Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 82: Chương 82 : Gây Rối



Trở lại với nhóm của Dio, kể từ khi Vu của bộ lạc kia thông tri cho thần hộ mệnh của họ, thì nhóm đang tác chiến của Dio và Ry thiệt hại nặng nề. May mắn là chỉ bị thương nhẹ do Ain chưa muốn tộc nhân của mình đương đầu trực tiếp.

Chính tác động khởi sắc như vậy khiến bộ lạc Tê Giác càng hung hăng. Họ cố gắng lấy lại lãnh thổ đang bị Ry chiếm, nhưng bộ lạc này cũng không dễ dàng gì lấy lại lãnh thổ. Những cái bẫy chết người, du kích chớp nhoáng khiến họ lần nữa từ bỏ nơi này.

Ngồi trong lều của mình, tộc trưởng bộ lạc Tê Giác giận tím người khi nghe thành viên đi săn báo cáo rằng hai nhóm do thám lại thiệt hại. Hắn đưa mắt qua chỗ lão Vu già của bộ lạc và hỏi:

“Vu, thần hộ mệnh sao rồi? Cứ như vậy thì bộ lạc ta không còn ai mất.”

“Aiz, ta cũng cố gắng rồi. Thần bảo do thần mới tỉnh dậy sau cuộc chiến kia nên chưa lấy lại hết sức mạnh. Nhưng chỉ sau vài ngày nữa thôi, thần sẽ san bằng khu rừng đó.”

Lão Vu ngồi bên thở dài, rồi rít giọng lên khi nói những chữ cuối cùng. Có lẽ lão là người chịu áp lực nhiều nhất lúc này, nhưng tên tộc trưởng nào quan tâm? Hắn chỉ cần thần hộ mệnh ra mặt thì sẽ cho đám chuột nhắt kia thảm cảnh.

Chỉ là hai người không ngờ rằng bên ngoài lều có một tên canh gác. Hai mắt hắn láo liên, rồi trong một lúc, không ai thấy hắn đi ra chỗ góc tối, dường như để đi vệ sinh. Một lúc sau, hắn quay lại tiếp tục nhiệm vụ.



Một tiếng sau, ở bộ lạc của mình, Ain nhận được thông tin mật thì hắn cười mỉm rồi thông tri cho lão Quy.

Khi nhận được cái gật đầu, hắn mới đi ra sân tập tiếp tục huấn luyện những người dự bị cho đám Ry. Cứ ai ở tiền tuyến bị thương sẽ được mấy con sói vận chuyển về dưỡng thương.

Còn những người bị thương trong tai nạn cối xay nước, giờ đây đã hồi phục, được vận động quay lại tập luyện, chờ dự bị cho nhóm tiền tuyến. Đây cũng là dịp để Ain cho lực lượng chiến sĩ dồi dào của bộ lạc ra ngoài tôi luyện.

Có một đám người sức mạnh mà không tận dụng thì là kẻ ngốc. Ain càng không phải kẻ như thế, ít nhất hắn không muốn bị gọi như vậy.

Thời gian này, vô số con rùa lớn nhỏ cũng trồi lên bờ phụ giúp bộ lạc. Nhỏ thì to như một con heo rừng, to thì như một ngọn núi.

Chính Ain cũng không hiểu sao bọn chúng có thể to như vậy được. Đúng là cháu lão Quy có khác! Bỗng, dưới hồ nước trồi lên một cái đầu rùa to như cái cột trời, làm cho các tộc nhân gần đó hoảng sợ mà khóc lóc.

Cái ‘cột trời’ kia đưa hai con mắt nhìn Ain đang đứng, rồi há cái miệng hơn mấy trăm năm chưa đánh răng gầm lớn. Vô số vật không cần thiết bay vào mặt hắn...à không, cả người hắn mới đúng! Kèm theo đó là một lượng nước hồ lớn, í có cá luôn! Lúc này, trong tiềm thức của Ain vang lên một tiếng nói của người trung niên:

“Nhóc, ngươi cần ta giúp phải không?”

“Dạ, ngài là?”

Ain nhanh chóng hỏi lại, hắn có chút ngờ ngợ về thân phận con rùa lớn này rồi.

“À, ta là cháu lão già ở dưới. Nghe lão bảo có con tê tê, bà giác gì gì đó mạnh lắm mà lão thì bận, nên kêu ta lên đánh nó. Đâu rồi? Ngươi chỉ ta xem nó nằm đâu, ta đi tới đánh chết mẹ nó! Má, mấy trăm năm nay tịnh tu, làm ta ngứa tay quá!”

Con rùa kia nói giọng oang oang, làm Ain bật ngửa. Có cần giống như thằng Ry vậy không? Ain tự hỏi không biết thằng Ry có bà con thân thích với con rùa trẩu tre này không nữa. Nhưng phép lịch sự, hắn đành trả lời:

“Dạ, thì ra ngài là cháu lão Quy ạ. Dạ, có một con tê giác to như ngài ở phía nam, chỉ là…”

Nói nửa chừng, Ain lại ngập ngừng, làm con rùa lớn kia nổi nóng hét to:

“Cái gì mà rụt rè vậy? Nói nhanh lên coi! Ngứa tay quá nè!”

Ain cố gắng bịt hai lỗ tai của mình lại, mặc dù đang ở trong tiềm thức. Sau khi tiếng hét kia kết thúc, hắn mới khổ sở nói tiếp:

“Dạ, chỉ là con tê giác kia bị thương, nên nó hẹn ngài vài ngày sau mới đánh.”

“Đù, ta chưa ra mặt mà nó hẹn đánh trước luôn! Ngon ta! Không được, giờ ta đi xử thằng đó luôn!”

Nhìn con rùa này muốn đi thật sự, Ain hoảng hồn nói theo:

“Ấy khoan!”

“Gì nữa?”

Nghe giọng điệu khó chịu của con rùa lớn, Ain cũng khổ sở rồi nói tiếp:

“Ngài quên lời con nói à? Con tê giác kia đang bận dưỡng thương mà. Bây giờ ngài đánh nó thì chẳng khác nào ngài sợ nó hồi phục đỉnh phong, đúng không?”

“Uhm, mày nói cũng có lý. Giờ sao?”

Thấy con rùa lớn sắp vào bẫy, Ain hí hửng bồi thêm:

“Bây giờ ngài chịu khó ẩn mình vài ngày như ước hẹn, rồi tới đó ngài thẳng tay phân tài cao thấp với đối phương. Lúc đó, nếu ngài thắng sẽ vẻ vang hơn rất nhiều. Còn bây giờ, ngài đi đánh thì dù thắng cũng có ai phục ngài đâu.”

“Được, hợp lý! Giờ ta đi ẩn nấp đây. Người coi chừng tên đó, khi nào tới thì gọi ta dậy nghe chưa?”

“Dạ.”

Trở về thực tại, con rùa lớn kia cũng lặn xuống hồ nước lại. Còn Ain thì thở ra một hơi.

“Xém chút nữa thì kế hoạch rèn quân của mình tan vỡ rồi!”

Ain quay lại trấn an các tộc nhân rồi vội vàng đi về nhà tắm rửa. Cũng may mà vải lanh chống nước khá tốt, nên chiếc áo không bị hỏng.

Mọi người nghe tộc trưởng trấn an cũng quay lại công việc của mình. Thời gian trước, mấy con rùa lớn nhỏ cũng hiện ra rồi, chỉ là con rùa này có chút lớn bất thường mà thôi.

Trở lại với nhóm của Dio.

Trong một hang nhỏ, cách khu vực chiến tranh khoảng 2km về phía bắc, bên ngoài được ngụy trang cẩn thận, còn có nhiều người trên các cành cây quan sát nhất cử nhất động xung quanh. Bên trong, một cuộc họp kín đang diễn ra.

Ở giữa, có một cái bàn gỗ tạm bợ, trên đó đặt một tấm bản đồ vải lanh – thành phẩm mới nhất của bộ lạc Lạc Việt sau thời gian dài học hỏi. Tuy màu sắc được vẽ lên khá xấu, nhưng chất lượng tốt hơn nhiều so với tấm vỏ cây trước đây.

Xung quanh cái bàn, vô số người đang thảo luận kịch liệt. Hai trưởng nhóm tổ đội Dao và Dơi là Zua và Duyên. Bên cạnh họ là đội trưởng săn bắt Ry và đội phó Mit. Đối diện hai người đó là Dio, người đứng đầu chiến dịch lần này.

Ở hậu phương còn có Opf – người thuần hóa động vật, Ska – đội trưởng hậu cần, Rin – y tá duy nhất của bộ lạc, cùng Pu và Mih – những người phụ trách cung cấp vũ khí, công cụ.

Đây là chiến dịch đầu tiên của bộ lạc, vì thế bất đồng quan điểm xảy ra liên tục. Ain thậm chí đã đánh tiếng một lần để hạ nhiệt những cái đầu nóng, nhưng rồi mọi chuyện đâu lại vào đấy. Chính vì sự chia rẽ này mà thương vong trong chiến dịch gia tăng, không ai chịu trách nhiệm mà chỉ biết đổ lỗi cho nhau.

Điển hình là Duyên và Zua. Dio, người chỉ huy chiến dịch, thật sự không biết phải làm gì. Nó phải gửi thư về cho Ain nhờ hỗ trợ. Dio nhìn về phía trước, nơi hai cái giọng to tiếng đang mắng chửi nhau.

Nếu không phải nơi này được che giấu cẩn thận, thì dù kẻ địch có ngu đến mấy cũng nhận ra những tiếng cãi vã lạ lùng từ hang động. Bầu không khí căng thẳng như sắp bùng nổ. Dio đập mạnh tay xuống bàn, gầm lên:

“Dừng lại, được chưa?!”

Lúc này, dù nóng tính như Ry cũng phải im lặng. Nó hiểu nếu đánh nhau với Dio, phần thắng không chắc về tay mình. Sức mạnh ngang nhau, nhưng Dio lại có bộ não chiến lược tốt hơn. Mấy người khác trong hang cũng không dám phản ứng.

Thấy tất cả đã yên lặng, Dio mới thở dài. Đúng lúc đó, một tên trinh sát mang thư vào cho Dio. Nó nhận lấy, mở ra đọc rồi bất ngờ mỉm cười. Sau đó, nó đặt bức thư lên bàn, im lặng nhìn mọi người đầy ẩn ý.

Mọi người khó hiểu. Duyên là người đầu tiên cầm bức thư lên đọc. Hai mắt cô trợn tròn kinh ngạc. Zua nhận ra vẻ mặt bất thường của Duyên, liền gặng hỏi:

“Trong thư có gì? Đọc lên xem.”

Những người khác trong hang cũng hồi hộp chờ đợi. Duyên liếc nhìn họ một lượt rồi khó khăn đọc to:

“Việc làm của mọi người tôi đã nắm rõ. Tôi thất vọng về các người.”

Duyên dừng lại một lúc để hít thở. Những người xung quanh sợ hãi, có kẻ còn hơi run rẩy. Cô tiếp tục đọc:

“Chính vì không muốn có lần thứ hai, tôi ra quyết định: từ giờ Dio toàn quyền quyết định thay tôi ở tiền tuyến. Những ai gây rối trong chiến dịch, chờ khi chiến thắng quay về, tôi sẽ xử lý sau.”

Nói tới đây, Duyên vô lực gục xuống đất. Zua không tin nổi, giật lấy bức thư xác nhận lại, nhưng kết quả không khác gì. Nó chống hai tay lên bàn, thở dài. Những người khác trong hang cũng rơi vào trạng thái hụt hẫng, hối hận.

Dio và Ain thừa hiểu mấy người này nghĩ gì. Họ muốn lập công, muốn thể hiện bản thân, không muốn mắc sai lầm như Pu lần trước. Nhưng đây là lần đầu tiên họ áp dụng chiến thuật chiến tranh lạ lẫm, nên chưa thể thích ứng và phát huy hết khả năng.

Chính vì vậy, Ain cần phải gõ đầu họ một cái. Ai cũng muốn đóng góp cho bộ lạc, nhưng lại không đồng lòng thực hiện, chỉ khiến bộ lạc càng nguy hiểm.

Ain không muốn điều đó xảy ra. Chiến tranh lần này không chỉ là cơ hội luyện quân, mà còn là phép thử để đánh giá những người này, nhằm chuẩn bị cho tương lai bộ lạc.

Ain đã đánh giá họ quá cao. Cũng may còn có Dio giữ vững chiến thuật. Nếu không, chưa cần lực lượng chính của kẻ địch ra mặt thì quân bên Ain đã chết hết rồi – chỉ vì những bất đồng mà không thông báo vị trí bẫy cho nhau, khiến thành viên bên mình bị thương oan.

Ain biết tất cả thông tin này qua hai nguồn. Một là Ichi, đang ở tiền tuyến, truyền tin về. Hai là những người cài cắm trong hai tổ đội Dao và Dơi. Ngoài ra, Ain còn có một đôi mắt quan sát từ trên cao, theo dõi toàn bộ nhóm tiền tuyến.

Sau khi lệnh của Ain ban xuống, các nhóm hợp tác suôn sẻ lạ thường, khiến kẻ thù vô cùng khó khăn. Một vùng lớn trên đường đi săn của bộ lạc địch hoàn toàn bị cắt đứt.

Chính vì thế, Vu và tộc trưởng bộ lạc Tê Giác càng gấp rút chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công. Nhóm tiền tuyến của Ain cũng nhận ra điều đó, nên nhanh chóng bày ra đủ kiểu khiêu khích, dụ địch tấn công.

Chỉ cần kẻ địch bước vào khu rừng, họ có vô số cách chia nhỏ quân địch để tiêu diệt. Chỉ là bộ lạc Tê Giác cứng rắn lạ thường. Dù Ry có cho ném phân vào lều của tộc nhân địch, cũng không khiến họ tức giận mà kéo ra ngoài.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com