Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 46: Nụ cười



Chử Thanh Thu không nói gì, chỉ duỗi ra ngón tay khẽ búng lên móng vuốt của nàng. Ninh Phất Y đau quá liền rớt xuống, luống cuống giữa không trung vội níu lấy vạt váy Chử Thanh Thu, tay chân phối hợp khó nhọc mới leo lại được lên vai.

Hừ, bị nói trúng rồi chứ gì. Ninh Phất Y ôm móng vuốt nghĩ thầm, rồi lại nói: "Ma quỷ thì có gì đáng sợ chứ. Mấy hồn phách này đều phải đi chuyển thế đầu thai, đâu phải ác quỷ. Bọn chúng sợ nhất là tiếng hét, chỉ cần hò lên mấy tiếng, chúng tự khắc sẽ tản ra."

Chử Thanh Thu vòng qua một lão nhân tóc bạc thập cổ lai hy, chậm rãi nói: "Bản tôn chưa từng tùy tiện kêu gào."

Nhưng lời còn chưa dứt, phía trước lại chen chúc không lối đi. Chử Thanh Thu bỗng đưa tay lên vai, ngón tay bóp mạnh vào chóp đuôi của Ninh Phất Y. Ninh Phất Y đau nhói, phát ra một tiếng "chít" dài, đám quỷ phía trước lập tức tự động tản ra.

"Chử Thanh Thu!" Ninh Phất Y đau đến khóe mắt rưng rưng, dùng thần thức hét bên tai nàng. Khóe môi Chử Thanh Thu khẽ nhếch, rất khó nhận ra, tựa hồ chẳng nghe thấy gì, cứ thản nhiên bước tiếp.

Hai người men theo đám hồn phách, cuối cùng trông thấy cây Cầu Nại Hà trong truyền thuyết. Mặt cầu rộng hơn xa so với con đường nhỏ lúc trước, nhìn chẳng khác gì một cây cầu bắc qua sông ở nhân gian.

Chính giữa cầu đặt một cái vạc lớn, từ trong vạc tỏa ra mùi hôi khó tả. Từ xa đã nghe tiếng "ục ục", bong bóng đen sì thi thoảng trồi lên mặt nước.

Ninh Phất Y bịt mũi: "Lâu nay chỉ nghe người nói trước khi đầu thai phải uống canh Mạnh Bà, nào ngờ mùi vị thứ này thật sự khó mà khen nổi, chẳng khác gì mùi nấu cứt."

Chử Thanh Thu không đáp lại lời thô tục ấy, chỉ cứ thế bước lên Cầu Nại Hà. Đám quỷ ở đây rõ ràng khác hẳn lúc còn trên Hoàng Tuyền Lộ, ánh mắt không còn trống rỗng mà giống như người sống, kẻ thì bi thương chết lặng, kẻ thì đau đớn khóc lóc. Chỉ có một vài lão nhân tuổi thọ đã hết là còn giữ được vẻ bình thản.

"Cô nương còn trẻ thế, sao đã chết rồi?" Một bà lão lưng còng tiến lại gần họ, nhe cái miệng móm mém, hiền từ hỏi.

Bà đưa bàn tay khô quắt như vỏ cây, chọc chọc vào bụng lông xù của Ninh Phất Y, thở dài: "Đầu thai mà vẫn không quên mang theo thú cưng, chắc lúc sống cũng là người thiện lương... Tiếc quá."

Ninh Phất Y vội ôm lấy bụng mình.

"Bệnh nặng nên mất." Chử Thanh Thu điềm nhiên nói dối, mặt không đổi sắc.

"Ta đứng ở đây lâu rồi, thấy không ít cảnh bi thương." Bà lão lắc đầu, chỉ về phía trước: "Ngươi xem đứa bé kia, vừa sinh ra đã tật nguyền, bị cha mẹ dìm xuống sông. Còn chàng trai kia, bị quan tham trong trấn chiếm mất ruộng đất, cha mẹ treo cổ, hắn lên kinh kêu oan thì giữa đường bị thổ phỉ đâm xuyên bụng."

Đứa bé nằm trên đất khóc thét, còn chàng trai hồn phách vẫn mang thanh kiếm xuyên ngang thắt lưng, đang uống một bát canh Mạnh Bà.

Thế nhưng, canh vừa vào bụng, hai mắt hắn trợn tròn, đau đớn thảm thiết gào lên, liều mạng rút thanh kiếm khỏi bụng, máu thịt be bét, cảnh tượng ghê rợn chẳng nỡ nhìn.

Đây chính là chuyện mà phán quan từng nhắc, Mạnh Bà thang có vấn đề. Ninh Phất Y và Chử Thanh Thu cùng lúc nhíu mày.

"Xin hỏi Mạnh Bà ở nơi nào?" Chử Thanh Thu hỏi.

"Ngay sau cái vạc kia." Bà lão chỉ về phía chiếc vạc to bằng nửa người. Chử Thanh Thu khẽ nắm ống tay áo, bước lên phía trước.

Càng lại gần, mùi trong vạc càng nồng nặc khủng khiếp. Ninh Phất Y liều mình liếc vào, chỉ thấy cả nồi toàn chất lỏng đen sì sền sệt, bên trong nổi lềnh bềnh vài khúc xương không biết của thứ gì, khiến người buồn nôn.

May mà quỷ hồn không có vị giác, Ninh Phất Y nghĩ bụng. Nhưng dù nhìn kỹ cả nồi, vẫn chẳng thấy Mạnh Bà đâu.

Ngay khi nàng tưởng rằng người sống chẳng thể thấy Mạnh Bà, thì sau vạc bỗng ló ra một bóng người, cao chỉ đến ngang hông Chử Thanh Thu. Dù y phục già dặn nhưng nhìn kỹ lại là một bé gái chừng mười một, mười hai tuổi.

Đây là Mạnh Bà sao? Ninh Phất Y cực kỳ kinh ngạc.

Chử Thanh Thu cũng sững lại, nhưng không để lộ ra, bước tới: "Xin hỏi bát canh Mạnh Bà này..."

"Xin chờ một chút!" Nữ hài vội vàng ngắt lời, bận rộn đến mức áo quần xộc xệch. Nàng kiễng chân lên, đổ một đĩa nhuyễn trùng nhơm nhớp vào vạc, rồi dùng cái muôi khổng lồ khuấy mấy vòng, múc một bát đưa cho Chử Thanh Thu.

*Nhuyễn trùng = động vật thân mềm (sâu, trùng..)

Chử Thanh Thu lặng người, liền chuyển tay đưa bát cho con quỷ đang chờ bên cạnh. Nó nhận lấy, ừng ực uống hết rồi ném bát xuống, lập tức đau đớn gào thét, hai tay cấu xé khuôn mặt như muốn xé rách da thịt, rồi đột nhiên quay người, bất ngờ nhảy xuống Vong Xuyên Hà dưới chân cầu.

Không một gợn sóng, tiếng gào thét của nàng cũng im bặt.

Chử Thanh Thu vốn định đưa tay kéo lại, nhưng bàn tay dừng giữa không trung, trong mắt thoáng lộ vẻ không đành lòng.

Bởi vì một khi quỷ hồn không thể quên chuyện kiếp trước, chính là tuyệt đối không thể bước vào luân hồi, chỉ có một kết cục duy nhất là rơi xuống dòng Vong Xuyên.

"Vì sao vẫn không được chứ!" Mạnh Bà tức đến suýt lật ngửa cả vạc, nàng liều mạng giật tóc mình, nhổ được bao nhiêu ném hết vào trong nồi, lại khuấy lên lần nữa.

"Ta được Phong Đô Đại Đế mời đến hỗ trợ. Xin hỏi, Mạnh Bà thang gồm những nguyên liệu gì?" Chử Thanh Thu nâng giọng, cuối cùng cũng khiến Mạnh Bà chú ý.

Trong tay Mạnh Bà còn nắm một nắm tóc, quầng thâm đen sì dưới mắt, nhìn về phía Chử Thanh Thu. Rồi đột nhiên ném tóc đi, lao tới níu lấy vạt áo nàng mà òa khóc: "Chử Lăng Thần Tôn! Tại hạ trông sao đợi trăng, cuối cùng cũng đợi được ngài đến! Vài ngày nay không hiểu vì sao canh Mạnh Bà xảy ra vấn đề, đám quỷ uống xong chẳng những không quên chuyện xưa, mà từng kẻ từng kẻ sinh lòng oán hận, chết cũng không chịu nhập luân hồi! Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng Mạnh Bà ta không làm nổi cái chức này nữa mất!"

Nàng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, vạt áo Chử Thanh Thu bị lau đến nhòe nhoẹt. Cuối cùng, Chử Thanh Thu nhẫn không nổi nữa, nện cây Bạch Cốt nặng nề xuống đất, lúc này Mạnh Bà mới im tiếng.

"Mạnh Bà thang chỉ cần hạt sương của Bỉ Ngạn Hoa và một sợi tóc của người không cách nào quên được kiếp trước là nấu thành." Mạnh Bà vừa hỉ mũi vừa ngoan ngoãn đáp.

"Chỉ cần sương hoa thôi, cho lắm sâu với xương vụn làm gì?" Ninh Phất Y nhịn không được chen lời.

Không nghĩ tới là Chử Thanh Thu lại nhắc lại câu ấy, thay nàng hỏi: "Nếu chỉ cần sương hoa thôi, sao lại cho lắm sâu và xương vụn vào làm gì?"

"Cho thêm mấy thứ là để công thức phức tạp một chút, kẻo thiên hạ nghĩ ai cũng cướp được việc của ta." Mạnh Bà cười hề hề, rồi nghiêm mặt: "Thần Tôn ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra ngoài nhé!"

"Tóc của ngươi không có vấn đề, vậy vấn đề nằm ở Bỉ Ngạn Hoa." Chử Thanh Thu nói, vạt váy khẽ xoay: "Dẫn ta đi xem Bỉ Ngạn Hoa."

"Vâng!" Mạnh Bà vội vàng đậy nắp vạc, khom người nói: "Thần Tôn bên này, xin mời."

Bỉ Ngạn Hoa mọc ở bờ bên kia Vong Xuyên, tức đầu kia của Cầu Nại Hà. Nơi này không vong hồn nào dám bén mảng, cho nên phóng mắt nhìn chỉ thấy một biển hoa đỏ rực như máu, không lá không rễ, mọc trên nền đất nâu đỏ.

Trong đám hoa cắm sẵn hai con đường lát gạch đá. Mạnh Bà rón rén đi, vừa đi vừa nói: "Bỉ Ngạn Hoa tuy là hoa, thực ra chính là vong hồn của kẻ chấp niệm chưa tan hóa thành. Cánh hoa tựa lưỡi dao, phàm là người có tình niệm chạm vào, sẽ thấy bỏng rát như lửa đốt."

"Bất quá Thần Tôn hẳn là không sợ những bông hoa này." Mạnh Bà cười tươi, dừng lại ở giữa biển hoa. Ngẩng đầu nhìn quanh, vô số cành hoa yên tĩnh đứng thẳng, dù có gió thổi cũng chẳng lay động, làm trong lòng người ta bỗng sinh mấy phần tĩnh mịch.

Ninh Phất Y thoạt đầu nghe thấy còn ngẩn ra, nhưng nhớ ra Chử Thanh Thu tu Vô Tình đạo thì liền hiểu ngay.

Chử Thanh Thu không nói một lời.

"Nhưng mà tại hạ đã tra xét vô số lần, vẫn không phát hiện Bỉ Ngạn Hoa có gì bất thường. Có lẽ bởi ta chỉ là một tiểu quỷ sai, chẳng có bao nhiêu pháp lực." Mạnh Bà nói.

"Nếu ta thi triển tiên lực ở đây, ngươi có chắc những vong hồn kia sẽ không tràn sang không?" Chử Thanh Thu mở miệng.

"Họ nhất thời không qua nổi Cầu Nại Hà, nhưng không thể quá lâu. Khí tức ngoại giới sẽ khiến âm khí Minh giới chấn động. Mấy vong hồn chờ luân hồi thì còn đỡ, nhưng nếu dẫn dụ lệ quỷ đang phiêu đãng ngoài Hoàng Tuyền kéo đến... thì tại hạ e không gánh nổi trách nhiệm này!" Mạnh Bà hoảng hốt đáp.

Chử Thanh Thu khẽ gật đầu, rồi bất chợt dang rộng hai tay. Lập tức vô số ánh sáng hình lông vũ xuất hiện quanh thân nàng, theo gió bay ra, tỏa khắp núi đồi biển hoa.

Dường như nàng có thể đặt thần thức vào từng điểm sáng ấy. Ninh Phất Y ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai nàng, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.

Dù bản thân đã sống qua một đời, nhưng rất nhiều chuyện nàng vẫn chẳng thể so với sự hiểu biết của Chử Thanh Thu. Chử Thanh Thu tựa như một quyển Thiên Thư dày nặng, vĩnh viễn đoán không thấu nội dung bên trong.

Quả nhiên, đám quỷ trên Cầu Nại Hà bắt đầu rục rịch, nhưng bị một sức mạnh vô hình ngăn lại, chỉ có thể chen chúc, đẩy đẩy xô xô trên cầu.

Chử Thanh Thu chợt nhíu đôi mày liễu, nàng mở mắt thật nhanh, những điểm sáng liền hóa thành lông vũ rơi xuống, đáp ngay giữa nhụy một số đóa hoa.

"Cái này là..." Mạnh Bà nghi hoặc.

"Bỉ Ngạn Hoa đã bị người động tay động chân." Chử Thanh Thu khẽ nói, trong đôi mắt đào hoa gợn lên một tia sóng mờ: "Có vài đóa lẫn vào trong vốn không phải Bỉ Ngạn Hoa, mà là Trường Sinh Hận."

"Trường Sinh Hận?" Mạnh Bà chớp mắt.

"Trường Sinh Hận!" Đuôi Ninh Phất Y dựng lên.

Thứ này nàng biết. Đó là loài hoa mọc ở hạ du Tam Đồ Xuyên của Ma Giới, hình dáng gần như giống hệt Bỉ Ngạn Hoa, bằng mắt thường gần như không thể phân biệt. Nó phải gieo bằng oán khí, lấy xương máu của kẻ mang oán hận tột cùng để làm dưỡng chất mới nở nổi một đóa. Bởi vậy, ở Ma Giới cũng cực kỳ hiếm có.

Ấy vậy mà địa phủ lại lặng lẽ bị trộn lẫn vào nhiều đến thế.

"Là Ma Tộc sao?" Ninh Phất Y ghé sát tai Chử Thanh Thu hỏi.

Chử Thanh Thu khẽ "ừ" một tiếng.

Dùng hạt sương trên Trường Sinh Hận nấu canh Mạnh Bà, khó trách vong hồn uống vào lại càng oán hận nặng nề. Nếu uống thêm vài bát, e rằng sẽ trực tiếp hóa thành ma quỷ, Ninh Phất Y âm thầm nghĩ.

"Ta phải lập tức gọi quỷ sai đến nhổ sạch những thứ này! Luân hồi giếng đã tắc nghẽn nhiều ngày, dạo gần đây nhân gian thiên tai nhân họa không dứt. Nếu đám vong hồn này vẫn không vào được luân hồi, địa phủ sớm muộn gì cũng chứa không nổi!" Mạnh Bà vừa hiểu ra hung thủ, cái thân nhỏ bé ấy chạy còn nhanh hơn ai hết.

Chạy được mấy bước, nàng lại lon ton quay lại, nhét vào tay Chử Thanh Thu một nắm vật trắng phau, giọng đầy lấy lòng: "Đa tạ Thần Tôn tương trợ! Chỉ là hiện nay địa phủ nhân thủ thiếu thốn, không sai được quỷ sai tiếp đãi ngài. Phiền Thần Tôn tự tìm chỗ an nghỉ tạm thời vậy."

"Hoàng Tuyền Lộ rẽ trái, qua hai bờ đê sẽ đến Quỷ Nhai. Chỉ cần Thần Tôn không để lộ tiên lực, tìm một nơi nghỉ lại cũng rất ổn. Đợi ta giải quyết xong việc này sẽ đến tìm ngài." Mạnh Bà hướng Chử Thanh Thu liên tiếp cúi hai cái, rồi mới vội vàng chạy đi.

Ninh Phất Y cúi đầu nhìn vật trong tay Chử Thanh Thu, là một nắm giấy tiền vàng mã. Nàng lập tức ngửa mặt, ôm bụng cười ngả nghiêng ngả ngửa.

Chử Thanh Thu sững lại, tay treo giữa không trung, thu cũng không được, bỏ cũng chẳng xong. Cuối cùng, nàng dứt khoát nhắm mắt, nhét hết vào tay áo.

"Vậy là xong chuyện rồi à?" Ninh Phất Y ôm cái bụng tròn vo hỏi.

"Phải đợi Mạnh Bà hồi báo mới biết. Dù không rõ Trường Sinh Hận này được ai trồng, trồng từ khi nào, nhưng ít nhất nhổ sạch chúng cũng có thể giải cơn nguy cấp của địa phủ tạm thời." Chử Thanh Thu đáp, quay người định rời biển hoa Bỉ Ngạn, nhưng chợt khựng lại một chút.

Nàng khom người, tay khẽ áp lên ngực, nhổ một nhánh Trường Sinh Hận gần nhất. Nhưng khi đưa tay lên lại vô tình chạm phải một cánh Bỉ Ngạn Hoa bên cạnh, mu bàn tay lập tức rách một vết sâu đến mức thấy cả xương trắng.

Chử Thanh Thu hít mạnh một hơi, nhưng chẳng dừng lại dù nửa khắc, lập tức giấu tay vào trong tay áo.

Dù vậy, Ninh Phất Y vẫn thấy rõ từng động tác. Đôi mắt nàng đảo nhẹ, trong lòng dâng lên một tầng nghi hoặc.

Người mang chấp niệm càng sâu, khi chạm vào Bỉ Ngạn Hoa, vết thương sẽ  càng nặng. Chử Thanh Thu chẳng phải tu Vô Tình Đạo sao, vốn không nên vướng bận thất tình lục dục... Sao mới chạm nhẹ mà đã rách đến tận xương?

Rõ ràng Chử Thanh Thu không muốn để nàng thấy, nên Ninh Phất Y cũng không hỏi thêm.

Nửa canh giờ sau, hai người cuối cùng cũng vượt qua Cầu Nại Hà, qua hai bờ đê mà Mạnh Bà nhắc đến. Lại đi qua một cây cầu vô danh, trước mắt liền mở rộng sáng tỏ.

Đôi mắt sóc chuột của Ninh Phất Y hiếm khi mở to đến thế, đứng thẳng người nhìn ra xa. Phồn hoa nhân gian hay Tiên giới nàng đều từng thấy, nhưng cảnh náo nhiệt của Minh giới thì đây là lần đầu. Ai ngờ hôm nay nhìn thấy, thật chẳng hề kém nửa phần so với trần thế.

Hơn nữa, bởi trên đầu một màu đen kịt, còn trong phố xá lại sáng rực ánh nến, nên cảnh tượng toát lên một vẻ kỳ dị khác hẳn nhân gian.

Chưa kể, khắp phố phường là đám oan hồn đầu lắc lư, nào là vong hồn chết oan chết uổng, hoặc treo cổ, hoặc chết đuối... Những bóng mờ phiêu đãng va vào nhau, thi thoảng còn rớt ra mấy đoạn ruột lại cúi xuống nhặt lên, rồi nhét tạm trở vào.

Thật sự rất thú vị.

Ninh Phất Y nhìn đến là thích thú, còn Chử Thanh Thu dưới chân nàng thì đôi môi đã tái nhợt. Nàng đột nhiên nghiêng đầu, đưa tay ôm bụng, sắc mặt khó coi.

"Xen ra Thần Tôn không được khỏe, hay là xuống dưới tìm một tửu quán nghỉ tạm nhé?" Ninh Phất Y hỏi.

"Muốn đi thì tự mà đi." Chử Thanh Thu đáp, nghiêng đầu giật lại vành tai khỏi móng vuốt của Ninh Phất Y, nắm cây Bạch Cốt chống đất bùn, dừng trước một miếu Diêm Vương có vẻ được sửa sang tươm tất, cất bước đi vào.

Trong miếu Diêm Vương không có vong hồn nào, chỉ có mười pho tượng Thập Điện Diêm Vương sừng sững. Chính giữa miếu đặt mấy tấm bồ đoàn. Chử Thanh Thu khoanh chân ngồi xuống, hít mùi hương khói trong miếu, cuối cùng cảm thấy cơn quặn trong dạ dày dịu đi đôi chút.

"Ngươi có muốn uống trà không?" Ninh Phất Y đã nhảy lên hương án, nơi ấy ngoài hoa quả còn có cả ấm trà chén trà. Nàng khua khua móng sờ một chút, nước trà còn ấm.

"Phiền ngươi." Chử Thanh Thu môi vẫn trắng bệch, khẽ nói.

Nàng quay đầu nhìn lại, Ninh Phất Y với thân thể tròn vo của một con sóc chuột, đang dùng cả người lựa lựa chọn chọn hoa quả, lần lượt cắn thử từng miếng một. Nếu là dáng người thật mà làm thế ắt là thất lễ vô cùng, nhưng giờ lại trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Chử Thanh Thu nhíu mày nhìn, nhưng sắc mặt đã không còn tái nhợt đến thế.

"Xong rồi đây!" Ninh Phất Y hì hục nhấc ấm rót trà. Tuy có hơi vất vả, nhưng cuối cùng cũng rót đầy một chén. Chỉ là khi đặt xuống, nàng lỡ tay trượt chân, cả người cắm đầu xuống chén trà.

Nàng "ực ực" nuốt liền mấy ngụm, trong lòng không khỏi lại đem mười tám đời tổ tông của lão Phán Quan ra chửi. Không biến thành cái gì khác, cứ phải biến thành một con sóc chuột! Đúng là chẳng phải tự đi nữa, nhưng thân thể quá bé, làm gì cũng bất tiện.

Nàng đang mắng chửi hăng say thì cái đuôi bị ai đó nắm rồi xách ngược ra khỏi chén trà. Một chiếc khăn tay thoang thoảng mùi hoa sơn chi quấn lấy, lau từ đầu đến đuôi.

"Tay chân vụng về." Giọng điệu Chử Thanh Thu mang theo trách cứ nhưng chẳng hề nghiêm khắc. Động tác của nàng dịu dàng vô cùng, khiến Ninh Phất Y được lau đến thoải mái, hai má phồng lên, mềm rũ trong lòng bàn tay, mặc nàng lau chùi.

Nhưng lau được một lát, Chử Thanh Thu thuận tay lật bụng nàng lên, lông bụng lộ ra, cảm giác mát lạnh. Ninh Phất Y lập tức nhận ra không ổn, cuộn đuôi lại che chỗ quan trọng, há miệng nhe răng với Chử Thanh Thu.

Thế nhưng, nàng lập tức sững người bất động.

Bởi vì, nhìn thấy bộ dạng ấy của nàng, gương mặt vốn lạnh như băng trước giờ của Chử Thanh Thu... bỗng khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Lời tác giả:

Thần Tôn: Vợ ta thật đáng yêu