuyển hướng sang bầy tê giác. Dù có lớp da dày như thép, nhưng trước những mũi tên sắt và số lượng áp đảo, không con nào có thể toàn mạng.
Những tiếng rống đau đớn vang lên. Máu tươi chảy dọc theo lớp da sần sùi, nhuộm đỏ cả vùng đất. Trong cơn hoảng loạn, bầy tê giác bỏ mặc chủ nhân, lao thẳng về phía rừng cây nơi những mũi tên bắn ra, như muốn nghiền nát kẻ địch.
Và khi tấm lá chắn sống bị phá vỡ, tộc nhân bộ lạc Tê Giác chỉ còn cách tìm đường tháo chạy.
Tên tộc trưởng thấy cảnh tượng trước mắt mà tức giận đến run người. Hắn vội thúc con tê giác chiến của mình lao theo bầy thú, trong khi lão Vu được Tê Giác thần bảo hộ, vẫn bình tĩnh đứng quan sát cục diện.
Bất chợt, một tiếng rống trầm đục vang lên.
“MÌNH – !!”
Đó là âm thanh phát ra từ Tê Giác thần.
Như thể nhận được tín hiệu, đôi mắt của bầy tê giác bình thường bỗng chuyển sang màu đỏ như máu. Đám thú điên cuồng lao lên, tông gãy những thân cây to lớn chắn đường, truy đuổi theo nhóm người bắn tên.
Nhìn cảnh tượng đó, Dio lập tức ra lệnh:
“Rút lui ngay! Mau lên!”
Toàn bộ chiến binh Lạc Việt nhanh chóng rút vào rừng sâu, để lại một chiến trường hỗn loạn, nơi đầy rẫy xác chết và tiếng rên rỉ đau đớn.
Tên tộc trưởng ghìm chặt dây cương, nắm chặt ngọn giáo trong tay, ánh mắt tối sầm đầy giận dữ. Hắn cúi đầu nhìn những mũi tên cắm chi chít trên đất, rồi nghiến răng ken két.
Ngay lúc đó, lão Vu bỗng cất giọng khàn khàn:
“Thần đã tìm ra nơi bọn chúng ẩn náu rồi…”
…
p/s : nhân dịp này cầu đề cử, cầu đánh giá 5 * cầu bình luận, cầu view cầu donate hoan hỉ hoan hỉ