Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 47: Chấp niệm



Nụ cười ấy thoáng chốc liền tan biến, nhưng vẫn lưu lại thật lâu trong tâm trí Ninh Phất Y, tựa như băng tuyết đầu xuân dưới nắng rực rỡ, đẹp đẽ đến mức không lời nào tả xiết.

Cái đuôi của Ninh Phất Y khẽ động đậy, trái tim sóc nhỏ đập rộn ràng chẳng khác gì nhân loại.

Trong lòng bỗng xẹt qua một ý niệm kỳ quái: Chử Thanh Thu với dáng vẻ lãnh đạm, xa cách thế kia mà vẫn khiến bao người nghiêng lòng cảm mến, nếu để người ta thấy dáng vẻ nàng ấy đang mỉm cười thế này, chẳng phải lại chuốc thêm không ít nợ đào hoa sao?

"Ngươi tự lau đi." Chử Thanh Thu vừa nói vừa quay về bồ đoàn, lại ngồi xếp bằng, khép mắt tĩnh tọa, trong lòng vẫn còn đôi chút ngẩn ngơ.

Nàng chẳng phải chưa từng lau người cho Ninh Phất Y, nhưng khi ấy Ninh Phất Y còn là một tiểu oa oa chỉ biết khóc nhè, bị Ninh Trường Phong lười nhác vứt đến Tử Hà Phong, người còn sặc mùi sữa.

Chỉ là khi đó, nàng chỉ thấy cái cục bông nhỏ kia vừa ồn ào vừa phiền phức, thật đáng ghét mà thôi.

Ninh Phất Y hoàn hồn, liền ôm lấy chiếc khăn thơm thơm mà lau lau đám lông, sau cùng còn học theo một con sóc chuột thật sự, vẩy vẩy nước còn đọng trên người rồi mới nhảy xuống hương đài, tung tẩy chạy đến bên Chử Thanh Thu.

Ngước mắt nhìn, thấy Chử Thanh Thu vẫn nhắm nghiền như nhập định, Ninh Phất Y mới khẽ vén tay áo rộng của nàng lên, phát hiện vết thương sâu tới tận xương khi trước đã đóng vảy, vết máu cũng được lau sạch sẽ.

Nhưng thương tích do Bỉ Ngạn Hoa để lại là khắc vào tận linh hồn, chẳng phải nhục thân. Cho nên vĩnh viễn không thể đảo ngược, dù là luân hồi hay đoạt xá đều không thể tiêu trừ.

Nàng nhẹ nhàng buông tay áo xuống, trong lòng lại càng nghi hoặc: Vô Tình đạo của Chử Thanh Thu, rốt cuộc là tu thành hay chưa thành?

Trong miếu tuy chẳng có vong hồn nhưng dù sao cũng là nơi thờ Diêm Vương, âm phong chẳng ít. Nhất là khi lông trên người Ninh Phất Y còn nửa khô nửa ướt, gió vừa thổi qua liền run lập cập.

Nàng dùng móng vuốt chải lại lông, đôi mắt sóc chuột nhỏ xíu liếc về phía Chử Thanh Thu.

Lúc còn là người, nàng chẳng dám tùy tiện tiến lại gần, nhưng giờ đã hóa thành tiểu thú, vượt quy củ một chút chắc chẳng sao. Nghĩ vậy, nàng nhún mình một cái, đáp lên vai Chử Thanh Thu, từ sau lưng nàng kéo xuống một lọn tóc, quấn quanh thân mình.

Mi mắt Chử Thanh Thu khẽ giật giật, nhưng không ngăn cản.

Mái tóc nàng thoảng mùi thơm mát, như hoa trà mới hái, sợi tóc đen nhánh mềm mượt. Ninh Phất Y hít sâu một hơi, thỏa mãn mà ép cái bụng tròn vo xuống, nằm cuộn mình lại.

Chỉ là vai Chử Thanh Thu tuy đẹp nhưng quá gầy, nằm một lúc liền cảm thấy cấn cấn. Ninh Phất Y đành buông tóc, men theo cổ áo trượt xuống, đáp vào chỗ giữa y sam nàng đang phủ trên hai gối, khều khều ống tay áo che gió, thế mới thấy ấm áp hơn nhiều.

Nằm một hồi, nàng đã khe khẽ ngáy ngủ.

Chử Thanh Thu vốn lặng im lúc này mới mở mắt, khẽ đưa tay vuốt lại mái tóc bị Ninh Phất Y làm rối và nếp áo nhăn nhúm, hàng mi rủ xuống.

Tiểu sóc chuột tròn trịa cuộn mình như viên bông ngủ trong lòng nàng, hồn nhiên không chút phòng bị.

"Vẫn là bây giờ tốt, muốn ngủ thì ngủ." Nàng khẽ thì thầm, vươn một ngón tay chạm lên chiếc đuôi sóc mềm mại.

Cái đuôi ấy run lên một cái, lắc lư trốn đi.

Chử Thanh Thu lặng lẽ nhìn Ninh Phất Y thật lâu, mái tóc rũ xuống che đi đôi mày và ánh mắt nàng.

Không biết qua bao lâu, nàng mới khẽ nhấc tay, dùng đầu ngón tay móc lấy ống tay áo, cẩn trọng đến cực điểm phủ lên người Ninh Phất Y, rồi mới lại khép mắt lần nữa.

Ninh Phất Y bị một luồng âm phong thổi qua mà bừng tỉnh, gió lùa trên da như từng móc câu băng lạnh, móc đến nỗi lông tơ nàng dựng đứng cả lên.

Nàng lập tức mở bừng mắt, cùng lúc ấy Chử Thanh Thu cũng mở mắt. Khi bốn mắt chạm nhau, Ninh Phất Y mới phát hiện có gì đó không ổn, tầm nhìn của nàng với Chử Thanh Thu đã hoàn toàn đổi khác. Lúc này nàng đang co rút trong lòng đối phương, chỉ có hai chân rủ bên ngoài.

Khoảng cách gần đến nỗi má Ninh Phất Y nóng bừng. Nàng bật dậy như bị búng lò xo, nhất thời còn chưa quen với đôi chân đã biến về hình người, loạng choạng mấy bước suýt ngã, may mà kịp vịn vào hương đài mới đứng vững.

Chử Thanh Thu cũng chẳng bình thản hơn là bao, đôi môi mím chặt, lập tức đứng lên. Bạch Cốt từ bên hông rơi vào lòng bàn tay, nàng quay mặt về phía cửa miếu Diêm Vương.

"Chuyện gì vậy? Thuật pháp của Phán Quan mất hiệu lực rồi sao?" Ninh Phất Y nhìn đôi tay đã trở lại hình người, rút ra thần kiếm từ trong Nhất Niệm Châu.

Âm phong bốn phía càng lúc càng nặng. Ngẩng đầu lên, đã thấy mấy vong hồn lảng vảng ngoài cửa miếu, cố gắng xông vào nhưng bị một tấm màn vô hình ngăn cản. Chưa dừng lại ở đó, xa xa lại có vô số vong hồn chồng chất lên nhau, cuồn cuộn tràn đến từ khắp nơi trong địa phủ.

Cảnh tượng hàng ngàn hàng vạn con quỷ ùa về phía hai người khiến ngay cả Ninh Phất Y cũng lạnh sống lưng, huống hồ Chử Thanh Thu vốn đã không thích quỷ quái.

"Phán Quan từng nói, Minh giới chỉ có thể để một người vào. Chúng là ngửi thấy hơi thở của hai người nên mới tới." Chử Thanh Thu vội vàng nói, lùi một bước chắn trước mặt Ninh Phất Y: "Ghi nhớ, đừng tùy tiện vận dụng tiên lực, chỉ sợ sẽ dẫn thêm nhiều lệ quỷ ngoài địa phủ đến, đến khi ấy e rằng khó lòng thoát thân!"

"Dù ngươi hóa thú lại cũng vô ích, thân ở Minh giới, đa phần pháp lực của chúng ta đều bị phong tỏa." Chử Thanh Thu dường như đoán ra ý nghĩ của Ninh Phất Y.

"Chúng vào rồi!" Ninh Phất Y nín thở nói. Cái miếu Diêm Vương này chỉ là hư danh, nào có hương hỏa hộ thân. Huống hồ ngoài kia vô số quỷ đang điên cuồng va đập vào vách tường, chẳng mấy chốc đã nứt toác. Từ trong khe nứt, vô số cánh tay ma quỷ thò vào, giống như chân của lũ côn trùng, máu me be bét, quẫy đạp điên dại.

Ầm ầm một tiếng rung trời, miếu Diêm Vương hoàn toàn sụp đổ. Chử Thanh Thu chợt túm lấy gáy Ninh Phất Y, ép nàng chui qua khe tường, kéo chạy ra sau miếu.

Nhưng dù có chạy ra khỏi miếu, số quỷ xung quanh cũng chẳng ít hơn. Trên trời, dưới đất, bò lổn nhổn khắp nơi. Ninh Phất Y liên tục giẫm qua những đoạn tay chân rời rạc của chúng, tiếng gào thét vang vọng, cảm giác nhớp nháp dưới chân khiến nàng buồn nôn.

"Bên này!" Tiếng Chử Thanh Thu vang bên tai, kế đó một luồng ánh sáng trắng quét ngang lũ quỷ, mở ra một con đường. Lòng bàn tay Chử Thanh Thu đẩy nhẹ sau lưng nàng, thân thể Ninh Phất Y lập tức bị đẩy bay ra ngoài, văng thẳng mấy trượng.

Ninh Phất Y suýt lăn lộn trên đất, ngoảnh đầu lại thì kinh hãi phát hiện, toàn bộ vong hồn đều lướt qua nàng, lao thẳng về phía Chử Thanh Thu. Vạt áo trắng như tuyết của nàng đã biến mất giữa biển vong hồn gớm ghiếc.

Có lẽ vì nàng là âm thân, nên lũ quỷ kia chỉ hứng thú với Chử Thanh Thu.

Xung quanh Ninh Phất Y nhanh chóng trống trải, nàng nheo mắt nhìn Chử Thanh Thu đang bị vây khốn, ngón tay vén lọn tóc loạn trước trán ra sau tai, sau đó tung chân đá văng hai cái xác không đầu, cất bước vọt trở về.

Phía bên kia, Bạch Cốt trong tay Chử Thanh Thu đã vung thành một vòng tròn, động tác nhanh đến mức thành tàn ảnh, khít khao che chắn khắp thân, liên tục đánh bay những con quỷ đang lao đến cắn cổ nàng.

Dù không dùng tiên lực, chỉ dựa vào chiêu thức cũng đủ bảo toàn bản thân, giữa một đám ô trọc một mình nàng như một làn khói mỏng, tà váy chưa vấy chút máu.

Nhưng vong hồn ở địa phủ dù giết mãi cũng chẳng hết được, quỷ sai cũng không thấy bóng dáng đâu. Môi Chử Thanh Thu mím thành một đường thẳng, mồ hôi từ trán nhỏ xuống đất, liền có mấy cái đầu từ dưới đất chui ra, điên cuồng nhét bùn đất đã dính mồ hôi vào miệng.

Chử Thanh Thu thấy ghê rợn, lạnh mặt nhấc chân đạp chúng xuống đất, chẳng ngờ lại bị túm lấy mắt cá chân. Động tác nàng khựng lại, lập tức có nhiều cánh tay hơn túa ra, trói chặt tứ chi nàng, dày đặc những bàn tay máu như lũ dòi bám chặt lên thân, khiến nàng suýt bị kéo xuống đất.

Đúng lúc ấy, một vòng tay khác siết quanh eo nàng. Trong lòng Chử Thanh Thu tức giận quát mắng có phong lưu quỷ giở trò, toan vận tiên lực, nào ngờ cánh tay kia kéo nàng về phía sau. Cùng lúc, một làn chất lỏng hôi tanh văng tung tóe xung quanh, con quỷ nào dính phải đều gào rống thảm thiết, liên tiếp dạt ra về phía sau. Những bàn tay bám lên người Chử Thanh Thu cũng đồng loạt buông ra.

Sắc mặt Chử Thanh Thu cuối cùng cũng dịu đi, nàng nhận ra người vừa cứu mình chính là Ninh Phất Y, trong thoáng chốc liền nín thở.

"Đây là..."

"Máu chó mực." Ninh Phất Y đáp, lại lục từ trong Nhất Niệm Châu ra một bình nhỏ, ào một tiếng hắt tung, buộc lũ quỷ phải tách ra, mở một con đường.

Trước khi xuống địa phủ, nàng đã cố ý chuẩn bị những vật này phòng khi bất trắc, quả nhiên lúc này liền phát huy tác dụng.

"Chúng lại đuổi tới!" Ninh Phất Y nhíu chặt mày liễu: "Trong Minh giới này, chẳng lẽ không có chỗ nào quỷ không vào được sao?!"

Lời vừa dứt, tựa hồ linh quang lóe lên. Nàng và Chử Thanh Thu lập tức nhìn nhau, rồi nhanh chóng nắm tay nhau, cắm đầu chạy về phía cầu Nại Hà.

Dọc đường, Ninh Phất Y cầm Thần Kiếm trong tay quét loạn, vô số quỷ bị đánh chìm xuống đất, nàng liền đạp lên đỉnh đầu bọn chúng mà phóng đi. Cuối cùng, hai người cũng thấy cây cầu Nại Hà cao vời vợi, trên cầu là Mạnh Bà đang vất vả nấu canh, như thể chẳng màng thế sự.

Khi họ lướt ngang qua người nàng, Mạnh Bà mới ngẩng lên, kinh ngạc định hỏi, nhưng vừa thấy biển quỷ tràn đến liền hốt hoảng, vội đứng phắt dậy, vung muôi lớn chặn lũ quỷ bên kia đầu cầu.

"Ta chỉ giữ được chốc lát, mau chạy vào biển hoa Bỉ Ngạn! Ở đó có thể chống đỡ được lâu hơn!" Mạnh Bà khản giọng quát. Ninh Phất Y lập tức nghe theo, kéo Chử Thanh Thu lao về phía biển hoa đỏ rực.

Chẳng bao lâu, sắc hoa đỏ thẫm đã gần ngay trước mắt. So với cuồng phong bão tố phía sau, nơi này lại càng yên tĩnh đến rợn người.

Hai người dừng bước. Ninh Phất Y quay đầu định nói gì, lúc này mới nhận ra bản thân từ nãy đến giờ vẫn luôn nắm tay Chử Thanh Thu, mười ngón gần như đan vào nhau. Ngón tay Chử Thanh Thu rõ ràng tinh xảo, mềm mượt tựa tơ tằm, nằm trong tay êm ái dịu dàng.

Vừa rồi hỗn loạn quá mức, đến khi bình tâm lại Chử Thanh Thu cũng mới ý thức được, vội rút tay về, mím nhẹ môi. Khuôn mặt tái nhợt nhờ vậy mới thoáng có chút huyết sắc.

"Đi vào đi." Chử Thanh Thu nói rồi bước lên, liền bị Ninh Phất Y chặn lại.

"Ta đã thấy vết thương trên tay ngươi." Ninh Phất Y lắc đầu, "Nếu cứ thế mà đi, chỉ sợ đôi chân sẽ không giữ được."

"Nhưng..."

"Ta cõng ngươi." Thiếu nữ bất ngờ khụy gối, để lộ tấm lưng mảnh mai trước mặt nàng: "Ta đã thử, hoa này không làm ta ảnh hưởng nhiều như ngươi."

Chử Thanh Thu trầm mặc giây lát, nhưng lũ quỷ sau lưng đã phá vỡ phòng tuyến của Mạnh Bà, tựa như mây đen áp trên đỉnh đầu, tiếng quỷ khóc gào vang dội.

"Mau lên!" Ninh Phất Y sốt ruột thúc giục, Chử Thanh Thu mới chịu thuận theo, nằm úp lên lưng nàng.

Thân thể nữ tử nhẹ nhàng, chỉ là đôi chân dài, thiếu chút nữa liền quệt vào cánh hoa. Ninh Phất Y đành dùng hết sức nâng nàng lên cao, rồi nhắm mắt, dẫm mạnh xuống biển hoa.

Biển hoa vẫn lặng im như cũ, khi cánh hoa chạm vào chân nàng, chỉ là những đợt tê đau nhàn nhạt, không đến mức sâu tận xương tủy như là Chử Thanh Thu.

Không ngờ bản thân từng chết một lần, vậy mà chấp niệm trong lòng vẫn chẳng nặng bằng Chử Thanh Thu. Ninh Phất Y tự giễu khẽ cười, nhanh chân chạy sâu vào biển hoa.

Quả nhiên, lũ quỷ bị chặn bên ngoài, chỉ dám thập thò tìm kiếm chứ không dám bước vào trong.

Bởi vì chỉ cần bước vào một bước sẽ lập tức hóa thành Bỉ Ngạn Hoa, linh hồn vĩnh viễn bị vùi lấp nơi đây.

Ninh Phất Y thở phào đôi chút, dừng lại ở trung tâm biển hoa, bốn bề tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng tim của ai đó trong hai người đập thình thịch trong khoảng không mênh mông.

Thân thể Chử Thanh Thu rất mềm rất nhẹ, chẳng giống nữ tử đã sống ngàn năm. Để giữ thăng bằng, nàng đặt hai tay lên vai Ninh Phất Y, chỉ là khẽ chạm chứ không dám dùng lực.

"Đợi ta gặp lại Phán Quan, nhất định phải mắng hắn một trận. Suýt nữa thì hại chết chúng ta." Ninh Phất Y cất lời, phá vỡ tĩnh lặng.

Chử Thanh Thu trầm mặc thật lâu, mới thì thầm bên tai nàng: "Ngươi có biết khi nào pháp lực của người sẽ biến mất không?"

"Đương nhiên..." Ninh Phất Y nói được nửa câu thì nghẹn lại, kinh hãi nhìn về phía chân trời đỏ đen xa tít.

Hai người im lặng hồi lâu, chỉ có tiếng âm phong rít bên tai, hoa cỏ bất động như ngủ say.

"Nếu Thần Tôn đi qua cầu Nại Hà, sẽ chọn luân hồi hay lưu lại biển hoa này?" Ninh Phất Y bông nhiên nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi

"Luân hồi." Chử Thanh Thu khẽ đáp, đôi mắt chăm chú nhìn nghiêng khuôn mặt thiếu nữ, "Ta còn có việc chưa hoàn thành."

Ninh Phất Y không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của nàng.

Chỉ "ồ" khẽ một tiếng: "Ta sẽ chọn ở lại nơi này. Nếu có thể quên hết những thống khổ khi còn sống trên đời... nghĩ cũng không tệ."

Nàng vốn không phải người như Chử Thanh Thu, lòng mang thiên hạ thương sinh. Nàng chẳng có việc gì chưa hoàn thành, thực ra nếu nàng chết đi, đối với thế gian này lại là một chuyện tốt.

Bàn tay Chử Thanh Thu đặt trên vai nàng bỗng siết chặt hơn.

Ninh Phất Y dậm chân một cái, làm ra vẻ nhẹ nhõm, cố ý đổi đề tài: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể đợi ở đây chờ Phán Quan tới, để chúng ta ra khỏi cái chốn quỷ quái này."

Nàng cõng Chử Thanh Thu nhàm chán dạo qua một vòng trong biển hoa, chợt phát hiện trên thân Bỉ Ngạn Hoa dường như có những dòng chữ nho nhỏ khắc bằng máu. Định thần nhìn kỹ lại, hóa ra là từng cái tên của những linh hồn đã khuất.

Không ai trên đời nhớ đến bọn họ. Chỉ có họ tự ghi nhớ chính mình.

Ninh Phất Y chậm rãi đi giữa biển hoa, vừa đi vừa đọc những cái tên chẳng biết đã tồn tại từ bao nhiêu năm trước. Đi mãi, bỗng trước mắt xuất hiện một cây không có hoa, chỉ còn trơ gốc và thân, hơi ngả vàng, nổi bật dị thường giữa biển hoa đang rực rỡ.

"Thú vị." Nàng nhướng mày, lẩm bẩm. Đang định cúi xuống xem rõ hơn, phía sau lưng Chử Thanh Thu bỗng căng thẳng, đưa tay như muốn ngăn cản.

Nhưng động tác nào nhanh bằng ánh mắt, Ninh Phất Y đã kịp nhìn rõ. Nụ cười nơi khóe môi nàng lập tức tắt lịm.

Trên thân hoa ấy, khắc ba chữ chói mắt, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Ninh Phất Y.