Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 72: Mộng cảnh



Cánh tay thon dài của nữ tử vẫn vòng quanh eo nàng, như thể cài chốt khóa, Chử Thanh Thu muốn gỡ ra lại sợ làm nàng bị thương, đành chỉ dựa vào sức mạnh cưỡng ép chống đỡ. Thế nhưng vừa thoát được đôi chút, lại bị Ninh Phất Y mạnh mẽ kéo trở lại, tới lui mấy lần, Chử Thanh Thu bèn không động đậy nữa.

Nàng run rẩy thở ra một hơi, tim đập hỗn loạn khó kiềm, bất giác siết chặt lòng bàn tay, mới tạm xoa dịu được cơn xao động.

Bao nhiêu năm qua nàng đã cố nhẫn, vậy mà mỗi khi lại gần tiểu ma đầu này, lòng vẫn rối loạn như cũ.

Rõ ràng nàng là người nhìn Ninh Phất Y lớn lên, rõ ràng nàng vẫn luôn tự phụ bản thân bình tĩnh tự kiềm chế, thế nhưng vì sao mỗi lần tiếp cận, người rối loạn trước luôn là nàng.

Chử Thanh Thu buông lỏng khí lực, không chống cự nữa, mặc cho mình bị Ninh Phất Y ôm kéo ngã xuống bên cạnh, rơi vào vòng ôm ấm áp của nàng.

Gió thổi tan mây, trăng sáng như gương, bóng cây loang lổ, đêm nay gió yên mây nhẹ, bình an vô sự.

Ninh Phất Y rơi vào mộng cảnh triền miên. Trước tiên là thấy trong thức hải hai gốc cây đua nhau khoe sắc, mấy ngày không gặp đã lớn thêm một vòng, rễ chằng chịt xuyên sâu vào đất, cành vươn thẳng chạm trời xanh. Trên cây đen có mấy quả đã mục nát vỡ ra, từ đó mọc thêm cành lá mới, cắm thẳng xuống đất, sinh rễ nảy mầm.

Khi nàng kinh ngạc đưa tay chạm vào cành lá ấy, cảnh trước mắt chợt biến mất, bản thân lại đứng một mình trên một sườn núi. Trên sườn không có cây, dưới sườn là mười dặm rừng hạnh hoa.

Gió vừa qua, hương hoa phảng phất, cánh hoa rơi rợp trời, từ xa nhìn xuống có thể thấy một nữ tử giữa rừng hoa đang múa một nhành hoa, kiếm khí cuốn theo cánh hoa hóa thành một hàng dài, quấn quanh thân mình nàng.

Ninh Phất Y nín thở, vô thức bước vào rừng hoa, cánh hoa chạm khẽ qua má, bóng dáng nữ tử hiện rõ trong tầm mắt.

Tựa rồng bay rắn lượn, như cá lội chim bay, tay áo dài phiêu dật cùng hoa bay múa.

Tà áo vương hương hoa lướt qua mặt, khi lớp lụa mỏng rời đi, gương mặt nữ tử đã gần trong gang tấc, hương thơm cũng dần kề sát, Ninh Phất Y bỗng cảm thấy má nóng bừng.

Nữ tử dường như nói gì đó, kéo tay nàng đặt lên eo mình, Ninh Phất Y bất giác siết chặt, cố nhìn cho rõ dung nhan, nhưng khuôn mặt ấy luôn phủ một màn sương mù, không thấy rõ gì cả, đến cả giọng nói cũng mơ hồ.

Nữ tử càng lúc càng kề gần, Ninh Phất Y mở to mắt, thế nhưng ngay lúc môi chạm nhau, nàng như bị một lực vô hình kéo bật ra khỏi giấc mộng, tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh.

Gió mát lùa qua, nàng kinh hãi trừng mắt nhìn trụ giường chạm khắc ngay trước mặt, thở gấp dồn dập.

Theo nhịp thở hỗn loạn, những hình ảnh trong mộng cũng dần tuột khỏi trí nhớ, chỉ còn lưu lại bóng rừng hoa rậm rạp.

Nàng khẽ rủa thầm, muốn đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhưng tay phải động được chút lại chẳng có lực. Khi ấy nàng mới nhận ra, bên cạnh mình có người.

Chử Thanh Thu cũng vừa lúc ấy tỉnh dậy. Khi đối diện với đôi mắt thanh lãnh kia, Ninh Phất Y suýt nghẹn thở, theo bản năng định bật dậy, lại bị chính tay mình kéo trở lại giường.

Dưới thân giường phát ra tiếng kẽo kẹt, Ninh Phất Y chớp mắt, đưa tay trái đặt lên ngực, như sợ trái tim mình nhảy ra ngoài.

Trước đây không phải nàng chưa từng ở gần Chử Thanh Thu đến vậy, thậm chí trong kiếp trước, thời gian giam giữ Chử Thanh Thu, điều nàng thích nhất là ngắm nhìn gương mặt khuất nhục của nàng ấy.

Nhưng khi đó, nàng đối với Chử Thanh Thu chỉ có hận, nay lại...

Cuối cùng, nàng trấn định tâm thần một chút, lúc ssau mới mở miệng: "Thần Tôn."

Chử Thanh Thu đương nhiên cũng hoảng không biết làm sao, nhưng hai người lúc này đều đang cố gắng giả bộ trấn định, mà Chử Thanh Thu từ trước đến nay luôn giả bộ tốt hơn một chút, nên thản nhiên thu lại ống tay áo bị Ninh Phất Y đè dưới thân, xoay người đứng dậy, từng cánh lông vũ lướt qua quanh người, áo quần bị ép nhăn liền khôi phục lại vẻ tiên khí phiêu dật.

"Tối qua ngươi đau đầu khó nhịn, bản tôn tạm thời thay ngươi áp chế lục thức để giảm đau, nào ngờ ngươi khi đau dữ dội lại ôm chặt bản tôn không buông, thế là một đêm tới sáng." Chử Thanh Thu nói.

Ninh Phất Y rốt cuộc cũng phát hiện, việc Chử Thanh Thu tự xưng là "bản tôn" hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào tâm tình của nàng ta lúc ấy.

Ninh Phất Y kéo cánh tay đã mất hết cảm giác cố ngồi dậy, cất lời: "Đa tạ Thần Tôn."

"Sao ngươi vẫn chưa đứng lên, chẳng lẽ đầu vẫn chưa bớt đau?" Chử Thanh Thu nhíu mày.

"Không." Ninh Phất Y mím môi, cúi đầu liếc nhìn bàn tay phải của mình, khẽ cười: "Tê rồi."

Chử Thanh Thu im lặng hồi lâu, cuối cùng xoay người bước đến bên cửa sổ, ánh sáng mai nhẹ chiếu lên khuôn mặt nàng, mái tóc đen bóng lấp lánh như lưu ly.

"Cơn đau đó là từ sau khi rời khỏi Hổ Huyệt mới có sao?" nàng hỏi.

Ninh Phất Y vừa xuống giường vừa gật đầu.

"Ta đã mời Giang Ly tới đây, chẳng bao lâu nữa sẽ tới. Chuyện đau đầu này e rằng phải đợi nàng ấy khám qua mới biết nguyên do." Chử Thanh Thu hơi nghiêng người: "Ngoài đau đớn ra, ngươi còn có cảm giác gì khác không? Ví dụ... nhìn thấy thứ gì đó?"

Ninh Phất Y cúi mắt nhớ lại hồi lâu, trong ấn tượng chỉ có một rừng hoa, cùng hai cái cây sừng sững. Nàng cũng không định giấu Chử Thanh Thu, bèn kể lại hết.

Khi nói đến rừng hoa, đầu ngón tay Chử Thanh Thu ẩn trong tay áo khẽ động, nhưng không nói thêm gì. Đến khi nghe thấy hai cây kia đã lớn hơn, sắc mặt nàng mới trở nên nghiêm trọng hơn hẳn.

"Ngươi nói hai cây đó, có dáng thế nào?" Chử Thanh Thu hỏi.

"Tán lá rậm rạp, thân cây nhẵn bóng không tỳ vết, lá hình tim, còn quả thì trừ màu sắc ra, đều không khác gì mận."

Ngón tay Chử Thanh Thu vô thức chạm vào chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, ánh mắt phức tạp.

"Ta biết rồi, ngươi lui về trước đi. Nếu cơn đau lại tái phát, lập tức sai người tới tìm ta." Chử Thanh Thu nói.

Ninh Phất Y lúc này đã hết đau đầu, nhưng nhịp tim vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, chỉ mong ước gì được rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nghe lời nàng nói xong liền lập tức sải bước đẩy cửa ra ngoài.

Để mặc gió lạnh bên ngoài thổi một lúc, lúc này mới bình tĩnh lại.

Nàng trước tiên tìm Dung Cẩm dò hỏi tình hình trong môn, biết được Bình Dao trưởng lão sau khi trở về đã âm thầm tra xét xem có bóng dáng của ma tộc và tai mắt của chúng hay không, trong lòng cũng yên tâm đôi phần.

Nhân tiện lại nghe ngóng chuyện Mai Thừa Tự, hay tin hắn sau khi bị Bình Dao trưởng lão đánh ngất thì nổi giận đùng đùng, ở trong môn đại náo một phen, nhưng khổ nỗi hắn xưa nay chẳng được ai tín phục, đệ tử ủng hộ hắn cũng rất ít, căn bản không ai để ý đến, thậm chí còn bị Bình Dao trưởng lão tìm cách giam lỏng lại.

Nói là giam lỏng, thực chất nhiều hơn là giám thị, dẫu sao hắn đã nhiều lần làm hỏng việc, kẻ đáng ngờ nhất cũng chính là hắn.

Dung Cẩm rất nhanh liền đi tổ chức tra xét, Ninh Phất Y bèn từ biệt, đi về phía Châu Quang Các.

Kết quả vừa rẽ qua một khúc bậc đá, đã nghe một trận gà bay chó chạy, nàng vội chạy nhanh mấy bước vào trong viện, vừa hay đỡ được Liễu Văn Trúc suýt thì ngã xuống đất.

Liễu Văn Trúc ôm đầu quay lại, thấy là Ninh Phất Y thì không nhịn nổi mà túm lấy nàng: "Y Y, mau quản lấy Bình An đi, nó vừa nhìn thấy Cửu Anh là như phát điên, cứ đuổi theo Cửu Anh mãi, sáng sớm đã quấy tung cả Châu Quang Các lên rồi!"

"Bình An?" Ninh Phất Y nghiêng người nhìn vào trong viện, chỉ thấy đệ tử đầy Châu Quang Các đều chen chúc dưới mái hiên xem náo nhiệt, người sát người, chẳng ai chịu bước ra khỏi cửa nửa bước.

Bồn cây cảnh và giả sơn trong viện hầu như đều bị húc đổ, bụi đất mịt mù, khiến Ninh Phất Y phải ho khan mấy tiếng.

Cửu Anh thì đang dùng một tay xách lấy gáy một cục bông trắng mập mạp, cố sức giơ cao để bốn chân đang quẫy loạn kia không chạm được vào mình.

Nàng liếc thấy bóng Ninh Phất Y, đôi mắt dài hẹp gần như dựng đứng: "Ninh Phất Y! Ngươi mau mang gia hỏa này đi!"

Vừa nói, Bình An đã lè lưỡi về phía nàng như muốn liếm má, Cửu Anh lập tức biến sắc, lòng bàn tay lóe lên hồng quang ấn mạnh Bình An xuống đất, mới tránh cho khuôn mặt như hoa như ngọc của mình bị dính nước dãi.

Cửu Anh cong ngón tay gạt đi mấy sợi tóc bị xốc xếch trên mặt, đôi mắt vàng kim lập tức ngước lên, chỉ cần một cái liếc, toàn bộ đệ tử trong viện đều rụt đầu vào, chẳng ai dám thốt lời.

Ninh Phất Y thấy thế thì khẽ cong môi, phẩy tay xua đi đám bụi mù trước mắt, vỗ vai Liễu Văn Trúc rồi bước lên phía trước, vỗ tay gọi Bình An.

Bình An lập tức vẫy đuôi điên cuồng, thoát khỏi hồng quang, lao nhanh về phía Ninh Phất Y, thân hình nặng nề chợt bật lên nhào vào lòng nàng.

Ninh Phất Y có cảm giác như bị sư tử đá trước cửa đè lên tay, không khỏi lùi lại hai bước, phải dùng toàn bộ sức mới ôm được Bình An, còn phải nghiêng đầu tránh cái lưỡi hồng hồng của nó.

"Đây chẳng phải tiểu thú của ngươi sao, cớ gì lại chê bai nó?" Ninh Phất Y nhướng mày nói với Cửu Anh.

Cửu Anh hất mái tóc bạc ra sau lưng, mắt nghiêng liếc Bình An, xoay người đi, giọng đầy bất mãn: "Hẳn là nhận nhầm rồi, Kỳ Cửu Anh ta là Kỳ Lân tộc đệ nhất mỹ kỳ lân, cho dù là quả trứng không nở trọn vẹn cũng không thể ấp ra thứ xấu xí thế này!"

Bình An ngoái đầu kêu "gâu gâu" về phía Cửu Anh.

Liễu Văn Trúc vốn đang ôm ngực đứng xem trò vui, nghe vậy liền trợn tròn mắt: "Bình An? Là kỳ lân sao?"

"Ta nào có nói nó là kỳ lân!" Cửu Anh ra vẻ chẳng muốn nhìn Bình An, nghiêng mặt đi một nửa, rồi lại quay lại như thể nhìn thấy vật bẩn, đau lòng lắc đầu: "Xấu, thật là quá xấu!"

Bình An lập tức rên ư ử.

Liễu Văn Trúc liếc Ninh Phất Y, lại nhìn Bình An, chớp mắt mấy cái, rồi đón lấy nó từ tay Ninh Phất Y vốn đã mỏi nhừ, giải thoát cho cánh tay nàng.

"Đa tạ." Ninh Phất Y xoa tay, khẽ nhìn nàng.

"Ngươi vừa từ Hổ Huyệt trở về, chắc còn mỏi mệt, để ta dắt Bình An đi dạo một vòng." Liễu Văn Trúc đặt Bình An xuống đất, vỗ tay với nó, Bình An liền lưu luyến không rời theo nàng rời đi.

Ninh Phất Y bước vào trong môn, Cửu Anh liếc theo bóng lưng Bình An, nặng nề thở dài, rồi uốn éo lắc eo theo sau Ninh Phất Y, thấy nàng ngồi xuống thì cũng vén váy ngồi bên cạnh.

Cửu Anh quả thật ngày thường thiên tư quốc sắc, dáng người lại cực đẹp, khác hẳn những đệ tử tiên môn vốn ăn mặc ngay ngắn, y phục của nàng không chỉ để lộ vòng eo mà còn để hở đôi vai nõn nà, khiến một đám nữ đệ tử đều phải đỏ mặt.

Cửu Anh khẽ nhướng nửa bên mày với đám đệ tử đang chen chúc trong gian trong, lập tức chỗ đó lại ồn ào, rồi tản đi hết.

"Ngươi quả thật được nữ tử mến mộ, nhưng đây là Vân Tế Sơn Môn, ta không muốn quá phô trương, ngươi cũng nên thu liễm lại chút." Ninh Phất Y dùng ngòi mực khẽ điểm lên bờ vai trắng mịn cân xứng của nàng.

"Đâu phải chỉ mỗi nữ tử thích? Lúc ta làm nữ đế mấy tháng, nam nam nữ nữ đều tình căn thâm chủng với ta cả." Cửu Anh mỉm cười, "Huống hồ ngươi không phô trương thì có ích gì, hôm nay trời chưa sáng đã có không ít đệ tử lén tới cửa, muốn tận mắt nhìn xem thượng cổ thần thú ta rốt cuộc là hình dạng thế nào."

Ninh Phất Y khẽ thở dài, không nói thêm nữa, cúi đầu mài mực.

"Giờ không làm ma thú, sống cũng chẳng tệ, còn có thể ngửi hương hoa, ngắm phong cảnh." Cửu Anh vắt hai chân dài lên ghế dài, tay khoanh trước bàn, tư thế ấy lập tức lộ ra vài phần dáng vẻ của một con kỳ lân, "Ngươi cũng đừng suốt ngày ru rú trên núi, khi nào ra ngoài lịch luyện, để ta còn được nhìn xem sông núi bây giờ thành ra thế nào."

Ninh Phất Y hoài nghi con thần thú trước mắt này bị nhốt mấy vạn năm đến phát chán, nói chuyện chẳng biết dừng.

"Ta đâu có xích ngươi, muốn đi chơi thì cứ việc." Ninh Phất Y chỉ xuống chân núi.

"Ta nói này nha đầu." Cửu Anh trừng mắt, "Nếu ta đi được thì đã đi từ lâu rồi, nếu không phải thấy thức hải của ngươi không ổn, ai thèm canh giữ cạnh bên một nha đầu như ngươi."

"Thức hải ta không ổn?" Ninh Phất Y khựng bàn tay đang cầm bút lại.

"Ừ." Cửu Anh lười nhác gảy giá bút, "Ta cũng không biết vì sao, từ khi thân thể ngươi được tái tạo, thức hải vẫn luôn hỗn loạn. Ta từng định vào xem thử, nhưng dường như có một lực lượng nào đó ngăn ta nên không vào được."

"Có điều qua một thời gian hẳn là chưa chết được, ngươi đừng hoảng." Cửu Anh mỉm cười, "Ngươi chết thì ta tự do, nên ta cũng chẳng hoảng."

Ninh Phất Y bỗng thấy kết khế ước với nàng ta chưa hẳn là chuyện tốt.

Nàng không để ý đến con Cửu Anh nhàn rỗi vô vị kia nữa, cúi đầu viết lên giấy một loạt tên người, rồi từng cái một gạch bỏ.

Từ khi trùng sinh, nàng đã gặp mấy lần "tai nạn ngoài ý muốn": rơi xuống Quỷ Nhãn, kiếp nạn ở Chiêu Diêu Sơn, rồi sa vào Hổ Huyệt. Ngoài lần đầu tiên, hai lần sau đều có người Ma tộc xuất hiện.

Chuyện rơi xuống Quỷ Nhãn nàng sớm đã thấy không ổn, nhưng khi ấy chẳng nhận ra gì, hỏi các đệ tử khác cũng nói không thấy, điều tra không ra manh mối, nên thôi không nghĩ thêm.

Giờ ngẫm lại, mấy chuyện này dường như nối liền với nhau, có kẻ ngay từ đầu đã muốn nàng chết, ẩn mình bên cạnh, lần nào cũng âm thầm giở trò nhưng không dám lộ diện, hẳn là còn kiêng dè sự bảo hộ của tiên môn và e sợ Chử Thanh Thu.

Kiếp trước không hề có người như vậy, cũng chẳng xảy ra nhiều biến cố như thế. Chẳng lẽ kẻ đó chỉ ở kiếp này mới muốn lấy mạng nàng?

Không lẽ... trùng sinh không chỉ có mình nàng?

Ninh Phất Y gạch bỏ từng cái tên, cuối cùng còn lại mấy cái, nàng chìm vào trầm tư. Trong đầu chợt hiện lại cảnh ngày Lý Triều An bị mê hoặc, ở trong rừng nàng nhìn thấy.

Tiểu hoa tiên bị sét đánh thành tro, cùng những dây leo khô trên đất.

Ngón tay nàng khẽ run, nhấc bút khoanh tròn cái tên cuối cùng vừa viết, lòng trĩu nặng.

Nàng vung tay đốt tờ giấy đầy tên ấy, đứng dậy định đi tìm Chử Thanh Thu, ai ngờ vừa mới đứng lên, cơn đau dữ dội đêm qua lại ập đến. Đau đến mức mồ hôi như trào ra, trong chớp mắt đã ướt đẫm toàn thân.

Nàng gắng sức bám lấy bàn, thân thể không tự chủ nghiêng sang một bên. Cửu Anh đang lim dim bên cạnh bỗng giật mình tỉnh giấc, thấy vậy thì mặt trầm hẳn xuống.

Không nói một lời, nàng đưa tay triệu ra hồng quang, liên tục truyền vào ấn đường Ninh Phất Y.

Ninh Phất Y đau đến cong lưng, mơ hồ thốt ra mấy tiếng, rồi thân thể mềm nhũn, được Cửu Anh nhanh tay đỡ lấy. Nàng thu lại hồng quang, vội vàng vỗ nhẹ mặt Ninh Phất Y: "Ninh Phất Y! Ninh Phất Y!"

Thấy nàng không đáp, Cửu Anh bực bội tặc lưỡi, cúi người bế ngang nàng, sải bước ra ngoài định tìm người.

Ai ngờ vừa chuẩn bị đạp mây, trước mắt đã có người từ trên trời đáp xuống, nhẹ nhàng hạ đất. Ngẩng lên nhìn, chính là Chử Thanh Thu tay cầm Bạch Cốt, sắc mặt chẳng mấy ôn hòa.