Tin tức Chử Lăng Thần Tôn trở về rất nhanh đã truyền khắp tứ hải bát hoang, mấy ngày liên tiếp thiên hạ hân hoan, đặc biệt là Vân Tế Sơn Môn vốn yên lặng đã lâu, nay giăng đèn kết hoa suốt mấy ngày, trên dưới đều một mảnh vui vầy.
Từ sau khi ba mươi năm trước Thần Tôn vẫn diệt, Mai Thừa Tự cũng chết trong hỗn loạn, Vân Tế Sơn Môn liền không còn chưởng môn. Tuy có Bình Dao trưởng lão tạm quyền chưởng quản, nhưng rốt cuộc trong lục đại môn phái cũng mất đi uy vọng, thế lực suy vi binh thiếu tướng ít, không còn như xưa.
Nay Chử Thanh Thu trở về, đương nhiên sẽ lại trọng chưởng môn ấn, sao có thể không khiến chúng nhân hoan hỉ như cuồng?
Đại lễ mừng Thần Tôn phục sinh chấn động thiên hạ, song nhân vật chính của việc phục sinh ấy lại chẳng có động tĩnh gì, như thể cái chết đối với nàng chỉ là một giấc mộng Nam Kha, nay tỉnh giấc cũng chẳng lấy làm lạ.
Trong Tử Hà Phong vẫn một màu tuyết trắng, không ai quét dọn, tịch mịch quạnh quẽ chẳng khác gì mấy năm trước.
Gió nhẹ thoảng qua, đầu cành rơi xuống mấy phiến tuyết trắng như bạc. Chợt trận pháp quanh sơn môn khẽ lay động, trên vách đá hiện ra hai bóng người, một nam một nữ.
Nữ tử khoác hắc bào, nửa che dung nhan, nhìn không ra biến hóa.
Nam tử lại có phần chật vật, búi tóc y quan đều lệch qua một bên, hắn luống cuống chỉnh lại, thoáng liếc qua nữ tử bên cạnh vẫn thản nhiên như cũ.
"Cường đại đến như quái vật..." Văn Diệu Quân lầm bầm nói thầm một câu, sau đó sửa sang chỉnh tề y phục, hướng tới thạch điện cao ngất trong Tử Hà Phong mà bước đi.
Hắc Lân giương mắt lên, chỉ thản nhiên thốt: "Cẩn thận."
Lời nàng vừa dứt, liền thấy một cây sáo ngọc trắng như bạch cốt từ thiên không bổ xuống. Văn Diệu Quân thất kinh, vội lảo đảo thoái lui, cúi đầu nhìn lại, sáo ngọc đã cắm phập nơi dấu chân vừa mới đặt xuống, mồ hôi lạnh toát ra đầy lưng.
Hắn vội chắp tay ôm quyền nói: "Bồng Lai cảnh Văn Diệu Quân, quấy nhiễu Chử Lăng Thần Tôn, kính mong Thần Tôn thứ tội!"
Lời vừa dứt đã lâu, mới thấy hư không rơi xuống từng đóa sương hoa, diễm lệ lóa mắt, hương khí còn đến trước thân ảnh. Văn Diệu Quân lập tức mặt đỏ tới tận mang tai, chẳng dám ngẩng đầu.
Trong tuyết in xuống hai dấu giày, nữ tử toàn thân khoác tố sa từ tận cùng sương hoa hiện ra, từng bước đạp tuyết mà đến.
Thuở xưa chỉ nghe danh Chử Lăng Thần Tôn tiên lực trách tuyệt, dũng mãnh thiện chiến. Tuy cũng có người nhắc đến dung mạo nàng, song chung quy chỉ là điểm tô ngoài thực lực, chẳng mấy ai để tâm.
Vậy mà nay vừa diện kiến, mới cảm thấy kinh diễm đến cực độ, chấn kinh phi thường.
Nàng đứng giữa tuyết bay ngập trời, khí chất thanh lệ không cần chút hoa văn trang sức, ba ngàn tơ tóc thả dài sau lưng, mày liễu thanh tú, cặp mắt đào hoa nửa khép nửa mở, chỉ đến gần mới khẽ nâng lên.
Môi đỏ như anh đào, trong làn ngọc cốt băng cơ thêm một tia nhân khí.
Băng sương vốn không có nhiệt độ, nhưng Văn Diệu Quân lại cảm thấy rét buốt thấu xương. Hắn cúi đầu thấp hơn nữa, cung kính nói: "Văn Diệu Quân, phụng lệnh Thiên Thụy Đế Quân, đến đây chúc mừng Thần Tôn."
"Ta cùng hắn vốn không quen biết, không cần đa lễ. Có chuyện gì, cứ nói thẳng." Nữ tử giọng như sương khói, lạnh nhạt vang lên.
"Đế Quân nói, Thần Tôn hai lần tru diệt Ma Tộc, được lục giới tôn kính. Nhưng nay ma chủng chưa trừ, lục giới về sau khó yên, chẳng hay Thần Tôn có thể cùng Bồng Lai liên thủ, dẫn dụ yêu ma xuất thế, triệt để tận diệt, để trả lại thái bình cho lục giới?"
"Ma chủng?" Chử Thanh Thu nhướng mày.
Văn Diệu Quân cúi đầu càng thấp: "Chính là Ma tộc biến mất từ trận đại chiến ba mươi năm trước — Ninh Phất Y."
Ba chữ vừa thoát ra, trong đầu Văn Diệu Quân bỗng ong một tiếng, tựa trăm lưỡi đao cùng lúc ngân vang. Sát ý đột ngột bộc phát khiến hắn kinh hãi đến mức suýt nữa quỳ rạp.
"Thần Tôn, việc này..."
Sát ý trong nháy mắt biến mất. Khi hắn ngẩng đầu, chỉ thấy trong mắt nữ tử lành lạnh một mảnh, còn lại chỉ có khinh miệt thản nhiên.
"Ba mươi năm trước, Bồng Lai thừa lúc ta lấy mạng đổi lấy việc tru diệt Ma Tộc, chưa nói một lời đã xông vào Vân Tế Sơn Môn, hủy môn điện của ta, thương tổn đệ tử của ta, món nợ này ta còn chưa tính. Các ngươi trái lại còn dám đến tìm bản tôn sao?"
"Chỉ là trùng hợp mà thôi. Khi ấy Đế Quân tính ra được tung tích của kẻ diệt thế, e sợ hắn làm loạn mới vội vã xông vào Vân Tế Sơn Môn. Tuy là vô lễ nhưng cũng là vì thiên hạ thái bình."
"Mong rằng Thần Tôn đại nhân đại lượng, chớ có trách tội." Văn Diệu Quân nói một câu trơn tru bóng bẩy, không để lộ một kẽ hở.
Chử Thanh Thu nhìn hắn thật lâu, ánh mắt rốt cuộc lại rơi xuống Hắc Lân, kẻ vẫn đang chăm chú nhìn mình. Hắc Lân bị ánh mắt ấy thiêu đốt, vội vàng cúi đầu xuống.
Trong đôi mắt đào hoa phong vân thay phiên biến đổi, cuối cùng lại quy về yên tĩnh.
"Nhưng Ninh Phất Y vốn là đệ tử Vân Tế Sơn Môn, lại là hậu nhân của Ngưng Thiên chưởng môn. Các ngươi chỉ vài lời nói suông đã muốn ta tin, chẳng lẽ ta chết ba mươi năm, vừa tỉnh lại liền hóa thành kẻ hồ đồ ư?" Chử Thanh Thu theo thói quen đưa tay sờ vào chuỗi vòng trên cổ tay, song nơi đầu ngón tay chỉ là một khoảng trống, nàng nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay mình.
"Đương nhiên không phải lời nói suông." Văn Diệu Quân nghe vậy liền từ lòng bàn tay hiện ra một viên châu to bằng miệng bát, mượn gió đưa đến trước mặt Chử Thanh Thu.
Trong đó hiện ra chính là diệt thế chi tượng trên bàn tinh, nhân vật chính chính là Ninh Phất Y một thân hắc bào. Chử Thanh Thu mặt không đổi sắc, nhìn cho đến khi hình ảnh dừng lại ở gương mặt nàng, trên đôi lệ chí dính máu chói mắt vô cùng.
Chử Thanh Thu bất động thanh sắc, thuận tay trả lại viên châu.
"Đây là Bồng Lai bế quan hai ngàn năm, lấy cơ duyên hai ngàn năm đổi về một lời dự ngôn. Thần Tôn còn hoài nghi thật giả sao?"
Thấy Chử Thanh Thu không nói gì, Văn Diệu Quân mới lau đi mồ hôi lạnh giữa trời băng tuyết, tiếp tục khuyên nhủ: "Thần Tôn, uy vọng Bồng Lai trong lục giới là điều ai cũng thấy rõ. Nay mục đích của chúng ta đều là hộ vệ lục giới, ấy tức là đồng đạo. Nếu ngài chịu giúp Bồng Lai, tất có thể đổi lấy an bình cho muôn cõi."
Nữ nhân không nói một lời lặng yên đứng đó nửa ngày, rồi chợt bật ra một tiếng cười khẽ. Nụ cười chỉ thoáng qua, lại khiến hai kẻ kia mặt mày trắng bệch.
Không chỉ vì hàn khí quanh thân, mà còn bởi lúc nàng cười lên, tựa đóa kỳ hoa nở rộ giữa đông hàn ngày hôm qua.
Nụ cười tan đi, vẫn là một Chử Thanh Thu lạnh lùng.
"Để Đế Quân thất vọng rồi. Bản tôn nhục thể vừa mới tái tạo, tiên lực còn chưa hồi phục. Nay đừng nói cùng các ngươi trừ ma, ngay cả bay lên mấy dặm cũng đã toàn thân mệt lả. E là không thể giúp gì cho các ngươi."
"Xin mời về đi." Nàng quét mắt nhìn hai người, rồi xoay người bỏ đi.
Văn Diệu Quân còn định đuổi theo nói thêm điều gì, nhưng không biết từ đâu dấy lên một luồng khí lãng, giống như cự kình vẫy đuôi, quét cả người hắn văng khỏi Tử Hà Phong.
Thân thể hắn cứ thế bay thẳng qua dãy núi, rơi phịch xuống một ngọn hoang sơn, hắn chật vật thò đầu từ trong bụi cây, ngoảnh lại thấy Hắc Lân đáp xuống ổn thỏa, yên lặng chỉnh lại vạt áo.
Hắn lập tức lửa giận bốc lên, lồm cồm đứng dậy, luống cuống chỉnh lại mũ áo: "Đế Quân phái ngươi đến đây để làm hòn đá chắc? Một lời chẳng nói thì thôi, ngay cả tay cũng chẳng buồn nhấc?"
"Đế Quân có dặn, chớ cùng Thần Tôn động thủ." Hắc Lân cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói mềm mượt.
Văn Diệu Quân tức giận phun ra ngụm tuyết vừa nuốt phải, lúc này mới khôi phục dáng vẻ đứng đắn, hai tay chắp sau lưng: "Cũng chẳng hiểu Đế Quân nghĩ thế nào, ba mươi năm trước thì nói không cần quản sống chết của Thần Tôn, nay lại ra sức lôi kéo."
"Chẳng lẽ là vì thấy nàng chết không được, mới đoán định rằng nàng không phải người thường?" Hắn chau mày hỏi.
Hắc Lân chẳng nói một lời, xoay người bước xuống núi, khiến Văn Diệu Quân lại giậm chân tại chỗ: "Nói với ngươi thì ích gì, đúng là đàn gảy tai trâu!"
Trên Tử Hà Phong, Chử Thanh Thu không trở về điện mà thử xem khí huyết đã khôi phục hay chưa, sau khi ước lượng đủ đi một chuyến, liền hóa thành quang điểm bay thẳng về hướng đông nam.
Trong lòng nàng nôn nóng, một đường quên cả né tránh tầng mây, để mặc sương lạnh bám ướt vai áo.
Đến Cô Nam Huyện thì trời đã tối, nàng men theo dòng sông mà lao đi, khi trông thấy ngọn đồi quen thuộc liền vội vàng hạ xuống, lúc rơi xuống còn có chút loạng choạng, suýt nữa ngã vào đống tuyết.
Chử Thanh Thu vịn lấy một cây liễu bị tuyết đè cong, lấy lại bình tĩnh rồi vội vã chạy lên dốc.
Càng đến gần căn nhà nhỏ, tim nàng lại càng dồn dập, chờ khi đứng trước cửa, nhịp đập đã khó lòng kìm nén.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, đối diện là hàn khí quạnh quẽ. Chử Thanh Thu dừng một nhịp, rồi thắp đèn bước vào.
Mọi thứ đập vào mắt đều vô cùng quen thuộc, lại như cách cả kiếp người. Chén trà chưa cất vẫn còn trên bàn, trong đó nước trà đã khô cạn từ lâu.
Trên giường còn lưu lại dấu vết hai người từng nằm, song khi chạm tay vào thì đã băng lạnh, hiển nhiên không còn ai ghé qua.
Đồ đạc trong phòng chẳng thiếu món nào, duy chỉ hộp gỗ đựng dược hoàn là bị mang đi.
Chử Thanh Thu đứng bên giường hồi lâu, bất giác siết chặt đôi tay, siết đến lòng bàn tay nhói đau mới buông ra.
Nàng nhắm mắt lại, xoay người chạy xuống dốc, lần này không dừng lại, vung tay phá tung cửa một gian phòng khác.
Một bóng dáng khổng lồ lập tức nhào ra, Chử Thanh Thu bám lấy khung cửa, giơ tay ôm lấy Bạch Lân đang kích động đến mức suýt ngất đi, để mặc bốn móng vuốt nó quẫy đạp điên cuồng, kèm theo tiếng rên ư ử nghẹn ngào.
"Bạch Lân." Chử Thanh Thu dùng đôi bàn tay non mềm vuốt ve lớp lông mượt ấm của Bạch Hổ, thanh âm dịu dàng chưa từng có.
Xưa nay nàng đều đối tốt với Bạch Lân, nhưng chưa bao giờ ôm lấy nó, thế mà giờ phút này nàng lại không còn bài xích sự ấm áp ấy nữa.
Nàng vô thức chầm chậm vuốt dọc sống lưng nó, giương mắt nhìn vào trong phòng, nhưng bao nhiêu hy vọng chờ mong rất nhanh đều tan biến.
Trong phòng lạnh lẽo trống không, chẳng có một bóng người.
Chử Thanh Thu bỗng thấy hơi lạnh, dù nàng sinh ra nơi băng tuyết, vốn đã nên quen với hàn khí.
Nhưng mất đi hơi ấm của người kia, thì vẫn là lạnh.
Một lát sau, Chử Thanh Thu dắt Bạch Lân luôn kè kè bên mình xuống núi. Dưới chân đồi là bốn ngôi mộ lặng lẽ dựng đó, sừng sững trong bóng hoàng hôn mờ tối.
Nàng đặt xuống trước hai phần mộ mỗi mộ một đóa hoa sơn chi hóa ra từ pháp lực, rồi đứng lại trước ngôi thứ ba.
"Ngô Ái, Tô Mạch." Nàng khẽ đọc thành tiếng.
Nàng dõi theo hàng chữ khắc trên bia thật lâu, đến khi mắt cay xè mới thôi, rồi lại xoay mình nhìn về dãy núi trước mặt, đôi mắt ửng đỏ quét qua từng ngọn.
Từ khi tự sản sinh ra một tia tâm hồn đến nay, nàng vốn được dạy rằng phải mang tấm lòng đại ái bao dung. Nhưng giờ phút này, lại là lần đầu tiên nàng sinh ra lòng ghen tị.
Kẻ bị nàng ghen tị lại chẳng phải người nào khác, mà chính là một bản thân khác chưa từng trải qua hết thảy.
Trời càng lúc càng tối, tối đến mức hàng chữ trên bia đã không còn nhìn rõ. Chử Thanh Thu đặt thêm một đóa hoa trước mộ, rồi bước đến ngôi cuối cùng.
Đó là một phần mộ nhỏ bé, gò đất nho nhỏ thoạt nhìn đáng yêu, trên mộ dựng tấm bia đá trơn bóng vô danh.
Ngón tay Chử Thanh Thu khẽ cong, phần mộ liền rạn ra, lộ ra một chiếc hộp gỗ, trong hộp là xác một con vẹt nhỏ đang cuộn tròn đôi chân.
"Ngươi thay ta đỡ một kích, vốn phải hồn phi phách tán. Nhưng khi ấy Ma tộc đã chẳng còn toàn lực, nên còn lưu lại cho ngươi một hồn ba phách, dù cho luân hồi cũng chỉ có thể hóa thành cầm thú bay nhảy."
"Hiện giờ ta lấy phiến lá cuối cùng còn sót lại của bản thể, giúp ngươi tái tạo thân người, ngươi... có nguyện ý không?"
Giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang vọng khắp núi rừng. Một chiếc lông chim chẳng biết từ đâu phiêu đãng bay tới, rơi xuống trước phần mộ.
Chử Thanh Thu thấy vậy khẽ gật đầu, rút từ bên mái tóc đen mượt một sợi tóc trắng. Sợi tóc ấy lập tức hóa thành chiếc lá khô.
Sau đó nàng giơ tay vung đao, một giọt tâm huyết từ mũi đao nhỏ xuống, chiếc lá khô thoáng chốc hồi xuân, xanh biếc óng ánh.
Thân thể Chử Thanh Thu hơi khom xuống, sắc hồng trên môi đã tan đi, nhưng nàng vẫn không thốt một lời, chỉ dùng ba ngón tay điểm về phía mộ. Liền thấy những điểm nho nhỏ như sao sáng từ trong mộ bay lên, thấm nhập vào phiến lá xanh.
Chiếc lá dần dần sinh ra vô số gân lá, gân lá như những dây leo quấn lấy nhau, hợp thành dáng hình một nữ tử cao gầy, rồi dần dần sinh ra máu thịt.
Đến cuối cùng, gân lá tiêu biến, phiến lá xanh hoàn chỉnh hóa thành thân người, đôi mắt kiêu hùng vẫn khép chặt, yên lặng nằm nơi tuyết trắng.
Chử Thanh Thu phất tay thu thân thể nàng vào, lúc này mới loạng choạng ngồi xuống. Bạch Lân thấy vậy liền gào khẽ một tiếng, chạy tới sau lưng, dùng bộ lông ấm áp tiếp lấy nàng.
Nước mắt Bạch Hổ từ đôi mắt to như dạ minh châu rơi xuống, làm tan cả một mảng tuyết rộng.
Bàn tay Chử Thanh Thu khẽ xoa trên bụng nó, thân thể mềm mại dựa vào, ngước nhìn trời cao.
"Bạch Lân, nàng ấy đã sớm rời đi, sẽ không quay về nữa, đúng không?"
Tất cả những điều này vốn là thứ nàng tha thiết mong cầu, nhưng vì sao lúc này, nàng lại chẳng có chút nào mừng vui.