Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 103: Về nhà



"Giao Nhân?" Cửu Anh nhướng mày, lần nữa ngẩng nhìn lên giữa không trung, đầy hứng thú tỉ mỉ quan sát: "Nghe nói tộc Giao Nhân bao đời ẩn dưới đáy biển, chưa từng hiện thế. Đây cũng là lần đầu tiên ta được thấy."

"Không ngờ Hữu Sứ Bồng Lai lại là một Giao Nhân. Giao Nhân vốn thiên tính thuần khiết sáng trong, sao lại có thể vướng vào quan hệ với đám cặn bã của Bồng Lai." Thần sắc Cửu Anh thoáng mang mấy phần cảm khái.

Ninh Phất Y không nói thêm lời nào, nàng dang hai cánh tay bay lên, y phục ào ào rơi xuống.

Đến gần Giao Nhân kia, càng nhìn càng rõ. Dung mạo hắn không tính là tinh xảo, cũng không đến mức kinh diễm, nhưng ngũ quan mờ ảo, thoáng nhìn đã khiến người ta có chút thất thần.

Ninh Phất Y dời mắt, vỗ tay một cái.

Một lát sau Giao Nhân mới có động tĩnh. Tóc dài như rong biển khẽ lay động tựa theo nước, đôi mắt chậm rãi mở ra.

Ánh mắt ấy khó mà dùng lời để hình dung, so với minh châu thì thêm ba phần màu sắc, so với tinh tú thì kém bảy phần sáng trong, mơ hồ phủ sương. Đặt trên gương mặt vốn tầm thường kia, bỗng chốc lại thành thiên tư quốc sắc.

Cái nhìn ấy rơi xuống chiếc mặt nạ đen của Ninh Phất Y, môi khẽ mấp máy không tiếng: "Ai?"

Ninh Phất Y nhìn thoáng qua môi hắn, lưỡi vẫn còn, chỉ là bị trúng độc làm câm mất giọng.

Giỏi cho một cái Bồng Lai, giỏi cho một cái Thiên Thụy Đế Quân.

"Tại hạ là đường chủ Sở Úy Đường, nghe nói Hữu Sứ của Bồng Lai bị giam giữ ở đây, đặc biệt đến bái kiến." Ninh Phất Y cất giọng, âm thanh cố ý làm thô đặc, vang vọng khắp biển sâu.

Đôi mắt kia nhìn nàng một lúc, khóe môi nhếch cười giễu, rồi lại tựa lên cánh tay, chẳng buồn để ý.

Ninh Phất Y vốn đã đoán trước hắn sẽ phản ứng như thế, chẳng để trong lòng, tiếp tục mở miệng: "Hữu Sứ Bồng Lai, thiên tính cương trực, mưu trí hơn người, là thuộc hạ trung thành nhất của Thiên Thụy Đế Quân. Thế mà hơn hai nghìn năm trước lại phạm trọng tội, bị Đế Quân đánh vào Nhất Xiển Hải..."

Đôi mắt kia lại mở ra, sóng nước bất động mà nhìn nàng.

"Lại đây." Hắn dùng khẩu hình nói.

Ninh Phất Y bước lên hai bước, khoảng cách chỉ còn nửa cánh tay.

"Ta có lời muốn nói với ngươi." Giao Nhân lần nữa mấp môi, đáy mắt sâu tựa hải vực, mờ sương trắng vờn quanh.

Ninh Phất Y như thể xuyên qua nước biển, nhìn thấy cát trắng bị xoáy nước cuốn tung dưới đáy. Nàng trầm mặc một thoáng, rồi ghé sát thêm.

Khi vành tai nàng chạm đến hơi thở của Giao Nhân, liền nhàn nhạt nghiêng đầu, giơ tay, tránh đi hàm răng bạc đột ngột cắn xuống, để hắn cắn trúng cổ tay mình.

Máu đỏ tươi tràn theo khóe môi hắn. Cảm xúc của Giao Nhân khẽ dao động, nhìn cổ tay mảnh khảnh bị mình cắn chặt, rồi chậm rãi buông ra.

Ninh Phất Y liền rút tay về, khẽ vẩy như giũ nước, hất đi vết máu, sau đó lùi lại đứng thẳng.

"Giờ có thể nghe ta nói chưa?" Ninh Phất Y khẽ cười.

Giao Nhân cúi đầu, đôi môi vương máu đỏ hồng lấp lánh, gương mặt mờ ảo thoáng nhuốm huyết khí: "Sở Úy Đường, ta chưa từng nghe qua."

"Ngươi đương nhiên chưa từng nghe qua, dù sao ở đáy biển không biết mấy vạn dặm này, khó mà nghe được mấy chuyện vụn vặt chốn nhân gian." Ninh Phất Y cúi đầu băng bó vết thương, "Ngươi chỉ cần biết, ta là đường chủ Sở Úy Đường, mà ta căm ghét Bồng Lai."

"Vì sao?"

"Bọn chúng công khai chuyện ta chưa từng làm, lấy tội danh ta chưa từng phạm mà hại thân bằng của ta, ép ta phải chui rúc trong bóng tối, mai danh ẩn tích, sống nhục nhã từng ngày. Ngươi nói xem, có đáng hận không?"

Giao Nhân không đáp, chỉ khẽ động ngón tay.

"Còn ngươi thì sao? Rốt cuộc là tội nghiệt ngập trời gì, khiến ngươi bị giam dưới biển suốt hai ngàn năm, lại còn..." Ninh Phất Y nhìn về yết hầu của hắn, thấy bờ vai trần trụi khẽ co rút.

"Ngay cả dung nhan mà ngươi cũng che che giấu giấu, làm sao ta tin ngươi được?" Giao Nhân ngẩng mắt.

"Ngươi hiểu lầm rồi. Ta đến không phải để ngươi tin ta, mà là để... cứu ngươi." Ninh Phất Y vẫn thản nhiên, cũng chẳng tháo mặt nạ xuống. "Đúng là ta cần ngươi giúp ta, nhưng nhìn tình cảnh bây giờ, ta thấy ngươi càng cần đến ta."

"Ngươi đáp ứng ta thì ta giúp, nếu ngươi không bằng lòng, cứ xem như ta chưa từng tới, ngươi với ta vẫn là người dưng nước lã."

Hàng mi nhạt của Giao Nhân run lên: "Ý gì?"

"Ngươi bị vứt bỏ ở đây hai ngàn năm, chẳng lẽ không nhận ra dạo gần đây bọn giữ ngục ngày càng đông? Bởi vì thiếu ngươi, Bồng Lai chẳng khác nào cụt mất nửa cánh tay. Chúng muốn ngươi lại tiếp tục làm tay sai cho chúng." Ninh Phất Y chậm rãi nói.

Nàng xoay lưng về phía Giao Nhân, đối mặt đáy biển bế tắc, cùng vách đá đè nén tựa quan tài.

"Có lẽ ngươi còn giữ chút hy vọng, nghĩ Bồng Lai sẽ thả ngươi, để ngươi trở lại tiên đài. Nhưng đám cáo già đó thận trọng vô cùng. Đã giam ngươi suốt hai ngàn năm, sao lại dễ dàng thả hổ về núi?"

"Vì vậy, bọn chúng sớm đã chuẩn bị chu toàn, khiến ngươi triệt để thành con rối của chúng, lợi dụng ngươi không thiệt nửa phần."

Mấy lời ấy khiến Giao Nhân nắm chặt hai quyền, mấy lần há miệng mà chẳng phát ra được tiếng, đôi môi vương máu càng thêm đỏ rực.

Đến khi Ninh Phất Y nói xong, mới chậm rãi quay lại, ống tay áo khẽ động, như cánh bướm đen tung bay.

Lúc này trong mắt Giao Nhân, sóng gió dần lắng xuống, chỉ còn lại lửa giận chập chờn: "Ngươi có thể giúp ta thế nào?"

"Ta có thể sắp xếp mật thám ở chốn này, ở Bồng Lai cũng có thể. Nhưng lão hồ ly kia quá đỗi cẩn thận, mật thám nào cũng không lọt được vào bên cạnh hắn. Bởi thế ta mới nghĩ đến ngươi."

"Hắn không tin bất kỳ kẻ nào có đầu óc, nhưng sẽ không nghi ngờ con rối do chính tay hắn tráo đổi ký ức mà tạo ra." Ninh Phất Y rút ra một chiếc bình lưu ly trong suốt lấp lánh.

"Ngươi đưa ký ức cho ta, ta bảo đảm ngươi không thành con rối, thế nào?"

Sóng nước đáy biển luồn qua khe hở mặt nạ, soi sáng đôi mắt trong trẻo của nàng.

"Ngươi muốn ta làm mật thám?" Khóe môi Giao Nhân hơi nhếch, khẩu hình chậm rãi: "Nhưng ta chưa bao giờ nói dối."

Ninh Phất Y khẽ lắc đầu, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối: "Chưa từng nói dối? Nhưng ngươi nay đã không còn mở miệng được nữa."

Giao Nhân sững lại, gương mặt thoáng hồng, nửa ngày không thốt thêm được một lời.

"Cửu Anh, lên đi." Ninh Phất Y truyền ý niệm, tức khắc hương khí lan tỏa, một nữ tử diễm lệ rơi xuống bên cạnh nàng, khoanh tay ngắm nghía Giao Nhân đang bị trói buộc.

"Lần đầu tiên ta thấy Giao Nhân. Ngươi nói xem, lúc bọn họ sinh ra giới tính, là một đêm bỗng mọc ra, hay là..."

Giao Nhân lạnh lùng liếc nàng một cái, Cửu Anh lại cười híp mắt mà nhìn đáp trả.

"Ta sẽ đưa ký ức cho ngươi."

Giao Nhân mở miệng, nhích ngón chân: "Nhưng trước đó, ngươi có thể giúp ta một việc không?"

Ninh Phất Y thấy hắn rốt cuộc đã nhượng bộ, trong lòng cũng dịu đi, giọng nói ôn hòa hơn: "Nói đi."

Giao Nhân cụp mắt: "Ta đã đứng suốt hai ngàn năm, có chút mỏi mệt... muốn nghỉ ngơi một chút."

Nghỉ ngơi một chút? Ninh Phất Y nhìn những ngón chân đỏ bừng, lại nhìn xiềng xích băng sương xuyên qua thân thể hắn, chẳng nhiều lời, liền giơ tay lên.

Từ lòng bàn tay nàng tràn ra quang mang hồng phấn, như từng dải lụa dài quấn lấy nước.

Tiếp đó nàng quát thầm một tiếng, song chưởng mạnh mẽ hạ xuống. Tức thì thủy triều dâng ào ào, gào thét như oán hồn khóc than, đồng thời thủy liên (xiềng xích bằng nước) cũng bị rút khỏi đáy biển, chậm rãi rơi xuống.

Mất đi xiềng xích treo thân, Giao Nhân lập tức ngã xuống. Ninh Phất Y ra hiệu cho Cửu Anh đỡ, song Cửu Anh lại ngẩng đầu giả vờ không thấy.

Ninh Phất Y đành tự mình bước đến, cách lớp tay áo mà đỡ ngang eo hắn. Lập tức lân quang rực rỡ lóe lên, đôi chân thon dài chẳng biết từ lúc nào đã khép lại, hóa thành chiếc đuôi cá lộng lẫy.

Phần đuôi mỏng như cánh ve, đung đưa theo dòng nước, đẹp đến mức khiến Ninh Phất Y thoáng thất thần. Nhưng rất nhanh nàng thu lại suy nghĩ, khẽ đặt hắn xuống đất.

Giao Nhân nằm ngửa, cảm nhận chiếc đuôi cá đã ngàn năm chưa hiện, ngẩng mắt nhìn ánh nắng chập chờn trên Nhất Xiển Hải, chỉ một thoáng chốc, mấy hạt trân châu "lách tách" lăn xuống.

"Cầm lấy đi." Hắn mở miệng: "Ký ức."

"Đừng lừa ta, ta chịu không nổi nữa."

Ninh Phất Y thoáng dâng niềm cảm khái, phất tay thu trân châu vào bình, cẩn thận cất giữ. Sau đó, nàng giơ tay tháo mặt nạ, dung nhan trắng trong hiện ra trọn vẹn.

"Ninh Phất Y." Nàng mỉm cười.

Giao Nhân thẫn thờ nhìn dung nhan ấy, chiếc đuôi cá khẽ cong lại.

"Vân Khách."

***

Ra khỏi Nhất Xiển Hải, Ninh Phất Y bị lạnh đến toàn thân run rẩy. Chờ thoát được bão cát bên bờ biển, nàng vội ngồi phịch lên tảng đá, run lẩy bẩy mà tự sưởi cho tan băng.

Cửu Anh thì thần sắc như thường bước lại, phủi mấy mảnh băng trên người nàng, ngạc nhiên nói: "Nước biển này với ta chỉ là hơi lạnh, sao đến ngươi lại tựa như hàn băng, khác biệt lớn vậy?"

Môi Ninh Phất Y tím ngắt, nàng vắt nước nơi vạt váy, để nó hóa thành làn khói trắng bốc hơi.

"Nhất Xiển Hải giam là đọa tiên, là yêu ma. Ngươi vốn là thần thú, tất nhiên không sợ." Ninh Phất Y nhóm lửa ngay dưới chân mình.

"Ngươi cũng chẳng phải ma cơ mà?" Lời Cửu Anh vừa dứt, đôi mắt lập tức trợn tròn, chẳng để ý đến dáng vẻ tao nhã, bổ nhào tới: "Hay là... Ma Thụ trong thân thể ngươi lại..."

Ninh Phất Y không có phản bác, chỉ đưa tay hong lửa: "Được rồi, mau giúp ta hỏi xem Tô Mạch thế nào?"

"Ờ." Cửu Anh đưa tay hóa ra một chiếc lông vũ, viết mấy chữ rồi thu lại.

"Hàn Nha nói nàng vẫn khỏe, còn bận rộn làm đan dược dưỡng thân cho ngươi." Cửu Anh cười nhạo, lấy tay chọc đầu nàng: "Thật đúng là dính nhau."

Ninh Phất Y nhoẻn cười ra lúm đồng tiền, vừa hay y phục cũng đã khô, liền đứng dậy trở về, chớp mắt đã bay xa mấy dặm.

Cửu Anh vội vã đứng dậy, đạp quang mà theo: "Khoan đã, ngươi nói nửa chừng là sao? Đó là ma khí đấy, ngươi đừng có dại dột!"

Nhất Xiển Hải cách thị trấn quả thực xa xôi. Dù hai người hành tẩu cực nhanh, nhưng tới lui vẫn mất hơn ba ngày. May mà Ninh Phất Y liên hệ chặt chẽ với Hàn Nha, biết rõ Tô Mạch vẫn bình an.

Những ngày có Tô Mạch bên cạnh, Ninh Phất Y lần đầu cảm nhận thế nào là lòng chỉ muốn quay về. Non sông dưới chân nàng cũng chẳng kịp nhìn ngó, chỉ mong mau trở lại.

Cuối cùng dưới ánh hoàng hôn hôm sau, nàng đã thấy thị trấn nho nhỏ như hộp son môi, trong ánh chiều rực rỡ mà hạ xuống đất. Nàng nhanh chân lao thẳng, váy tung bay trong gió chiều mát rượi.

Nàng bất chợt đẩy cửa phòng ra, nhưng bên trong tối om vắng lặng. Tim nàng chợt siết lại, dưới khung cửa sổ chỉ thấy Điểu Nhi đang mổ sâu đột nhiên ríu rít: "Bờ sông, bờ sông, bờ sông..."

Ninh Phất Y quay người nhảy khỏi bậc cửa, giọng nàng bay theo gió ấm: "Đa tạ!"

"Đồ háo sắc, đồ háo sắc, đồ háo sắc..." Chim kia lại đập cánh kêu loạn.

Ninh Phất Y bỏ lại tất cả sau lưng, để tóc mai rối loạn quét ngang gò má. Từ xa, nàng đã thấy bóng dáng ngồi ngẩn ngơ nơi cầu gỗ.

Nàng không gọi, chỉ vốc hòn đá dưới đất, ném xuống nước ngay trước mặt Tô Mạch.

Tiếng nước bắn tung khiến Tô Mạch giật mình, nàng hấp tấp đứng dậy, quay đầu lại, vừa thấy đó là Ninh Phất Y, gương mặt nàng đã rạng rỡ nét vui mừng.

Ninh Phất Y cũng cười, nàng lao lên vài bước, dang rộng vòng tay, nhìn ánh chiều phủ ngập non sông, nhìn Tô Mạch áo xanh rực rỡ chạy về phía mình.

Nhưng nụ cười tươi sáng ấy bỗng khựng lại, Tô Mạch đột ngột giơ tay ôm lấy ngực, ngẩn ngơ đứng sững.

"Tô Mạch..." Ninh Phất Y trừng mắt sững sờ, nhìn thấy máu tươi ồng ộc trào ra khỏi miệng nàng, từng giọt nhỏ xuống cầu gỗ, rơi vào dòng sông đỏ rực hoàng hôn.