Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều mưa tầm tã. Lâu Thành đang trên đường về nhà thì thấy một đám học sinh cấp ba vây quanh một người ở ngõ hẻm vắng vẻ. Anh ta định bỏ qua, nhưng rồi anh ta nhận ra bóng dáng quen thuộc đó. Đinh Tuyết Nhuận.
Cậu ta đang bị ba tên học sinh lớn hơn vây đánh. Một tên nắm áo cậu ta, tên khác giật lấy cặp sách của cậu, còn một tên nữa thì liên tục đẩy cậu ta vào tường. Đinh Tuyết Nhuận không hề phản kháng, cậu chỉ đứng yên, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng Lâu Thành có thể thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt cậu, và vết bầm tím mới trên gò má trắng nõn.
"Trả cặp đây!" Đinh Tuyết Nhuận nói, giọng nói vẫn điềm tĩnh, nhưng Lâu Thành có thể nghe thấy một chút run rẩy trong đó.
"Mày có tiền không?" Tên cầm đầu cười khẩy. "Đưa tiền đây, tao sẽ trả cặp cho mày."
"Tôi không có tiền," Đinh Tuyết Nhuận trả lời.
"Không có tiền thì đ.á.n.h cho mày một trận!" Tên cầm đầu giơ tay định tát Đinh Tuyết Nhuận.
Lâu Thành không thể chịu đựng được nữa. Anh ta lao tới như một cơn gió, gầm lên: "Mấy thằng khốn kia! Dám bắt nạt bạn học của tao à?"
Ba tên kia giật mình quay lại. Chúng nhìn thấy Lâu Thành, thân hình cao lớn, vạm vỡ, và ánh mắt bừng bừng lửa giận. Lâu Thành vốn là con nhà giàu, lại thường xuyên chơi bóng rổ, nên trông rất đô con. Bọn bắt nạt có chút chùn bước.
"Mày là thằng nào?" Tên cầm đầu hỏi, giọng có vẻ yếu thế hơn.
"Tao là bạn của cậu ấy!" Lâu Thành đứng chắn trước Đinh Tuyết Nhuận, ánh mắt rực lửa. "Dám động vào bạn tao, tao cho chúng mày biết tay!"
Ba tên bắt nạt thấy Lâu Thành quá hung hăng, lại thêm trời mưa to, nên cũng không dám ở lại lâu. Chúng vứt cặp sách của Đinh Tuyết Nhuận xuống đất rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Lâu Thành quay lại nhìn Đinh Tuyết Nhuận. Cậu ta vẫn đứng đó, áo sơ mi trắng đã dính bùn đất, kính lệch sang một bên, trên mặt có thêm vài vết xước. Nhưng ánh mắt cậu ta lại không hề sợ hãi, mà chỉ có một chút ngạc nhiên.
"Cậu... không sao chứ?" Lâu Thành hỏi, giọng nói có chút lo lắng. Anh ta đưa tay phủi nhẹ bùn đất trên áo Đinh Tuyết Nhuận.
Đinh Tuyết Nhuận khẽ lắc đầu. "Tôi không sao." Cậu cúi xuống nhặt cặp sách, rồi chỉnh lại kính. "Cảm ơn cậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn!" Lâu Thành bực bội. "Sao cậu không phản kháng? Cậu biết võ mà! Sao cậu không đ.á.n.h lại chúng nó?"
Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn Lâu Thành, đôi mắt sâu thẳm. "Tôi không muốn gây chuyện ở trường mới."
Lâu Thành bất ngờ. "Gây chuyện? Cậu bị bắt nạt mà gọi là gây chuyện sao?" Anh ta nhớ lại những lời đồn về Đinh Tuyết Nhuận, rằng cậu ta từng đ.á.n.h nhau với lũ bắt nạt ở trường cũ, tống tên cầm đầu vào tù. Rõ ràng cậu ta không phải là kẻ yếu đuối.
"Dù sao thì... tôi cũng cảm ơn cậu." Đinh Tuyết Nhuận nói lại, ánh mắt cậu có chút ấm áp. "Cậu đã giúp tôi."
Lâu Thành nhìn Đinh Tuyết Nhuận, tim anh ta bỗng đập nhanh một cách lạ thường. Dưới ánh đèn đường mờ ảo và cơn mưa tầm tã, gương mặt trắng nõn của Đinh Tuyết Nhuận, dù dính bùn đất và có vài vết xước, vẫn toát lên một vẻ đẹp mong manh, khiến Lâu Thành muốn bảo vệ.
"Từ nay về sau," Lâu Thành nói, giọng nói mạnh mẽ và kiên quyết. "Không ai được phép bắt nạt cậu nữa. Có tôi ở đây rồi."
Đinh Tuyết Nhuận khẽ mỉm cười. Nụ cười đó, lần đầu tiên, không còn vẻ nhạt nhẽo hay tinh quái nữa, mà là một nụ cười chân thật, ấm áp. Cậu nhìn Lâu Thành, ánh mắt chứa đựng nhiều điều khó nói. "Cậu... hứa chứ?"
"Hứa!" Lâu Thành không chút do dự. "Tôi, Lâu Thành, là người giữ lời hứa!"
Cả hai cùng im lặng bước đi dưới cơn mưa. Lâu Thành đi sát bên Đinh Tuyết Nhuận, ánh mắt luôn cảnh giác nhìn xung quanh, như thể sợ rằng lũ bắt nạt sẽ quay lại. Anh ta cảm thấy một sự gắn kết kỳ lạ với Đinh Tuyết Nhuận, một sự gắn kết mà anh ta chưa từng có với bất kỳ ai trước đây.
Đêm đó, Lâu Thành lại trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh Đinh Tuyết Nhuận bị bắt nạt, rồi nụ cười ấm áp của cậu khi anh ta hứa bảo vệ, cứ ám ảnh trong tâm trí anh ta. Anh ta biết, anh ta không chỉ muốn làm bạn với Đinh Tuyết Nhuận, mà còn muốn nhiều hơn thế. Anh ta muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu, muốn nhìn thấy nụ cười đó mỗi ngày.
"C.h.ế.t tiệt," Lâu Thành lẩm bẩm trong bóng tối. "Rốt cuộc thì mình bị làm sao thế này?"
Anh ta là trai thẳng mà. Nhưng tại sao, trái tim anh ta lại loạn nhịp vì một cậu con trai? Mưa vẫn rơi tí tách ngoài cửa sổ, gột rửa đi bụi bẩn, và có lẽ, cả những định kiến trong lòng Lâu Thành. Anh ta bắt đầu nhận ra, giới tính không quan trọng, quan trọng là cảm xúc chân thật mà anh ta đang dành cho Đinh Tuyết Nhuận.
________________________________________