Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 48: Tỷ muội



Vì sao tên của nàng lại xuất hiện nơi địa phủ? Hơn nữa còn được khắc trên đóa Bỉ Ngạn Hoa?

Trong khoảnh khắc ấy, vô số nghi vấn ùn ùn kéo đến, khiến sống lưng Ninh Phất Y lạnh buốt. Nàng cúi người, khẽ chạm vào cành hoa đã khô úa, đầu ngón tay liền truyền đến cảm giác tê dại, tựa hồ còn vương chút cảm giác đau nhè nhẹ.

Một sợi liên hệ run rẩy khẽ dấy lên từ đầu ngón tay, chấn động truyền thẳng đến óc, nhói buốt từng hồi.

Nếu không phải là mình, sao lại sinh ra cảm ứng này? Nhưng nếu thật sự là mình...

Đời trước chẳng phải nàng đã bị Chử Thanh Thu chém dưới kiếm rồi mới trùng sinh hay sao? Vậy thì lấy đâu ra thời gian bước qua cầu Nại Hà? Nhưng nếu nàng biến thành Bỉ Ngạn Hoa rồi mới trùng sinh, thế ký ức đi qua cầu Nại Hà của nàng đâu?

Hơn nữa, thời gian đã đảo ngược, vốn dĩ tất thảy những gì trên dòng thời gian cũ đều nên biến mất, cớ sao còn lưu lại một nhánh hoa khô, lại còn vận hành theo quy luật vốn có?

Một nghìn năm, chẳng dài cũng chẳng ngắn, đủ để quên biết bao chuyện, có rất nhiều chuyện Ninh Phất Y đã mơ hồ chẳng nhớ rõ nữa, nhưng "không nhớ rõ" và "không thể nhớ ra" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Một nỗi sợ hãi bất chợt sinh ra, mà đối tượng khiến nàng sợ hãi, lại chính là bản thân mình.

Nàng... đã quên đi điều gì?

"Ngày càng nhiều lên rồi." Giọng Chử Thanh Thu bỗng vang lên bên tai.

Ninh Phất Y như được gọi tỉnh, ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy từng đám vong hồn đã vây kín nơi này, dày đặc đến nỗi không lọt nổi một khe hở, phóng mắt nhìn ra, tựa như đang ở trong địa ngục luyện hình.

Đúng vào lúc hết cách xoay sở, bỗng từ không trung rơi xuống một chiếc đầu lâu đỏ rực. Tiếp đó, khói đen bùng lên tán loạn, cánh cửa đồng đi vào địa phủ lại lần nữa mở ra. Khung cửa đỏ như máu vốn quỷ dị, giờ phút này lại giống như cánh cửa cứu mạng.

"Đi mau!" Chử Thanh Thu quát khẽ.

Ninh Phất Y không hề do dự, mũi chân khẽ điểm, cả người đã nhảy vào đám khói đen kia.

Tức khắc, cuồng phong gào thét bốn bề, thân thể Chử Thanh Thu cũng đã rời khỏi lưng nàng, Ninh Phất Y thoáng thấy trống trải, theo bản năng quay người tìm kiếm, lại bị người kia thuận tay kéo lấy. Xung quanh, vô số cánh tay máu chặn lối. Cuối cùng, theo một tiếng quát trầm thấp, tất cả bị chém nát, hóa thành phấn trắng như bột xương.

Tiếp đó, lưng nàng nặng nề va phải thứ gì đó, đau đến mức mắt tối sầm. Chờ khi nàng phủi sạch cỏ khô và tro đất trên đầu mà gượng đứng lên, Chử Thanh Thu đã như thiên thần giáng xuống, bạch y phiêu dật, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng.

Thần thái thanh lãnh, khí cốt như họa.

Người với người quả nhiên không giống nhau.

Ninh Phất Y lồm cồm bò dậy, xám xịt lôi thôi, hất mớ tóc đen rối rắm ra sau, thì bất chợt cảm giác dưới chân mềm nhũn. Nàng cúi đầu nhìn xuống, lập tức hãi hùng, vội vã né sang một bên.

Dưới chân nàng là một cái lưỡi đỏ au, vừa dẹp vừa dài, bị chặt đứt tận gốc.

"Cái này là..." Ninh Phất Y khom người, nhặt một cành cây khô khều cái lưỡi lên, "Rất quen mắt... giống của vị Phán Quan kia."

E rằng, trước khi chết, phán quan đã ném ra chiếc đầu lâu đỏ ấy, dẫn họ rời khỏi địa phủ để đến nơi này.

"Quỷ sai là kẻ đi giữa âm dương, dù chết cũng sẽ còn xác. Xác của hắn đâu?" Ninh Phất Y cẩn thận đặt cái lưỡi xuống, đứng dậy tìm quanh. Thế nhưng, sau khi vòng vèo khắp nơi, nửa cái bóng ma cũng chẳng thấy.

"Chỉ e thi thể không ở đây." Chử Thanh Thu vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, kỳ thực trong lòng cũng thấy khó hiểu. Nàng nhắm mắt, dùng thần thức đảo khắp bốn phương. Chỉ thấy xung quanh toàn núi hoang, ngọn núi gần nhất nhọn hoắt như lưỡi rìu cắm xuống đất, giữa ban ngày mà nhìn thôi cũng lạnh sống lưng.

"Cách đây khoảng trăm dặm có một sơn thôn, nhưng trên không bị sương mù che phủ, tràn đầy mê chướng, thần thức khó nhìn thấu." Chử Thanh Thu mở mắt nói, tay khẽ siết chặt Bạch Cốt, cảm thấy có điều bất ổn.

Lúc này, Ninh Phất Y vẫn đang cặm cụi tìm kiếm, bỗng ôm một chiếc chuông đồng sứt mẻ chạy về, chìa ra trước mặt Chử Thanh Thu: "Ngươi xem cái này."

Chuông đồng dáng vẻ cổ xưa, cầm lên nặng trĩu, cả mặt ngoài lẫn mặt trong đều khắc phù văn tượng trưng cho địa phủ, là vật chuyên dùng của quỷ sai, rõ ràng là vật Phán Quan để lại. Chỉ vừa chạm vào tay Chử Thanh Thu, chuông đã vang lên "đinh linh linh" ngân dài.

"Chuông đồng vừa vang, tất có oan hồn." Ánh mắt Chử Thanh Thu tĩnh mịch, "Phán Quan lúc lâm chung mang chúng ta đến đây, ngoài việc hoàn thành bổn phận, có lẽ cũng muốn nhờ chúng ta trợ giúp."

"Chuyện này vốn thuộc về địa phủ, chúng ta còn chẳng biết rốt cuộc nơi đây xảy ra chuyện gì, thì giúp thế nào?" Ninh Phất Y liếc chuông đồng, giọng ngại phiền, "Địa phủ há lại thiếu quỷ sai? Việc gì chúng ta phải nhúng tay vào vũng nước đục này?"

Chử Thanh Thu nghiêng đầu nhìn nàng, đồng tử dưới ánh mặt trời trong suốt tựa lưu ly, nhàn nhạt nói: "Tâm có thừa mà lực bất tòng, còn hơn là có dư lực lại không có thiện tâm. Nếu ta tu hành chỉ để tự bảo thân mình, chẳng màng thương sinh, vậy tu hành để làm gì?"

"Quỷ quái bình thường không thể nào hại được Phán Quan, nơi này hẳn là có đại họa. Ta đưa Bạch Lân cho ngươi, ngươi hãy về môn trước."

Nói đoạn, nàng phất tay áo, Bạch Lân đã dưỡng thương xong lập tức hiện ra, thần thái khoan khoái, vươn móng chụp lấy người Ninh Phất Y.

Chử Thanh Thu dứt lời thì cầm chuông đồng bước đi.

Ninh Phất Y đưa tay vuốt lông Bạch Lân, dắt nó quay người, miệng lẩm bẩm: "Ngươi vì thương sinh, ta thì chỉ vì tự vệ thôi."

Nàng hất tóc ra sau, mới đi được hai bước, đã cúi xuống chạm phải đôi mắt tròn xoe như dạ minh châu của Bạch Lân, ánh nhìn tủi thân đến đáng thương vô cùng. Nàng không khỏi thở dài, thấp giọng mắng một câu.

"Thần Tôn, đợi ta với!" Nàng hét lên một tiếng, lập tức đổi hướng chạy theo.

Nửa nén hương sau, hai người sánh vai bước trên con đường núi gập ghềnh. Hai bên núi non chập chùng, vượn hú vẳng xa, đường đi vốn chỉ một lối, khỏi cần tìm kiếm thêm.

Lúc này, trời đã tối sầm, vạn vật chìm trong tĩnh lặng trước cơn cuồng phong. Mây đen dày đặc như đè nặng ngay đỉnh đầu, tựa hồ chỉ cần giơ tay đã chạm được.

"Không biết nơi này rốt cuộc ẩn chứa tà khí gì." Ninh Phất Y vừa nói vừa chậm bước lại, thì thấy khúc quanh phía trước có một người đang đứng, cạnh một cỗ xe bò chở phân, cúi đầu chùi đất bùn trên thân con trâu.

"Cũng may là có người, chúng ta đi hỏi thử." Nàng nói, liền bước lên, khom người, mở miệng: "Xin hỏi..."

Ai ngờ vừa dứt lời, người kia đột ngột ngẩng đầu. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đỉnh đầu Ninh Phất Y như muốn bật tung.

Đó nào phải mặt người! Cả gương mặt phập phồng nhúc nhích, như thể vô số côn trùng đang ẩn mình dưới lớp da, khiến người ta nổi gai rợn khắp người. Trong lúc mặt thịt nhúc nhích, một con giòi trắng nhợt từ hốc mắt hắn rơi xuống, "bịch" một tiếng chạm đất.

Ninh Phất Y lập tức lùi lại hai bước, nghe người đàn ông kia khản đặc cất tiếng: "A...?"

"Sao vậy..." Phía sau, Chử Thanh Thu cảm giác có điều chẳng lành, vừa định tiến lên, Ninh Phất Y đã vội đưa tay ngăn lại.

Chử Thanh Thu sợ quỷ, nghĩ đến thôi đã chẳng muốn nhìn cái thứ còn ghê rợn hơn quỷ kia. Ninh Phất Y bèn trấn an: "Không sao cả."

Rồi nàng tiếp tục kiên trì hỏi: "Chúng ta đi ngang nơi này, xin hỏi đây là địa phận gì? Phía trước có nơi nào có người ở, để nghỉ chân không?"

Người đàn ông kia vẫn cất giọng khàn khàn, "í í a a" mấy tiếng, mãi mới rặn ra được ba chữ:

"Phủ... Đầu....Thôn"

Nói xong, hắn cứng ngắc nhấc tay lên, chỉ về một con đường u tối hơn hẳn.

Ninh Phất Y chú ý thấy bàn tay hắn cũng như gương mặt kia, dưới lớp da nhúc nhích là từng con giòi trắng. Nàng liền dời mắt đi, khẽ nói lời cảm tạ, rồi quay về bên Chử Thanh Thu.

Trong lúc kéo nàng rời đi, Ninh Phất Y đem hết những gì vừa chứng kiến kể lại.

"Ta biết sẽ cổ quái, nhưng không ngờ lại cổ quái đến mức này." Chử Thanh Thu nhíu mày. Nàng quay đầu nhìn lại người kia, hắn vẫn đứng dưới tầng mây đen nặng nề, máy móc lau bùn trên lưng bò.

"Ngươi có nhìn rõ trên người hắn có quỷ khí không?" Chử Thanh Thu hỏi.

"Nhìn rồi, là người." Ninh Phất Y đáp, "Chính vì vậy mới kỳ quái... hắn vậy mà còn sống."

Con đường người kia chỉ quả nhiên không sai. Hai người đi thêm chừng một dặm, liền thấy thấp thoáng bóng một ngôi làng dưới núi. Làng không nhỏ, nhà cửa lưa thưa hai bên sườn thung lũng. Cảnh sắc đáng lẽ nên đẹp, nhưng mây đen vần vũ không tán khiến nơi đây thêm phần âm trầm rợn người.

"Vào làng rồi đừng lộ thân phận, cứ giả làm người phàm thôi." Chử Thanh Thu dặn dò, rồi thân hình thoáng biến đổi: cẩm y hóa thành áo vải thô, trâm ngọc và phát quan trên đầu cũng tháo xuống hết, chỉ dùng một dải vải cột tóc.

Trang phục bình thường lại càng tôn vẻ thanh nhã thoát tục của nàng. Ninh Phất Y dời mắt đi, phủi phủi bụi trên áo mình.

Nàng thì chẳng có gì để thay đổi, bộ dáng hiện giờ đã đủ tầm thường. Chỉ buông thêm vài lọn tóc mai, để che đi mấy phần tà khí.

Hai người giả bộ xuống núi ngang qua, vừa bước vào làng đã đi ngang một ngôi miếu lớn. Từ trong miếu phả ra mùi hương khói nồng nặc. Không ngờ nơi rừng núi hoang vu thế này lại có hương hỏa thịnh vượng đến vậy.

Miếu cũng chẳng hề cũ nát, trái lại dường như mới xây, tường gạch và sơn đỏ rực nổi bật giữa cỏ xanh đất vàng.

"Miếu này thờ tượng gì vậy, sao ta chưa từng thấy?" Ninh Phất Y thò đầu nhìn vào, buột miệng thốt lên kinh ngạc.

Chỉ thấy phía sau hương án có hàng chục pho tượng đất, tượng nào cũng mặt mày vặn vẹo, ánh mắt cúi xuống nhìn chằm chằm dưới chân, khiến người lạnh cả sống lưng.

"Cùng lúc thờ nhiều thần xấu xí thế này, miếu này rốt cuộc cầu gì? Dân làng này tham lam đến vậy sao?"

Ninh Phất Y dựa vào khung cửa đếm từng tượng, thì sau gáy bỗng lạnh buốt, một bàn tay mát rượi vỗ "bốp" một cái, đẩy nàng loạng choạng vào trong miếu.

Nàng xoa xoa cái ót quay lại, thấy Chử Thanh Thu đứng ngoài cửa, gương mặt lạnh lùng: "Không được bất kính."

"Ta chỉ nói thật thôi, ngươi không thấy chúng nó dị hợm à?" Ninh Phất Y lẩm bẩm.

"Quả thực là vậy." Chử Thanh Thu đáp, rồi xoay lưng bước vào làng. Ninh Phất Y mím môi, khoé miệng không nhịn được cong lên.

Nàng ngoái nhìn những pho tượng thêm lần nữa, rồi mới sải bước đuổi theo.

Vừa vào làng, cảm giác quỷ dị liền tràn khắp tứ phía. Cả làng quá mức yên ắng, yên tĩnh như mộ địa. Phần lớn người đều co ro trong nhà, chỉ thi thoảng thấy vài người gùi cuốc đi ngang, bóng đen lầm lũi.

Bất kỳ ai đi ngang họ cũng nhìn trân trân, đi xa rồi vẫn ngoái đầu lại.

Giữa làng có một con suối chảy qua. Vài phụ nhân tóc bạc da mồi ngồi bên bờ, lốp ba lốp bốp giặt quần áo. Vừa thấy hai người họ, tay liền khựng lại, đồng loạt dừng lại động tác trên tay.

"Ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta vậy... nơi này chẳng lẽ là thôn ăn thịt người?" Ninh Phất Y kiễng chân, ghé sát tai Chử Thanh Thu thì thầm.

Làn hơi nàng phả lên tai khiến Chử Thanh Thu bất động thanh sắc nhích qua một bước, kéo dài thêm một khoảng cách.

"Nếu thật là thôn ăn thịt người thì cũng chẳng đáng sợ." Chử Thanh Thu lắc đầu.

Bên cạnh, mấy đứa trẻ í ới chạy tới, vừa chạy vừa hát. Đến gần mới nghe rõ đó là một bài đồng dao:

"Một tay đứt, hai cụt eo, đếm tới ba treo cổ lên cao...Bốn nghịch bùn, năm ăn cỏ, thứ sáu cười trong lồng tre...Bảy con sâu, tám cái chân, chín cái miệng kêu ồm ồm..."

...

"Lời lẽ rợn người thật." Ninh Phất Y mím môi, định nói gì với Chử Thanh Thu, thì một phụ nhân bên bờ suối bất chợt đứng bật dậy, hướng về đám trẻ quát lớn.

Lũ trẻ ré lên, tán loạn bỏ chạy. Người phụ nữ khàn giọng mắng thêm mấy câu, rồi nở nụ cười hiền lành bước tới gần hai người: "Hai vị cô nương từ đâu đến, đi ngang thôn ta là có việc chi?"

Giọng bà nặng khẩu âm địa phương, nhưng vẫn nghe hiểu. Xem ra đây là người bình thường. Ninh Phất Y liền cố nặn ra nụ cười: "Chúng ta chỉ đi ngang nơi này, muốn tìm chỗ nghỉ chân. Chỉ không hiểu sao rõ là ban ngày, mà thôn lại vắng vẻ thế này?"

"Một hai câu khó nói hết." Gương mặt đen sạm của phụ nhân nở nụ cười, chỉ có hàm răng trắng sáng chói mắt: "Nếu cô nương không chê, thì đến nhà ta nghỉ. Nhà ta ở ngay kia."

Bà vừa nói vừa chỉ vào sâu trong làng, bàn tay chai sạn sần sùi như vỏ cây, vừa nhìn đã biết cả đời lam lũ.

"Hai cô nương là tỷ muội? Trông như chưa xuất giá, lại xinh xắn lắm... đặc biệt là vị này..." Vừa nói, bà vừa rướn tới trước mặt Chử Thanh Thu, định đưa tay sờ lên mặt nàng. Một mùi tro lá và cỏ mục hăng hắc ập đến.

Thấy Chử Thanh Thu hiện rõ vẻ không vui, Ninh Phất Y lập tức bước lên chắn giữa hai người, tự mình che cho nàng.

"Đây là thẩm thẩm của ta." Ninh Phất Y mỉm cười nói.

*Thẩm thẩm = thím :))))

Lời tác giả:

Thần Tôn: ?