Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 108: Nhành hoa



Tin tức Tiên môn nhiễu loạn truyền về Ma giới, khiến trong lòng chúng sinh Ma tộc chao đảo. Một vài thủ lĩnh từng bại dưới tay Ninh Phất Y lục tục kéo tới Ma Quật cầu kiến, nhưng đều bị báo rằng Ma Tôn đang bận đại sự, không thể gặp mặt, đành ủ rũ mà lui.

Mà trong Ma Quật canh phòng nghiêm mật ấy, vạn trượng hồng quang tràn ngập kết giới, đối lập hẳn với tầng mây xám mờ mịt trên cao.

Mấy người nóng ruột đứng chờ ngoài cửa, đi đi lại lại. Hàn Nha sốt ruột đến nỗi tự nhổ mấy sợi lông trên đầu, chộp lấy Cửu Anh đang mải ăn mấy quả mơ muối mà kêu: "Ta nói này, Kỳ Lân đại nhân, Ma Tôn của chúng ta đã ở trong đó tròn ba ngày, hiện tại sống chết chưa rõ, ngươi còn không lo nghĩ cách sao?"

Cửu Anh bị Hàn Nha kéo áo đến lệch cả vai, nàng đoạt lại phần áo nằm trong tay Hàn Nha che kín lại bờ vai nõn, lườm nàng ta một cái: "Ma Tôn các ngươi là đang xuyên phá bình cảnh, chứ có phải đẻ trứng đâu, sao mà chết được?"

Hỉ Tước cũng nói: "Nhưng lỡ đâu tẩu hỏa nhập ma thì sao? Ta nghe nói người tu tiên mỗi khi đột phá đều phải độ kiếp, sơ sẩy là tiên lực nghịch lưu, phá nát kinh mạch, nếu như..."

"Nếu như gì?" Cửu Anh bất đắc dĩ, "Các ngươi nhìn xem tiên lực của nàng hiện tại đi, trong suốt điều hòa, nào giống tình trạng tẩu hỏa nhập ma? Nếu thật sự tẩu hỏa nhập ma, tất phải dị tượng dồn dập, tiên lực hỗn loạn mới đúng."

Ai ngờ lời vừa dứt, trong hồng quang vang lên một tiếng nổ lớn, kế đó sấm sét cuồn cuộn, lôi điện tung hoành.

Cửu Anh: .......

Nàng vội ném phăng gói mơ muối, lóe lên một cái tung mình đến trước Ma điện, định phá mở kết giới, song kết giới như bức tường kín mít, ngón tay nàng vừa chạm đã bị điện giật tê dại, phải lùi lại liên tiếp mấy bước.

"Đáng chết." Cửu Anh thấp giọng mắng, dang tay gạt Hàn Nha cùng Hỉ Tước ở hai bên cạnh đang muốn xông lên, rồi nhanh chóng kết ấn bằng cả hai tay, giữa mi tâm bừng hiện vết đỏ dài hẹp.

Hồng quang từ đó bắn ra, như một lưỡi đao xé toạc kết giới, lập tức sức mạnh cuồn cuộn từ khe hở tràn ra, chẳng khác nào đê vỡ sau ngàn năm uất tắc, ầm ầm phá tan kết giới, khiến đá núi lăn lóc, sơn cốc sụp lở.

Cả Ma Quật bị cuồng phong xới tung, ma chúng bên trong vốn đã biết Ma Tôn bế quan, giờ càng bị dọa đến ôm đầu chuồn sạch, chẳng dám bén mảng đến gần ma điện nửa bước.

Ma điện vốn như thanh kiếm ngút trời đâm thẳng lên bầu trời đêm, nay cũng rung chuyển dữ dội, may nhờ được Ninh Phất Y từng gia cố, nên tuy lắc lư sắp đổ vẫn còn trụ lại.

Cửu Anh lập tức hóa thành cơn gió chui vào kết giới, suýt bị cuồng phong đối diện quật cho ngã ngửa lên trời, nàng buộc phải hiện hình Kỳ Lân, lấy bốn vó cắm chặt xuống đất mới có thể đứng vững. Chỉ thấy trong đại điện trống trải đã bị ánh sáng chói lòa lấp đầy, cuồng phong quét sạch mọi vật, ngay cả bàn đá cũng tan thành bụi phấn.

"Ninh Phất Y!" Cửu Anh ngồi phịch xuống, dùng thanh khí trời sinh của thần thú hộ pháp cho nàng, khiến cuồng phong yếu dần, ma điện rung động cũng dần dần lắng bớt.

Ánh sáng tan đi, thân ảnh giữa điện mới hiện rõ. Nữ tử toàn thân áo đen gần như đã bị gió lốc xé nát, chỉ còn lại vài dải rách nát che đi những chỗ thiết yếu, đang phấp phới trong gió.

Cánh tay trắng ngọc lộ ra, trên đó vắt một chuỗi chuông đồng, theo cuồng phong phát ra tiếng ngân vang giòn giã.

Không biết qua bao lâu, tiếng leng keng của chuông đồng dần yếu đi, đại điện cũng dần lặng xuống. Lọn tóc thôi không bị gió cuốn rối tung, rốt cuộc rơi xuống mềm mại, phủ xuống nơi xương quai xanh trắng mịn.

Ninh Phất Y mở mắt, ánh lưu quang rực rỡ trong đôi mắt dần dần lui tắt, trở về sắc tối thường ngày, chỉ là so với trước lại càng sâu thẳm hơn, sâu đến mức không phản chiếu nổi vệt sáng loang lổ trước mắt.

Đại Thừa trung kỳ. Sau mấy năm bình cảnh, vậy mà một lần này lại vượt liền hai bậc, trực tiếp thăng tấn trung kỳ.

Cửu Anh lúc này mới hóa lại thành thân người, nàng chống gối đứng dậy, đưa mắt trách móc nhìn Ninh Phất Y: "Chẳng trách ngươi khó mà đột phá bình cảnh, thì ra mỗi lần đột phá một ải lại như muốn lấy mạng giống nhau."

Ninh Phất Y còn chưa quen với cảm giác này. Khi nàng nâng tay lên, trong thoáng chốc lại sinh ra ảo giác giống như chỉ cần khẽ động, bụi mịn trong không khí cũng sẽ theo đó mà bay. Nàng lại khép mắt thả tay xuống, thần thức lập tức xuyên qua cửa điện bao phủ Ma Quật, phóng về phương xa trăm dặm, nơi loạn thạch chập chùng lởm chởm dưới vòm trời xám xịt.

Bàn tay vừa đặt xuống gối, những tảng loạn thạch dưới thương khung kia liền chấn động nhè nhẹ.

Nàng lại lần theo thức hải, bất ngờ phát hiện gốc cây kết trái đỏ tươi kia đã biến mất, trên sườn núi chỉ còn sót lại cây đen, bất động như xưa.

"Thì ra bình cảnh trước kia, chính là bởi vì mẫu thân ngươi?" Cửu Anh phủi phủi váy áo, cất tiếng hỏi.

"Hiện tại nhìn lại, hẳn là như vậy." Ninh Phất Y thu thần thức khỏi thức hải, đối diện với cảm giác nhìn rõ vạn tượng trước mắt, lòng nàng vẫn còn vương chút bàng hoàng.

Vạn vật đều khởi từ tâm. Nàng xưa nay vẫn canh cánh trong lòng, tự trách bản thân không xứng với Ninh Trường Phong, lại tự ti vì mình chẳng phải thiên tài. Chính vì thế mới hại Ninh Trường Phong phải cắt xẻ tiên lực của bản thân, rồi tẩu hỏa nhập ma mà chết. Lâu ngày kết thành tâm kết, cho nên dù tiên lực tràn đầy trong thể nội, nàng cũng không sao tiến thêm được một bước.

Mà nay đi một chuyến nhân gian, tình cờ gặp lại Ninh Trường Phong, dù chỉ là một kiếp luân hồi, sớm đã chẳng còn là chính người kia. Thế nhưng chỉ dăm ba lời, đã có thể giải tỏa được tâm kết trong lòng nàng.

Ninh Trường Phong không hối hận, thì nàng cũng chẳng cần thay Ninh Trường Phong hối hận nữa.

Nàng sẽ càng bền bỉ, càng mạnh mẽ hơn cả miêu tả mà Ninh Trường Phong từng nói.

"Trước kia ta thường nghĩ, tại sao mọi chuyện cứ dồn cả lên người ta, trong khi ta rốt cuộc chỉ là kẻ bình thường. Ta không có lai lịch thần thánh như Chử Thanh Thu, không có thiên phú như Liễu Văn Trúc, càng không có huyết mạch thượng cổ như Cửu Anh ngươi." Ninh Phất Y mở miệng nói, mặc kệ y phục trên thân đã rách tả tơi.

Cửu Anh vừa nghe vừa dọn dẹp đống hỗn độn dưới đất, rồi ngồi xuống cạnh nàng.

Kiếp trước, con đường ma đạo của nàng cũng chỉ bắt đầu do bị thượng cổ tà linh hạ lời nguyền, gieo xuống ma căn, nên mới hồ đồ ngơ ngác mà sống cả đời, chẳng hề hay biết gì.

Cửu Anh im lặng một lát, chợt vỗ vai nàng: "Ngươi có biết tại sao ta nguyện ý từ bỏ tự do, ở lại bên cạnh ngươi, làm thần thú của ngươi không?"

"Bởi vì lần đó tại Hổ Huyệt, ta thấy ngươi thay bạn mình mà nhảy vào biển lửa, chấp nhận vì nàng mà đổi một mạng. Không những vậy, trước mặt Bồng Lai, cả hai lần ngươi đều chẳng hề bỏ rơi ta. Tuy ta là thần thú của ngươi, nhưng ngươi chưa từng một lần để ta chắn ở trước ngươi."

"Trên đời này thiên tài thì nhiều, nhưng chân thành thật tâm lại không có bao nhiêu. Ở bên cạnh ngươi khiến ta cảm thấy rất an toàn, ta sẽ không còn lo sợ ngươi như Xích Đô ngày trước, giẫm ta xuống vực sâu, mà có thể cùng ngươi sóng vai mà đi."

Ninh Phất Y khẽ cười, nàng thở ra một hơi, khi vung tay lên thì y phục đã đổi thành một bộ hắc y thêu chỉ vàng, tầng tầng lớp lớp trải ra, so với ngày thường thì hoa lệ hơn vài phần. Mái tóc đen cao cao buộc lại, rủ xuống chuỗi kim sức, phối hợp cùng ánh mắt sâu thẳm của nàng càng thêm tương xứng.

"Trước khi ta bế quan dường như nghe nói Thương Cừu muốn bẩm báo chuyện gì đó?" Ninh Phất Y chợt nhớ ra chuyện ba ngày trước. Khi ấy nàng gấp gáp đột phá, liền ngăn người ở ngoài, bây giờ mới nghĩ lại.

Cửu Anh đảo mắt, nhớ lại một hồi, rồi vỗ tay một cái: "À phải, mấy ngày nay việc lớn việc nhỏ liên tiếp, đúng là ngươi chọn thời điểm đột phá chẳng tốt chút nào."

Nói xong, nàng từ trong tay áo lôi ra mấy quyển sổ bìa đỏ, đều là việc trọng yếu mấy ngày nay trình lên, một mạch tất cả đưa vào tay Ninh Phất Y.

"Cái này là chuyện nói về Thần Tôn phục sinh, cái này chắc ngươi cũng chẳng muốn xem, chúng ta bỏ qua vậy." Cửu Anh lại rút quyển sổ từ trong tay Ninh Phất Y, để ra sau lưng.

Ninh Phất Y hơi khựng lại, nhưng không phản bác.

"Cái này thì là nói người của chúng ta mấy hôm trước lỡ bắt nhầm một Phán Quan của Địa phủ. Khi đó Thương Cừu nhận nhầm hắn là người của tiên môn, liền giam vào Hắc Thủy Hà, hiện tại hỏi ngươi xử trí thế nào." Cửu Anh mím môi: "Người đã bị giam mấy hôm, cũng không biết còn sống hay không."

"Phán Quan Địa phủ, bọn họ làm sao lại nhận nhầm thành người tiên môn?" Ninh Phất Y có chút bất đắc dĩ.

Nàng còn nhớ năm đó cùng Chử Thanh Thu xuống Địa phủ, vị phán quan kia mặt mày dữ tợn, chẳng dễ gì lầm lẫn.

Cửu Anh lắc đầu, nàng cũng không hiểu, rồi lại lấy ra quyển cuối cùng, thần sắc nghiêm trọng hơn. Quyển này có chữ "Thận" trên bìa, vừa nhìn đã biết là việc trọng yếu.

"Ngươi có còn nhớ ta từng nói với ngươi ở nhân gian, Bồng Lai bảo rằng trên Tru Ma đại hội sẽ tế ra một thứ có thể chế ngự ngươi không? Hiện nay Tru Ma đại hội định vào đầu xuân tháng ba, tổ chức tại Lục Căn Hoa Nghiêm đảo, triệu tập tu sĩ các môn phái khắp nơi."

"Ngươi nói xem Bồng Lai rốt cuộc là muốn giở trò gì?" Cửu Anh hỏi.

Ninh Phất Y đặt tay lên gối, nhịp nhịp nhẹ nhàng, bỗng nhiên hỏi: "Đến khi ấy các môn phái đều đến, vậy Vân Tế Sơn Môn cũng sẽ đi chứ?"

Cửu Anh gật đầu.

Ninh Phất Y mỉm cười, đưa sổ trả lại cho Cửu Anh: "Vậy ta ngược lại thật sự mong chờ, xem Tiên môn bọn họ khi thấy ta thì sẽ có vẻ mặt thế nào."

Cửu Anh nghe thế liền đứng phắt dậy: "Bồng Lai rõ ràng không có ý tốt, ngươi chẳng lẽ thật sự muốn tự chui đầu vào lưới?"

"Đương nhiên ta biết hắn không có ý tốt, nhưng ta cũng chẳng hiền lành gì." Ninh Phất Y nở nụ cười xinh đẹp: "Ta đã lẩn tránh ba mươi năm, giờ cũng nên để bọn họ cùng nếm thử cảm giác thấp thỏm lo sợ."

"Bồng Lai hao tâm tổn trí muốn lôi ta ra, vậy ta cũng muốn xem đến lúc đó, rốt cuộc là ai sẽ loạn trận trước."

Nói xong, Ninh Phất Y vươn vai, Nhất Niệm Châu trên cổ tay trượt xuống, vắt nơi cánh tay.

Nàng chợt nhớ ra một chuyện, liền lấy từ Nhất Niệm Châu ra một bình lưu ly đưa cho Cửu Anh, bên trong là mấy hạt châu phát quang như nước, ánh sáng lưu chuyển.

"Nếu ta không nhớ lầm, đến thời điểm này, giao nhân kia hẳn là đã được miễn tội, bị tái tạo ký ức rồi đưa về Bồng Lai rồi chứ?"

Cửu Anh ừ một tiếng.

"Phiền ngươi, đem ký ức này trả lại cho hắn." Ninh Phất Y xoay ngón tay, bước chậm rãi về trước: "Thuận tiện nhắn một câu, cung chúc tân sinh."

"Được rồi." Cửu Anh kéo dài giọng, không tình nguyện đáp, hếch cằm: "Ngươi giao hết việc cho ta, còn bản thân đi đâu?"

"Tìm Chử Thanh Thu?" Cửu Anh nghiêng đầu, giọng pha chút trêu chọc: "Không lẽ ngươi lại tham luyến mỹ sắc?"

Ninh Phất Y bước chân khựng lại, sau đó nửa thật nửa giả đáp: "Ta đã dưỡng nhục thân cho nàng, bảo hộ một kiếp, coi như đã tận tâm tận lực rồi."

"Năm xưa nàng hai lần gạt ta ra ngoài, ta cũng không đến nỗi không cần mặt mũi như thế. Từ nay về sau, sẽ không đi tìm nàng nữa."

Lời này ít nhiều mang theo chút giận, Ninh Phất Y buông tay ra sau lưng: "Ta là muốn đến Hắc Thủy Hà, mượn Phán Quan kia dùng một phen."

....

Lần trước đặt chân đến Địa phủ, vậy mà đã là chuyện ba mươi năm trước, khi ấy nàng còn biến thành một con sóc chuột, nhí nha nhí nhố bám trên vai Chử Thanh Thu.

Nhưng lần này bước vào Địa phủ, nhìn quanh những hồn phách ủ rũ vừa mới thoát khỏi dương thế, trong lòng nàng lại chẳng dấy nổi bao nhiêu gợn sóng.

Chỉ có chút bâng khuâng: đời người dẫu phong quang đến mấy, chết rồi cũng đều mơ mơ hồ hồ cắn ngón tay, chờ uống một bát canh Mạnh Bà.

Ở phía sau nàng, nữ phán quan dắt nàng vào đang cẩn thận kéo sợi thừng trên thân, nịnh nọt cười: "Ta nói này vị ma đầu, ta đã đưa ngài vào đây rồi, ngài liền tha cho ta đi nhé?"

Ninh Phất Y nghiêng mình tránh một quỷ hồn bị xé rách, thản nhiên mở miệng: "Không hỏi ta là ai mà cũng dám đưa vào, ngươi không sợ ta quấy loạn Địa phủ này sao?"

"Loạn thì loạn, ta chẳng qua chỉ là một quỷ sai thâu đêm suốt sáng bắt ma, nào quản nổi chuyện các đại nhân vật các ngươi." Quỷ sai kia mặt đầy phấn trắng, miệng lưỡi trơn tru, "Chỉ cần không hồn phi phách tán thì cũng coi như mãn nguyện rồi."

"Ngươi chắc mẩm ta sẽ lộ ma khí ở đây, rồi bị lệ quỷ nuốt chửng chứ gì?" Ninh Phất Y cười khẩy, đã sớm nhìn thấu tâm tư nàng ta.

Nhưng nàng cũng chẳng nói thêm, vung tay xóa đi ký ức của quỷ sai, rồi cúi người tránh thoát đám quỷ hồn đang tràn tới, lặng lẽ đặt chân lên Hoàng Tuyền Lộ.

Sắc mặt bình thản né qua từng quỷ hồn, nhân lúc Mạnh Bà lơ đãng, nàng bước ngang cầu Nại Hà, hướng tới biển hoa Bỉ Ngạn nở cô tịch vô biên.

Không may chạm phải một gốc Bỉ Ngạn, cơn đau nhói dữ dội bất ngờ ập đến, suýt quật nàng ngã xuống đất. Nàng loạng choạng vài bước ra khỏi hoa lâm, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo.

Nàng vén vạt váy, trên bắp chân hiện ra một vết thương sâu tận xương, máu theo da thịt chảy xuống chân.

Nàng xé vải băng tạm, trong lòng bỗng lạnh buốt: chỉ một vết thương thôi mà đã đau đớn đến vậy, thế thì những vết chồng chất nơi chân Chử Thanh Thu, há chẳng phải đau đến tận cốt tủy?

Nàng ngẩng đầu, lại đột nhiên cau mày lùi lại, trong đám hoa bên cạnh từ lúc nào đã ngồi một người, vậy mà nàng không hề phát giác.

Là một lão giả đầu bạc trắng xóa, chòm râu dài được tết thành bím thô to, rủ xuống trước ngực đong đưa. Ông ta nhắm hờ mí mắt, miệng lẩm nhẩm những câu kinh văn khó lòng nghe rõ.

Ninh Phất Y dè chừng nhìn một lát, thấy ông ta không nhúc nhích, mới khẽ phủi tay qua biển hoa nhằm thu hút sự chú ý.

Lão nhân mở một mắt nhìn nàng, cũng chẳng ra vẻ kinh ngạc, rồi lại nhắm mắt lại, tiếp tục niệm kinh.

Người này thân thể hữu thực, dưới chân còn có bóng, xem ra không phải ma quỷ. Ninh Phất Y cẩn trọng vòng qua Bỉ Ngạn Hoa, đường hoàng tìm kiếm trên người ông.

Cuối cùng lôi ra từ trong đám râu ria một mảnh ngọc bài nhỏ, khắc hai chữ Phong Đô.

Phong Đô Đại Đế? Ninh Phất Y vội nhảy khỏi biển hoa, đứng trên bờ đất, kinh hãi nhìn ông.

Phong Đô Đại Đế là người chưởng quản Minh giới, thọ mệnh sánh ngang chư thần, tính ra cũng là tiên nhân từ mấy vạn năm trước. Nào ngờ nơi này lại gặp được người còn sống, y phục lại bình dị như thế.

Nếu không nhìn ngọc bài kia, trông ông ta chẳng khác gì lão nông trồng hoa.

"Mấy tiểu nha đầu Tiên giới các ngươi đều vô lễ thế này sao?" Phong Đô cuối cùng cũng niệm xong kinh, mở to hai mắt, dùng ngón trỏ nhét ngọc bài trở lại chòm râu.

"Quấy rầy tiền bối, ta chỉ đến tìm một đóa hoa thôi." Ninh Phất Y nói, nàng đảo mắt khắp nơi, nhưng trong biển hoa càng thêm rậm rạp này, rất khó tìm được gốc cây khắc tên mình năm xưa.

Phong Đô mở mắt nhìn nàng, rồi ngón trỏ chỉ về phía xa: "Cái ngươi tìm chắc là ở đó."

Ninh Phất Y vừa định bước tới, liền cảnh giác: "Ngươi sao biết ta tìm ai?"

"Tìm chính ngươi chứ còn gì." Phong Đô hừ hừ cười.

Ninh Phất Y càng nghi hoặc, nhớ lại lời ông, lại hỏi: "Vừa rồi ngươi nói mấy tiểu nha đầu các ngươi... chẳng lẽ ngoài ta, trước đây cũng từng có người tới tìm?"

"Quả là như vậy, nhưng chẳng phải từ trước." Phong Đô giật râu cười, bình thản điềm nhiên: "Mà là về sau."