Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 102: Cầu ngẫu



Đôi môi dưới ánh đèn mơ hồ dịu dàng, hương dược thảo nhàn nhạt thoáng lẩn vào khứu giác, khiến cổ họng Ninh Phất Y khô khốc, nàng khẽ nuốt nước miếng, nghiêng đầu cúi xuống.

Cảm giác ngọt mềm lan tỏa, khiến nàng nhớ đến vị kẹo mạch nha thời thơ ấu từng nếm qua, hương vị ấy vừa chạm vào liền khiến nàng tham lam tiến sâu hơn một chút. Trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng rên khe khẽ bật ra từ đôi môi đối diện, lòng bàn tay nàng đã chạm nhẹ lên bờ vai kia.

Kỳ thực bao ngày qua, hai người vẫn luôn kính cẩn giữ lễ, tương kính như tân, tiếp xúc thường nhật nhiều nhất cũng chỉ là bầu bạn. Giờ phút này, Tô Mạch bỗng nhiên bước thêm một bước, khiến tâm thần Ninh Phất Y như trôi dạt vô bờ không có giới hạn.

Tô Mạch quá đỗi mềm mại, không phải nhu nhược yếu ớt, sự mềm mại của nàng như nhành liễu tung bay, như thể bất cứ lúc nào cũng tan biến trong gió. Ninh Phất Y không dám để lộ dù chỉ một phần nào sự hung liệt điên cuồng trong mình.

Còn Tô Mạch thì ngón chân co lại, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi. Nàng vốn không quen để người khác lại gần đến vậy, cả người run rẩy căng cứng, bàn tay đặt trên vai Ninh Phất Y bất giác siết chặt, bóp đến mức khiến đối phương hít ngược một hơi, buộc phải rời khỏi môi nàng.

Cả hai thở dồn dập hơn vài phần, Ninh Phất Y cúi đầu nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của Tô Mạch, khẽ cong môi cười, tay trái ôm eo nàng, tay phải đưa lên vuốt gọn những lọn tóc rối.

"Đừng sợ." Ninh Phất Y thì thầm, lần nữa cúi đầu, song chỉ khẽ chạm nhẹ rồi ngừng lại ở đó. Ánh đèn lay động, tiếng côn trùng ngoài hiên kêu rền vang.

Nụ hôn của nàng khi sâu khi cạn, dần dần làm tan đi sự cảnh giác trong mắt Tô Mạch. Thân thể nàng không còn cứng đờ, mà dần mềm xuống, như giọt nước rơi vào vòng tay Ninh Phất Y.

Nàng chưa từng trải qua cảm giác này, cánh tay phút chốc mất hết sức lực, trượt xuống trước ngực, lại bị Ninh Phất Y nắm lấy, từ đầu ngón cho đến lòng bàn tay, chậm rãi siết chặt.

Nụ hôn chấm dứt, trước mắt phủ đầy màn sương lệ, ánh đèn cũng mờ đi nhiều. Tô Mạch ngẩn người thật lâu mới hoàn hồn, che mặt trượt khỏi vòng ôm của Ninh Phất Y, tay làm dấu, không dám nhìn nàng: "Trời đã khuya rồi, ta về phòng ngủ đây."

"Tô Mạch." Ninh Phất Y dựa vào lưng ghế, vươn tay kéo lấy cánh tay nàng, "Tối nay cùng ta một chỗ đi?"

Tô Mạch nhìn xuống bàn tay đang giữ lấy cổ tay mình, đường gân cốt đều đặn cân xứng. Cảm giác nơi cánh môi vừa rồi lại lần nữa cuộn trào trong tim.

Nàng thích nhất là bàn tay của nữ tử này, trắng như ngọc cốt, cơ bắp cân bằng, tựa hồ được điêu khắc tinh tế.

Móng tay trơn bóng trong suốt như ngọc, giống mười cánh hoa phấn trắng điểm nơi đầu ngón, sạch sẽ chỉnh tề.

"Ta chỉ muốn ngươi ở bên ta nhiều hơn một chút thôi." Ninh Phất Y tựa đầu vào lưng ghế, ngẩng mắt nhìn nàng, đôi mắt phượng lộ ý khẩn cầu.

Tô Mạch vốn mềm lòng, đối với yêu cầu của nàng lại càng chẳng thể từ chối, vì thế tuy thấp thỏm lo lắng nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, dõi theo bóng dáng nữ tử đứng lên thu dọn.

Giường chiếu của nàng cũng chỉnh tề sạch sẽ, bên dưới lót đệm bông dày, trên đệm trải chiếu trúc, phía trên lại phủ chăn gấm, rộng rãi đủ cho hai người xoay trở.

Hai người rửa mặt xong xuôi, đều đổi sang trung y mà nằm xuống. Ninh Phất Y sợ đêm gió lạnh nên chọn nằm phía ngoài, nàng đưa tay thổi tắt ngọn đèn, rồi nằm ngay ngắn lại.

Tô Mạch ắt hẳn cũng đang nằm ngay ngắn nên giữa hai người chỉ có cánh tay khẽ chạm nhau. Đêm hè oi bức khiến mồ hôi rịn ướt, nhưng dù cho thân thể nóng ran cũng chẳng ai chịu rời ra.

Mùi hương của cả hai hòa quyện trên giường, cuối cùng ngưng tụ thành mùi hương riêng biệt, khiến đôi bên đều có chút mắt hoa.

Ninh Phất Y cưỡng ép bản thân nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại như chứa muôn trùng sóng nước, đến cả tiếng chó sủa nơi xa cũng nghe thấy rõ ràng. Nàng nghĩ, hay là thôi cứ thi triển một khúc Khốn miên chú cho mình ngủ thiếp đi?

Tô Mạch hiển nhiên cũng chưa chợp mắt, cả người căng cứng như pho tượng gỗ, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, theo nhịp thở phập phồng.

Ninh Phất Y muốn nhắc nhở tư thế ấy dễ sinh ác mộng, nhưng Tô Mạch lại chẳng nghe được. Nàng đành đưa tay ra nắm lấy đôi tay ấy rồi chuyển xuống bụng. Chỉ là vừa chạm đến cổ tay, cả người Tô Mạch đã rung lên.

Đợi đến khi nhận ra Ninh Phất Y chỉ là chỉnh lại tư thế, Tô Mạch mới ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt, nóng rực toàn thân, vội xoay người nép vào vách tường lạnh lẽo, mới thấy hơi nóng dần tan đi.

Ninh Phất Y nhẹ nhàng thở ra, vừa định thi pháp cho mình an giấc lại cảm thấy Tô Mạch bất chợt khẽ chạm vào cánh tay mình. Tiếng lòng rung động, nàng suýt xoay người ôm lấy, nào ngờ nghe thấy giọng Tô Mạch cất lên. 

"Ta... vệ sinh..." Tô Mạch đỏ bừng mặt nói.

"À... ờ..." Ninh Phất Y vội xoay người xuống giường, nhường chỗ cho nàng. Nhìn bóng dáng mảnh mai vội vã chạy vào màn đêm, nàng không khỏi dở khóc dở cười, bèn chống tay ngồi dựa vào cột giường chờ Tô Mạch trở về.

Không biết bao lâu sau, cửa mới khẽ mở, Tô Mạch mang theo hơi sương bước vào, khép cửa chặn lại ánh trăng bên ngoài.

Trong tiếng sột soạt vải áo, nàng lại trèo lên giường. Nhưng Ninh Phất Y bất ngờ đưa tay kéo tay áo nàng, Tô Mạch liền thuận thế ngã vào vai nàng, bật mấy tiếng cười khẽ.

"Ngươi... cười gì?" Ninh Phất Y bị nàng cười đến bối rối, trong bóng tối lập tức đánh thủ ngữ.

"Cười ngươi... ngốc." Tô Mạch đáp.

Nghe vậy, Ninh Phất Y liền đưa tay nhéo eo nàng, Tô Mạch trong lòng nàng lặng im vùng vẫy. Cả hai nô đùa đến mức tiếng giường kêu cọt kẹt không ngừng, chẳng mấy chốc mồ hôi lại ướt đẫm.

Tô Mạch cũng muốn cù Ninh Phất Y lại, nhưng sờ mãi chỉ toàn vải áo, cuối cùng nắm lấy áo nàng kéo mạnh, khiến hai người cùng ngã xuống giường. Đệm giường êm ái, như rơi thẳng vào trong đám mây.

Ninh Phất Y bật cười, khẽ buông tay rồi vùi vào lòng Tô Mạch, đầu gối trên vai nàng, vòng chặt lấy vòng eo liễu mảnh.

"Vừa rồi ngươi nói nếu cứ mãi thế này thì tốt biết bao... ta cũng nghĩ vậy."

"Chờ ngươi tỉnh lại, những ngày này dù ngươi còn nhớ hay quên, ắt hẳn cũng sẽ làm như không biết." Ninh Phất Y nhìn lướt qua tấm rèm che, đưa mắt về phía bóng câu ngoài cửa sổ.

"Ngươi, đang, nói gì sao?" Tô Mạch không thấy được khẩu hình, chỉ cảm giác có hơi thở lướt qua, bèn cúi đầu hỏi

Ninh Phất Y lắc đầu, nâng tay nàng lên, luồn khỏi cánh tay nàng, rồi nắm tay kéo nàng nằm ngay ngắn lại.

"Ngủ đi." Nàng nói.

Ba mươi năm qua vốn bốn bể yên bình, nhưng năm nay lại có chút khác biệt. Nạn hạn hán lâu ngày chưa từng có đang dần dần lan khắp nhân giới. Bầu trời mưa rơi càng ngày càng ít, mây đen dường như biến mất, tự đầu hạ đến nay, đã mấy tháng chẳng hề có mưa.

Trời còn chưa sáng, Ninh Phất Y đã bị nóng bức đánh thức. Nàng lau mồ hôi ngồi dậy, thấy Tô Mạch vẫn còn đang ngủ, lông mày nhíu chặt, áo trước ngực bị mồ hôi thấm ướt dán chặt vào da thịt.

Ninh Phất Y len lén thi pháp, khiến trong phòng trở nên mát lạnh. Nhìn thấy sắc mặt nàng dịu lại, mới cúi xuống khẽ rơi một nụ hôn.

Sau đó nàng thay y phục ra ngoài, vừa bước qua ngưỡng cửa, không khí phía sau chợt biến hình, đã hình thành kết giới.

Ở ngoài cửa Cửu Anh đã ngáp dài chờ sẵn, ba ngàn tơ mềm lay động theo gió, trong tay ôm vật gì đó, nửa ngồi trên bức tường thấp của sân.

"Suốt hai ngày chẳng được chợp mắt, kết khế ước với ngươi đúng là số khổ." Cửu Anh giơ tay lau đi giọt nước mắt rịn ra vì buồn ngủ, đôi giày thêu đung đưa trong gió sớm.

Ninh Phất Y đi tới trước mặt nàng, búng một cái vào đầu con vẹt đang ngủ trong lòng nàng ra. Con vẹt lập tức giãy giụa, giương vuốt loạn xạ.

"Đồ háo sắc! Đồ háo sắc..."

"Ngươi không dạy nó mấy câu khác được sao?" Ninh Phất Y lấy tay che lỗ tai lại.

"Ta chịu nuôi nó cho ngươi đã là không tệ rồi, ồn ào đến ta muốn nổ đầu." Cửu Anh đưa tay véo mỏ chim, khiến con vẹt lập tức im bặt.

Thấy kêu chẳng được, nó lại nằm xuống, dùng mỏ chải lông. Vừa chải không cẩn thận nhổ ra một chiếc lông xanh vàng xen lẫn, con vẹt ngậm lấy, ngẩn ngơ một lúc, rồi đập cánh bay lên, cắm lông vào búi tóc của Cửu Anh.

Cửu Anh cau mày, gỡ chiếc lông chim xuống, ném vào trong gió với vẻ khinh bỉ: "Nó đang làm gì thế?"

Ninh Phất Y nhún vai tỏ vẻ chẳng hiểu, thì ngay lúc đó Hàn Nha ngồi ngoài tường đã lâu bỗng uể oải cất lời: "Cầu ngẫu."

"Cầu... gì?" Cửu Anh ngớ ra.

"Cầu ngẫu." Hàn Nha lặp lại, khẽ vuốt mái tóc đen, "Đó là bản năng của loài chim chúng ta."

*Cầu ngẫu: Tìm bạn đời

...

Cửu Anh dùng ngón tay gảy gảy mái tóc, lại đưa chân giẫm lông chim vào đám cỏ, rồi uốn éo dáng người rời đi.

Ninh Phất Y cái hiểu cái không gật đầu, cúi nhìn con vẹt đang đứng buồn rầu bên chiếc lông, khóe miệng khẽ cong, sau đó căn dặn Hàn Nha.

"Ngươi cùng Hỉ Tước bảo vệ Tô Mạch cho thật tốt, dù chỉ một chút dị động, cũng phải lập tức báo cho ta."

Thấy Hàn Nha nghiêm túc gật đầu, Ninh Phất Y mới yên lòng. Tà áo phần phật hóa thành lưu quang, biến mất trong ánh trời trắng nhạt.

Việc này tuy liên quan đến Bồng Lai, nhưng nàng và Cửu Anh lại chẳng đi về hướng Bồng Lai, mà là tới Nhất Xiển Hải ngoài Lục giới.

Nhất Xiển Hải vốn là vùng biển còn sót lại từ thuở khai thiên tích địa, nằm về phía nam Nam Hải. Nơi đây không có linh khí, chẳng có ánh mặt trời, không sinh cỏ cây; bất luận tiên ma tinh quỷ nào đến đây cũng như chim sa xuống nước, vô kế khả thi.

Chính vì đặc tính ấy nên nơi này từng là ngục tù kiên cố nhất của Thần giới, giam giữ vô số đọa thần đọa tiên. Về sau Thần giới diệt vong, Nhất Xiển Hải lại chìm xuống, trải qua ngàn vạn năm bị lãng quên.

Ninh Phất Y hóa ra một chiếc ô lớn che gió cát mịt trời, bước qua một bãi đầy xương vụn tiến vào sóng dữ.

"Đám Bồng Lai này thật gan to, dám lập lao ngục ở nơi này, tưởng mình là Thần tộc chắc?" Cửu Anh khom người nép sau lưng Ninh Phất Y, vừa nhổ cát trong miệng vừa gào, "Ngươi xác định muốn xuống Nhất Xiển Hải này ư?"

Ninh Phất Y không đáp, chỉ làm thủ thế khẳng định, rồi gắng gượng đứng vững dưới một tảng đá lớn giữa cát gió, giơ tay thu lại tán ô. Gió cát và nước biển lạnh buốt liền quất thẳng vào mặt, đến cả tảng đá cũng chẳng ngăn được.

"Cái tên Hữu Sứ Bồng Lai kia đã theo Thiên Thụy Đế Quân mấy ngàn năm, vốn là kẻ cương trực công chính, chúng ta muốn mưu hàng hắn, nào dễ dàng như vậy?" Lưng Cửu Anh ép chặt vào tảng đá, nghe sóng biển rền vang mà run sợ.

Dù sao nơi này từng là ngục giam đọa thần, đến thần tiên cũng phải khiếp sợ.

"Dù trước kia có cương trực công chính, nhưng ta không tin hắn bị Bồng Lai giam ở đây hơn hai nghìn năm, vẫn còn giữ được bao nhiêu ngay thẳng." Ninh Phất Y cười lạnh, dưới đất tìm một khối đá to bằng cả đầu người, vung tay hóa thành dây xích quấn chặt, rồi buộc đầu kia vào thắt lưng mình.

"Ê, ngươi định làm gì..." Cửu Anh xoay người toan chạy, liền bị Ninh Phất Y nắm chặt, kéo ghì lại trong tay.

Nàng không chút do dự, một tay giơ đá lớn, một tay lôi Cửu Anh, giữa gió cát tung mình nhảy xuống.

Tức thì nước biển cao nửa trời vỗ bắn tung tóe, hai người chớp mắt đã chìm vào hải vực. Khoảnh khắc nhập hải liền như kim băng đâm thấu xương, toàn thân lập tức đóng băng một tầng sương giá.

Nhất Xiển Hải có thể gột sạch mọi lớp ngụy trang và tiên thuật. Dung nhan Ninh Phất Y che giấu nhiều năm dưới làn nước liền hóa về nguyên dạng, con ngươi trở lại như thường nhân, xương mày cao rũ xuống, ngũ quan tựa lưỡi đao dần trở nên nhu hòa, chỉ có hình dạng đôi phượng nhãn là chẳng đổi thay.

Khối đá kéo họ lao thẳng xuống, trước khi đông cứng liền rơi khỏi mặt biển, nặng nề ngã vào rừng san hô khô cạn.

Rời khỏi mặt nước, băng sương trên thân cuối cùng tan chảy, Cửu Anh phốc một tiếng phun ngụm nước biển, gục trong bãi cát khô mà nôn khan, rồi mới sực nhớ kéo Ninh Phất Y ra khỏi san hô.

"Không hổ là Nhất Xiển Hải trong truyền ngôn, tẩy một lượt thế này, cả cặn bã trong xương cũng được làm sạch." Cửu Anh run lẩy bẩy đứng lên, đưa mắt nhìn quanh.

Dưới này chẳng khác gì đáy biển, khắp nơi là sỏi đá và rạn san hô, tất thảy đều khô nứt, mặt đất vương vãi vô số xương cá và cá khô rút cạn hơi nước, cát biển dày ngập, mùi tanh nồng khiến người buồn nôn.

Trên đầu chính là Nhất Xiển Hải tĩnh lặng, trong ấy chỉ có nước, chẳng thấy nửa con cá bơi qua.

Ninh Phất Y nhắm mắt run rẩy chốc lát, mới lặng lẽ đứng lên, hong khô nước mặn trên thân, từ Nhất Niệm Châu lấy ra hai chiếc mặt nạ.

Trong nước biển Nhất Xiển Hải không thể vận dụng bất cứ lực lượng nào, may mà nàng và Cửu Anh đã sớm phục dụng Dẫn Thủy Đan, nếu không còn khổ sở gấp bội.

*Dẫn Thủy Đan: Đan dược tránh nước

Đáy biển vô vọng này không hề có sinh linh, không có linh khí, ngoài tiên lực trong cơ thể thì bên ngoài chẳng thể tu luyện, vận công cũng chẳng thấy khí lưuu vận hành.

Chỉ có một từ dùng để khái quát tình huống lúc này, chính là khô cạn.

Hải ngục dưới đáy biển chẳng khó tìm, chỉ cần lần theo hơi thở sinh linh duy nhất nơi này mà đi là được.

"Ai đó..."

Các nàng vừa nhìn thấy một vách đá cao ngút lên tận mặt biển, thì nghe được một tiếng quát giận dữ, song mới bật được nửa câu đã bặt tăm, một tiên tướng mặc áo giáp bạc tức khắc ngã lăn dưới chân họ.

Ninh Phất Y nhấc mắt nhìn sang, trước mặt còn một tiên tướng khác đang nửa quỳ hướng về phía nàng.

"Đường chủ." Giọng y khàn khàn the thé, "Nơi này đã an bày ổn thoả, vị Hữu Sứ Bồng Lai kia ở ngay bên trong."

"Được, ngươi không cần đi theo." Giọng Ninh Phất Y đã biến đổi, nói xong liền cùng Cửu Anh tiến vào sơn động dưới vách đá. Trong động tối đen, bên ngoài chỉ thấp thoáng ánh sáng mờ của biển sâu.

Qua khỏi động, Ninh Phất Y ngẩng đầu nhìn lên. Dưới chân nàng là một dãy bậc thang bằng đá, từng bậc từng bậc cao vút, cuối cùng dừng lại giữa lưng chừng không trung, cách mặt đất vài trượng.

Mấy sợi xích do băng nước kết thành rủ xuống từ trong biển, đầu xích đều xuyên thẳng vào thân thể một người. Cổ tay, eo lưng, toàn bộ đều bị khóa chặt bởi những vòng xích lạnh buốt, máu thấm ra đông thành từng mảng băng, từng lớp dính chặt trên da thịt.

Mái tóc dài quăn xoắn như rong biển buông rủ xuống đất. Thân thể rắn rỏi nhưng lại tái nhợt, chẳng còn chút huyết sắc, thoạt nhìn chẳng khác gì tử thi. Trên ngực và eo quấn hai mảnh vải vảy cá, miễn cưỡng che thân.

Mặt mày thanh tú, môi mỏng nhạt màu.

"Đây là nam hay nữ vậy, sao ta chẳng phân biệt được?" Cửu Anh ghé sát bên tai Ninh Phất Y, thì thầm, "Bảo là nữ đi, thì chẳng có gì cả. Nói là nam... cũng chẳng có gì luôn."

"Không phải nam cũng chẳng phải nữ." Ninh Phất Y đứng sừng sững bất động, đôi mắt phượng sau mặt nạ lóe sáng. "Là giao nhân."