Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 73: Giấm



Chử Thanh Thu vừa liếc mắt đã thấy Ninh Phất Y trong lòng Cửu Anh, vội bước nhanh mấy bước, ngay cả gợn sóng trên vạt váy cũng rối loạn, đưa tay dò lên trán Ninh Phất Y.

Vốn đang rất nghiêm túc, Cửu Anh vừa thấy Chử Thanh Thu xuất hiện, vẻ lo lắng trên mặt lập tức tan đi, thay vào đó là nụ cười lúng liếng với lúm đồng tiền, lanh lẹ lùi lại một bước, ôm Ninh Phất Y tránh khỏi bàn tay Chử Thanh Thu.

Chử Thanh Thu chỉ chạm được vào khoảng không, lúc này mới đưa ánh mắt sang động tác ôm chặt Ninh Phất Y của Cửu Anh. Nàng khẽ siết chặt nắm tay, đôi mắt đào hoa hơi nâng lên: "Buông ra."

"Thần Tôn gấp gì chứ? Tiểu nha đầu này đột nhiên ngất đi, ta đang định đưa nàng đi tìm y tiên." Cửu Anh mím môi cười khẽ, còn cố bế Ninh Phất Y cao hơn một chút, để gương mặt vì đau mà ửng đỏ kia tựa sát vào ngực mình.

Một động tác này khiến Bạch Cốt trong tay Chử Thanh Thu suýt nữa trực tiếp hóa thành Bạch Ngọc Côn. Nàng trở tay thu Bạch Cốt lại, đưa bàn tay trắng nõn ra hướng về phía Cửu Anh: "Y tiên không chữa được bệnh của nàng ấy, lại càng trì hoãn thêm, ngươi định để nàng chết sao!"

"Thần Tôn là người đẹp như vậy, sao tính khí còn tệ hơn cả ta. Giờ ta và nàng ấy đã kết khế ước, tình trạng thân thể của nàng ấy chỉ có ta là rõ nhất. Mệnh của nàng ấy còn dài hơn ngươi nhiều, mệnh ngươi ngươi còn không gấp, giờ gấp cái gì?" Đôi mắt phượng dài hẹp của Cửu Anh đảo qua khắp người Chử Thanh Thu.

Chử Thanh Thu cuối cùng cũng nhịn không nổi, lập tức xoay chuyển bàn tay gọi ra tiên lực, một chưởng đánh Cửu Anh lùi lại, sau đó thu tay lại, Ninh Phất Y liền bị Phi Vũ Tác quấn ngang eo đưa lên không, váy áo nhẹ bay, rơi vững vàng vào trong tay nàng.

Gương mặt trắng nõn ửng hồng kia áp vào ngực nàng, cách lớp y sam vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng bỏng rát.

Nàng không chậm trễ, mang theo mây bay lên, chớp mắt đã biến mất sau cung tường.

Cửu Anh lấy tay che ngực bị đánh, không hề hoàn thủ. Ban đầu lông mày nàng còn nhíu lại, sau đó chậm rãi đứng thẳng người, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý, nhìn về hướng hai người rời đi.

Tiếp đó chẳng biết từ đâu lấy ra một cây quạt ghép từ những chiếc lông xanh biếc, vừa phe phẩy vừa ung dung bước về Tĩnh Sơn Cung.

Phía bên kia, Chử Thanh Thu đã bế Ninh Phất Y đến trước cửa, khiến Thu Diệc đang chờ sẵn ở đó giật mình. Nàng liếc mắt qua Ninh Phất Y trong lòng Chử Thanh Thu, kinh ngạc trừng to mắt, định nói gì đó lại bị Chử Thanh Thu cắt lời.

"Giang y tiên đâu?" Chử Thanh Thu vội hỏi.

Thu Diệc đưa tay ra: "Y tiên đã vào trong rồi, Ninh Phất Y đây là..."

Chử Thanh Thu không kịp đáp, tránh người vòng qua Thu Diệc, thân thể hóa thành điểm sáng dừng lại hai bậc thềm rồi đẩy cửa bước vào.

Giang Ly đang thong thả sắp xếp hòm thuốc quay đầu lại, gương mặt thanh lệ hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó đứng dậy, nhìn Chử Thanh Thu đặt người xuống giường, cẩn thận đắp chăn.

"Tiểu đồ đệ của ngươi chỉ nói ngươi gấp rút mời ta, lại không nói rõ là chuyện gì, làm ta còn tưởng Thần Tôn tái phát vết thương cũ, bỏ cả việc gấp trong tay mà chạy đến ngay trong đêm." Giang Ly bước đến bên giường, "Thì ra người bị thương không phải Thần Tôn."

"Xin lỗi, đêm qua nhất thời tình thế cấp bách chưa kịp nói rõ với y tiên, là bản tôn sơ suất." Chử Thanh Thu kéo chăn đắp cho Ninh Phất Y, trong mắt là sự lo lắng không che giấu được.

"Từ khi từ Hổ Huyệt trở về, nàng ấy đã nói đau đầu, tối qua ta áp chế lục thức của nàng mới giảm bớt được. Không ngờ hôm nay lại tái phát, thậm chí đau đến mức ngất xỉu. Phiền y tiên xem thử, rốt cuộc là bệnh gì." Chử Thanh Thu thấp giọng nói.

Giang Ly hơi liếc nhìn Chử Thanh Thu, lại nhìn sang Ninh Phất Y, rồi hai tay kết ấn, giữa không trung hiện ra mấy sợi tơ bạc, nối liền đầu đuôi tạo thành pháp trận.

Nàng khép mắt khẽ niệm một câu tâm quyết, pháp trận liền bừng sáng, hóa thành hàng trăm sợi tơ bạc chui vào cơ thể Ninh Phất Y. Ninh Phất Y lập tức nghiến chặt răng, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

Nàng vô thức đưa tay lên, nắm lấy tay áo của Chử Thanh Thu, siết đến mức mu bàn tay trắng nõn cũng hiện rõ gân xanh.

Chử Thanh Thu nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy đầu mình cũng theo đó mà đau lên. Nàng không rút lại tay áo, mà để mặc cho đối phương giữ chặt.

Theo từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Ninh Phất Y ngày càng nhiều, trán Giang Ly ở bên cạnh cũng bắt đầu ướt đẫm, bước chân hơi lảo đảo, như thể đã gặp phải đại phiền toái.

"Thần Tôn, thức hải của nàng ấy bị phong bế, ta không thể tiến vào được!" Giang Ly từng chữ từng chữ nói, vận dụng toàn bộ sức lực để khống chế những sợi tơ bạc kia, "Chỉ có thể dùng bí pháp của Giang gia, xin Thần Tôn giúp ta một tay!"

Chử Thanh Thu thấy vậy không nói thêm lời nào, vung tay áo dài, triệu ra tiên lực, nguồn sức mạnh dồi dào không ngừng truyền vào cơ thể Giang Ly, Giang Ly mới có thể đứng vững.

Hai tay nàng nhanh chóng vẽ ra một pháp trận khác trong không trung, sau đó một luồng sáng vàng cam từ mi tâm nàng tuôn ra, dung nhập vào trong pháp trận.

Tiếp đó, Giang Ly khép mắt, chỉ còn lại ánh sáng nơi mi tâm.

Qua trọn một tuần hương, lâu đến mức tiên lực của Chử Thanh Thu cũng đã cạn kiệt, Giang Ly mới thu tay, hai bàn tay xoay tròn một vòng, thu hồi pháp trận, ánh sáng trong phòng cũng trở lại như thường.

Giang Ly thở dài một hơi, dùng khăn lụa lau mồ hôi trên trán, sau đó bắt mạch cho Ninh Phất Y, vẻ mặt trở nên phức tạp.

"Nàng ấy gặp chuyện gì?" Chử Thanh Thu hỏi.

Giang Ly ngập ngừng, lắc đầu: "Ta đã tạm thời ngăn được cơn đau của Ninh Phất Y rồi, lúc này nàng đã chìm vào giấc ngủ say. Thần Tôn, xin mời ra ngoài nói chuyện."

Nói rồi, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, Chử Thanh Thu hiểu ý, liền hướng ra ngoài cửa sổ nói: "Thu Diệc, ngươi ra canh giữ ngoài cửa Tĩnh Sơn Cung, chưa có lệnh của bản tôn, không cho phép bất kỳ ai bước vào."

Thu Diệc đáp một tiếng, rồi tiếng bước chân lộp cộp dần xa.

Thấy xung quanh không còn ai, Giang Ly mới trịnh trọng mở miệng: "Thần Tôn có biết trong thức hải của nàng ấy có gì không?"

"Có hai cái cây." Chử Thanh Thu khẽ đáp, ánh mắt xuyên qua bình phong, xa xăm nhìn về phía Ninh Phất Y đang hôn mê bất tỉnh, dây thần kinh trong lòng lại càng căng chặt.

"Thì ra Thần Tôn đã biết, là nàng ấy nói cho ngươi?" Giang Ly lộ ra chút ý cười, "Xem ra thiếu chưởng môn rất tin tưởng Thần Tôn, ngay cả chuyện trọng yếu thế này cũng chịu nói ra."

"Thức hải của con người là nơi linh hồn trú ngụ, trong hồn phách có ẩn chứa thứ gì cũng không có gì lạ." Chử Thanh Thu cụp mắt.

"Hai cái cây ấy, ta cũng không nhìn thấu, chỉ biết rằng sức mạnh của chúng đều quá mức cường đại, hơn nữa lại như nước với lửa. Khi nãy ta dùng bí thuật Giang gia 'Linh Hải Thám Mai' cưỡng ép tiến vào thức hải của nàng ấy, cũng chỉ mơ hồ nhìn thoáng qua." Giang Ly thu lại nụ cười, "Gốc cây kết trái đen dường như bị thứ gì đó tác động, trái cây đã hư thối, sức mạnh dường như đã dung nhập vào thức hải của nàng ấy."

"Sức mạnh gì?" Chử Thanh Thu nhíu mày.

"Giống như ma khí." Giang Ly trấn định lại tinh thần mới mở lời.

"Ma khí? Sao có thể, ta rõ ràng..." Chử Thanh Thu suýt nữa đánh rơi sự trầm ổn, nàng đưa tay nắm chặt mép giá sách, siết thật chặt mới lấy lại được lý trí.

Thấy nàng như vậy, Giang Ly lập tức đưa tay nói: "Thần Tôn chớ vội, ta vừa nãy chỉ nhìn thoáng qua, e rằng có lẽ đã nhìn nhầm, cũng có thể không phải ma khí mà là thứ khác."

"Quan trọng là, cái cây này chính là nguồn gốc khiến thiếu chưởng môn đau đầu, sức mạnh của nó đang cưỡng ép dung nhập vào hồn phách, mưu đồ chiếm lĩnh thức hải của nàng ấy." Giang Ly nói nhanh, "Vì vậy nàng ấy mới đau đớn đến tột cùng."

"Còn về cái cây còn lại, ta lại không sao nhìn ra manh mối, sức mạnh của nó thì mềm mại, ôn hòa, nhưng cũng mạnh mẽ vô cùng, ta..."

"Không sao." Chử Thanh Thu cắt ngang lời nàng, khẽ nói: "Ta biết đó là gì."

Giang Ly sững người, rồi mỉm cười: "Thần Tôn biết thì tốt, Giang mỗ tự có nguyên tắc hành y, sẽ không hỏi nhiều."

"Chỉ là muốn giải quyết cơn đau đầu của thiếu chưởng môn, còn cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Ta hành y trăm năm, bệnh tật kỳ quái gì cũng đã chữa qua, nhưng căn bệnh của thiếu chưởng môn này thực sự khó giải, xin Thần Tôn cho ta hai ngày." Giang Ly nói.

"Tự nhiên sẽ không làm khó y tiên." Chử Thanh Thu đã bình ổn tâm tình, buông tay ra, khẽ nói: "Chỉ là những lời vừa rồi y tiên nói với ta, mong hãy giữ kín."

"Đó là lẽ đương nhiên, ta hành y khắp thiên địa, bí mật nghe được nhiều vô số kể, chưa từng để lọt một câu." Đôi mắt Giang Ly ánh lên như sóng nước.

Nàng bỗng nhớ ra điều gì, liền ấn Chử Thanh Thu đang đứng ngồi xuống trên giường, đầu ngón tay lại hiện ra tơ bạc: "Lần trước thay Thần Tôn xem bệnh xong, vẫn chưa tái khám, giờ chính là cơ hội."

Chử Thanh Thu chưa kịp ngăn cản, tơ bạc đã nhập vào tim nàng, nàng lập tức nói không cần rồi vung chưởng chặt đứt tơ bạc.

Nhưng chung quy vẫn chậm một bước, chỉ thấy gương mặt vừa rồi còn tràn đầy ý cười của Giang Ly bỗng biến sắc, nàng lùi hai bước, thu hồi tiên lực, chấn động nhìn chằm chằm Chử Thanh Thu.

Chử Thanh Thu bất giác chột dạ, mặt mày như tranh vẽ khẽ nghiêng về phía khuất sáng, nhìn vào vùng tối.

"Thần Tôn." Giang Ly thu tay vào ống tay áo, "Trước khi rời đi, ta từng nói với Thần Tôn rằng ngươi vốn đã mang thương tích trong người, thân thể ngày một kém đi, nếu còn cưỡng ép hao tổn tiên lực thì sẽ..."

"Ta còn sống được bao lâu?" Chử Thanh Thu không để nàng nói hết, nhẹ nhàng hỏi.

Giang Ly hít sâu, đè nén nỗi nặng nề trong lòng, rồi lắc đầu: "Nhiều nhất không quá một năm."

Một năm...

Cũng vẫn kịp. Chử Thanh Thu nhìn xuống lòng bàn tay, ánh sáng của phi vũ nhàn nhạt lập lòe trong đó.

"Nhưng đó là nhiều nhất, nếu Thần Tôn vẫn tiếp tục miễn cưỡng vận dụng tiên lực hao tổn thân thể, thọ mệnh bị rút ngắn đến đâu, ta cũng không biết." Giang Ly thở dài.

Chử Thanh Thu gật gật đầu, thậm chí còn khẽ mỉm cười: "Đa tạ."

Những lời của Giang Ly bị nụ cười ấy chặn lại, nàng cúi đầu, mạnh tay kéo vài cái lên chiếc khăn choàng, rồi quay lại nhìn Ninh Phất Y.

"Ta Giang Ly, đúng là nợ Vân Tế Sơn Môn của các người, hết lớn rồi tới nhỏ, sống chết gì cũng không để cho ta bớt lo." Giang Ly lẩm bẩm, rồi tiếp tục bắt mạch cho Ninh Phất Y.

Ninh Phất Y khẽ ho mấy tiếng, cuối cùng mở mắt. Dư âm của cơn đau đầu tan đi, để lại trong đầu nặng trĩu. Nàng mỏi mệt chớp mắt, rồi ý thức được mình đang ở đâu, lập tức bật dậy.

"Nằm xuống." Giang Ly ngồi bên mép giường cầm mấy cây ngân châm nói.

Ninh Phất Y liếc nàng, lại nhìn sang Chử Thanh Thu: "Thần Tôn..."

"Nếu ngươi không nằm xuống, ta châm sai huyệt rồi đâm vào mệnh căn thì đừng trách ta." Giang Ly khẽ rủ mi mắt nói.

Không rõ đã xảy ra chuyện gì, Ninh Phất Y nhìn Chử Thanh Thu một cái, rồi chậm rãi nằm xuống.

Vài cây ngân châm ngay khi nàng nằm xuống liền đâm vào huyệt vị. Ninh Phất Y khép mắt, toàn thân tê dại, như có luồng sức mạnh từng đợt chảy dọc theo ngân châm mà thấm vào khắp người.

"Giang y tiên, ta làm sao vậy?" Ninh Phất Y cất tiếng hỏi, ký ức của nàng vẫn dừng lại ở khoảnh khắc cơn đau đầu đột ngột bộc phát.

Giang Ly chưa kịp trả lời, Chử Thanh Thu đã bước đến bên giường, thong thả mở miệng: "Không sao, chỉ là vì ở Hổ Huyệt mà hồn phách bị thương, để lại bệnh ngầm."

Bệnh ngầm? Mắt Ninh Phất Y khẽ chuyển, bệnh ngầm thế nào lại khiến người đau đớn đến xé gan xé ruột như vậy?

Giang Ly nhìn Chử Thanh Thu, lại nhìn Ninh Phất Y, nàng không vạch trần mà chỉ thu tay lại, nhàn nhạt nói: "Ngân châm này phải lưu lại nửa canh giờ mới có thể tạm thời áp chế đau đớn, ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây."

Nói xong, nàng hướng Chử Thanh Thu hành lễ: "Thần Tôn, chúng ta ra ngoài thôi, đừng làm ảnh hưởng nàng."

Chử Thanh Thu khẽ gật, hai người bước ra ngoài. Thân ảnh một trước một sau rời khỏi lầu các, lại chạm mặt Cửu Anh đang ung dung đi vào sân.

Cửu Anh bước như dạo chơi, phía sau là Thu Diệc đang thở hồng hộc, mỗi bước đều gian nan, tức đến đỏ cả mắt: "Sư tôn! Đệ tử không cho nàng vào, nàng lại cứ xông vào! Ngay cả kết giới cũng không chặn được nàng!"

"Ta sao biết vì sao kết giới chặn không được ta?" Cửu Anh nhún vai, mỉm cười dịu dàng, "Chẳng lẽ Thần Tôn hoan nghênh ta vào?"

"Ngươi bớt nói bậy! Đồ ma đầu lừa đảo, ngươi..."

"Đủ rồi!" Chử Thanh Thu trầm giọng quát Thu Diệc, sau đó nhìn sang Cửu Anh, không nói nhiều. Ngược lại, Giang Ly bên cạnh đưa mắt quan sát Cửu Anh.

Nàng mỉm cười: "Đây chính là thần thú mà thiếu chưởng môn đưa về? Ta ở Vu Sơn cũng từng nghe qua đôi chút, nay nhìn tận mắt, quả thật bất phàm."

Cửu Anh nghe khen, nét cười trên mặt càng rạng rỡ, hai tay đặt sau lưng, ngẩng đầu lên, thoáng lộ vẻ kiêu ngạo.

Giang Ly che miệng, cúi đầu nói với Cửu Anh: "Đã là thần thú của thiếu chưởng môn, giờ có thể phiền ngươi chăm sóc nàng một chút, ngàn vạn lần đừng để nàng động vào ngân châm trên người."

"Được thôi. Nể tình cuối cùng cũng gặp được người biết nói lời dễ nghe, ta sẽ đi xem xú nha đầu kia." Cửu Anh vén lọn tóc lòa xòa bên vai, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng tiến về phía lầu các.

"Thần thú này khó đối phó lắm, tuy đã ký khế ước nhưng rất khó thuần phục, sau này e rằng vẫn phải xem vào tạo hóa của thiếu chưởng môn." Giang Ly ánh mắt lưu chuyển, nói với Chử Thanh Thu.

Chử Thanh Thu gật đầu, vỗ nhẹ vai Thu Diệc: "Thu Diệc, ra hậu viện mang trà xuân Tuyết Sơn mới hái của ta đến, dâng cho khách."

Thu Diệc đầy vẻ ấm ức, chỉ có thể cúi đầu đáp một tiếng vâng. Vừa xoay người suýt nữa ngã nhào xuống đất, lúc này mới nhớ ra chân mình đã bị Cửu Anh hạ chú, mỗi bước đi đều cực kỳ khó khăn.

"Sư tôn, người xem con ma thú này đã làm gì!" nàng giậm chân nói.

Giang Ly bật cười khẽ, ngón tay khẽ điểm, lập tức giải trừ cấm chế trên chân Thu Diệc, còn nháy mắt với nàng một cái: "Được rồi, đi đi."

Thu Diệc tuy tức giận nhưng không thể làm mất thể diện của Giang Ly, đành nén uất ức hành lễ, quay người đi pha trà.

"Giang y tiên quả thực khéo ăn khéo nói." Chử Thanh Thu tóc khẽ tung bay, chỉ về phía hành lang cong cong trên hồ ngoài sân. Giang Ly lập tức hiểu ý, cả hai cùng bước chậm rãi vào trong.

Hành lang này khúc khuỷu quanh co, vừa hay cho họ nhiều cơ hội trò chuyện.

"Thần Tôn đừng trách ta lắm lời, nhưng bệnh nhân nên biết rõ bệnh tình của mình, sao người lại giấu thiếu chưởng môn?" Giang Ly nghiêm giọng hỏi.

Chử Thanh Thu im lặng một lúc rồi nói: "Nếu nàng thật sự biết trong cơ thể mình có ma khí cắm rễ, ta sợ nàng sẽ lập tức mừng rỡ mà đi tu ma."

Giang Ly không hiểu: "Thiếu chưởng môn là người chính đạo, biết bản thân có ma khí đáng lẽ phải hoảng sợ mới đúng, sao lại đi tu ma?"

Chử Thanh Thu không trả lời, chỉ cúi đầu: "Nàng từ trước đến giờ vốn bướng bỉnh, ta chỉ lo lắng mà thôi."

"Cũng đúng, dù sao cũng là con gái của Ngưng Thiên chưởng môn, tâm tư chắc chắn không giống người thường." Giang Ly gật đầu, đưa mắt nhìn hồ nước trong xanh in bóng trời, rồi lại nảy lòng nhiều chuyện.

"Ta còn một điều chưa hiểu, khi thiếu chưởng môn hôn mê, ta thấy Thần Tôn lo lắng đến vậy, nhưng khi nàng tỉnh lại, Thần Tôn lại tỏ ra như không có gì. Sao vậy? Chẳng lẽ sợ nàng biết Thần Tôn để tâm đến nàng, nàng cũng sẽ nhập ma?"

"Y tiên vừa nói bản tôn chẳng còn sống được bao lâu nữa." Chử Thanh Thu nghiêng đầu nhìn nàng.

Khoảng cách gần như vậy, một cái chạm mắt thôi cũng khiến Giang Ly hơi đỏ mặt. Nàng vừa thầm cảm thán Thần Tôn của Vân Tế Sơn Môn thật lãng phí có một dung mạo như vậy, vừa ho khẽ mấy tiếng rồi dời ánh mắt đi.

"Là ta suy nghĩ chưa chu toàn. Hồn phách của thiếu chưởng môn vốn đã không ổn định, nếu nàng cũng để tâm đến Thần Tôn, rồi lại phải ly biệt, hẳn sẽ chịu cú sốc rất lớn." Giang Ly vốn quen nghe những chuyện quấn quýt nên cũng rất hiểu.

Rồi mắt nàng chợt đảo, nghiêng đầu cười: "Vậy xem ra Thần Tôn thừa nhận rồi, Thần Tôn đối với nàng có tâm tư không như bình thường?"

"Khi nào ta nói vậy." Chử Thanh Thu xoay xoay chiếc vòng tay ngọc bích đã phát sáng, nhàn nhạt nói: "Nàng trong mắt ta chẳng qua chỉ là một hậu bối không hiểu chuyện. Y tiên bớt nghe mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ảnh hưởng tu hành."

"Ấy, lời không thể nói thế, trị bệnh cứu người mệt nhọc lắm, đây mới là niềm vui chứ!" Giang Ly khẽ cười.

Thấy hai người đã đi qua mấy khúc ngoặt, sắp ra khỏi hành lang, Chử Thanh Thu bỗng dừng lại, lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội trắng hình dáng bất quy tắc, đưa cho Giang Ly.

"Đây là vật gì?" Giang Ly nhướng mày đón lấy.

"Đây là thứ năm xưa Bạch Cốt để lại, tên là Khai Vân Tuệ. Ta muốn nhờ y tiên giữ hộ, đợi ta chết thì hãy giao nó cho Ninh Phất Y."

Giang Ly trừng mắt nhìn, lắc lắc miếng ngọc: "Ý này là sao?"

Chử Thanh Thu nhìn miếng ngọc nói: "Bên trong có một số chuyện nàng cần biết."

"Được rồi, Thần Tôn đã tin tưởng, ta nhất định không phụ ủy thác." Giang Ly cẩn thận cất kỹ miếng ngọc, thở dài: "Thần Tốn muốn nàng biết thêm những việc người đã làm vì nàng, thì có ích gì chứ."

"Người quá cố chấp rồi." Giang Ly lại thở dài.

"Có lẽ là cố chấp." Chử Thanh Thu khẽ rủ hàng mi dài, hóa ra một ít thức ăn cho cá, thả xuống nước, nhìn đàn cá tranh nhau nổi lên đớp lấy.

"Nhưng ta vốn không phải vì tư dục." Giọng Chử Thanh Thu rất nhỏ, "Ta chỉ muốn bảo hộ nàng nửa đời chu toàn, chờ đến khi nàng có thể thật sự mạnh mẽ lên."

"Dù sao quãng đường về sau nàng phải tự mình bước đi, những gì nên gánh vác, nàng phải tự gánh vác."

Giang Ly không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bóng nghiêng của Chử Thanh Thu, trong lòng vì câu nói ấy mà dâng lên nỗi thương cảm.

"Thời gian cũng gần đủ rồi, chúng ta quay về thôi." Chử Thanh Thu nói rồi quay người.

Cùng lúc đó, trong lầu các, mồ hôi lạnh trên người Ninh Phất Y đã được chiếc quạt lông tự động quạt khô. Nàng bị châm cứu nên không thể cử động, chỉ có thể ngửa mặt nhìn màn trướng, im lặng không nói một lời.

"Ngươi ráng nhịn thêm chút nữa. Ngươi không thấy đấy thôi, vừa rồi khi thấy ta ôm ngươi, sắc mặt của Chử Lăng Thần Tôn kia không biết đen đến mức nào, như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy." Cửu Anh chẳng biết từ đâu biến ra một chiếc ghế dựa, đặt cạnh giường rồi thong thả đung đưa.

"Ngươi bớt thêm mắm dặm muối đi, người sẽ ăn thịt người là ngươi chứ không phải Chử Thanh Thu." Ninh Phất Y chỉ còn cái miệng là còn động đậy được.

"Ngươi không tin?" Cửu Anh nghe vậy thì không vui, nàng chống eo ngồi dậy, bàn tay mềm mại đặt lên ngực: "Ngươi xem chỗ này này, vẫn còn dấu vết đấy."

Ninh Phất Y nằm lâu nên thấy hơi mệt: "Ta không thấy."

"Thôi thôi, ngươi chắc chắn sẽ thiên vị nàng." Cửu Anh dùng chất giọng trầm ấm như tiếng cổ cầm chậm rãi nói, lại nằm xuống, "Ta nói thật, giữa hai người các ngươi tuyệt đối có gì đó không bình thường."

"Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế?" Nếu không bị ngân châm chế trụ, Ninh Phất Y đã bật dậy rồi.

"Ngươi vội gì? Cửu Anh ta tuy không phải người, nhưng dù gì cũng sống lâu hơn ngươi mấy vạn năm, mắt nhìn tất nhiên sắc hơn ngươi. Đâu có như ngươi, nha đầu ngốc nghếch, chuyện gì cũng không nhìn ra."

Trong lòng Ninh Phất Y thoáng rối bời, bèn niệm tâm quyết đóng tai thức, không thèm nghe Cửu Anh nói nữa.

Thế nhưng do hai người đã kết khế ước, giọng Cửu Anh lại vang lên trong đầu nàng: "Ngươi vẫn không tin à? Sau khi mở Quỷ Nhãn, ta còn dò hỏi về các ngươi, truyền thuyết đều nói gì mà Chử Lăng Thần Tôn không thông tình cảm, lạnh lùng tột bậc, vậy mà đối với ngươi lại chỗ nào cũng để tâm, thật chẳng bình thường chút nào."

"Ban đầu ta còn chưa nghĩ đến hướng này, cho đến khi thấy ánh mắt nàng ta nhìn ta lúc ôm ngươi, ánh mắt đó đến cả ta Kỳ Cửu Anh cũng thấy kinh hãi." Cửu Anh chống má bằng bàn tay sơn móng đỏ, khẽ nhếch môi cười.

"Ngươi là thần thú, đừng có đi dò xét chuyện riêng của người khác. Hơn nữa Chử Thanh Thu là ai, ta là ai? Nàng đường đường là một Thần Tôn được chúng tinh phủng nguyệt, sao có thể đối với ta..."

Ninh Phất Y ngậm miệng, không muốn nói thêm, chỉ bật ra một tiếng cười.

"Ngươi xem, nhắc đến cái chết thì không gấp, vừa nói đến nàng lại gấp, đúng sai thế nào, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem." Cửu Anh cũng chẳng giận, vẫn cười híp mắt.

Ninh Phất Y nhắm chặt mắt.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, lát sau cửa mở, Chử Thanh Thu và Giang Ly một trước một sau bước vào, mang theo luồng khí tươi mát từ bên ngoài.

"Thời gian đủ rồi, cơn đau đầu đã được tạm thời áp chế, còn cách trị tận gốc thì phải chờ thêm." Giang Ly dịu giọng nói, bước lên định rút ngân châm trên người Ninh Phất Y, nhưng Cửu Anh vẫn thong dong chắn trước giường.

Giang Ly mím môi cười, cúi đầu: "Có thể nhường đường chứ?"

Cửu Anh liếc nàng một cái, chân không động, chỉ khẽ vẫy tay, chiếc ghế dựa liền như mọc bánh xe, trượt sang một bên.

Giang Ly khẽ lắc đầu, rồi tiến đến thu lại ngân châm trên người Ninh Phất Y. Khoảnh khắc ngân châm rời khỏi huyệt, Ninh Phất Y lập tức cảm thấy mọi tạp chất trong cơ thể đều bị đẩy sạch, cả người khoan khoái nhẹ nhõm.

Nàng chống tay vào mép giường ngồi dậy, vừa nhìn Chử Thanh Thu lại nhớ tới lời Cửu Anh nói, liền nhanh chóng tránh ánh mắt, quay sang nhìn Giang Ly.

"Đa tạ Giang y tiên." Ninh Phất Y nói.

Tuy nàng không mấy tin vào lời Chử Thanh Thu rằng chỉ là tổn thương hồn phách, nhưng nàng biết nếu Chử Thanh Thu đã muốn giấu gì, thì có Đại La Thần Tiên đến cũng chẳng hỏi ra nổi.

"Là việc ta nên làm." Giang Ly mỉm cười.

Ninh Phất Y nhìn Giang Ly, rồi lại nhìn Cửu Anh, luôn cảm thấy trong mắt họ thấp thoáng nét gì đó kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi, chỉ xoay người xuống đất.

Thế nhưng do nằm lâu nên cơ thể hơi kiệt sức, vừa đứng dậy đã loạng choạng vài bước, Chử Thanh Thu đã đưa tay định đỡ, nhưng từ bên cạnh chợt vươn ra một bàn tay thon dài với móng tay điểm đỏ, chặn lấy cánh tay nàng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thân ảnh Cửu Anh đã chen giữa hai người, mỉm cười: "Chủ nhân, chúng ta về thôi."

Tiếng "chủ nhân" ấy không chỉ khiến sắc mặt Chử Thanh Thu tối sầm, bàn tay siết chặt, mà còn làm dạ dày Ninh Phất Y cuộn lên dữ dội. Nàng định hất tay Cửu Anh ra, nhưng đối phương sức mạnh kinh người, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay nàng vào trong lòng.

Đôi mắt dài hẹp đảo qua đảo lại trên người Ninh Phất Y: "Chủ nhân đừng gấp, ta đưa ngươi đi ngay."

Nói xong, chưa kịp để Ninh Phất Y mở miệng mắng, nàng đã cùng Ninh Phất Y hóa thành một luồng hồng quang, biến mất khỏi lầu các.

Chử Thanh Thu đứng nguyên tại chỗ, trong đôi mắt đào hoa như hồ thu hiện lên cảm xúc cuồn cuộn.

Nửa khắc sau, chiếc bình hoa men xanh sau lưng nàng bỗng nổ tung, hóa thành khói bụi, vỡ vụn khắp nền.