"Ninh Phất Y, ngươi, ngươi..." Thu Diệc giơ tay liền triệu xuất đôi loan đao của mình, giận dữ quát lớn: "Ngươi là đồ dĩ hạ phạm thượng, còn không mau buông sư tôn ra, nếu không ta liều mạng với ngươi!"
"Ngươi có nghe hay không..."
"Thần Tôn bị thương rồi." Ninh Phất Y cất giọng cắt ngang lời nàng, nghiêng đầu nói: "Nàng khó khăn lắm mới ngủ được, nếu ngươi còn đứng đó la lối khiến nàng tỉnh lại, đừng trách ta không nhắc trước."
Thu Diệc bị ngắt lời nửa chừng, trừng mắt nuốt ngược cả câu nói vào trong, "keng" một tiếng ném hai thanh đao xuống đất rồi xông tới bên giường, dùng sức kéo Ninh Phất Y sang một bên, tự mình cẩn thận đỡ lấy Chử Thanh Thu, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường.
Nàng dẫn tiên lực vào giữa chân mày Chử Thanh Thu, dò xét một hồi lâu, thấy trong cơ thể nàng ổn định, Thu Diệc mới thở phào nhẹ nhõm, lau trán đứng dậy.
"Ngươi tới đây làm gì?" Thu Diệc đầy vẻ đề phòng.
"Đương nhiên là Thần Tôn bảo ta đến." Ninh Phất Y thấy Chử Thanh Thu không sao, cũng yên tâm, lời lẽ lại trở về dáng vẻ dửng dưng thường ngày.
Nàng nhấc chân định lại gần để nhìn kỹ Chử Thanh Thu hơn, lại bị động tác như gà mẹ xòe cánh bảo vệ gà con của Thu Diệc chặn trước giường.
"Ngươi tránh xa sư tôn của ta một chút!" Thu Diệc đề phòng nói, từ sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, ánh mắt nàng nhìn Ninh Phất Y càng thêm kỳ quái.
"Ta đang cứu nàng chứ có hại nàng đâu." Ninh Phất Y bị dáng vẻ phòng bị như trộm của nàng làm cho tức cười.
"Ngươi cứu nàng? Ngươi đâu phải y tiên, cứu bằng cách nào!"
"Này." Ninh Phất Y đưa tay ra, để lộ cây Tiêu Cốt Châm trong lòng bàn tay, lúc này châm đã hết hiệu lực, bề mặt biến thành màu đen. "Giang y tiên trước khi đi có để lại cho ta."
Thu Diệc nhìn chằm chằm cây châm, sắc mặt càng sầm xuống: "Rõ ràng ta mới là đệ tử của sư tôn, vậy mà y tiên lại không giao thứ này cho ta giữ, lại đưa cho ngươi, cái thứ nghịch đồ!"
"Có lẽ vì ta không nôn nóng bộp chộp như ngươi." Ninh Phất Y thu tay về, khẽ cong môi nói.
"Ngươi!" Thu Diệc bị chặn họng, không nói nên lời, cuối cùng trừng mắt lườm Chử Thanh Thu một cái, rồi hậm hực ngồi xuống bên cạnh, không rời nửa bước mà canh giữ bên cạnh nàng.
Thu Diệc tuy hay ồn ào làm người ta thấy phiền, nhưng chí ít đối với Chử Thanh Thu là một mảnh chân tình, sự tôn kính dành cho nàng gần như đến mức cực đoan, đời trước thậm chí cam tâm vì nàng mà chết.
Nếu thoát khỏi thành kiến mà nhìn nhận, thì nàng thực sự là kẻ trọng tình trọng nghĩa.
"Thần Tôn không cho ta mời y tiên, nhưng tiên mạch của nàng đã tổn thương, ngươi nên thường xuyên dùng tiên lực giúp nàng chữa trị một chút." Ninh Phất Y dặn dò.
"Đây là sư tôn của ta, ta đương nhiên biết nên làm gì." Thu Diệc cứng nhắc đáp.
Ninh Phất Y không tranh cãi với nàng nữa. Dù sao Chử Thanh Thu tạm thời không sao, nàng liền quay người rời khỏi Tĩnh Sơn Cung.
Đệ tử trong môn phái đã ít đi gần phân nửa, khung cảnh trở nên có phần lạnh lẽo tiêu điều. Ninh Phất Y chọn đúng giờ giảng bài mà đến Huyền Lương Uyển, bước vào Bắc Uyển thì phát hiện trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh.
Cũng không phải là không có người, vẫn còn mấy đệ tử ngồi dưới nghe giảng. Chỉ là người giảng lại là vị thủ tịch trưởng lão hiếm khi thấy mặt ngày thường.
Dạy học xem ra đúng là chuyện tiêu hao quá lớn đối với vị lão nhân gia kia. Bởi vậy mà lúc này, ông ta đã cuộn tròn trong chiếc ghế thái sư, ngủ đến mức nước mũi chảy tọt thành bong bóng.
Thế là trong đại sảnh liền hiện ra một cảnh tượng quái dị – mấy vị đệ tử chăm chăm nhìn thủ tịch trưởng lão ngủ. Ninh Phất Y đứng ở cửa khựng lại một chút, rồi chọn một chỗ yên lặng ngồi xuống.
"Các ngươi nói xem, hôm nay thủ tịch trưởng lão liệu còn tỉnh dậy được không?" Một nam đệ tử đầu trọc ngáp dài hỏi.
"Khó nói lắm." Nữ đệ tử tóc tết dựng như cái sừng chống cằm lên, cắn răng đáp lời. Vừa trông thấy Ninh Phất Y, nàng liền vẫy tay chào: "Thiếu chưởng môn, ngươi khi nào trở lại môn phái thế?"
"Vài hôm trước." Ninh Phất Y đáp. "Hôm nay sao người giảng lại là thủ tịch trưởng lão?"
"Còn không phải vì giờ đây khắp nơi yêu tà hoành hành, các trưởng lão đều bị điều ra ngoài núi rồi sao. Ngay cả đệ tử có tu vi cao một chút trong Bắc Uyển bọn ta cũng bị kéo xuống phàm giới hết, trong môn giờ chẳng còn mấy người." Nữ đệ tử tóc sừng thở dài. "Ta cũng muốn xuống phàm trần rèn luyện, tiếc là tu vi thấp, không ai chọn ta."
Bọn họ đang tán gẫu, thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân. Dung Cẩm vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện trước mặt mấy người, đưa tay sờ lên khung cửa: "Hôm nay không cần học nữa, các ngươi mau đến Vân Thâm Điện, tự tu luyện trước đại điện."
Mấy người nghe vậy như thể vừa nghe thấy tin đại xá, vui mừng nhảy dựng lên, bỏ lại vị thủ tịch trưởng lão vẫn còn ngủ mê mệt, ríu rít kéo nhau chạy về phía Vân Thâm Điện.
Ninh Phất Y đi sau cùng, bước đến bên Dung Cẩm, mím môi cười với hắn.
Dung Cẩm cũng cười bất đắc dĩ. Gương mặt từng đầy khí thế của hắn giờ đã xuất hiện hai quầng mắt đen sì, xoay người sánh bước cùng Ninh Phất Y.
"Hai hôm trước ta đã nghe nói muội quay về, nhưng vẫn bận rộn công vụ trong môn nên chẳng có lúc nào qua gặp."
Dung Cẩm thở dài một hơi: "Bao nhiêu đệ tử chấp sự giờ chỉ còn lại mình ta ở lại trong môn, thật là..."
"Còn chưa hỏi muội, muội và Chử Lăng Thần Tôn xuống Địa Phủ thuận lợi chứ?"
Ninh Phất Y liền kể lại chuyện xảy ra dưới Địa Phủ và ở Phủ Đầu Thôn cho hắn nghe. Dung Cẩm vừa nghe vừa rùng mình sờ cánh tay, trong lòng vẫn còn kinh sợ.
"Cứ tưởng chuyến đi này của muội không có gì nguy hiểm, nào ngờ lại đáng sợ đến thế." Hắn liên tục nói, "May mà có Thần Tôn che chở, không để muội xảy ra chuyện gì."
"Ta thấy muội có vẻ cao lên thì phải." Hắn nói đến đây bỗng quay đầu, nghiêng nghiêng nhìn Ninh Phất Y bằng ánh mắt nghi hoặc. "Lẽ nào phong thủy địa phủ còn có thể nuôi người cao lên?"
"Cũng đúng là dưỡng người thật." Ninh Phất Y bật cười. "Làn da của đám quỷ dưới đó ai nấy đều trắng nõn như bạch ngọc."
"Cái con nhóc này!" Dung Cẩm phản ứng lại, hiểu được nàng đang nói gì thì tức đến bật cười. "Tiểu nha đầu nhà ngươi, chẳng ra thể thống gì cả."
Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau đi đến Vân Thâm điện, hầu hết các đệ tử còn lại trong môn đều tụ họp tại đây. Dưới sự chỉ dẫn của Dung Cẩm, Ninh Phất Y học một bộ kiếm pháp mới.
Tiên lực trong thể nàng vốn không phân hệ, nên nàng chỉ có thể tùy tâm sở dục mà học, học gì cũng có thể vận dụng thành thạo. Đợi đến lúc nàng có thể dung hợp trọn bộ chiêu thức này với tiên lực trong cơ thể thì mặt trời đã xế tà. Một hàng chim trời lướt qua chân mây ráng đỏ, cả bầu trời rực sắc hồng tím.
Ninh Phất Y lộn mình giữa không trung một vòng, giẫm lên ánh sáng hồng nhạt hạ xuống, thu lại Tương Tư vào trong Nhất Niệm Châu.
Dung Cẩm chắp tay sau lưng bước đến, thần sắc cảm thán: "Lúc vừa rồi muội quả thực có vài phần phong thái của Tiên Chưởng Môn năm xưa."
Ninh Trường Phong khi còn sống vốn nổi danh với kiếm pháp, dùng một thanh kiếm sắt gỉ cũng có thể múa như giao long nhập hải.
"Đa tạ sư huynh khen ngợi." Ninh Phất Y cười tít mắt. Lúc này, các đệ tử khác cũng lần lượt tản đi. Trong lòng nàng vẫn lo lắng thương thế của Chử Thanh Thu, liền cáo biệt Dung Cẩm trở lại Tĩnh Sơn Cung.
Tĩnh Sơn Cung vẫn yên tĩnh như cũ. Mặt trời đã khuất sau đồi núi, chỉ còn lưu lại chút ánh sáng hồng nơi đỉnh lầu các. Vài tiên thị đang quét lá rụng cỏ dại, cảnh vật đâu vào đấy.
Không ai ngăn cản nàng, Ninh Phất Y liền quen đường đi thẳng lên tiểu lâu. Từ xa đã nghe thấy Thu Diệc đang cầu xin điều gì đó với Chử Thanh Thu, nhưng lại bị nàng lạnh lùng từ chối.
Xét theo sức lực khi nói chuyện của Chử Thanh Thu, thương thế của nàng hẳn đã không còn đáng ngại. Chỉ là Chử Thanh Thu xưa nay luôn thích gắng gượng, rốt cuộc là thực sự đã khỏi hay chỉ đang cố gắng chống đỡ thì khó mà đoán được.
Ninh Phất Y vừa bước đến cửa, cửa liền bị Thu Diệc đẩy mạnh ra, hai người chạm mặt đối diện, bốn mắt nhìn nhau. Thu Diệc giận dữ nói: "Ngươi lại tới làm gì!"
Ninh Phất Y còn chưa kịp đáp, trong phòng đã truyền ra giọng của Chử Thanh Thu: "Để nàng vào."
Thu Diệc nghẹn một bụng lời nhưng không dám cãi lại sư mệnh, đành nghiêng người trừng mắt nhìn Ninh Phất Y bước vào, sau đó đạp chân bỏ đi.
Chử Thanh Thu đang ngồi trên tấm chiếu trúc, trước mặt đặt một chén trà để tỉnh thần, sắc mặt nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng đã không còn vẻ đau đớn. Xiêm y cũng đã thay mới, tà váy thanh nhã trải nhẹ phía sau lưng.
Hai người cùng ở chung một phòng, lại đồng thời nhớ đến những chuyện xảy ra buổi sớm, không hẹn mà cùng dời mắt, có phần lúng túng.
Cuối cùng vẫn là Ninh Phất Y phá tan bầu không khí gượng gạo, vừa xoa mũi vừa cười: "Thần Tôn đã đỡ hơn chưa?"
"Ừm." Chử Thanh Thu khẽ gật đầu. "Vừa rồi đa tạ."
Nàng nói rồi cầm lấy chén trà đưa lên miệng, Ninh Phất Y liền đưa tay ngăn: "Thần Tôn, hình như đó là chén đựng cặn trà..."
Chén trà dừng lại nơi miệng Chử Thanh Thu, sắc mặt nàng ửng đỏ thêm vài phần, lặng lẽ đặt lại chiếc chén cầm nhầm xuống, rồi cầm lấy chén khác, mới phát hiện bên trong đã cạn sạch.
Chử Thanh Thu, sao ngươi lại không thản nhiên được một chút? Nàng âm thầm thở than trong lòng, sau đó buông luôn chén trà lên bàn, không uống nữa.
"Tiêu Cốt Châm là do Giang Ly đưa cho ngươi?" Chử Thanh Thu cố giữ giọng điệu lạnh nhạt để duy trì uy nghiêm.
"Đúng vậy." Ninh Phất Y đáp.
"Vị Giang y tiên này, tâm tư thật nhiều." Chử Thanh Thu khẽ lắc đầu.
"Ta có thể hỏi Thần Tôn một câu không, vết thương cũ trên người ngươi là từ khi nào có?" Ninh Phất Y dè dặt mở lời.
"Không thể." Chử Thanh Thu đáp rất dứt khoát.
Thôi được, Ninh Phất Y khẽ cắn môi, theo lý thì nàng nên cáo từ rồi. Thế nhưng không hiểu sao lại muốn nấn ná thêm một chút, bèn tìm cớ bắt chuyện: "Khi nãy Thu Diệc hình như có chút hiểu lầm với chúng ta, hẳn là trong lòng mang oán khí, hay để ta đi giải thích với nàng một phen?"
"Không cần, ta đã nói rõ với nàng rồi." Chử Thanh Thu hiếm khi thở dài, "Nàng tức giận không phải vì chuyện đó, mà là vì ta không cho nàng xuống núi trừ ma."
"Nàng nếu muốn rèn luyện thì để nàng đi cũng có sao đâu." Ninh Phất Y lấy làm khó hiểu.
"Nếu thật sự là vì rèn luyện thì ta tự nhiên sẽ không ngăn cản. Nhưng nàng lại muốn xuống núi báo thù, dù là hận hay là yêu, khi cảm xúc quá nhiều thì sẽ mất đi lý trí, ắt sẽ gây họa."
"Báo thù?" Ninh Phất Y kinh ngạc. Đời trước nàng chưa từng quan tâm chuyện của người khác, chỉ biết rằng Thu Diệc là đồ đệ duy nhất mà Chử Thanh Thu từng thu nhận, từng có chút ghen tị với nàng ấy.
"Ừm, báo thù." Chử Thanh Thu chậm rãi nói, hàng mi khẽ nhướng: "Ngươi có từng nghe qua Thương Vân Quốc chưa?"
"Chỉ nghe Thu Diệc nhắc tới một lần." Nhân gian quốc quốc châu châu nhiều vô số kể, Ninh Phất Y chưa từng để tâm ghi nhớ.
"Thương Vân Quốc đã bị diệt vong từ mấy chục năm trước, ngươi không biết cũng là bình thường." Chử Thanh Thu vừa nói, vừa giơ tay hóa ra một làn sương trắng, sương mù lượn lờ rồi tái hiện thành một tấm địa đồ.
"Thương Vân Quốc tiếp giáp với ma quật, vốn là một vùng đất trù phú, bách tính an cư lạc nghiệp, ít khi có chiến sự. Thế nhưng chỉ trong một ngày lại gặp phải ma họa. Ma tộc vì để thôn tính Thương Vân quốc, đã thả ma khí khắp cõi Thương Vân, ăn mòn không ít bách tính thường dân. Từ đó ôn dịch tràn lan, người chết hóa thành thi biến thành những kẻ sống dở chết dở, ai bị cắn cũng sẽ bị thi biến."
"Về sau hoàng đế Thương Vân Quốc buộc phải phái quân đi dẹp loạn cả nước. Nhưng tốc độ lan truyền của thi biến quá nhanh, quân đội chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn làm gia tăng số lượng tang thi, khiến hàng chục vạn tang thi đồng loạt công kích kinh thành. Khi đó ta vẫn còn đang bế quan, đến khi hay tin thì đã muộn. Đợi ta đuổi đến Thương Vân thì hoàng cung đã hóa thành phế tích, người trong cung toàn bộ chết thảm, chỉ còn lại một thành toàn là tang thi, và một tiểu oa nhi bị giấu trong lu gạo, đang gào khóc không ngừng."
"Nhìn vào xiêm y lộng lẫy và ngọc khóa trước ngực nàng, hẳn là công chúa trong cung, được giấu trong lu gạo nên mới may mắn thoát nạn."
Ninh Phất Y vừa nghe vừa thấy lòng thắt lại.
"Cuối cùng bất đắc dĩ, ta chỉ có thể thi pháp phong tỏa cả tòa thành, dùng đại hỏa thiêu rụi kinh thành cùng đám tang thi kia thành tro bụi. Ta thấy đứa bé kia chỉ mới tuổi chập chững, trong lòng động lòng trắc ẩn, lại thấy căn cốt nàng không tệ, bèn đưa nàng về Tử Hà Phong, thu làm môn hạ đệ tử."
"Chính là Thu Diệc?" Ninh Phất Y hỏi.
"Chính là Thu Diệc." Chử Thanh Thu đáp.
"Năm ấy nàng tuy còn thơ dại, nhưng đối với thảm cảnh hôm đó lại ghi nhớ rất sâu. Bởi vậy trong lòng vẫn luôn ôm hận với ma tộc, việc gì hễ có liên quan đến trừ ma, liền trở nên vô cùng cố chấp."
"Không ngờ là vậy..." Ninh Phất Y có chút ngẩn ngơ, chứng kiến người thân chết thảm, quốc gia diệt vong, hẳn là một nỗi đau chẳng dễ nguôi ngoai.
"Cho nên, ta vì thế nhân, mà thế nhân chỉ toàn khổ đau." Chử Thanh Thu nhẹ nhàng nói.
Trời đã tối lắm rồi, trong phòng không thắp đèn, thân thể Chử Thanh Thu bị bóng tối bao phủ. Nàng nhắm mắt ngồi yên một lúc, bỗng nhiên vươn tay về phía Ninh Phất Y, những ngón tay trắng mịn khẽ cong, đầu ngón hơi ửng đỏ.
"Ninh Phất Y, ta có chút mệt rồi." Nàng nói.
Lời này mang theo vẻ mỏi mệt, cũng làm người không thể không lo, Ninh Phất Y cũng không khỏi luống cuống. Nàng bước tới, đưa mu bàn tay mình ra đón lấy tay nàng, thấy nàng tựa như nắm không vững, liền trở tay mà nắm trọn bàn tay mềm mại kia, đỡ nàng đứng dậy.
Ninh Phất Y chợt nhận ra, Chử Thanh Thu dường như không còn tự xưng là "bản tôn" nữa.
Tóc nàng mang theo hương thơm nhẹ cọ qua chóp mũi, thân thể trưởng thành ấm nóng, xương cốt thanh tú, da thịt lại mềm mại. Ninh Phất Y khẽ cắn môi, dìu nàng đến giường, vén chăn lên, nhìn người an tĩnh nằm xuống.
Nàng vừa nằm liền chẳng nói thêm lời nào, tựa như đã thiếp đi. Ninh Phất Y theo thói quen chỉnh lại chăn, lúc đứng dậy, ánh mắt rơi xuống đôi môi kia.
Đôi môi ấy chút trắng bệch khô khốc, mang theo bệnh sắc khiến người ta nảy sinh ý nghĩ muốn mạo phạm mà làm dịu chúng đi.
Đến khi Ninh Phất Y giật mình nhận ra, nàng đã cúi người xuống từ bao giờ, khuôn mặt chỉ cách môi Chử Thanh Thu chừng nửa gang tay. Nàng khẽ mắng nhỏ một tiếng, hốt hoảng bật dậy.
Ninh Phất Y, ngươi điên rồi sao? Đây chính là Chử Thanh Thu! Dù bây giờ ngươi không còn hận nàng nữa, nàng vẫn là Thần Tôn!
Nàng không dám ở lại thêm nữa, vội vã xoay người bỏ đi, gần như là chạy trối chết, "két" một tiếng khép cửa lại, gian phòng trở về tĩnh mịch.
Người nằm bất động trên giường bỗng chốc mở mắt, đôi mắt như hoa đào nhìn thẳng lên trần nhà tối om. Ngón tay nàng đặt lên môi, nhẹ nhàng mơn trớn, động tác mềm mại lưu luyến, tựa như đang hồi tưởng lại dư vị.
Sau đó, nàng thở dài nhắm mắt, khóe mắt lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ trong suốt.