Kể từ ngày mưa đó, Lâu Thành bắt đầu dính lấy Đinh Tuyết Nhuận như chuột dính vào keo. Anh ta không còn chỉ là bạn cùng bàn, mà còn là vệ sĩ riêng, là người đưa đón, là gia sư bất đắc dĩ. Anh ta đi đâu cũng muốn có Đinh Tuyết Nhuận bên cạnh, khoe khoang về "học bá" của mình không ngừng nghỉ.
"Bạn cùng bàn của tôi vừa giành giải toán quốc tế đấy!" Lâu Thành nói với cả lớp, vẻ mặt đầy tự hào. "Được tuyển thẳng đại học khi mới lớp 11 luôn!"
Cả lớp nhìn Lâu Thành với ánh mắt khó hiểu. "Lâu Thành, cậu tự hào cái gì mà tự hào thế? Đó là thành tích của Đinh Tuyết Nhuận mà."
"Thì cũng như của tôi thôi!" Lâu Thành hùng hồn tuyên bố. "Bạn của tôi giỏi thì tôi cũng giỏi!"
Đinh Tuyết Nhuận chỉ khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn treo trên môi. Cậu không phản đối, cũng không đính chính. Cậu dường như đã quen với sự "u mê" của Lâu Thành.
Tuy nhiên, Lâu Thành vẫn cố gắng giấu diếm tình cảm của mình. Anh ta vẫn tự nhủ mình là trai thẳng, vẫn giả vờ quan tâm đến các cô gái khác, nhưng trong lòng lại chỉ có hình bóng Đinh Tuyết Nhuận. Mỗi khi có cô gái nào đến gần Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành lại lập tức tìm cách "chia cắt" họ. Anh ta dùng đủ mọi lý do: "Học bá bận học rồi," "Học bá phải đi với tôi," "Học bá đang buồn ngủ."
Đinh Tuyết Nhuận biết rõ những trò hề của Lâu Thành. Cậu nhìn thấy ánh mắt ghen tỵ, nhìn thấy sự lo lắng của Lâu Thành mỗi khi có người khác đến gần mình. Cậu biết Lâu Thành đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng cậu cũng biết, Lâu Thành đã không còn "thẳng" nữa rồi.
Một buổi tối, Lâu Thành và Đinh Tuyết Nhuận đang cùng nhau học bài ở thư viện. Mọi người đã về hết, chỉ còn lại hai người. Lâu Thành nhìn Đinh Tuyết Nhuận, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên gương mặt thanh tú của cậu, khiến Lâu Thành cảm thấy một sự thôi thúc lạ lùng.
"Học bá..." Lâu Thành gọi, giọng nói hơi run rẩy.
Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu. "Có chuyện gì vậy?"
Lâu Thành hít một hơi thật sâu. "Tôi... tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh, ánh mắt đầy sự mong chờ.
"Tôi... tôi..." Lâu Thành ấp úng. Anh ta muốn nói "tôi thích cậu", nhưng những lời đó lại mắc kẹt trong cổ họng. Anh ta sợ hãi. Sợ hãi sự thật rằng mình đã không còn là trai thẳng nữa, sợ hãi rằng Đinh Tuyết Nhuận sẽ từ chối anh ta, sợ hãi rằng mối quan hệ giữa họ sẽ thay đổi.
"Cậu làm sao vậy?" Đinh Tuyết Nhuận hỏi, giọng nói nhẹ nhàng. "Có gì khó nói sao?"
Lâu Thành nhắm mắt lại. Anh ta không thể nói ra. Anh ta không đủ dũng cảm. "Không có gì... tôi chỉ muốn hỏi... bài này làm sao thôi." Anh ta chỉ vào một bài toán khó.
Đinh Tuyết Nhuận nhìn vào bài toán, rồi lại nhìn Lâu Thành. Nụ cười nhạt lại xuất hiện trên môi cậu. Cậu biết Lâu Thành đang nói dối. Cậu biết anh ta đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình.
"Thôi được," Đinh Tuyết Nhuận nói, rồi bắt đầu giảng bài. Nhưng trong lòng cậu, có chút thất vọng. Lâu Thành vẫn chưa đủ dũng cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâu Thành lắng nghe Đinh Tuyết Nhuận giảng bài, nhưng tâm trí anh ta lại trôi dạt đi đâu đó. Anh ta cảm thấy mình thật hèn nhát. Anh ta không thể đối mặt với cảm xúc của chính mình.
Cho đến một đêm, khi phòng học bị sập cầu dao. Cả lớp đang ngồi học tối om, không ai nhìn thấy ai. Lâu Thành và Đinh Tuyết Nhuận ngồi ở bàn cuối cùng trong góc.
Trong bóng tối, Lâu Thành bỗng cảm thấy một sự dũng cảm kỳ lạ dấy lên trong lòng. Anh ta không còn sợ hãi nữa. Anh ta không còn quan tâm đến việc mình là trai thẳng hay không. Anh ta chỉ biết, anh ta muốn Đinh Tuyết Nhuận.
Anh ta vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Đinh Tuyết Nhuận. Bàn tay cậu lạnh ngắt, nhưng lại mềm mại. Đinh Tuyết Nhuận hơi giật mình, nhưng không rút tay lại.
Lâu Thành từ từ siết c.h.ặ.t t.a.y cậu, rồi kéo cậu lại gần. Trong bóng tối, anh ta có thể cảm nhận được hơi thở của Đinh Tuyết Nhuận. Anh ta nhìn vào đôi mắt cậu, dù không thể thấy rõ, nhưng anh ta biết Đinh Tuyết Nhuận đang nhìn mình.
"Đinh Tuyết Nhuận," Lâu Thành gọi tên cậu, giọng nói run rẩy nhưng đầy kiên quyết. "Tôi... tôi thích cậu."
Đinh Tuyết Nhuận không nói gì. Cậu chỉ khẽ mỉm cười trong bóng tối.
Và rồi, Lâu Thành không đợi phản ứng của cậu, anh ta đã ấn Đinh Tuyết Nhuận vào tường, và đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu. Khác với nụ hôn "thử" trước đó, nụ hôn này đầy cảm xúc, đầy khao khát. Môi Đinh Tuyết Nhuận mềm mại, ngọt ngào, khiến Lâu Thành say đắm.
Trong bóng tối, không ai nhìn thấy, không ai biết. Chỉ có hai người họ, và nụ hôn nồng cháy, đ.á.n.h dấu một sự khởi đầu mới cho mối tình của họ.
Lâu Thành buông Đinh Tuyết Nhuận ra, hơi thở hổn hển. Anh ta nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ yêu thương và lo lắng. "Tôi... tôi xin lỗi. Tôi không kìm được."
Đinh Tuyết Nhuận khẽ đưa tay chạm vào môi mình, rồi nhìn Lâu Thành, nụ cười rạng rỡ. "Yêu sớm... thích thật."
Câu nói của Đinh Tuyết Nhuận khiến Lâu Thành bất ngờ. Anh ta không ngờ cậu lại chấp nhận mình dễ dàng đến thế. Tim anh ta đập thình thịch, một cảm giác hạnh phúc dâng trào.
"Cậu... cậu cũng thích tôi sao?" Lâu Thành hỏi, giọng nói đầy hy vọng.
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu. "Tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi, Lâu Thành."
Trong bóng tối, Lâu Thành ôm chầm lấy Đinh Tuyết Nhuận. Anh ta không còn quan tâm đến ánh đèn đã sáng trở lại hay những ánh mắt tò mò của bạn học nữa. Anh ta chỉ biết, anh ta đã tìm thấy tình yêu của đời mình. Và anh ta, kẻ từng hùng hồn tuyên bố mình là trai thẳng, giờ đây đã hoàn toàn "cong" vì Đinh Tuyết Nhuận.
________________________________________