Nụ hôn kia tuy chỉ như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào rồi liền rời đi, nhưng cũng đủ khiến nội tâm hai người đồng thời rúng động vang dội.
Vị mằn mặn của nước mắt vương nơi chóp mũi, toàn thân của Tô Mạch như có dòng điện cuồn cuộn chảy qua, chạy khắp thân thể rồi tụ lại nơi tim, khiến nàng kinh hoàng đến mức vội vã dùng cả tay lẫn chân lùi lại.
Ninh Phất Y vừa ý thức được mình đã làm gì, liền vội đưa tay giữ vạt áo nàng, nhưng chất vải trơn mượt lại tựa như cá trong nước trượt khỏi tay nàng, thoáng chốc đã vượt ra ngoài bức tường viện đổ nát, chạy thẳng xuống sườn núi.
Tô Mạch bỏ chạy thục mạng, mái tóc dài tung bay như thác đổ sau lưng. Cửa lớn "rầm" một tiếng đóng sập lại, đến mức Ninh Phất Y cách một sườn dốc cũng nghe rõ tiếng cửa gỗ đập mạnh vào khung.
Nàng chậm rãi thu tay đặt lên ngực, nắm chặt vạt áo, đôi mắt cụp xuống, thần sắc ngẩn ngơ.
Ở bên kia, sau khi Tô Mạch đóng cửa phòng lại, nàng tựa sát vào vách, giữa mày nóng rát. Nàng luống cuống tìm một chiếc gương đồng soi dưới ánh sáng, đến khi thấy gương mặt đỏ rực của mình liền hốt hoảng ném gương ra xa.
"Cốp" một tiếng vang lớn, nhưng nàng không nghe thấy.
Nỗi sợ vừa rồi bởi con bạch hổ kia gây ra, nay đã bị hoang mang thay thế. Tô Mạch đưa tay xoa mạnh lên má, nhưng lại không hề gạt đi cảm giác còn vương nơi môi.
Nụ hôn của nữ tử kia còn dịu dàng hơn chính con người nàng, tựa như một ngày xuân nằm mơ màng trong sân, khi tỉnh giấc cánh hoa khẽ rơi xuống môi.
Hương thơm dìu dịu, nóng bỏng dịu dàng.
Ngẩn người hồi lâu, Tô Mạch bỗng nhận ra bản thân đang hồi tưởng hương vị nụ hôn, liền vội che mặt, quanh quẩn trong phòng vài vòng, rồi bực bội ngồi phịch xuống giường.
Nhưng tâm tư trong đầu lại càng thêm rối rắm, chẳng thể khống chế được nữa.
Khi cha mẹ còn tại thế, từng muốn tìm cho nàng một mối nhân duyên, tìm một người không để ý vết bớt trên mặt nàng. Nhưng Âm Dương Nhãn trong mắt người đời chẳng khác gì yêu tà, qua vài lần dò xét phản ứng của kẻ khác, cuối cùng cha mẹ nàng cũng từ bỏ ý định.
Bản thân Tô Mạch cũng chưa từng ôm vọng tưởng. Khi cha mẹ còn sống, nàng chỉ muốn học y dược, cứu người chuộc tội, chỉ mong đời sau sẽ được an ổn. Sau khi cha mẹ mất, nàng lại phải ngày ngày lo trả nợ, nào còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác.
Huống hồ điều kiện như nàng, người tốt nào dám đến gần? Tần Khiếu Nhiên kia cũng chỉ vô tình thấy nửa khuôn mặt nàng mới nảy sinh tà niệm, chứ nàng chưa bao giờ để tâm.
Vậy nên dù biết bản thân ngày càng ỷ lại vào nữ tử lai lịch bất minh ấy, nàng cũng chẳng dám suy nghĩ xa hơn nửa phần, huống hồ đối phương cũng là nữ nhân như nàng.
Bởi thế, dù có thoáng chút rung động, giữa hai người vẫn luôn tồn tại bức tường vô hình, chẳng dám vượt qua.
Thế nhưng hành động vừa rồi của nữ tử kia lại bất ngờ vung tay phá vỡ bức tường ấy tan thành từng mảnh.
Đang lúc Tô Mạch rối như tơ vò, ánh sáng ngoài song cửa bỗng lóe lên chập chờn. Nàng giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy một con bồ câu toàn thân tuyết trắng, đang dùng mỏ gõ cộc cộc vào cửa sổ.
Nàng vội vàng mở cửa, bồ câu loạng choạng bay vào, đậu ngoan ngoãn trên ngón tay, một chân khẽ nhấc.
Tô Mạch cẩn thận tháo ống đưa thư khỏi chân nó, mở ra đọc dòng chữ bên trong, lông mày nàng khẽ giãn, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Nàng đứng lặng bên cửa sổ một hồi, rồi mới mang khăn che mặt, đẩy cửa bước ra, vội vàng đi về phía trấn.
Trấn tuy nhỏ, nhưng khi chẳng vào mùa mưa lại khá náo nhiệt. Hai bên bờ sông khói lửa lượn quanh, trà quán mở đầy, vài kẻ nhàn nhã ngồi dưới màn che nắng, vừa đón gió ấm vừa uống trà.
Khăn sa trên mặt Tô Mạch khẽ lay, nàng giơ tay che nắng, bước đến tận cuối bờ sông, rồi quen đường mà vào một thư thất. Bên trong vắng người, chẳng ai để ý nàng, nàng bèn khẽ nhấc vạt váy, lặng lẽ bước lên tầng hai.
Tầng hai là nơi cho người ở, cửa vừa mở liền dậy mùi mực. Có một người ngồi bên ô cửa sổ, dựa ánh sáng mà đọc sách. Vừa thấy nàng bước vào, liền mừng rỡ đặt sách xuống, đứng dậy nghênh tiếp.
"Ta đợi ngươi đã lâu." Người kia là một nữ tử, tuổi chừng xấp xỉ Tô Mạch, cử chỉ mang vẻ đoan trang của văn nhân, hoàn toàn chẳng hợp với con phố dài đầy hương trà ồn ào ngoài phố, "Ngươi có muốn uống trà không?"
Tô Mạch lắc đầu, vội vã ra thủ ngữ: "Chim đâu?"
"Ôi chao, ta với ngươi một năm không gặp, ngươi chẳng hỏi thăm nửa câu, vừa mở miệng đã chỉ lo con chim kia." Nữ tử mỉm cười lắc đầu, xoay người từ ngoài cửa sổ lấy vào một cái lồng chim, giơ tay đưa cho nàng.
"Lần này ta đi Kinh thành tìm một vị danh thú y, nhưng người ta nói con anh vũ của ngươi vốn tuổi thọ chẳng dài, có thể sống đến chừng này đã là hiếm thấy. Hắn chỉ cho uống chút thuốc, nói nhiều lắm cũng chỉ sống thêm một năm." Nụ cười nơi môi nữ tử dần phai đi, nàng đưa tay qua khe lồng trêu đùa con chim, mang theo tiếc nuối.
Trong lồng là một con anh vũ toàn thân lông vàng rực, mỏ xanh cong thành hình móc câu xinh đẹp. Vừa thấy Tô Mạch, nó liền kích động giương cánh vỗ phành phạch.
Ánh mắt Tô Mạch thoáng hiện nét bi thương, nhưng mau chóng tan đi, nàng vội mở lồng, để con anh vũ nhảy lên vai mình.
"Một năm cũng tốt rồi." Nàng mỉm cười, khẽ nghiêng đầu để con chim dụi vào bên tai.
"Có còn hơn không." Nữ tử cũng khẽ cười, ngồi lại ghế, cầm sách lên đọc tiếp.
Đợi thân thiết với chim xong, Tô Mạch dè dặt nhìn sang nàng, ngón tay khẽ ra hiệu: "Còn ngươi thì sao? Đã lấy được công danh chưa?"
"Làm sao có thể. Ta tuy vào được thi hội, nhưng thi mới nửa chừng liền bị lộ ra thân phận, bị đuổi khỏi trường thi. Nếu chẳng phải vị đại nhân kia thấy ta văn tài xuất chúng mà động lòng tiếc tài, e rằng ngươi với ta đã gặp nhau trong ngục thất rồi." Nữ tử vân đạm phong khinh nói cười, như thể việc ấy chẳng đáng gì.
"Ôi, ta nghĩ mãi chẳng thông, cùng là con người, cớ gì nữ tử dù có tài hoa đến đâu cũng chẳng thể đề danh bảng vàng? Ta vốn là thủ khoa thi hương, vậy mà họ nói đuổi là đuổi." Nữ tử dùng sách gõ nhẹ lên đầu mình, song thần sắc lại chẳng mang chút oán hận nào.
Tô Mạch lặng yên giây lát, rồi lại đưa tay dấu: "Vậy sau này ngươi tính thế nào?"
"Nơi này không chứa nổi ta, ắt có chốn khác chấp nhận ta. Ta nghe ngóng được ở tận Kỳ Quốc xa xôi không hề cấm nữ tử nhập sĩ, mà quốc chủ nơi đó lại là một vị nữ đế. Cho nên sang năm ta định sang Kỳ quốc, chẳng tin lại không đoạt nổi công danh."
"Kỳ Quốc?" Tô Mạch mở to mắt.
Nữ tử gật đầu, chẳng nói thêm. Đúng lúc ấy, nàng nghiêng đầu nhìn Tô Mạch, ánh mắt chăm chú.
Một lát sau liền nhướng mày: "Sao ta thấy lần này gặp lại, ngươi thay đổi rất nhiều. Vẻ sợ hãi trong mắt đã vơi đi, ta ngồi gần ngươi thế này mà ngươi không né tránh?"
"Phải biết dù chúng quen biết từ nhỏ, nhưng ngươi trước giờ vốn ít lời, toàn thân đều mang phòng bị, nào có bình hòa như bây giờ." Nữ tử đặt sách xuống, nghiêng người nhìn kỹ, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi.
Bị nhìn chằm chằm như thế, Tô Mạch bất giác nhớ lại cảnh vừa rồi, da mặt dưới lớp khăn che lại nóng bừng. May thay có khăn che chắn, nếu không ắt hẳn bị phát hiện.
Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ, nhớ thuở nhỏ chẳng bao giờ ra ngoài, chỉ quanh quẩn trong sân tự mày mò nghiên cứu hoa cỏ. Chỉ có cô bé nhà bên mới thỉnh thoảng trèo qua tường, nói với nàng dăm ba câu chuyện vặt.
Tô Mạch tuy thường không đáp, nhưng đối phương cứ kiên trì, nàng đành thỉnh thoảng đáp lại vài câu bằng thủ ngữ.
Mới đầu nàng nghĩ đối phương chẳng hiểu thủ ngữ, sớm muộn gì cũng nản. Nào ngờ cô bé ấy qua vài hôm đã tự học ra thủ ngữ, nói chuyện với nàng càng thêm hăng hái. Lâu dần, hai bên cũng coi như thân quen, nàng cũng biết được cô bé ấy họ Thích, tên là Thích Vân Lâu.
Thích Vân Lâu cùng nàng là hai người hoàn toàn trái ngược. Nàng ấy phóng khoáng, ôn hòa, dường như với hết thảy chẳng biết sợ hãi, lời người khác nói cũng chẳng để tâm.
Người này kể ra là người bạn duy nhất mà Tô Mạch quen thuộc trên đời, cũng là người tốt.
Thấy nàng cúi mắt chẳng nói, Thích Vân Lâu càng thêm hiếu kỳ, liền xoay người sang trà lâu kế bên gọi một ấm xuân trà cùng bánh củ cải, bưng đặt lên bàn: "Nào nào nào, ngươi với ta làm hàng xóm bao năm, dẫu chẳng coi là bằng hữu thì cũng xem như quen biết. Biết đâu ngươi nói ra, ta còn giúp được một hai phần."
Tô Mạch không cưỡng nổi sự cố chấp ấy, đành do dự ngồi xuống.
Một lát sau, nàng rốt cục buông đôi tay mỏi nhừ, thấp thỏm ngẩng mắt xem phản ứng của Thích Vân Lâu.
Chỉ thấy Thích Vân Lâu thần sắc như thường, mày chau lại, những ngón tay vì cầm bút mài thành vết chai khẽ chống nơi cằm, tựa hồ đang ngẫm nghĩ điều gì.
Chẳng lẽ nàng ấy cũng thấy chuyện này quái dị? Dẫu Thích cô nương học thức hơn người, nhưng những gì nàng ấy học vẫn là đạo lý cổ nhân, ắt hẳn đối với chuyện này cũng có điều dị nghị...
Nghĩ đến đó, mặt Tô Mạch đã đỏ bừng. Nàng vừa muốn đứng dậy cáo từ, liền thấy Thích Vân Lâu vỗ mạnh lòng bàn tay xuống bàn, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ: "Ban đầu nghe ngươi nói, ta còn tưởng đối phương thất lễ. Giờ xem ra, ngươi thực sự cũng có dối xử khác biệt với nàng? Cô nương kia tuy thần bí, song nhìn thế nào cũng giống người tốt. Nếu ngươi đã động tâm, sao không thử một phen?"
Tô Mạch ngẩn ra, vô thức buông vạt áo đang nắm chặt, giơ tay lắc đầu: "Nhưng... nhưng ta thân thế thế này. Năm xưa đạo sĩ kia còn nói ta sống chẳng quá hai mươi ba tuổi, nếu ta thực sự... chẳng phải là hại nàng sao?"
Thích Vân Lâu mỉm cười, phẩy tay: "Ngươi và cha mẹ ta giống y như nhau, muốn làm gì cũng rụt rè do dự suy nghĩ quá nhiều. Còn ta thì khác, ta chẳng thích chần chừ."
"Việc này đúng là đối phương thất lễ trước. Nếu ngươi bài xích nàng, thì vừa rồi đã thẳng tay cho nàng một cái tát. Còn nếu ngươi không bài xích, vậy thì hãy đem những nghi hoặc trong lòng nói rõ cùng nàng. Nếu nàng bận tâm thì tự khắc sẽ rời đi; nếu nàng không bận tâm, chẳng phải ai nấy đều vui vẻ sao."
"Ngươi cứ giấu giếm đối phương tâm tư của mình, chỉ là khổ mình khổ người thêm thôi, cần gì như thế? Ta biết tính ngươi hay nghĩ cho người khác, nhưng làm người đôi khi ích kỷ một chút, cũng chẳng phải chuyện xấu." Thích Vân Lâu cũng không hẳn là tận tình khuyên bảo, chỉ là cười nói như đùa.
Tô Mạch chớp chớp mắt, dường như vẫn đang rối rắm.
"Tô Mạch, thật ra ngay từ lần đầu ta thấy ngươi, liền muốn kết giao thành tri kỷ. Chỉ là ngươi chưa từng cho ta cơ hội." Nụ cười Thích Vân Lâu rạng rỡ như ánh xuân.
"Có lẽ thế gian quả có cái gọi là duyên phận, hoặc là ta vẫn luôn cảm thấy ngươi cứng cỏi hơn vẻ ngoài nhiều lắm, sống như ngọn cỏ nơi khe núi, lửa cháy không tận, gió xuân lại sinh."
...
Trời đã tối, trên sông thuyền bè treo đèn lồng, từng ánh sáng nổi trôi trên mặt nước đen thẫm. Các trà quán đều sớm đóng cửa, mùi cơm canh theo khói bếp lan khắp trấn.
Tô Mạch ôm lồng chim bước ra khỏi thư thất, ngẩng mắt nhìn mây trắng quấn lấy trời xanh thẳm. Mùi cơm chiều hòa lẫn với mùi sông mát lạnh, theo mũi chảy vào bụng, khiến dạ dày nàng réo vang.
Nàng khẽ vuốt con chim kêu ríu rít trong lồng, rồi xoay người bước vào gió đêm. Chợt tim nàng giật thót, bởi dưới lá cờ trà quán đối diện, có một thân ảnh đang đứng.
Nữ tử chẳng biết chờ ở đó đã bao lâu, vai áo ướt đẫm, tóc đen và hắc y cùng rủ xuống lặng lẽ, như hòa làm một với màn đêm.
Tô Mạch lập tức căng thẳng, nàng vô thức chỉnh lại y phục, rồi lấy hết can đảm bước tới.
"Sao ngươi lại tìm đến đây?" Nàng giơ tay ra dâu.
"Ta sợ ngươi có nguy hiểm nên mới theo đến. Vừa rồi là ta lại vượt lễ." Ninh Phất Y khẽ nói, thanh âm rất nhỏ.
Tô Mạch ngẩng mặt lắc đầu, nàng rút tay từ tay áo ra, như muốn đặt vào tay Ninh Phất Y, nhưng sắp chạm đến lại run sợ rụt về.
"Ta có chuyện muốn nói với ngươi." Nàng ra hiệu.
"Ừm, ta cũng vậy." Ninh Phất Y đáp.