Ninh Phất Y bước xuống lầu một, gạt bỏ tạp niệm trong lòng, đang định bước vào màn đêm thì chợt nghe thấy từ căn phòng xa xa truyền đến động tĩnh khe khẽ. Nàng lập tức dừng bước, xoay người nhìn lại, chỉ thấy trong cửa sổ lờ mờ hiện lên ánh sáng.
Căn phòng đó dường như là nơi Thu Diệc trú ngụ, Ninh Phất Y cảm thấy có điều bất thường, liền nhắm mắt lại thả ra thần thức.
Khí tức toát ra trong phòng không hề thuần tịnh, ngoài Thu Diệc ra, dường như còn có một luồng khí tức cực kỳ yếu ớt khác mà nàng từng cảm nhận ở đâu đó.
Ninh Phất Y vốn không có ý xâm phạm chuyện riêng của người khác, nhưng khí tức kia lại quá giống ma khí, khiến nàng không thể không điều tra rõ ràng.
Thế là nàng cụp đôi mắt phượng xuống, nín thở tiến về phía cửa, lặng lẽ dừng lại.
Trong phòng quả nhiên là Thu Diệc, nàng vẫn đắm chìm trong bi thương, hoàn toàn không nhận ra có người đứng ngoài cửa. Nàng đang cắn chặt môi, ngồi trước bàn, quay lưng về phía Ninh Phất Y, ra sức viết chữ lên vật phát sáng kia.
Luồng khí tức quen thuộc kia đúng là phát ra từ vật nàng đang cầm trong tay. Ninh Phất Y hơi nghiêng người, từ một góc độ hiểm hóc mà nhìn thấy vật Thu Diệc đang cầm.
Đó là một chiếc lông vũ khổng lồ, lớn bằng hai bàn tay người trưởng thành, đang phát ra ánh sáng trắng mờ ảo. Thu Diệc dùng lông vũ viết chữ, mỗi khi viết xong một câu, những con chữ ấy liền biến mất một cách thần kỳ.
Một lúc sau, lại có hàng chữ mới hiện ra, nét chữ lần này đẹp hơn của Thu Diệc rất nhiều, viết bằng thể chữ Lệ, từng nét bút đều thanh tú phiêu dật.
Ánh mắt Ninh Phất Y trầm xuống, nàng giơ ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa. Thu Diệc nghe thấy động tĩnh thì giật mình, lông vũ trong tay bị dọa rơi xuống đất, mực văng tung tóe.
Nàng bật dậy, theo bản năng giấu lông vũ ra sau lưng.
"Ngươi!" Thu Diệc vốn định quát nàng tội nhìn lén, nhưng lại sợ Chử Thanh Thu nghe thấy, liền hạ thấp giọng gắt lên, "Ngươi lén la lén lút nhìn cái gì?"
Có lẽ vì chột dạ, ánh mắt nàng hơi tránh né.
"Ngươi không đóng cửa," Ninh Phất Y vô tội nói, "Vậy thì không tính là ta lén nhìn."
"Biết rồi biết rồi, ngươi còn chưa đi?" Thu Diệc lên tiếng thúc giục.
Nhưng Ninh Phất Y đã phát hiện ra ma khí, sao có thể bỏ đi như vậy? Nàng thản nhiên liếc nhìn vật sau lưng Thu Diệc: "Ngươi đang viết gì vậy?"
"Liên quan gì đến ngươi!"
Tuy là nói vậy, nhưng thân thể nàng vẫn căng cứng, rõ ràng trong lòng có quỷ.
Ninh Phất Y không muốn tiếp tục dây dưa cùng nàng, liền xoay người: "Thần Tôn hẳn vẫn chưa ngủ say, nếu ngươi không nói, vậy ta đi tìm nàng hỏi."
Chiêu "mách lẻo" này dù thời nào cũng hiệu nghiệm, tà váy của Ninh Phất Y còn chưa xoay hết, đã nghe thấy Thu Diệc cuống quít chặn lại: "Ngươi đợi đã!"
Ninh Phất Y quay đầu nhìn nàng, hất cằm về phía món đồ sau lưng nàng.
Thu Diệc tức mà không dám nói, trừng mắt nhìn Ninh Phất Y, chậm rãi rút vật sau lưng ra.
Quả đúng là một chiếc lông vũ, màu lông xanh biếc rực rỡ, tựa như một viên bảo thạch lục ngọc sáng chói, dấu mực trên đó đã phai sạch, trông khô ráo tinh tươm.
"Thấy rồi chứ? Cũng chỉ là một chiếc lông vũ thôi, có gì mà kinh ngạc." Thu Diệc lẩm bẩm, song tay thì siết chặt lấy lông vũ không buông.
Ninh Phất Y không để ý đến lời nàng nói, ánh mắt vẫn dừng trên chiếc lông vũ, quả nhiên ma khí phát ra từ đó. Nhưng vô cùng yếu ớt, nếu không phải nàng từng làm ma mấy trăm năm, e là khó lòng phát hiện.
"Ngươi viết gì lên đó vậy?" Ninh Phất Y lại hỏi.
Lúc này nàng đã thu lại ý cười nơi khóe mắt, ánh nhìn trở nên nghiêm khắc, đôi mắt phượng đen láy tựa như vực sâu thăm thẳm, khi nhìn về phía Thu Diệc khiến trong lòng nàng dâng lên một trận hoảng loạn.
"Không... không viết gì cả..." Thu Diệc còn định chối cãi, nhưng đối diện ánh mắt của Ninh Phất Y, lời vừa đến miệng đã nuốt ngược trở vào.
"Thứ này ngươi lấy từ đâu?"
"Nhặt được."
"Sư tôn ngươi chưa từng dạy ngươi rằng, những vật không rõ lai lịch thì không được tùy tiện nhận lấy hay sao?" Ninh Phất Y nhíu mày, "Lại còn viết chữ lên đó, ngươi có biết nếu bị mê hoặc tâm thần, người chết đầu tiên chính là sư tôn của ngươi không?"
"Ta sẽ không..." Thu Diệc theo bản năng phản bác, nhưng bị Ninh Phất Y cắt lời.
"Thứ này mang theo ma khí, không ngoài dự liệu thì là vật của Ma tộc." Ninh Phất Y lạnh giọng nói.
Thu Diệc lập tức kinh hãi, miệng há to chưa kịp khép lại, ngẩn ngơ vô thố. Nàng cúi đầu nhìn chiếc lông vũ đang cầm trong tay, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
"Đưa đây." Ninh Phất Y chìa tay ra.
Thu Diệc có chút không nỡ, nhưng nghe nói đây là ma vật, trong lòng vừa giận vừa sợ, cuối cùng đành phải nghe theo lời Ninh Phất Y, đưa chiếc lông vũ ra.
Ninh Phất Y dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy chiếc lông, lật qua lật lại quan sát một lượt. Lông tơ mềm mại mịn màng, hẳn là rơi xuống từ thân thể một loại ma thú nào đó.
Nàng khẽ niệm một câu chú, lập tức từ đầu ngón tay liền bốc lên một ngọn lửa. Chiếc lông vũ bị đốt từ chính giữa, theo ngọn lửa cháy lên, từng làn khói đen nhạt bay lên, tản ra trong không khí.
Lúc này Thu Diệc cũng cảm nhận được ma khí, trong lòng sợ hãi, nghiến chặt răng, hai mắt dâng lên oán hận.
Nàng hận Ma tộc nhất, vậy mà lại cùng một ma vật trò chuyện suốt bao lâu.
Trước đó nghe được lời Chử Thanh Thu, Ninh Phất Y đại khái đoán được tâm trạng của nàng, liền búng tay dập tắt ngọn lửa, ánh lửa phản chiếu trong mắt Thu Diệc, rồi dần tan biến.
"Ngươi nhặt được thứ này khi nào?" Ninh Phất Y hỏi.
Thu Diệc cúi đầu nhìn tro tàn dưới đất, hồi lâu mới lên tiếng: "Lúc đi Đồng Xuyên."
Hóa ra đã là chuyện mấy tháng trước rồi. Ninh Phất Y nhất thời im lặng, nàng xoay người, tay vẫn cầm chiếc lông đã cháy rụi: "Vậy ngươi đã nói những gì với vật này?"
"Nó không mê hoặc ta." Thu Diệc ngẩng đầu nói, giọng nàng có phần nôn nóng, "Chúng ta chỉ nói chuyện thường ngày, thỉnh thoảng ta than phiền vài câu, nó nói năng hòa nhã lại có lý, giống như một tỷ tỷ lớn tuổi hơn vậy. Cho nên... cho nên ta mới không ngờ nó là ma vật."
"Vậy ngươi có nhận ra thân phận của ma vật đó không?" Ninh Phất Y lại hỏi. Nghe rằng thứ kia chưa từng có ý xấu, thần sắc nàng cũng dịu lại đôi chút.
Thu Diệc biết mình đã gây họa, chỉ đành ai hỏi gì đáp nấy, lắc đầu: "Không, nó chưa bao giờ kể nhiều với ta."
Ninh Phất Y gật đầu, xoay người định rời đi, liền bị Thu Diệc lách người chặn lại.
"Thế nào, còn định diệt khẩu?" Ninh Phất Y nhướng mày nói.
"Ai thèm diệt khẩu ngươi!" Thu Diệc bực bội, ánh mắt lại len lén liếc về hướng Chử Thanh Thu đang ở, giọng hạ thấp như tiếng muỗi vo ve, "Ngươi có thể đừng nói với sư tôn ta được không?"
"Ta không muốn nàng thất vọng..."
Sắc mặt Thu Diệc biến đổi liên tục, vừa không muốn mềm giọng trước Ninh Phất Y, lại đành bất lực vì bị nàng nắm được nhược điểm, chỉ có thể cắn răng cúi đầu, lòng bàn tay siết chặt đến mức sắp chảy máu.
"Quả thật, nếu Chử Thanh Thu biết mình dạy ra một đồ đệ ngốc như thế này, không biết sẽ nghĩ thế nào đây." Ninh Phất Y cong môi, còn cố ý buông lời chọc giận thêm.
"Ninh Phất Y, ngươi!"
Thấy đối phương sắp bị mình chọc cho phát khóc, Ninh Phất Y lúc này mới thỏa mãn mà thu tay, ném chiếc lông vũ đã bị hủy vào Nhất Niệm Châu bên người: "Được rồi, ta đâu có sở thích đi méc người lớn."
Dứt lời, nàng không nấn ná thêm, phất tay áo, đón gió đêm rời đi, bóng dáng nhanh chóng khuất sau bóng hoa lay động.
Thu Diệc lúc này mới như trút được gánh nặng, lùi về sau mấy bước rồi ngồi bệt xuống, ôm gối nhặt lại cây bút lông còn chưa khô mực dưới đất, lặng lẽ nhìn một lúc lâu, rồi len lén đưa mu bàn tay lên, chùi đi giọt lệ nơi khóe mắt.
***
Hôm sau là một ngày âm u mưa dầm. Dù sao cũng không có lớp học, Ninh Phất Y liền không ra khỏi phòng suốt nửa ngày, ôm lấy Bình An rúc vào trong chăn, lật xem những tâm quyết mà Chử Thanh Thu từng viết cho nàng.
Sau giờ ngọ, tiếng mưa lách tách ngoài kia mới dần ngưng. Ninh Phất Y đặt xuống quyển tâm pháp mà mình đã đọc thuộc, dùng thần thức dò xét ra ngoài cửa.
Kể từ khi nàng đột phá Minh cảnh, việc vận dụng thần thức đã ngày càng thuần thục. Dù chưa thể như những tu giả cao giai dùng thần thức để dò xét dị động cả trăm dặm, cũng chưa nhìn rõ được cảnh giới quá xa, nhưng bao trùm lấy cả ngọn Vân Tế Sơn thì không thành vấn đề.
Mưa đã ngừng, nhưng ngoài kia vẫn ướt át khắp nơi, đất đầy vũng nước, bên vệ đường, hoa tường vi bị nước mưa đánh rụng lả tả, cánh hoa hồng phấn rơi đầy trong bùn lầy.
Nàng còn đang quan sát thì truyền âm bài bên hông chợt rung lên. Ninh Phất Y thu lại thần thức, cầm bài lên, bên trong truyền đến giọng nói yếu ớt như thể vừa chạy cả trăm dặm của Dung Cẩm: "Phất Y, mau tới tìm ta, giang hồ cấp cứu!"
Ninh Phất Y lập tức bật dậy khỏi giường, đặt Bình An đã béo đến mức chẳng phân biệt nổi đầu đuôi xuống đất, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, xuất hiện ngay ngoài Huyền Lương Các.
Dung Cẩm đang ôm mấy chục cuộn trúc giản, bị nàng bất ngờ xuất hiện dọa cho lùi mấy bước, định thần nhìn lại, ngạc nhiên thốt lên: "Phất Y?"
"Tu vi muội từ khi nào lại tinh tiến đến thế?"
"Gần đây khổ luyện một chút thôi." Ninh Phất Y cười nhẹ, cúi mắt nhìn trúc giản trong lòng hắn: "Cái này là..."
"Chớ nhắc tới nữa, hiện giờ Cảnh Sơn trưởng lão không có mặt, chuyện ăn ở đi lại trong môn đều do một mình ta phụ trách, còn phải quản cả việc tu luyện của các đệ tử còn lại, mấy hôm nay ta chưa được chợp mắt lấy một lần!" Quầng thâm dưới mắt Dung Cẩm đen đến mức gần như rơi xuống cằm. Nếu không phải ánh mắt hắn còn có thần, thì đã chẳng khác nào một cái xác biết đi.
Vừa nói, hắn vừa đưa tay áo qua: "Trong này có thư do Chưởng môn Đường Ôn Thư dùng thần điểu chuyển tới, cần giao cho Bình Dao trưởng lão. Ta thực sự phân thân không kịp, nhờ ngươi đi chuyến này được không."
Ninh Phất Y đưa tay rút ra bức thư mỏng, còn chưa kịp mở miệng, Dung Cẩm đã ôm trúc giản hấp tấp chạy vào trong Huyền Lương Các, chỉ chớp mắt đã mất hút, để lại một câu dặn dò vọng lại: "Bình Dao trưởng lão ở Vân Thâm Điện!"
Ninh Phất Y đứng tại chỗ, bất đắc dĩ lắc nhẹ phong thư trong tay.
Có lẽ vì trời vừa mưa xong, ngoài cửa Vân Thâm Điện không có đệ tử nào tu tập, nước mưa rửa sạch nền ngọc trắng, sạch đến mức giẫm lên cũng trơn trượt.
Ninh Phất Y cầm thư bước lên bậc thềm, còn chưa kịp vào cửa thì đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tranh luận. Nàng dừng bước ngay tại cửa, trong chốc lát không biết có nên quấy rầy hay không.
Đang tranh cãi là một nam một nữ, giọng nam cố ý tỏ ra ôn hòa, giọng nữ thì khí thế mười phần, rõ ràng là Mai Thừa Tự và Bình Dao trưởng lão.
"Chuyện này bản tôn cho rằng không cần phải lo nghĩ quá nhiều. Tiên phàm khác biệt, chuyện thế gian chỉ cần không dính đến yêu ma thì chẳng liên quan gì đến tiên môn chúng ta. Huống hồ không ai đệ đơn thỉnh nguyện, hà tất Vân Tế Sơn Môn chúng ta phải nhúng tay vào vũng nước đục này?"
"Chưởng môn làm sao biết việc này không liên quan đến yêu ma? Hiện giờ không ai rõ được căn nguyên. Nếu chúng ta không sớm phái người điều tra, lỡ như tái hiện bi kịch Thương Vân Quốc năm xưa thì phải làm sao!" Bình Dao trưởng lão tuy lời nói còn giữ chừng mực tôn kính, nhưng rõ ràng lúc này đã không kìm được lửa giận.
"Trong môn giờ đã chẳng còn mấy người, chỉ còn lại vài đệ tử không có bao nhiêu tu vi, chuyện Nữ Đế chẳng qua cũng là việc nhỏ, hà tất chúng ta phải nhúng tay." Mai Thừa Tự mỉm cười nói.
"Nhưng mà..."
"Bình Dao trưởng lão." Giọng Mai Thừa Tự trầm xuống, "Bản tôn mới là chưởng môn, việc này do bản tôn định đoạt, không cần bàn thêm."
"Chuyện này..."
"Được rồi." Mai Thừa Tự phẩy tay tỏ vẻ chẳng hề để tâm, "Điểm tâm Đông Nhạc đưa tới bản tôn còn chưa kịp nếm, chuyện này đừng nhắc lại nữa."
Dứt lời, hắn phất tay áo bước ra ngoài, vừa vặn chạm ánh mắt với Ninh Phất Y đang đứng chờ ngoài cửa, ánh mắt ấy ẩn dưới đôi mày rậm, lặng lẽ dò xét nàng một lượt, sau đó vuốt chòm râu, dẫn theo hai vị hộ pháp đi ngang qua nàng mà rời đi.
Ninh Phất Y lặng lẽ phì một tiếng sau lưng hắn, rồi đưa tay gõ gõ vào khung cửa, cất bước đi vào trong.
Bình Dao trưởng lão thân mặc trường bào tím sẫm, đang đứng trong bóng tối, khuôn mặt góc cạnh hiện rõ vẻ căng thẳng, vừa nhìn liền biết đang nén giận, nàng đưa tay dùng sức chỉnh lại phát quan, mãi sau mới đè được lửa giận xuống.
"Chuyện gì?" Nàng quay sang nhìn Ninh Phất Y.
Ninh Phất Y không muốn đụng chạm với nàng, cúi đầu dâng vật trong tay: "Trưởng lão, đây là đồ sư huynh Dung Cẩm bảo đệ tử đưa tới, nói là thư của chưởng môn Đường Ôn Thư gửi đến."
Nghe vậy, nét mặt đang cứng ngắc của Bình Dao trưởng lão mới dịu đi phần nào, nàng đưa tay gầy guộc nhận lấy: "Được rồi, lui xuống đi."
Ninh Phất Y đang lùi ra tính chuồn đi, lại bị Bình Dao trưởng lão gọi giật lại: "Khoan đã."
Ninh Phất Y nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Bình Dao trưởng lão vẫy tay với mình, hạ giọng hỏi: "Ninh Phất Y, ngươi trở về môn đã bao lâu rồi?"
"Vài hôm rồi ạ." Ninh Phất Y hơi ngả người về sau, đáp.
"Ngươi có biết Liễu Văn Trúc hiện đang ở Kỳ Quốc không?" Bà lại hỏi, "Có nghe chuyện Hoàng đế Kỳ Quốc gần đây tính khí đột biến thất thường, hoang dâm vô đạo không?"
Ninh Phất Y gật đầu.
"Vậy là tốt." Bình Dao trưởng lão chắp tay sau lưng, thần sắc vẫn nghiêm nghị, "Văn Trúc vừa truyền thư về vào giờ Ngọ, nói rằng chuyến đi Kỳ Quốc lần này vô cùng không thuận lợi, ta định phái thêm mấy người đến trợ giúp nàng. Ngươi với Văn Trúc là tri kỷ, có nguyện ý đi thăm dò một chuyến không?"
Ninh Phất Y thầm nghĩ, Bình Dao trưởng lão tuy chính trực nghiêm khắc, hóa ra trong lòng cũng là cáo già, lời nói đã đến mức này, nàng nào dám từ chối?
Huống chi nàng thật sự lo lắng cho Liễu Văn Trúc, bèn gật đầu: "Đệ tử đang lúc rảnh rỗi, xin nghe theo sắp xếp."
"Tốt." Bình Dao trưởng lão thấy nàng đáp ứng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Ninh Phất Y, "Chuyện này khẩn cấp, tốt nhất hôm nay liền lên đường."
Vừa nói, nàng vừa chắp tay sau lưng đi ra ngoài: "Nhớ kỹ, đừng để Mai chưởng môn biết được."
Lời vừa dứt, người đã khuất bóng, để lại Ninh Phất Y đứng chỉnh lại bờ vai bị vỗ lệch, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác: như thể lần đầu tiên được nhìn rõ Bình Dao trưởng lão.
Nàng không biết Liễu Văn Trúc gặp phải chuyện gì, nên cũng không chậm trễ trở về Châu Quang Các, thu chút y phục cùng đồ dùng vào trong Nhất Niệm Châu, sau đó giao Bình An cho nữ đệ tử búi tóc cao, rồi định lên đường một mình tới Kỳ Quốc.
Chỉ là Kỳ Quốc thuộc địa giới Kỳ Sơn Liễu thị, cách Vân Tế Sơn Môn cũng không gần, dù ngự kiếm phi hành cũng mất hơn phân nửa ngày. Nàng lo lắng cho Liễu Văn Trúc, dứt khoát mặt dày đến Tĩnh Sơn Cung nhờ vả.
Nàng gõ nhẹ lên cửa phòng Chử Thanh Thu, dè dặt nói: "Thần Tôn, có thể cho mượn Bạch Lân một chuyến không?"
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, rồi mới truyền ra tiếng nói lạnh lùng của Chử Thanh Thu: "Chuyện gì?"
"Ta phải đến Kỳ Sơn một chuyến, tìm Liễu Văn Trúc." Nàng trả lời đúng sự thật.
Thế nhưng đợi mãi không thấy hồi âm. Đúng lúc Ninh Phất Y tưởng rằng Chử Thanh Thu không thèm để ý tới nàng, định tự mình ngự kiếm đi thì cánh cửa bất ngờ "két" một tiếng mở ra, Bạch Lân giương móng vuốt bị ném ra ngoài, nặng nề rơi vào lòng Ninh Phất Y.
Nàng suýt chút nữa không đỡ nổi, lùi hai bước mới đứng vững, ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người da trắng như tuyết, thân hình mềm mại bước lướt ngang qua vai mình.
"Thần Tôn đây là?" Ninh Phất Y kinh ngạc hỏi.
Chử Thanh Thu tay xách Bạch Cốt, đã nhẹ nhàng đáp xuống dưới lầu: "Ta đi cùng ngươi."