Tô Mạch giật tay về, giấu trong tay áo, ngón tay vô thức nắm chặt.
"Có hiệu quả không?" Ninh Phất Y hỏi.
Tô Mạch cắn môi, học theo khẩu hình của Ninh Phất Y, gọi lại một tiếng "Y Y", lần này ngoài ngữ điệu hơi kỳ lạ, còn lại đã gần giống người thường.
Ninh Phất Y cũng vui hẳn lên: "Đúng rồi, chính là như vậy."
"Ta đi lấy thuốc cho ngươi." Tô Mạch vội vã ra dấu rồi đứng dậy, vén váy chạy ra ngoài.
Ninh Phất Y nhìn cảnh nàng chạy trối chết, nụ cười vẫn đọng nơi khóe môi, phượng nhãn khẽ rũ, tay chạm nhẹ lên môi, nơi đó dường như còn sót lại hơi ấm từ đầu ngón tay của nàng.
Quả nhiên, chiêu giả bệnh lúc nào cũng hữu dụng. Ninh Phất Y cau mày điều chỉnh tư thế, thầm nghĩ cũng không uổng công nàng chịu đựng đau đớn mà giữ lại vết thương.
Từ xưa, thủ đoạn vốn để chạm đến lòng người, đôi khi để đạt được mục đích, dùng chút tiểu kế cũng là cần thiết.
Tô Mạch lấy thuốc mỡ xong cũng chưa vội quay về, mà đứng dưới chân núi để gió mát thổi thật lâu, đợi đến khi nhiệt khí trên mặt tản đi mới dám trở lại.
Ninh Phất Y vẫn ốm yếu tựa bên gối mềm, gò má hơi nghiêng, lộ ra đường viền chiếc cằm thon gọn.
Bước chân Tô Mạch khựng lại chốc lát rồi mới bước qua bậc cửa, mở nắp ống tre, tiến đến bên giường: "Vết thương được băng bó quá sơ sài, ta giúp ngươi bôi thuốc lại."
Ninh Phất Y khẽ ừ một tiếng, rồi trong sự dìu đỡ của Tô Mạch mà ngồi dậy, xoay lưng về phía nàng.
Vết thương nằm ở lưng. Tay Tô Mạch khẽ run, kéo áo xuống liền lộ ra hai bờ vai trắng ngần. Nàng dứt khoát không dám nhìn đâu khác, chỉ gắng dán chặt ánh mắt vào chỗ máu rỉ thấm đỏ, rồi chậm rãi tháo lớp băng.
Khi băng quấn vòng qua trước ngực, nàng buộc phải cúi xuống, cứ như thể đang ôm trọn nữ tử vào lòng. Nàng vội nhắm chặt mắt, đợi đến lúc tháo lại ra sau lưng mới dám mở mắt ra.
Ngày trước khi cha mẹ còn sống cũng thường có bệnh nhân nữ tìm tới, nàng cũng từng phụ giúp chữa trị, cho dù nhìn thấy hết cũng chẳng thấy lạ. Vậy mà lúc này...
Đừng nói đến chuyện thấy hết, chỉ cần lại gần thôi mà ruột gan nàng đã rối bời.
Trong lòng Tô Mạch thầm lẩm bẩm nhưng tay vẫn nhanh chóng tháo hết băng, để lộ vết đao dài sâu hoắm, dữ tợn cắt qua làn da trắng ngần, trông vô cùng chói mắt.
Tô Mạch bật ra tiếng khe khẽ, chấm thuốc mỡ lên. Ninh Phất Y dường như thấy đau, chiếc cổ thon dài vươn ra, thân hình căng thẳng như con rắn uốn mình.
Động tác kia lại mang mấy phần quyến rũ, Tô Mạch suýt nữa run tay làm rơi thuốc, nàng vội vàng thoa xong rồi băng bó lại thật nhanh.
Làm xong tất cả, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi, giữa tiết xuân ấm áp mà lại cảm thấy như giữa hè nóng bức. Nàng vội kéo áo khoác lên, che kín thân thể đối phương.
"Xong rồi." Nàng ra dấu, rồi lập tức lùi hẳn một bước, kéo giãn khoảng cách với Ninh Phất Y.
Ninh Phất Y quay lại, ánh mắt khẽ liếc qua bên má nàng. Dù Tô Mạch có giả vờ bình tĩnh thế nào, nhưng làn da vừa gặp chuyện đã đỏ ửng thì chẳng thể nào che giấu.
"Ta đi... nấu chút... canh." Nàng ra dấu lắp bắp, khẽ gật đầu với Ninh Phất Y, rồi quay người rời đi.
Nói rời đi, chẳng bằng nói là chạy trốn. Ninh Phất Y đưa tay sờ lớp băng đã được quấn cẩn thận, trong đôi mắt lóe lên tia đắc ý.
Bỗng có hai tiếng "bốp bốp" vang lên giòn giã, hai thân ảnh xuất hiện trước cửa sổ. Một kẻ mặt đầy thất vọng, một kẻ thì che mắt, len lén nhìn về phía Ninh Phất Y qua kẽ tay rồi cười khúc khích không ngừng.
Ninh Phất Y vừa che vết thương vừa nửa nằm nửa ngồi, ngẩng mắt nhìn Cửu Anh đang cười đến run rẩy cả người: "Cười cái gì?"
"Ta thấy ngươi chẳng khác nào một con sói đang dỗ dành tiểu bạch thỏ, chỗ nào cũng là toan tính, diễn một vở thật khéo. May mà ở đây là Tô Mạch chứ không phải Chử Thanh Thu, nếu không ngươi đã bị lật tẩy không biết bao nhiêu lần rồi." Cửu Anh cười đến hụt hơi, lấy tay ôm ngực.
"Thật nên gọi lũ tiểu yêu trong Ma Quật đến xem, xem Ma Tôn của bọn chúng trước mặt người mình thương lại hóa ra yếu ớt như cành liễu trước gió, ưmm~"
Tiếng mũi kéo dài đầy vẻ trêu ghẹo, đổi lại chỉ là một cái trợn mắt của Ninh Phất Y.
Mà Hàn Nha vốn hay líu lo thì nửa ngày không nói nổi câu nào, mặt đỏ bừng, dù thế nào cũng không dám tin Ma Tôn mà mình kính ngưỡng nhất lại có một mặt như thế.
Ninh Phất Y mặc kệ bọn họ nghĩ gì, chỉ thản nhiên buộc lại đai áo: "Được rồi, đừng cười nhạo nữa. Ta cũng chẳng tính là lừa nàng, dù sao vết thương này cũng là thật."
"Chậc chậc, ngươi cũng quá liều. Đánh không lại thì thôi, việc gì phải cố thắng con ma vật kia? Ngươi nhìn xem, bị thương nặng thế này. Nếu chẳng phải ta kịp thời đến phong lại tiên lực, e rằng ngươi đã tẩu hỏa nhập ma vì tiên mạch rối loạn rồi." Cửu Anh đi tới ngồi bên giường, tiện tay lau mồ hôi cho nàng, còn lải nhải mãi không ngớt.
"Vài ngày này ngươi cứ yên ổn nằm đây, làm một phàm nhân đi." Cửu Anh dùng sức bóp bờ vai nàng.
Ninh Phất Y đau đến hít mạnh một hơi, vội né tránh bàn tay Cửu Anh ra: "Đâu ai ngờ cái gọi là Địa Vương kia quả thật có chút bản lĩnh. Nhưng hắn cũng chỉ nhân lúc ta kẹt ở bình cảnh mới có thể đè ép được ta một đầu. Nếu ta sớm đột phá Đại Thừa, chỉ vài chiêu là bắt hắn phải quỳ xuống."
"Nghe thì hay lắm, chứ cái bình cảnh này của ngươi còn chưa biết do đâu mà ra." Cửu Anh cười nhạt. "Thôi nghỉ đi. Ta với Hàn Nha sẽ ở quanh đây, ngươi có việc thì trong lòng gọi ta là được."
Nói xong, nàng xách luôn gáy Hàn Nha lôi đi.
Trong phòng lập tức yên tĩnh không ít. Ninh Phất Y cẩn thận nhích người, bảo vệ vết thương khỏi cọ vào y phục, rồi khó nhọc nằm xuống.
Quả nhiên phàm nhân dưỡng thương thì phiền phức vô cùng, chỉ động một chút là đau đến thấu tim. Nàng mồ hôi ướt sũng cả người, mí mắt nặng trĩu dần khép lại. Thiết kế người khác, quả đúng là phải trả giá.
Nhưng cái giá này tuy đau lại hiệu quả vô cùng. Vốn dĩ Tô Mạch trước kia tránh tránh né né nàng, nay lại như biến thành người khác: sáng sớm mang cơm nước, chiều tối hái thuốc về còn bôi thuốc thay băng, chăm sóc từng li từng tí. Dù hai người không thường giao lưu, nhưng Ninh Phất Y có thể cảm thấy bầu không khí giữa hai người ngày càng hòa hợp, cũng ăn ý lẫn nhau.
Ninh Phất Y chỉ cảm thấy bản thân sống hơn ngàn năm, trừ những ngày còn có Ninh Trường Phong, thì đây mới là lúc nàng thực sự an tĩnh. Mỗi ngày chẳng cần nghĩ gì khác, sáng nghe tiếng chim hót mà thức, tối nghe gió đêm mà ngủ.
Mà bóng hình nàng hằng thương nhớ cũng luôn kề bên, mở mắt có thể gặp, nhắm mắt thì có thể nhung nhớ.
Cuộc sống như vậy, có lẽ chính là cái gọi là nhân gian.
Đầu tháng tư là tiết Lập Hạ, khắp núi đồi hoa đồng loạt nở rộ chỉ sau một đêm, nhìn xa tựa sương ngũ sắc giăng đầy, hương thơm ngát trời. Ong bướm thường ngậm mật hoa bay vào song cửa, lại bị Ninh Phất Y phất tay đuổi ra ngoài.
Thương thế nàng lúc này đã lành bảy tám phần, chỉ là tiên lực còn bị phong chưa giải. Ninh Phất Y bèn ngồi nơi án thư, ôm lấy chậu hoa sơn chi đang nở rực rỡ mà ngẩn người.
Nàng đã lâu không đem chậu hoa sơn chi ra phơi nắng, vì thế bông hoa nhỏ giận dỗi, chỉ ngoảnh mặt về phía ngược lại, kiên quyết không chịu xoay lại nhìn nàng.
Dù Ninh Phất Y xoay chén lưu ly như lốc xoáy, bông hoa cũng chỉ quay tròn theo thành những bóng mờ, chứ tuyệt nhiên chẳng chịu khuất phục.
Cuối cùng Ninh Phất Y đành thỏa hiệp, đặt nhẹ chén lưu ly xuống bàn, dịu giọng dỗ dành: "Là ta sai, mấy ngày nay đã quên mất ngươi. Đợi lát nữa ta sẽ khóc cho ngươi uống no một bữa, như thế có chịu không?"
Bông hoa nhỏ vẫn tức giận, ngay cả lá cây cũng ủ rũ, từng phiến lá nhỏ cũng cố gắng né tránh bàn tay nàng, chẳng để nàng chạm tới.
"Có phải Chử Thanh Thu đem hết tính khí của mình đặt vào hồn này của ngươi rồi không?" Ninh Phất Y bất đắc dĩ chọc chọc vào cuống hoa.
"Ái..." Nàng vội rụt tay lại, đầu ngón tay rớm một vệt máu, vừa đau vừa buồn cười: "Ngươi rõ ràng là sơn chi, đâu phải hoa hồng, sao lại còn đâm người thế này?"
Nàng đang mải dỗ hoa, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Ninh Phất Y liền vội thu chén lưu ly về Nhất Niệm Châu, ngồi ngay ngắn lại.
Người đẩy cửa bước vào là Tô Mạch. Nàng thở hổn hển, trên lưng đeo giỏ tre, vừa nhìn đã biết là mới hái thuốc từ núi xuống. Váy áo còn vương lá cỏ, giày lấm lem bùn đất và nhựa cây, khắp người phảng phất hơi thở núi rừng trong trẻo.
Khuôn mặt nàng ánh lên nét hân hoan, mười ngón tay khẽ bay lượn ra dấu: "Hôm nay ta đào được khoai rất ngon, ta sẽ nấu cho ngươi ăn."
Ninh Phất Y vội bước tới, đưa tay tháo cái gùi nặng trịch xuống cho nàng: "Ngươi đã vất vả cả ngày, bữa nay để ta nấu đi."
Tô Mạch liên tục lắc đầu, tháo khăn che mặt, nở nụ cười tươi: "Không, ta muốn tự tay nấu cho ngươi."
Nói rồi, nàng lấy mấy củ khoai còn vương bùn trong giỏ, nhanh nhẹn bước vào bếp.
Ống tay áo vẫn còn vương nắng ấm khẽ tuột khỏi tay Ninh Phất Y, như có linh khí khiến lòng nàng ngứa ngáy. Ninh Phất Y rút tay lại, khóe môi cong thành một nụ cười.
Bóng dáng Tô Mạch bận rộn trong viện suốt một hồi, chẳng bao lâu hương thơm đã lan khắp nơi. Khi Ninh Phất Y lần theo mùi hương ra ngoài, trên bàn đã bày sẵn mâm thức ăn nóng hổi, bát đũa cũng sáng loáng sạch sẽ.
Sân nhỏ, hoa tường vi, chiếc bàn thấp, cơm canh nghi ngút khói, ngoài sân là ruộng đồng bát ngát và dãy núi xa xanh biếc.
Cảnh tượng ấy lọt vào mắt, trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác trọn vẹn, tựa như sau bao năm vòng quanh, cuối cùng nàng cũng tìm thấy một góc nhân gian có tên là "nhà".
Tô Mạch ngồi bên, đưa đũa cho nàng, cất giọng khàn khàn: "Y... Y... Ăn."
Giờ đây nàng đã có thể phát âm một vài từ đơn giản, tuy chưa rõ ràng nhưng người nghe vẫn hiểu.
"Mệt rồi phải không." Ninh Phất Y dịu dàng lau mồ hôi trên trán nàng. Tô Mạch khẽ lắc đầu, vành tai lại đỏ bừng.
Hai người cùng ngồi xuống, dùng bữa trong gió chiều phảng phất hương hoa. Ngay cả rau dại cơm khô cũng trở nên ngọt lành.
"Hôm qua ngươi học được một chữ 'cứu mạng', hôm nay ta dạy thêm ngươi một từ nữa, được không?" Ninh Phất Y đặt đũa xuống, nói.
"Là từ gì?" Ánh mắt Tô Mạch lấp lánh mong chờ.
"'Cút đi'." Ninh Phất Y mấp máy môi thật rõ.
Mày liễu của Tô Mạch lập tức nhướng cao, dùng đũa gõ nhẹ lên mu bàn tay Ninh Phất Y.
"Ta không có đùa ngươi, câu này rất hữu ích!" Ninh Phất Y vừa cười vừa né tránh, giọng nghiêm lại: "Sau này nếu gặp kẻ vô lại khiến ngươi khó chịu, cứ dùng câu này mà đuổi hắn đi."
Nàng lại lặp miệng một lần nữa, Tô Mạch mới miễn cưỡng phát âm, ậm ừ: "Cái... vung..."
"Cút, cút... đi, đi." Ninh Phất Y mở to miệng nhấn rõ từng chữ.
Lần này Tô Mạch học đã có chút ra dáng, nàng che mặt, ngượng ngùng lặp đi lặp lại vài lần. Vết bớt trên má như nở hoa thật sự, dưới ráng chiều càng thêm xinh đẹp động lòng.
Ninh Phất Y thoáng ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó liền bị những tiếng động khác cắt ngang, tựa hồ có thứ khổng lồ từ xa lao đến, khiến đất rung núi chuyển.
Nàng vội bật dậy, thân ảnh lóe lên vượt qua tường viện. Tiếng gầm thét dữ dội, cùng cái miệng đỏ lòm há rộng, lao thẳng vào trong sân.
Ban đầu Tô Mạch còn chưa kịp hiểu chuyện, đến khi thấy rõ hình thù quái vật kia thì kinh hãi hét lên, cuống quýt lùi lại. Con quái ấy lại nhắm thẳng vào nàng, bốn trảo sắc bén như lưỡi dao phóng tới, giống như muốn xé nát nàng trong nháy mắt.
Đại sự không ổn rồi! Trước mắt Ninh Phất Y tối sầm lại, bởi kẻ xông tới không phải ai khác, mà chính là Bạch Lân, con thần thú bao năm khổ sở đi tìm chủ mà chẳng thấy!
Tên trời đánh nào lại không trông chừng nó, để nó chạy một mình tới đây! Ninh Phất Y vội nhảy lên chắn trước Bạch Lân, đưa tay nắm chặt lớp lông dưới nách nó, cố hết sức ghì chặt lấy nó.
"Tô Mạch! Mau mau vào nhà!" Ninh Phất Y quay người hét lớn, đồng thời một chân dậm xuống đất, thân thể chặn trước Bạch Lân. Nàng ghé sát tai nó, khẽ mắng: "Bạch Lân, Chử Thanh Thu bây giờ không còn nhớ ngươi nữa, ngươi mau đi ngay! Nếu dọa nàng chết thì ngươi chính là tội thú phản chủ đó!"
Nhưng Bạch Lân thương nhớ chủ nhân tha thiết, nào thèm nghe lọt, bốn trảo điên cuồng cào loạn, từ cổ họng phát ra những tiếng gầm rền rĩ.
Thế nhưng dáng vẻ ấy rơi vào mắt Tô Mạch lại chẳng khác gì tiếng gầm dữ tợn muốn ăn thịt người, làm nàng sợ hãi đến rơi lệ.
Cả đời nàng sợ nhất hai thứ: một là oán linh quỷ quái, hai là mãnh thú như con bạch hổ này. Năm xưa cha mẹ nàng cũng bị mãnh thú nuốt chửng, chỉ còn sót lại mấy mảnh xương đẫm máu.
Nay lại nhìn thấy thư này, chẳng lẽ tai họa mười năm trước tìm đến, muốn duổi tận giết tuyệt nàng?
Nàng run rẩy như cầy sấy, mà bên kia Ninh Phất Y đã sắp không giữ nổi. Bị phong ấn tiên lực, nàng nào phải đối thủ của một thần thú đang phát cuồng, liền bị một trảo hất bay, ngã ngay dưới chân Tô Mạch.
Trong lòng Ninh Phất Y có bao nhiêu lời thô tục đều chửi ra một lượt, bất đắc dĩ chuẩn bị cưỡng ép phá phong ấn. Thế nhưng pháp quyết vừa mới kết được một nửa, đã thấy một bóng dáng mảnh mai ngã nhào tới. Rõ ràng sợ đến muốn ngất đi, vậy mà vẫn dang tay ra, giống như chim ưng che chở con non, gắt gao che chắn cho nàng.
"Cút... đi!" Tô Mạch nhắm chặt mắt, tiếng hét vừa run vừa nghẹn, mang theo cả tiếng khóc mà vẫn kiên cường. Lời ấy khiến Ninh Phất Y sững lại, tim rối loạn như chuỗi trân châu đứt chỉ, rơi vãi khắp nơi.
Bạch Lân chỉ nghe lời Chử Thanh Thu, bị lời của nàng làm cho ngẩn ra, cái đầu to tròn rụt rè thò tới, phát ra tiếng rên khàn khàn.
Tô Mạch lại hét "Cút đi!", Bạch Lân liền lấy móng vuốt che mặt, lảo đảo lùi lại, cái mông va sập cả bức tường, rồi còn vấp ngã một cái.
Cuối cùng nó loạng choạng bò dậy, thương tâm chạy xa.
Thấy bóng con bạch hổ đã khuất, dũng khí trong Tô Mạch lập tức tan biến. Nàng quỵ xuống ngã thẳng vào người Ninh Phất Y, vội vàng quay lại kiểm tra vết thương, nước mắt rơi như mưa.
"Ngươi... sao rồi? Có bị thương không?" Nàng vừa lau nước mắt vừa gấp gáp ra dấu, hốc mắt đỏ ửng chẳng khác gì đóa hoa đầu lâu trên mặt nàng.
Ninh Phất Y lặng lẽ nhìn sự hoảng loạn ấy, trong lòng cuộn thành một mớ rối bời. Cuối cùng nàng nắm chặt đôi tay đang run của Tô Mạch, ngửa cổ, hôn lên đôi môi ướt đẫm nước mắt kia.
Lời tác giả:
Bạch Lân: Hề hề hề, lúc mấu chốt vẫn phải trông cậy vào lão Bạch ta!!