Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 76: Tâm nguyện



Tiếng ồn ào và ánh đèn dường như xa dần, Chử Thanh Thu nhìn những chiếc chuông gió đang lay động theo gió, trong mắt thoáng qua một tia không dám tin.

Gương mặt vừa rồi còn hơi tái nay lại được sắc hồng thay thế, chỉ là dưới ánh đèn mờ khó thấy rõ. Trong mắt nàng phản chiếu cả dòng sông đầy đèn, đôi tay buông xuống, chậm rãi thả ra những ngón tay đã tê dại.

"Ta chưa từng tin." Nàng nói.

Dứt lời, nàng quay người vòng qua đám đông chen chúc, đi về hướng ngược lại. Ninh Phất Y thu lại luồng khí trong lòng bàn tay, lập tức bước nhanh đuổi theo.

Chử Thanh Thu đi rất xa, mãi đến khi xung quanh không còn đông đúc như trên Nhân Duyên Cầu mới chậm rãi dừng lại. Làn tóc bên má khẽ lay, nàng cố nén lại nhịp tim đang rộn ràng.

"Thần Tôn! Sao ngươi đi nhanh vậy." Ninh Phất Y né qua mấy đứa trẻ cầm kẹo hồ lô, tóc bay nhẹ, dừng lại trước mặt Chử Thanh Thu. Không biết là vì chạy hay vì ánh đèn hắt lên, gương mặt nàng cũng ửng đỏ.

"Vừa rồi còn chưa kịp hỏi, chẳng phải ngươi xưa nay không thích xuống núi sao? Sao giờ lại tới góp vui vào đêm Thất Tịch của nhân gian thế này?" Ninh Phất Y vừa thấy Chử Thanh Thu là lời lẽ tuôn ra ào ạt.

Chử Thanh Thu định thần lại, rồi mới quay người như thường: "Giang Ly... Giang Ly có việc tìm ngươi, ta liền theo xuống đây."

"Giang y tiên?" Ninh Phất Y nở nụ cười: "Chẳng lẽ nàng ấy đã tìm ra phương pháp chữa thương rồi?"

Đôi môi đỏ của Chử Thanh Thu khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ đáp: "Xem như vậy, ngươi gặp nàng hỏi thì rõ."

"Được." Ninh Phất Y gật đầu. Nàng vốn tưởng cơn đau đầu này sẽ phải theo mình suốt nhiều năm, không ngờ Giang Ly nhanh chóng tìm được manh mối, quả nhiên là y tiên nổi danh nhất.

"Vậy Giang y tiên đâu?" Ninh Phất Y hỏi. Nghe vậy, Chử Thanh Thu ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy trước mắt toàn là biển đèn và những gương mặt muôn hình vạn trạng, đã chẳng còn bóng dáng Giang Ly.

"Nàng và Thu Diệc vừa rồi cố kéo ta lên cầu, e là đã sang phía bên kia rồi." Chử Thanh Thu khẽ lắc đầu.

"Thu Diệc và Giang y tiên mà cũng kéo được ngươi sao." Ninh Phất Y nửa đùa nửa thật nói.

Chử Thanh Thu thu lại sóng gợn nơi đáy mắt, không đáp lời.

"Cửu Anh cũng đi với ta, giờ đã lạc mất. Biết đâu họ lại gặp nhau trên cầu." Ninh Phất Y cong mắt cười, đưa tay lên ấn vào mi tâm, định triệu hồi Cửu Anh. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy nửa gương mặt nghiêng của Chử Thanh Thu, trong lòng nàng chợt khẽ động.

Nàng hạ tay xuống, giả vờ khó xử: "Ta vừa ký kết linh thú, còn chưa thuần thục cách giao tiếp với linh thú. Dù sao trấn này cũng nhỏ, chi bằng chúng ta cứ đi tiếp, đến nơi náo nhiệt nhất đợi họ."

"Ta nghe nói lát nữa sẽ có lễ thả đèn cầu phúc, hình như còn có trò mới lạ gì đó. Thần Tôn cũng rảnh rỗi mà, không bằng chúng ta cùng đi xem thử?" Ninh Phất Y nở nụ cười tươi.

Chử Thanh Thu còn định từ chối, nhưng Ninh Phất Y bất chợt đưa tay khẽ nắm lấy tay áo nàng, kéo nhẹ ra giữa đường.

"Đi thôi, Thần Tôn." Nàng nói.

Ninh Phất Y vốn hiếm khi tỏ ra ngoan ngoãn như vậy, huống hồ là với dung nhan này lại làm động tác cẩn trọng ấy.

Thôi, chẳng qua cũng chỉ là dạo chơi ở nhân gian. Coi như trước khi chết, tham lam lưu lại cho mình chút ký ức vậy. Chử Thanh Thu khẽ cong ngón tay, rút nhẹ tay áo khỏi bàn tay Ninh Phất Y.

"Ừm." Nàng khẽ đáp.

Ninh Phất Y thấy nàng đồng ý, trong lòng len lén dâng lên niềm hân hoan. Nàng nhét chiếc đèn hoa hình thỏ mà Dung Cẩm mua vào tay Chử Thanh Thu: "Đi thôi, lát nữa người đông hơn thì sẽ chẳng chen nổi nữa!"

Chử Thanh Thu thấy chiếc đèn thỏ quá trẻ con, chỉ khẽ móc bằng hai ngón tay, nhưng nhìn Ninh Phất Y vui như vậy thì đành miễn cưỡng cầm lấy, cùng nàng cầm chiếc đèn trẻ con ấy bước vào dòng người.

"Thần Tôn xem, trò ảo thuật của người kia trông giống hệt tiên thuật. Nếu không phải trên người hắn không có tiên lực, ta còn tưởng là đệ tử môn phái nào lén xuống núi hành nghề đó." Ninh Phất Y vừa đi vừa ríu rít không ngừng.

"Bánh đường này nướng thơm thật, chưởng quầy, lấy hai cái!"

"Thần Tôn, người thích cây trâm cài tóc này không?"

"Ơ, sao hoa đăng lại tắt rồi."

"Thần Tôn..."

"Ninh Phất Y." Chử Thanh Thu bỗng đem cái bánh đường bị nhét vào tay nhét thẳng vào miệng Ninh Phất Y, chặn lại lời nói như suối nguồn không dứt của nàng, "Sao ngươi nói nhiều thế?"

"Ta đâu phải tiểu cô nương tham ăn, huống hồ xưa nay vốn chẳng thích đồ ngọt, ngươi giữ lại mà ăn." Chử Thanh Thu thu tay vào trong tay áo, xoay người định đi, lại chợt nhớ ra gì đó, quay lại đem chiếc hoa đăng trong tay cũng nhét trả cho Ninh Phất Y.

Đôi mắt đào hoa liếc qua Ninh Phất Y, nàng khẽ lắc đầu, xoay người ẩn vào đám đông.

Ninh Phất Y giờ đây gần như đã hoàn toàn quen với tính khí của Chử Thanh Thu, trong lòng không có nửa phần bực bội, ngay cả nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi. Nàng đem hết thảy đồ trong tay bỏ vào Nhất Niệm Châu, rồi cong môi đuổi theo.

Càng đi về phía trung tâm trấn, dòng người qua lại càng thêm đông đúc. Chử Thanh Thu vốn không thích va chạm cùng người khác, đang nghiêng người tránh, thì nữ tử bên cạnh bỗng đi lên trước nàng, tấm lưng thẳng tắp thanh tú mở ra một khoảng, giúp nàng tách bớt dòng người.

Chử Thanh Thu nhìn những sợi tóc rủ bên vai Ninh Phất Y, nhất thời ngẩn ra.

"Thần Tôn xem, đây chính là thứ mới lạ mà dân trong trấn nói." Lúc này Ninh Phất Y bỗng nghiêng người tránh sang một bên, khiến trước mắt Chử Thanh Thu bỗng rộng mở, nhìn rõ toàn bộ vật kia.

"Cơ quan thuật?" Chử Thanh Thu nói, ngẩng mắt nhìn lên vật khổng lồ bị buộc trên đài cao. Thứ này phía dưới thì như thuyền, dường như chế từ tinh cương, phía trên lại ghép bởi vô số mảnh huyền thiết, từng phiến huyền thiết chầm chậm xoay tròn, lơ lửng giữa không trung.

Chỉ cần tới gần đôi chút liền có thể cảm nhận được luồng khí lưu chuyển từ đó tỏa ra. Dân trong trấn xung quanh đều không dám tiến lại gần, chỉ trỏ bàn tán, tán thưởng không thôi.

"Thì ra đây chính là vật mà bọn họ nói." Ninh Phất Y cũng không khỏi kinh ngạc, "Đây là cơ quan thuật thuộc về tiên môn, từ bao giờ đã truyền vào nhân gian?"

"Đây là Chiến Long Thuyền, là thủ bút của giáo chủ Phi Hoa Giáo – Hồng Hoa chưởng giáo. Trong đó không chứa nửa phần tiên lực, hoàn toàn dựa vào cơ quan tinh diệu tạo thành, chỉ cần xoay tay cầm liền có thể dạo chơi trên không." Chử Thanh Thu ngẩng đầu nhìn.

Phi Hoa Giáo khác với ngũ giáo còn lại, không chỉ chuyên chú vào tu luyện công pháp, toàn giáo trên dưới đều tinh thông cơ quan thuật, nhất là cơ quan thuật của Hồng Hoa chưởng giáo, được xưng tụng là thiên hạ vô song.

Nhìn đám người chen chúc dưới đài, lúc này mới có một người bước lên đài. Hắn mặc cẩm y hoa lệ, bên hông đeo khóa vàng, đầu ngón tay lấp lánh châu quang, nở nụ cười tươi rói: "Chư vị, chư vị!"

Hắn cất giọng gọi mấy tiếng, đám dân phía dưới mới dần yên tĩnh.

"Chư vị đều thấy rồi, vật này tên là Chiến Long Thuyền, là vật của tiên môn, vốn chẳng thể có ở nhân gian! May thay bản viên ngoại giao kết thiện duyên, nhân mạch rộng rãi mới cầu được vật này, để cho chư vị ở Điểm Tinh Trấn mở mang tầm mắt!"

"Chờ lát nữa là lễ thả đèn cầu phúc thường niên bắt đầu, nếu có thể cưỡi thuyền này đứng giữa hải đăng, thì tâm nguyện trong lòng sẽ càng dễ được thượng thiên nghe thấy." Khuôn mặt béo tròn của hắn tràn đầy ý cười, "Chiến Long Thuyền chỉ bay lên một lần, chư vị phải nắm chắc cơ hội, chớ bỏ lỡ thời khắc tốt lành này!"

"Ta nói này, Trương viên ngoại! Ông đừng chỉ hô hào, phải nói cho bọn ta biết làm sao mới được lên chứ!" Trong đám đông có một thiếu niên gầy gò giơ tay hô.

Người đàn ông cười hì hì, giơ một ngón tay: "Mười lượng bạc trắng."

"Mười lượng bạc! Sao ông không đi cướp luôn đi!" Thiếu niên tức giận nói, những người khác cũng bắt đầu oán trách, lần lượt quay đi.

"Mười lượng bạc, ta phải bán bánh bao lâu mới đủ chứ!" Có người than thở.

"Đúng đó, thứ của tiên môn dù quý đến mấy thì sao, cầu phúc chẳng qua để an lòng, mệnh đã tới thì tránh sao được, hà tất phải tốn bạc oan uổng!"

Thấy mọi người tản hết, người đàn ông liền cuống quýt, râu ria nhảy nhót rung lên: "Đừng đi mà chư vị! Giá cả có thể thương lượng! Tám lượng! Năm lượng!"

Nhìn thấy sắp lỗ vốn, hắn đổ mồ hôi đầy đầu: "Một lượng, một lượng cũng được mà!"

Vừa dứt lời, bỗng có một bàn tay trắng nõn đưa tới trước mặt hắn, thả mấy đồng bạc vào lòng bàn tay hắn.

Ngẩng đầu lên, là một nữ tử dáng người cao gầy, dung mạo mỹ lệ, ngũ quan tựa như ánh kiếm vừa rời khỏi vỏ, tuy không lạnh lẽo cứng rắn như mũi kiếm, nhưng vẫn mang khí thế lẫm liệt, khiến mồ hôi vừa rịn ra trên trán người đàn ông lập tức khô quắt.

"Còn không mau khởi thuyền, chớ để lỡ giờ lành." Nữ tử khẽ cong môi.

Một nén nhang sau, Chiến Long Thuyền đã du ngoạn giữa không trung, tầng mây trên đầu dường như chỉ cần vươn tay là chạm tới, phía dưới ngàn ngọn hoa đăng đồng loạt sáng rực, vô số đèn Khổng Minh được thắp lên, theo tiếng trống vang dội mà chầm chậm bay cao.

Làn gió mát lướt qua bên tai, Chử Thanh Thu đứng ở đuôi thuyền, mặc cho tầng tầng lụa mỏng nơi bờ vai tung bay phấp phới, xa xa đối diện cùng một vầng minh nguyệt.

Có lẽ đêm nay nhân gian quá đỗi rực rỡ nên ánh sao đều trở nên nhạt nhòa, như thể ánh sáng trên trời bị nhân gian đoạt mất, hóa thành từng ngọn đèn của phàm trần.

"Chúng ta là người tu tiên, muốn bay lên trời thì ngự kiếm là được, cần gì phải phiền toái thế này." Chử Thanh Thu khẽ lắc đầu.

"Ngự kiếm thì ngày nào chẳng thể ngự, nhưng được cùng nhau đứng trên Chiến Long Thuyền mà ngắm đèn, cơ hội đâu phải ngày nào cũng có." Ninh Phất Y mỉm cười, đưa cho Chử Thanh Thu một tờ giấy đỏ.

"Đây là vừa nãy Trương viên ngoại đưa ta, nói phong tục của Điểm Tinh Trấn là viết tâm nguyện lên giấy, dán vào đèn Khổng Minh rồi thả lên trời, thế là hoàn thành lễ cầu phúc."

"Đèn Khổng Minh lên rồi, mau!" Ninh Phất Y vừa nói vừa lấy ra thỏi mực, bẻ một nửa đưa cho Chử Thanh Thu, rồi quay lưng lại bắt đầu viết.

Nàng vốn chẳng tin mấy trò cầu phúc này, chỉ là hứng khởi nhất thời, muốn đứng giữa biển đèn rực rỡ này thêm chốc lát mà thôi.

Đầu ngón tay nàng khẽ mân mê thỏi mực, dính cả một tay đen, thân mình hơi nghiêng để liếc nhìn Chử Thanh Thu, phát hiện nàng đang chăm chú nhìn tờ giấy đỏ trong tay, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Trái tim nàng lại đập loạn lên.

Ninh Phất Y quay đầu lại, nghiêm túc viết: "Duy nguyện kiếp này, chẳng còn mất đi."

Viết xong, nàng không chút do dự tung tờ giấy ra khỏi Chiến Long Thuyền, tờ giấy lập tức theo gió bay xa, biến mất trong biển đèn Khổng Minh bao quanh các nàng.

"Thần Tôn, ngươi viết gì vậy..." Ninh Phất Y vừa cười vừa quay lại, nhưng phát hiện Chử Thanh Thu không biết từ khi nào đã viết xong, ngón tay kẹp tờ giấy đỏ đưa vào gió.

"Tiện tay viết thôi, chẳng qua là hộ thương sinh thái bình." Chử Thanh Thu nhàn nhạt nói.

Ninh Phất Y cũng không lấy làm lạ, trong lòng nàng, Chử Thanh Thu dường như vốn nên viết những điều như 'thương sinh lục giới, đại đạo thái bình', nên nàng cúi người tiếp tục ngắm nhìn nhân gian tráng lệ.

Chỉ là nàng không nhìn thấy trong đôi mắt vẫn dõi theo bóng lưng mình, thoáng hiện những tia mềm mại.

Dòng chữ trên tờ giấy kia đã theo gió bay đi, nhưng chẳng phải là 'thương sinh', mà là một câu:

"Phàm nàng sở cầu, giai ngã sở nguyện."

*Phàm nàng sở cầu, giai ngã sở nguyện: Bất kể nàng mong muốn đều gì, đều là ý nguyện của ta.

Có lẽ cảnh tượng biển đèn rực rỡ đêm nay mà nàng buông thả bản thân để nhìn, sẽ lại là một hồi ức tráng lệ khác, đủ để nàng ôm trong lòng mà nhấm nháp khắc khoải suốt trăm năm ngàn năm.

***

Từ Chiến Long Thuyền bước xuống, Ninh Phất Y và Chử Thanh Thu liền chạm mặt Cửu Anh, Giang Ly và Thu Diệc đang đi tìm các nàng. Từ miệng Cửu Anh mới biết, gia chủ của tứ đại thế gia đã lần lượt tới Vân Tế Sơn Môn, vì thế Liễu Văn Trúc được Bình Dao trưởng lão vội vàng gọi về, Dung Cẩm cũng theo đó rời đi trước một bước.

"Giờ cũng không còn sớm, chúng ta nên quay về thôi." Chử Thanh Thu bước xuống bậc thang, lướt qua vài người.

Vai nàng khẽ chạm qua Cửu Anh, Cửu Anh xoắn lấy mấy lọn tóc, hơi nghiêng người nhìn nàng một lượt, rồi quay sang vỗ vai Ninh Phất Y: "Nha đầu, không phải ngươi đi lạc trên cầu sao, sao lại ở cùng Thần Tôn thế này?"

"Còn đưa người lên trời ngắm đèn, không ngờ nhìn thì tưởng không hiểu phong tình, hóa ra cũng có chút tâm tư." Cửu Anh nghiêng người, dùng vai huých nhẹ Ninh Phất Y.

Ninh Phất Y nhe răng cười mà chẳng cười: "Bớt nói linh tinh, chỉ là tình cờ gặp thôi. Thế các ngươi lại gặp nhau bằng cách nào?"

"Cũng là tình cờ gặp thôi." Ánh mắt Giang Ly long lanh, đảo qua gương mặt sắc lạnh của Thu Diệc và vẻ thờ ơ của Cửu Anh, rồi dừng lại trên người Ninh Phất Y.

"Trước khi về Vân Tế Sơn Môn, thiếu chưởng môn, ta còn vài lời muốn nói với ngươi." Giang Ly đưa tay kéo Ninh Phất Y, dẫn nàng vào một con ngõ tối không người qua lại.

Chờ đến khi bốn phía không còn ai, Giang Ly mới buông tay, hướng về Ninh Phất Y hỏi: "Thần Tôn có từng tiết lộ đôi chút về cách hóa giải thương tổn hồn phách của ngươi không?"

Trong lòng Ninh Phất Y khẽ động, nghiêm sắc mặt đáp: "Chưa từng."

Giang Ly mỉm cười, bất chợt vẫy tay. Chờ Ninh Phất Y cúi người lại gần, nàng mới đưa tay che môi, ghé sát bên tai mà khẽ nói.

Mắt Ninh Phất Y lập tức trừng lớn, nghe đến hai lần mới dám tin vào tai mình.

"Song tu?" Nàng đè nén cơn kinh ngạc, hạ giọng: "Không còn cách nào khác sao?"

"Không còn." Giang Ly lắc đầu, "Thiếu chưởng môn chớ sợ, song tu này chỉ là dung hợp thần thức, chứ không cần hành phòng phu thê chi thực. Chỉ cần là người mà ngươi đủ tín nhiệm, lại không trái lễ số thì đều có thể giúp ngươi."

"Hơn nữa, song tu chi pháp ở các môn phái chính thống cũng được thừa nhận, Hợp Hoan tông chẳng phải chính là tu luyện bằng pháp môn này sao? Tuy Thiên Cơ Kiếm Tông và Không Minh Tông cấm đoán, nhưng Vân Tế Sơn Môn chưa từng có lời gì. Cho nên ngươi không cần bận tâm. Trong lòng ngươi có ai có thể trợ giúp không? Thí dụ như người đôi bên tâm ý, ta đều có thể thay ngươi đi thuyết phục."

Ninh Phất Y dù sao cũng đã sống thêm một đời, cố kỵ thì không nhiều, nhưng một gương mặt thiên tư quốc sắc dưới ánh đèn lại bất chợt thoáng hiện trong đầu nàng, khiến nàng lập tức nhắm mắt, gạt bỏ hình ảnh kia đi.

Nàng thế mà lại dám nghĩ tới Chử Thanh Thu đầu tiên! Muốn để Chử Thanh Thu song tu cùng mình, chẳng phải là điên rồi sao?

Chớ nói là nhờ Chử Thanh Thu giúp, ý niệm này chỉ cần khẽ động tới nàng ấy thôi, Ninh Phất Y cũng cảm thấy cây Bạch Cốt sẽ kế tiếp lập tức giáng xuống nện vỡ đầu của nàng.

"Không có." Nàng trả lời, "Bất cứ ai quen biết cũng không thích hợp, tuy là công pháp chính đạo, nhưng rốt cuộc vẫn phải..."

Hai người đều không thấy nơi cuối ngõ, một thân ảnh trắng trong thanh khiết, dung nhan mỹ lệ đang nép sát vào tường, đem toàn bộ lời nói của các nàng nghe hết.

Nghe thấy câu trả lời của Ninh Phất Y, Chử Thanh Thu càng áp sát lưng vào tường, chẳng rõ là thở phào nhẹ nhõm, hay lại sinh thêm muôn phần uất ức.

"Nếu quả thật không có, ta lại có một người để tiến cử. Nàng vốn là sư muội khi ta học y thuật năm xưa, về sau bái nhập Hợp Hoan Tông, tên là Mạc Khinh Hoài." Giang Ly nói, "Nàng đã tu đến tiên thân, chữa thương cho ngươi hoàn toàn dư sức."

"Thiếu chưởng môn chớ do dự quá lâu, thương thế của ngươi không thể chậm trễ. Nếu lại phát tác thêm vài lần sẽ là vạn kiếp bất phục." Giang Ly lời lẽ nặng nề.

Ninh Phất Y trầm ngâm giây lát, không hề quanh co, ngẩng đầu nói: "Được, vậy phiền Giang y tiên rồi."