Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 87: Chương 87 : Phát Triển (4)



Sau hơn một tháng mùa xuân, cuộc sống của bộ lạc Lạc Việt dần đi vào quỹ đạo vốn có, nhóm đi săn sau khi trở lại dưới trướng Ry cũng đang được điều qua các nhóm sang phía bờ bên nhà cũ, bắt đầu săn bắt trở lại sau hơn một năm chờ phục hồi.

Trong khoảng thời gian nhà cũ bị bỏ hoang, số lượng động thực vật ở đó đã phát triển thần tốc. Chính vì vậy mà lượng thực phẩm mà bộ lạc thu hoạch được rất nhiều, mùa đông vừa rồi cũng không có làm tế đàn, do xác Tê Giác thần là quá đủ với con cháu lão Quy.

Chỉ mới đi săn được một tháng, mà các thành viên đi săn bắt được 4 con mèo rừng làm bạn cho con Bông, tội nghiệp nó suốt mấy năm sống với nhóm Ain toàn ở một mình, không có bạn tình làm nó phát bực. Giờ đây có một con mèo cái trong bầy bị bắt, làm cho con Bông không chờ được mà muốn duy trì nòi giống.

Có lẽ do quá nôn nóng, con Bông giao phối ngay trước mặt Eny. Thấy lạ, con bé liền dùng một cành cây chọc chọc vào. Bị đau, con Bông quay lại vả vào mặt Eny, khiến con bé òa khóc rồi chạy đi.

Opf nhìn cảnh đó mà thở dài. Gần một năm huấn luyện thú giúp cô có chút hiểu biết về hành vi động vật. Bỗng nhiên, cô nhận ra đã đến lúc mình cũng nên tìm một bạn tình. Cô thầm nghĩ :

“Uhm, theo như lời giảng của tộc trưởng thì mình cũng được 17 tuổi rồi nhỉ, ui giờ nên chọn ai đây ta, hay là tộc trưởng nhỉ?”

Nghĩ tới thân hình của tộc trưởng, khiến Opf phải liếm môi một cái rồi tiếp tục công việc của mình.

Phải biết rằng trong bộ lạc ai có thân hình tốt nhất, chính là Ain vừa cân đối giữa cơ bắp và chiều cao, khuôn mặt đầy góc cạnh và lạnh lùng nữa.

Thời gian này, Ain cũng đang phát triển làm giấy truyền thống, hắn đang cùng với mấy đứa nhỏ ngồi tước mấy sợi tre, do buổi sáng thì Ain đi tập luyện rồi đi xung quanh lãnh thổ kiểm tra tình hình bộ lạc, buổi chiều thì đi dạy cho đám trẻ, tới buổi tối hắn mới rảnh mà ngồi làm mấy cái này.

Đầu tiên, hắn chọn tre làm giấy là bắt nguồn từ không có thực vật nào để làm, mà hắn cũng không có nhiều kiến thức về làm giấy, nên mới chọn đại tre làm thử không được thì chọn cái khác. Ngoài sân của hắn thì cũng có nhiều đứa nhỏ, đang rảnh rỗi nên hắn cho làm tách sợi của các cây khác như thông, sồi, lanh, đay…

Sau một đêm, ngồi tách sợi thì Ain đem tất cả mang ngâm trong chậu nước, vì chậu khá nhỏ nên Ain lại dùng dao mà cắt thành các sợi 30cm.



Nhắc đến khái niệm chiều dài thì Ain cũng phải chật vật lắm, mới tìm ra cách xác định quy tắc, đầu tiên là hắn chọn một hạt gạo rồi làm định chuẩn một 1cm.

Và hắn phải ghi chú lại rồi so sánh các hạt gạo mỗi ngày trong suốt thời gian dài, mới có thể tính toán để ra quy chuẩn chiều dài.Hệ thống đo đạc cơ bản ở bộ lạc của Ain chỉ có centimet, mét và kilomet, còn cân nặng với thời gian thì tương tự như kiếp trước.

Cũng không phải Ain muốn đưa ra khái niệm thì đưa ra, hắn còn phải thông qua đám lão già của bộ lạc mà gợi ý, từ đó mà được truyền ra khắp bộ lạc, cũng như các nốt nhạc cũng đang được truyền đạt khá tốt. Vì vậy ở bộ lạc hắn vào ban đêm rất nhộn nhịp tiếng ca hát, múa thậm chí khái niệm ban nhạc cũng manh nha xuất hiện.



Khi đã mang các sợi ngâm nước rồi, Ain mới đi ra khỏi nhà, do có số lượng tộc nhân quá nhiều, thành ra ban đầu Ain phải cho họ trộn lẫn với nhóm người cũ làm việc. Hậu quả là thiệt hại ban đầu khắp bộ lạc khá nhiều, nhưng vẫn chưa đến mức phá sản.

Nhận ra tình hình, hắn nhanh chóng triển khai làm các công trình để giảm nhân sự ở bộ lạc, như làm một cây cầu mới nối từ núi đá vôi sang chỗ mấy cây oliu, ở gần đó xây thêm các ngôi nhà để ở nhà và một cái nhà kho.

Các thành viên đào đá vôi cũng được xây nhà ở gần cây cầu không như lúc trước trước buổi chiều phải chạy thục mạng về nhà, các thành viên trồng trọt cũng được điều ra nơi này quan sát và chăm sóc hai loại cây lanh và oliu.

Trước đây, bộ lạc khó có thể hoàn thành nhiều công trình trong vòng một tháng. Nhưng nay, mọi thứ đã khác. Ain mạnh dạn triển khai hàng loạt công trình công cộng như trạm nghỉ ngơi, hệ thống ống dẫn nước và đường sá trên khắp bộ lạc.

Ban đầu, do chưa có kinh nghiệm, nhiều công trình gặp sự cố và hư hỏng. Pu quá hiền lành, chưa quen xử lý, nên Dio lại phải đích thân chấn chỉnh đội nhóm. Suốt tháng qua, thằng nhóc cực kỳ bận rộn – vừa tuyển chọn nhân sự, vừa trấn áp những kẻ có ý đồ phản bội bộ lạc.

Dio không làm Ain thất vọng. Trong suốt một tháng, hai nhóm thực thi luật pháp hoạt động hiệu quả gần như tuyệt đối. Những kẻ không biết điều nhanh chóng bị sàng lọc và trừng phạt thích đáng. Nhờ sự nghiêm minh này, tộc nhân ngày càng kiên định và tin tưởng hơn vào quyết định gia nhập bộ lạc.

Tù binh trong thời đại này, chỉ có làm nô lệ, làm gì có ai mà thu nhận tù binh, cho dù ngươi có thần hộ mệnh trấn áp cũng không giúp ích được bao nhiêu. Thần hộ mệnh cũng cũng phải tuân thủ quy tắc của thiên địa, chính vì vậy mà tù binh thường bị giết hoặc làm nô lệ.

Chỉ có Ain mới dám thu nhận mà không suy nghĩ, vì hắn có những thứ giải quyết mọi thứ phát sinh.

Có hai nhóm luật pháp mới ở ngoài sáng thì tổ đội Dao và Dơi càng thuận lợi phát huy trong bóng tối của bộ lạc.

Bốn tổ đội dần phối hợp nhịp nhàng và nhanh chóng, Dio còn âm thầm làm các trạm tin giữa bốn tổ đội để trao đổi, chính vì điều này mà càng làm cho Ain thoải mái, bớt đi suy nghĩ, hắn còn định dùng những kẻ bí ẩn kia hỗ trợ nữa đây.

Sau khi được chấn chỉnh, nhóm xây dựng dần vào khuôn khổ, họ nhanh chóng hoàn tất các công trình. do số lượng nhân sự rất đông, Ain lại phải thêm các kế hoạch mở rộng lãnh thổ thêm, dự kiến lãnh thổ sinh sống sẽ ở khoảng 30km2, phạm vi có thể hoạt động gần 50km2.

Một nhóm tộc nhân khoảng 40 người, trộn lẫn cũ mới được mang qua cho lão Ky ở đó học tập trồng lúa. Ain đã xác định đây là nguồn lương thực chính nên rất nhiều thứ tốt sắp được đưa tới đây.

Sau hơn một tuần ngâm nước, Ain mang các sợi tre đem ra đun sôi với tro bếp, nấu suốt cả một buổi sáng. Tới buổi chiều thì Ain mới vớt các sợi tre ra, rửa sạch với nước phải mất mấy lần, hắn mới ưng ý mà tiếp tục công đoạn khác, Ain mang các sợi tre một lần nữa ra chỗ cối xay nước đập.

Nhìn cái chùy gỗ đang nhịp nhàng giã xuống cái cối chứa các sợi tre, Ain nhờ một đứa trẻ trông côi rồi đi xung quanh bộ lạc, hắn giờ đây là hình tượng của đám trẻ con từ kiến thức, sức mạnh điều vượt trội so với những tộc nhân khác, đặc biệt là còn cho đám nhỏ cùng làm những thứ mới lạ.

Chính vì vậy, khi thấy Ain dạo bước, mấy đứa nhóc liền chạy lại nói chuyện rôm rả. Ain cũng nhanh chóng trả lời trò chuyện cùng tụi nhóc, vì số lượng mấy đứa trẻ này khá đông, Ain đành cho mấy đứa chia ra làm hai: một ở lại học kiến thức, một đi ra các nơi làm việc học thực hành.

Chỉ có nhóm đi săn là không có ai học tập, do đám nhóc còn quá nhỏ thay vào đó là lứa từ 10 tuổi trở lên, cứ hai tuần thì hai nhóm đứa nhóc này lại đổi vị trí cho nhau để bổ sung kiến thức, điều này cũng giúp khá nhiều cho Ain giảm tải lượng ‘học sinh’.

Vào chủ nhật, Ain còn có thêm một buổi để giảng dạy kiến thức cho những người trưởng thành, do bộ não đã phát triển gần hết nên Ain rất chật vật mới nhồi nhét lượng kiến thức lớn cho những người này.

Cũng may là Ain có những tộc nhân được thanh tẩy hai lần nên khả năng tiếp thu khá tốt, còn mấy người khác phải nỗ lực lắm mới theo kịp.

Họ cũng dần theo thời gian đã có thể tự mình giải đáp những thứ trước giờ mà họ thường phải thông qua lão Vu của bộ lạc mới hiểu được. Giờ đây khi được tự mình suy nghĩ cùng với kiến thức từ Ain làm họ vui sướng khi mình hiểu ra quy luật của tự nhiên như sấm sét là gì, lửa vì sao lại nóng, vì sao họ phải thở mới sống được,...

Chính vì vậy, dù khá ngốc mấy người họ rất chăm chú lắng nghe những thứ Ain dạy, có mấy tộc nhân mới trẻ lại ân hận sao mình sinh ra bộ lạc kia. Kiến thức lủng củng thì cũng không ngồi yên, mà cùng nhau trao đổi làm cho bộ lạc của Ain phát triển khá nhanh.

Tỉ như công cụ liên quan đến công việc cũng được các tộc nhân sáng tạo ra, nhưng vẫn còn đang các thành viên chế tác thử nghiệm. Dù đã trải qua một tháng đào tạo chỉ dạy, thì đội trưởng mới là Mih cũng phải đi thăm hỏi các nhà nung hướng dẫn hàng ngày.

Còn đối với nhóm trị liệu của Rin, dù đã thêm một số lượng lớn tộc nhân nhưng với nhóm của mình thì Rin cũng chỉ tìm được vài người yêu thích. Dù cô nàng mới bước qua tuổi 20, nhưng kinh nghiệm và kiến thức về y học lại tốt hơn mấy người khác, với sự tự tin cô dồn hết tâm trí giảng dạy nhưng rồi cô phải thất vọng.

Đam mê thôi là chưa đủ, nó phải kèm theo kinh nghiệm và tố chất nữa.

Cô sau một ngày mệt mỏi nằm trong ngôi nhà của mình, cô chán nản, cô thật sự không hiểu vì sao mình nói dễ hiểu nhất rồi bọn họ vẫn không thấm nỗi.

“Aiz sao giờ nhỉ, cũng may họ còn cố gắng, không thì mình sẽ phải đề nghị tộc trưởng cho người khác thử sức. Hmm nói tới tộc trưởng thì hình như anh ta chưa có vợ đúng không ta? Vậy mình có cơ hội không nhỉ?”

Rin nằm trên giường, một tay xoắn xoắn tóc một tay thì gác trên trán, càng nghĩ cô càng mỉm cười, xong rồi cô tung tăng đứng dậy đi nấu bữa tối cho mình.

Từ khi số thực phẩm dồi dào và vô số gia vị thì nấu ăn dần trở thành một nghề quan trọng và Eny đang là người khởi xướng. Con bé đã trải qua hơn hai năm đi theo Ain học tập, quan sát việc nấu ăn của hắn, cùng với sự tỉ mỉ và sáng tạo của mình thì Eny nhanh chóng trở thành người không nên đắc tội nhất bộ lạc.

Nếu không sẽ bị con bé cắt cơm hoặc bị làm ‘chuột bạch’ thử nghiệm những món mới của con bé, con bé mỗi lần thử nghiệm món mới thì sẽ có kẻ phải đau khổ ôm nhà vệ sinh. Vì Eny sẽ thử mọi thứ có thể ăn được, đương nhiên là thử trên động vật trước khi cho người ăn rồi.

Dù vậy thì vẫn có người xui xẻo, Rin cũng khổ sở khi thảo dược trị đường ruột khá ít ỏi mà chỉ vì Eny mà mất hết, làm cho hai người giận nhau suốt một thời gian và Ain là người hứng chịu tất cả, khi không còn người thử thì hắn là mục tiêu của Eny.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com