"Song tu chi pháp..." Ánh mắt Chử Thanh Thu khẽ lay động, tay khẽ siết lấy cánh cửa. "Nhưng nàng mới..."
"Mới gì chứ? Nàng đã tu luyện hơn hai mươi năm, nếu ở nhân gian thì cái tuổi này đã có thể thành thân từ lâu rồi." Giang Ly cong mắt cười, "Huống hồ song tu chi pháp này cũng không thực sự là thành hôn, chỉ là để thần thức dung hợp, quấn quýt lẫn nhau, đạt tới mục đích tu luyện mà thôi."
"Mà, hiệu quả cũng chẳng khác mấy..." Giang Ly gãi gãi đầu.
"Vậy là ngươi nghĩ suốt bao ngày nay, chỉ nghĩ ra được một biện pháp như thế?" Chử Thanh Thu ngước mắt.
"Ta nói này Chử Lăng Thần Tôn, ngươi cũng rõ tình trạng của thiếu chưởng môn nan giải đến mức nào, nghĩ ra được một cách như vậy đã là không tệ rồi." Giang Ly khẽ đong đưa hai đóa hoa trong tay, "Ta dám đảm bảo, dù ngươi có hỏi y tiên khắp thiên hạ, cũng sẽ không có cách nào hay hơn."
"Chỉ là... người song tu cùng nàng phải có yêu cầu rất cao. Bởi trong thức hải của nàng có thứ không rõ lai lịch, nếu đổi sang kẻ tu vi thấp, e rằng chẳng những không áp chế nổi cái cây kia, mà còn bị ma khí trong cây phản phệ."
"Trong Vân Tế Sơn Môn này, kẻ có thể gánh nổi trọng trách ấy thực sự chẳng nhiều." Giang Ly đưa hoa chạm nhẹ bên môi, chau mày suy nghĩ, "Mấy đồng môn của nàng thì tu vi đều ngang ngửa nhau."
"Còn người tu vi cao hơn thì lại đều là bậc trưởng bối, không thích hợp."
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Chử Thanh Thu ức chế khó chịu, đầu ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch.
Giang Ly như chẳng thấy gì, vẫn tiếp tục: "Nhưng ta ngược lại nghĩ, có một người rất thích hợp."
Chử Thanh Thu dùng hết định lực mới buông tay, để khỏi bóp nát cánh cửa, gắng giữ giọng bình tĩnh: "Là ai?"
"Kỳ Cửu Anh." Giang Ly đáp.
Chỉ nghe "rắc" một tiếng, cánh cửa gỗ bên cạnh Giang Ly bất ngờ nứt ra, lộ ra lớp màu vàng bên trong, khiến nàng giật mình suýt nhảy khỏi khung cửa.
Giang Ly nhìn cửa, rồi lại nhìn Chử Thanh Thu, khóe môi nhếch lên: "Ta sớm muộn gì cũng bị hù chết ở Tĩnh Sơn Cung của Thần Tôn mất thôi."
"Tại sao lại là Kỳ Cửu Anh, nàng ta là... thú!" Chử Thanh Thu nói.
"Nàng ta là thần thú, nhưng đã sớm hóa thành hình người, hoàn toàn không ảnh hưởng. Huống chi nàng ta và thiếu chưởng môn là quan hệ kết khế, thần thức dung hợp cũng dễ dàng hơn người khác." Giang Ly đáp.
"Hoang đường." Chử Thanh Thu quay lưng, giấu đôi ngón tay đỏ ửng vào tay áo, "Linh khế trọn đời, bọn họ vốn là quan hệ chủ tớ, sao có thể tiến hành chuyện song tu, chuyện này trái với lễ pháp!"
Giang Ly che môi cười cười, tiếc nuối nói: "Thần Tôn nói cũng có lý... Vậy ta chẳng biết còn ai thích hợp nữa."
"Dù sao thì cách cũng đã có, ta vẫn phải xuống núi báo cho thiếu chưởng môn biết một tiếng. Song tu hay không, song tu với ai, nàng ấy cũng cần phải biết." Giang Ly vừa nói vừa xoay người, nhưng mấy cánh phi vũ đã chắn trước mặt.
Chử Thanh Thu nghiến răng: "Ta đi cùng ngươi."
Cùng lúc đó, ở Điểm Tinh trấn dưới chân núi.
Bốn người đi qua chiếc cầu đá đông nghịt người qua lại. Ninh Phất Y cùng Dung Cẩm, Liễu Văn Trúc mặc môn phục đi phía trước, Kỳ Cửu Anh cầm hai con gà quay thong thả theo sau. Vừa tự đắc thưởng thức cảnh vật hai bên, vừa tao nhã gặm gà quay.
"Y Y, sao ngươi lại đột ngột muốn hái dương thảo này?" Liễu Văn Trúc khẽ nâng hai nhánh cỏ vàng óng trong tay, dịu giọng hỏi.
"Dương thảo mọc ở đỉnh núi nơi ánh mặt trời rực rỡ nhất, là nguyên liệu quý để luyện giải độc đan." Dung Cẩm chắp tay sau lưng đáp, rồi quay sang nhìn Ninh Phất Y, "Muội định luyện giải độc đan sao?"
"Đúng vậy." Ninh Phất Y gật đầu.
"Độc dược tầm thường vốn chẳng làm gì được chúng ta, ngươi luyện giải độc đan để làm gì?" Liễu Văn Trúc đưa hai nhánh cỏ trả lại cho Ninh Phất Y.
Ninh Phất Y cẩn thận cất dương thảo vào trong, khóe môi khẽ cong: "Giải độc đan không chỉ có thể phòng độc, mà còn giúp người tỉnh táo. Nếu gặp phải mê yên hay mê trận, chỉ cần ngậm một viên là sẽ không bị mê hoặc."
Xét thấy mấy ngày trước nàng thường vì đau đầu mà hôn mê, nên mới nghĩ đến việc luyện thứ đan này, phòng khi lúc quan trọng lại ngất đi mà lỡ việc.
Dù sao Chử Thanh Thu cũng đang tránh mặt nàng, rảnh rỗi vô sự thì chẳng bằng xuống núi một chuyến.
Ninh Phất Y vừa đi vừa vô thức đưa tay vào Nhất Niệm Châu, chạm vào chiếc lông vũ kia, lông vũ lạnh buốt, chẳng có cảm giác truyền chữ đến.
Chử Thanh Thu rốt cuộc vì sao lại tránh nàng, chẳng lẽ đúng như Cửu Anh nói, nàng ấy đối với nàng...
Ninh Phất Y khẽ cụp mắt lại, chưa bao giờ nàng thấy bản thân mờ mịt như mấy ngày qua, không nhìn thấu Chử Thanh Thu, cũng chẳng nghĩ rõ chính mình. Thôi thì xuống núi làm vài việc để tâm trí bớt vẩn vơ.
"Ủa, Cửu Anh đâu?" Liễu Văn Trúc vừa đi vừa phát hiện phía sau không còn ai, liền kéo Ninh Phất Y quay đầu tìm. Chỉ thấy Cửu Anh đang chen trong một đám đông giữa cầu, chỉ lộ ra tà váy đỏ rực.
Ninh Phất Y thở dài bất lực, vỗ vai Liễu Văn Trúc rồi sải bước quay lại, túm cánh tay Cửu Anh lôi ra: "Kỳ Cửu Anh, ngươi lại nhìn cái gì đấy!"
Cửu Anh hôm nay xuống núi nên mái tóc đã biến thành đen, y phục cũng chẳng khác phàm nhân. Nàng bị lôi ra khỏi đám đông thì cực kỳ không tình nguyện, còn đưa tay đẩy Ninh Phất Y ra: "Ngươi nha đầu này, kéo ta làm gì?"
"Nếu không kéo thì cái đầu ngươi sắp chui vào nồi rồi." Ninh Phất Y hất tay áo, ánh mắt lướt qua đám người nhìn vào bên trong, thì ra là một quầy đang làm long tu tô, bên cạnh còn một cái nồi đang sôi ùng ục nấu đường.
"Ngươi đừng tưởng kết khế với ta rồi thì thật sự trở thành chủ nhân của ta, mà có thể quản ta." Cửu Anh phủi chỗ áo bị nàng nắm, liếc xéo một cái.
Ninh Phất Y nửa cười nửa không nhìn nàng, rút từ bên hông ra một túi tiền, đưa lên trước mặt lắc lắc.
Ánh mắt Cửu Anh liền dán vào cái túi ấy, thu tay lại, cong mắt quyến rũ: "Thỉnh thoảng quản một chút cũng được."
Thấy Cửu Anh sắp đưa tay giật lấy, Ninh Phất Y nhanh hơn một bước thu tay về: "Từ trên núi xuống tới đây, ngươi ăn uống chơi bời suốt dọc đường, tiền của sư huynh Dung Cẩm và Văn Trúc đều bị ngươi vét sạch."
"Còn bảo Bình An chẳng liên quan gì đến ngươi, cái nết ăn uống này đúng là đúc cùng một khuôn." Ninh Phất Y buộc túi tiền lại vào hông, "Lát nữa còn có chợ đêm, ngươi bớt phung phí đi."
Nói xong, nàng bỏ mặc Cửu Anh rồi một mình xuống cầu, để mặc nàng ta đứng đó bặm môi nhìn long tu tô tỏa hương ngọt ngào.
"Làm người thật phiền, ăn uống cũng phải mua, cướp cũng không được." Cửu Anh than dài một tiếng.
Mặt trời chẳng mấy chốc đã lặn, Điểm Tinh trấn quả xứng với tên gọi, khắp các nhà đều treo đèn lồng, tựa như muôn ngàn vì sao rơi xuống nhân gian. Trên phố người càng lúc càng đông, con đường dài rộng chật kín nam nữ ra phố dịp Thất Tịch, ai ai cũng cầm đèn hoa đăng, xa xa nhìn lại như biển đèn rực rỡ.
Nơi đây tuy không hoa lệ như kinh thành Kỳ Quốc nhưng náo nhiệt chẳng kém. Nhất là khi chợ đêm bắt đầu, hàng loạt đèn Khổng Minh bay lên không trung, cảnh tượng tựa như mộng như thơ.
"Woah, Y Y nhìn kìa!" Liễu Văn Trúc kéo Ninh Phất Y ngẩng lên nhìn hàng đèn hoa treo khắp mái hiên, "Đẹp quá, mọi năm Thất Tịch chúng ta đều ru rú trong núi luyện công, đây là lần đầu tiên xuống núi chơi."
"Đẹp thật." Nàng say mê xoay một vòng.
"Phải đấy, đừng nói các muội, ta cũng chưa từng thấy." Dung Cẩm ngẩng đầu, móc ra mấy đồng mua hai chiếc hoa đăng, đưa cho Ninh Phất Y và Liễu Văn Trúc mỗi người một cái.
"May mà không đưa hết bạc cho Cửu Anh, không thì đến hoa đăng cũng chẳng mua nổi." Dung Cẩm cười ôn hòa.
Ninh Phất Y cầm chiếc đèn hình thỏ, vừa đi vừa thấy phía trước có một con sông, trên sông cũng trôi đầy đèn hoa đăng màu hồng phấn. Từ thượng nguồn trôi đến đây, bắc ngang sông là một cây cầu đá, hai bên cầu treo rất nhiều chuông gió.
Gió thổi qua, cả cây cầu vang lên tiếng leng keng trong trẻo.
"Nhân Duyên Cầu." Liễu Văn Trúc đọc từng chữ khắc trên bia đá cạnh cầu, rồi nghi hoặc nhìn sang Ninh Phất Y: "Cầu này có ý gì mà sao nhiều người dừng lại vậy, chặn hết cả lối đi."
Ninh Phất Y cũng không rõ, bèn đưa tay chặn một nam nhân vừa từ trên cầu bước xuống để hỏi thăm.
Người nam tử kia đầy mặt sáng rỡ nói: "Cây cầu này gọi là Nhân Duyên Cầu, chính là cây cầu cổ xưa nhất của Điểm Tinh trấn chúng tôi. Tương truyền, nó vốn là Nhân Duyên bút của Nhân Duyên Thần trên trời rơi xuống mà hóa thành. Nghe nói nếu có đôi lứa hữu tình cùng bước qua cầu, đến khi đi tới chính giữa cầu mà chuông gió vang lên, tức là có duyên; nếu chuông không vang, có lẽ chính là đoạn nghiệt duyên."
"Thật thần kỳ vậy sao?" Dung Cẩm đưa tay gãi đầu, "Nếu không có người yêu thì sao?"
Người kia nghe vậy bèn quay đầu, chỉ lên đỉnh cầu: "Thấy không, ở giữa cầu có rất nhiều người đứng chờ. Tương truyền rằng nếu một người từ đầu này bước lên, nếu ở chính giữa cầu vừa khéo gặp người khác đối mặt, thì người đó chính là người hữu duyên của ngươi."
"Còn là tình duyên hay nghiệt duyên, thì phải xem chuông gió có vang hay không."
"Đa tạ." Ninh Phất Y mỉm cười đáp.
"Thú vị như vậy, ta cũng muốn thử một lần." Liễu Văn Trúc kéo tay Ninh Phất Y cùng Dung Cẩm bước tới, nhưng Dung Cẩm vội vàng lùi lại, khoát tay lia lịa.
"Hai muội đi đi, ta một lòng tu đạo, ngoài ra không cầu gì khác, nào dám tìm cái gọi là người hữu duyên." Mặt y đỏ bừng, "Ta không lên đâu."
Liễu Văn Trúc nghe vậy cũng sực nhớ ra điều gì, lập tức cúi đầu ủ rũ: "Phụ thân ta vốn nghiêm cấm ta nghĩ đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, không cho để phàm trần tục sự ảnh hưởng tới việc tu hành."
"Giả thì không sao, nhưng nếu thật sự gặp phải người hữu duyên, thì phiền toái rồi." Nàng cũng lùi lại một bước, dịu giọng nói: "Ta cũng không đi nữa, Y Y, ngươi đi đi!"
Ninh Phất Y vốn chẳng tin thứ gọi là Nhân Duyên Cầu, định cùng họ rời đi. Nào ngờ giữa đám đông bỗng duỗi ra một cánh tay trắng nõn ôm lấy eo nàng, kéo thẳng lên cầu.
Thanh âm tựa tiếng cổ cầm của Cửu Anh vang bên tai: "Đã tới đây rồi còn do dự gì nữa? Họ không đi, thì để bản Thần thú bồi ngươi chơi một phen!"
Ninh Phất Y chưa kịp phản ứng, người đã bị lôi lên bậc thang. Nàng đành ngoái lại làm mấy thủ thế bảo Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm cứ đi dạo trước, rồi nhập vào dòng người trên cầu.
Trên cầu người đông như nêm cối, chỗ cao nhất lại có nhiều người dừng lại quá lâu, nên mỗi bước đi đều rất khó khăn.
"Nhân gian đúng là có nhiều thứ thú vị." Cửu Anh nắm tay Ninh Phất Y, vừa đi vừa nghỉ, khóe môi luôn mang ý cười.
"Ngươi sống mấy vạn năm, còn đi tin những truyền thuyết này ư?" Ninh Phất Y bị chen đến loạng choạng, cười nhạt nói.
Cửu Anh môi đỏ khẽ nhếch, lộ ra nụ cười hàm ý khó lường.
"Vị Nhân Duyên Thần này, lúc ta còn nhỏ cũng từng gặp một lần. Quả thật ông ta có một cây Nhân Duyên bút, trên bút treo một quả chuông đồng." Cửu Anh nói.
Ninh Phất Y khựng bước một thoáng.
Lúc này, hàng người đã rút ngắn, ngay trước mặt nàng chính là trung tâm cây cầu. Không biết từ lúc nào, Cửu Anh đã bị dòng người đẩy ra phía sau.
Ninh Phất Y quay đầu không thấy bóng nàng ta, bèn xoay lại phía trước. Đúng lúc người đàn ông trước mặt tránh sang bên, nàng liền va vào đôi mắt sáng như sao của một người.
Tim nàng lập tức căng chặt, mọi tiếng ồn ào xung quanh bỗng chốc tan biến.
Hai người đối diện nhau dừng lại giữa trung tâm cầu, ánh mắt giao nhau đều mang vài phần kinh ngạc. Vô số người bước ngang qua, mang theo từng luồng gió nhẹ lướt qua.
"Thần... Thần Tôn." Giọng Ninh Phất Y như bị nghẹn, môi mấp máy mấy lần mới nói thành lời.
Người trước mặt nàng chính là Chử Thanh Thu. Nàng ấy không mặc y phục như thường ngày, mà khoác trên người bộ váy trắng thêu hoa, đôi vân kiên buông xuống hai mảnh lụa mỏng, bao lấy thân hình uyển chuyển.
Ánh đèn xuyên qua làn lụa lay động, tựa như tiên nữ bước ra từ bức tranh, như vầng trăng in dưới nước.
Chử Thanh Thu đáng lẽ vẫn ở trên núi, sao lại gặp nàng giữa Cầu Nhân Duyên?
Lời Cửu Anh nói, nàng ta quả thực từng gặp Nhân Duyên Thần và Nhân Duyên bút trong tay ông ấy, thì truyền thuyết về cây cầu này... có lẽ là sự thật.
Ninh Phất Y vô thức siết chặt bàn tay, tim đập còn nhanh hơn cả ánh đèn lay động.
Chử Thanh Thu hiển nhiên cũng không ngờ sẽ chạm mặt Ninh Phất Y, nàng theo bản năng nhìn sang những quả chuông treo hai bên cầu, chợt phát hiện cơn gió vốn còn thổi lại bỗng ngưng hẳn, chuông gió lặng im như tờ.
Đôi môi đỏ khép chặt, ánh mắt nàng khẽ run.
"Nếu chuông gió không vang, tức là đoạn nghiệt duyên." Lời của nam tử khi nãy vẫn văng vẳng bên tai. Ninh Phất Y cũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào những quả chuông ấy, trong lòng không nói rõ là phiền muộn hay gì khác.
"Thần Tôn tin truyền thuyết này sao?" Ninh Phất Y đột nhiên mở miệng, bàn tay khẽ xoay, luồng khí tức từ lòng bàn tay tỏa ra, thổi rung những quả chuông đang bất động.
Thế là tiếng chuông gió lại lần nữa leng keng, vang lên khắp Nhân Duyên Cầu.