"Cái gì?" Ninh Phất Y cho rằng mình nghe lầm.
"Cởi ra, vào trong đi." Chử Thanh Thu lặp lại một lần nữa, rồi xoay người, đưa lưng về phía nàng, "Ta không nhìn ngươi."
Ninh Phất Y khẽ "ồ" một tiếng, đưa tay cởi quần áo xuống, chân trần bước đến bên bờ nước, dùng đầu ngón chân thử thử nhiệt độ, khí lạnh thấm qua da thịt xuyên thấu vào tận xương tủy, khiến nàng rùng mình một cái.
Nàng quay đầu lại, thấy Chử Thanh Thu vẫn quay lưng về phía nàng, không nhúc nhích chút nào, Ninh Phất Y đành nghiến răng, nhấc cả chân bước vào trong. Làn nước lạnh thấu xương làm tê dại nửa thân mình nàng.
Đợi đến khi toàn thân đều ngâm trong nước, hàn khí xuyên suốt kỳ kinh bát mạch, đầu óc Ninh Phất Y lập tức trở nên vô cùng tỉnh táo.
"Được rồi, Thần Tôn." Nàng lên tiếng. Chử Thanh Thu lúc này mới xoay người lại, tay khẽ nâng lên, một dải lụa trắng liền phủ xuống mắt Ninh Phất Y, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của nàng.
Mắt không còn thấy, thính giác lại trở nên nhạy bén lạ thường, tiếng gió và âm thanh róc rách của suối nước trở nên đặc biệt rõ ràng, nàng nghe thấy tiếng vải vóc cọ sát, bất giác rụt người lặn sâu thêm vào trong hồ.
Ban đầu đôi vai nàng còn nổi trên mặt nước, giờ thì chỉ còn mỗi cái đầu là lộ ra.
Lại có người bước xuống đầm nước, từng vòng gợn sóng lan đến chỗ nàng, lướt qua làn da, Ninh Phất Y ngửi được hương thơm từ người nữ nhân kia, không có lớp áo che chắn, mùi hương ấy càng thêm nồng đậm.
Bàn tay dưới nước của nàng bất giác siết chặt lấy bắp đùi mình, cố ép bản thân không được tưởng tượng dáng vẻ của Chử Thanh Thu lúc này.
Thật ra kiếp trước không phải không có người mưu cầu lấy lòng nàng. Ngoài những thiếu niên được đóng gói như món quà tinh xảo ra, cũng có không ít nữ tử như Đỗ Bạch Song, ai nấy đều là thân hình uyển chuyển, eo thắt lưng ong.
Nhưng dù bọn họ có đẹp đến đâu, có thơm đến mức nào, áo có mỏng đến mấy, thì trong mắt Ninh Phất Y cũng chẳng khác gì một khối thịt tròn gắn bốn cái tay chân, không lấy gì làm hấp dẫn.
Điều đó khiến Ninh Phất Y từng ngỡ mình trời sinh đã thiếu đi cái sợi dây tình ái, là một hạt giống tu Vô Tình Đạo trời ban.
Ấy vậy mà lúc này chỉ mới nghe được vài tiếng động, ngửi chút hương thơm nhè nhẹ, nàng đã thấy mặt mình nóng bừng lên.
Nước chảy về phía nàng, thân thể Chử Thanh Thu càng lúc càng tới gần, làn da dưới nước như có thể chạm vào bất cứ lúc nào, Ninh Phất Y không kìm được mà ngửa người về sau, lưng áp sát vào vách đá lạnh buốt trong hồ.
Ngón tay Chử Thanh Thu bỗng điểm lên mi tâm nàng, như bị dòng điện giật qua, Ninh Phất Y chợt thấy hoa mắt, cảnh vật xung quanh tan biến, thần thức rơi vào thức hải mênh mông.
Lần này dù nhắm mắt, nàng cũng có thể trông thấy rõ ràng khung cảnh xung quanh. Nàng đang đứng trên một sườn núi, dưới chân là cỏ non mới nhú, xanh mướt đến mức có thể bóp ra nước, dù chân trần giẫm lên cũng không hề thấy khó chịu.
Trên đỉnh núi, có hai gốc đại thụ cao vút, thân cây vỏ xanh, cành nhánh xum xuê, nhưng chẳng có lấy một chiếc lá, chỉ có từng cành cây mọc ra đầy trái.
Trái cây trên hai gốc ấy, một cái thì đỏ thắm, một cái thì đen tuyền.
Ninh Phất Y vô cùng kinh ngạc, song vừa bước thêm hai bước định nhìn kỹ hơn, mặt đất dưới chân đã rung lắc dữ dội, bạch quang lóe qua trước mắt, thần thức nàng bị đánh bật khỏi thức hải, nước hồ lạnh băng lại bao phủ toàn thân.
Ninh Phất Y còn đang mờ mịt đứng đó, gò má lại bị một dòng chất lỏng ấm áp tưới lên, nàng lập tức thấy có điều chẳng lành, vội giật mạnh dải lụa trắng trước mắt, kéo Chử Thanh Thu đã ngã vào trong hồ lên.
"Thần Tôn!" Nàng kinh hãi kêu lên, chỉ thấy nước hồ vốn trong veo giờ đã lẫn thêm vài vệt máu nhàn nhạt, khóe môi Chử Thanh Thu cũng vương đầy sắc đỏ, nàng dang tay định đẩy Ninh Phất Y ra.
Nhưng không còn chút sức lực nào, ngược lại bị Ninh Phất Y ôm chặt, cố định trong nước.
Làn da Chử Thanh Thu dường như còn lạnh hơn cả hàn đàm, trong lòng Ninh Phất Y bất chợt dâng lên mấy phần sợ hãi, nàng vội vơ lấy y phục trên bờ, luống cuống khoác cho người kia một bộ, sau đó ôm lấy Chử Thanh Thu nhảy vọt lên cao.
Từng đợt nước bắn lên như sóng biển, hai người ướt sũng rơi xuống bờ hồ, Chử Thanh Thu đứng không vững, vừa chạm đất đã ngã quỵ, Ninh Phất Y vội quỳ xuống theo, đỡ lấy thân thể lạnh giá vào lòng.
"Sao vậy?" Ninh Phất Y chưa kịp hong khô thân mình, chau mày lạnh giọng hỏi, rồi lập tức giơ tay vận chuyển tiên lực, truyền vào thể nội Chử Thanh Thu dò xét.
Tiên mạch hỗn loạn, đó là triệu chứng của việc bị thương.
Không thể nào... Chẳng phải chỉ là mượn hàn đàm để quan sát thức hải, sao lại có thể bị thương nặng đến vậy?
Chử Thanh Thu nhất thời dường như khó mà nói nhiều, y phục ướt sũng dán chặt vào người, nàng kéo lấy vạt áo Ninh Phất Y: "Về Tĩnh Sơn cung."
Lúc nói, thân thể Chử Thanh Thu còn đang run rẩy, huyết sắc trên mặt đã hoàn toàn rút sạch, tái nhợt đến mức giống như chỉ cần chạm khẽ là sẽ tan vỡ.
Ninh Phất Y không dám chần chừ thêm nữa, lập tức bế nàng lên, thân thể hóa thành một luồng lưu quang, chớp mắt đã hạ xuống dưới lầu các của Tĩnh Sơn Cung.
May mà nơi đây ít người, chẳng ai thấy được bộ dáng của họ lúc này, Ninh Phất Y liền bước nhanh như bay lên lầu, đặt Chử Thanh Thu mềm nhũn như nước xuống giường.
Sau đó tay phất nhẹ một cái qua thân mình và Chử Thanh Thu, nước đọng trên người cả hai liền tan biến không còn dấu tích.
"Ta đi gọi y tiên trong môn." Ninh Phất Y vừa nói vừa đứng dậy, nhưng cổ tay đã bị Chử Thanh Thu nắm chặt, kéo trở lại bên giường.
"Không được để bất kỳ ai biết ta bị thương!" Giọng nói của Chử Thanh Thu nghiêm lại, nàng kéo Ninh Phất Y trở lại, ngón tay chỉ về chiếc tủ thấp cạnh cửa sổ, thanh âm lạnh lùng bình tĩnh, "Lấy bình màu xanh trong đó."
Ninh Phất Y đành nghe lời, kéo mở tủ, chỉ thấy bên trong đầy ắp các bình dược.
Nàng rút ra một chiếc bình sứ màu xanh, mở nút lấy ra một viên đan dược trong suốt lóng lánh, rồi quay người đi tìm nước, sau đó mới đem cả thuốc lẫn chén nước đưa cho Chử Thanh Thu.
Chử Thanh Thu quả thực thương thế trầm trọng, đến chén nước cũng cầm không vững, nước uống được một nửa, còn lại đổ cả ra ngoài.
Nhìn vệt nước chảy dọc theo khóe môi nàng, Ninh Phất Y chẳng hiểu chạm phải sợi dây nào trong đầu, vậy mà lại đưa tay ra một cách hết sức tự nhiên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi nàng, lau đi giọt nước còn vương lại.
Chờ đến khi nhận ra mình vừa làm gì, cả hai người đều ngẩn ra, Ninh Phất Y vội vã rụt tay về, trên mu bàn tay còn lưu lại cảm giác từ đôi môi kia.
Mềm mại, êm dịu... hoàn toàn trái ngược với phong thái vốn có của nàng ấy.
Gò má Ninh Phất Y lập tức nhuộm một tầng đỏ ửng, nàng cố giữ mặt không biểu cảm, đứng dậy làm bộ đặt lại chén nước, kỳ thực là đang cố đè nén trái tim đang đập loạn không kiềm được trong lồng ngực.
Chẳng vì điều gì khác, mà là bởi trong khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhớ lại cảm giác khi ôm lấy Chử Thanh Thu lúc nãy, thân thể thấm đẫm nước kia cũng giống như đôi môi ấy, nhẹ nhàng mềm mại vô cùng.
Có lẽ do bản thân lớn hơn một chút, người mà trước đây ôm còn cảm thấy nặng, nay lại vừa vặn trong vòng tay nàng.
Mà người đang nằm sau lưng nàng, Chử Thanh Thu cũng không hề bình tĩnh hơn chút nào.
Nàng cắn mạnh môi mình, đến khi đầu môi đau nhói mới chịu dừng lại.
Động tác vừa rồi... quá đỗi quen thuộc. Quen đến mức nàng từng vô số lần thấy trong mộng, từng vì nó mà khao khát đến phát điên. Nhưng mỗi lần tỉnh giấc, nàng lại ép mình quên đi.
Hai người, mỗi người đều mang một tâm tư, lặng lẽ thật lâu, mãi đến khi Ninh Phất Y điều chỉnh lại tâm tình, mới quay người quỳ một gối bên giường Chử Thanh Thu, nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chử Thanh Thu không nhìn nàng: "Sức mạnh trong cơ thể ngươi rất phức tạp, như thể có hai luồng lực đang không ngừng va chạm, vì thế mới bài xích toàn bộ thần thức khác."
Ninh Phất Y lập tức nhớ lại hai gốc cây nàng đã thấy trong thức hải...
"Cũng là ta sơ suất." Chử Thanh Thu nhàn nhạt nói.
Hai luồng lực lượng? Chẳng lẽ là ma khí? Ninh Phất Y cúi mắt trầm tư, chẳng lẽ nàng thật sự có khả năng nhập ma, chỉ là bị một luồng lực lượng khác áp chế sao?
Chả trách hiện tại nàng chẳng thể tu luyện ma công, cũng không lấy được Nga Mi Thứ. Nhưng luồng lực lượng khác đó rốt cuộc đến từ đâu? Cả đời này nàng đâu có cơ duyên gì?
"Về sau tu luyện cần cẩn trọng hơn, nhất định phải tuần tự mà tiến, không được lỗ mãng." Chử Thanh Thu mở miệng dặn dò.
"Vâng, Thần Tôn."
Chuyện này đến đây coi như tạm gác lại. Đan dược dường như không phát huy tác dụng, sắc mặt Chử Thanh Thu càng lúc càng kém, nàng quay mặt về phía tường, mồ hôi rịn ra nơi cổ, thấm ướt từng sợi tóc đen mềm mại.
"Chử Thanh Thu?" Ninh Phất Y luống cuống gọi thẳng tên nàng, đưa tay thử nhiệt độ trên người, liền bị lạnh đến rùng mình một cái.
Thân thể Chử Thanh Thu bỗng co rút lại, như thể đang chịu đựng nỗi đau nào đó, mồ hôi thấm ướt tấm áo mỏng trên vai, nhưng toàn thân vẫn run rẩy vì rét lạnh.
"Ngươi chờ một chút!" Ninh Phất Y xưa nay chưa từng chăm sóc ai, trong lòng hoảng loạn vô cùng. Thế nhưng đôi tay lại lanh lẹ đến mức chính nàng cũng kinh ngạc, lập tức lấy ra một chiếc khăn, lau mồ hôi trên trán Chử Thanh Thu, rồi kéo chăn phủ kín người nàng.
Thậm chí bản năng còn khiến nàng muốn ngồi lên giường, ôm lấy thân thể lạnh giá kia vào lòng để truyền hơi ấm, may mà kịp phản ứng, không để thân thể hành động trước.
Chuyện này là sao? Cảm giác cứ như đã từng làm những việc như vậy hàng trăm lần rồi.
"Ta vẫn nên đi tìm một vị y tiên, cùng lắm thì trị thương xong xóa đi ký ức của nàng là được!" Ninh Phất Y không thể nhìn thêm nữa, trong lòng dâng lên một luồng sát khí, liền cất bước định đi.
"Quay lại!" Chử Thanh Thu vội vã gượng dậy ngăn nàng, nhưng Ninh Phất Y bước quá nhanh, lúc này đã đến trước cửa. Nàng đành phải gào lên một tiếng, gọi thẳng tên đối phương, mới khiến người kia dừng bước.
"Ninh Phất Y!" Chử Thanh Thu gắng gượng chống người dậy, tóc rũ xuống hai bên vai, đôi mắt đỏ hoe, "Ngươi vĩnh viễn cũng không chịu nghe lời ta nói đúng không!"
Mỗi khi Chử Thanh Thu tức giận, khóe mắt liền đỏ ửng. Mắt càng đỏ thì lửa giận càng sâu, đời trước khi Ninh Phất Y hành hạ nàng, thích nhất là nhìn dáng vẻ mắt đỏ ấy, cho nên nàng hiểu rất rõ.
Ninh Phất Y bỗng khựng lại, vốn định quay đầu lại cãi nhau với Chử Thanh Thu vài câu, nhưng thấy nàng gắng gượng chống đỡ, mọi ý đồ xấu trong lòng bỗng tan biến hết.
Hai người cứ thế giằng co một lúc, Ninh Phất Y lại đóng cửa lại.
"Ta sợ ngươi đau chết."
"Chẳng phải ngươi từ lâu vẫn mong ta chết rồi sao." Chử Thanh Thu khẽ nói, có lẽ thực sự đau quá, trong giọng nói lạnh nhạt lại có phần tủi thân hiếm thấy: "Trước kia ở hàn đàm, ngươi đã muốn giết ta. Giờ ta chết rồi chẳng phải đúng ý ngươi sao!"
"Ai nói ta muốn ngươi chết." Ninh Phất Y nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bi thương kiếp trước khi phải chứng kiến người mình yêu quý lần lượt rời đi.
"Ta không cho phép ngươi chết." Nàng lại nói, rồi bước tới trước giường Chử Thanh Thu, đột nhiên đưa tay đè nàng nằm xuống.
"Ninh Phất Y!" Chử Thanh Thu vừa kinh vừa giận, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải đôi mắt phượng lạnh lùng kia, nhất thời thất thần.
Khuôn mặt thiếu nữ giờ đã rũ bỏ vẻ non nớt, chồng lên gương mặt trong ký ức. Khuôn mặt ấy mang vẻ đẹp có tính công kích cực mạnh, khi cười thì như yêu nghiệt chẳng thèm để tâm bất cứ điều gì, khi không cười lại khiến người ta kinh tâm động phách.
Trong lúc nàng còn đang ngây ra, áo trước ngực đã bị Ninh Phất Y vạch ra, gió lạnh len lỏi, lẫn với lửa bốc lên trên mặt, suýt nữa khiến Chử Thanh Thu mất kiểm soát mà phóng tiên lực đánh bay đối phương.
May mà nàng chậm một nhịp, Tiêu Cốt Châm do Giang Ly để lại đã đâm vào thân thể, sau cơn đau đơn là toàn thân lập tức tê dại.
Cả người nàng mềm nhũn ngã ngửa về sau, được Ninh Phất Y đưa tay đỡ lấy.
Cơn đau như đinh đồng ghim vào xương rốt cuộc cũng dịu lại, thân thể Chử Thanh Thu hoàn toàn tựa vào trong lòng Ninh Phất Y. Nàng muốn đẩy mình ra khỏi đối phương, nhưng ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng lông mi rũ xuống, che đi đôi mắt ửng đỏ và giọt lệ trong suốt, lặng lẽ thiếp đi.
Lúc này Ninh Phất Y mới nhẹ nhàng thở ra, y thuật của Vu Sơn Giang thị quả là thần kỳ. Chỉ là nàng quên chưa hỏi Giang Ly rằng Tiêu Cốt Châm kia cần giữ bao lâu, sợ buông tay sẽ khiến châm lệch vị trí, nên vẫn luôn duy trì tư thế ôm ngang Chử Thanh Thu như vậy, cho đến khi cánh tay hơi tê dại.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân, có người kêu "Sư tôn!" rồi hoảng hốt lao vào. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, tay run lên làm mảnh Cổ thần ngọc trong lòng choang choang rơi xuống.
Ninh Phất Y thì lại nổi lên cái phản xạ chết tiệt kia, nhanh tay kéo chăn che lấy Chử Thanh Thu. Trong mắt Thu Diệc, hành động này chẳng khác gì vội vàng che đậy sau khi đã làm chuyện xấu.
Thế là cả Tĩnh Sơn Cung vang lên tiếng hét đầy bi phẫn.
"A!!!!"