Hai người trò chuyện xong liền bước ra khỏi con hẻm tối, khi rẽ vào ngã rẽ, Ninh Phất Y bất chợt ngửi thấy mùi hoa sơn chi thanh mát, nàng khẽ động động cánh mũi.
Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Chử Thanh Thu đang cùng Cửu Anh bọn họ đứng bên đường, xem mấy đứa trẻ con chơi đèn hoa.
"Nói xong rồi thì đi thôi." Chử Thanh Thu nhạt giọng nói, rồi dáng hình uyển chuyển ẩn vào trong đám đông, những người còn lại cũng cất bước theo sau.
Ninh Phất Y tụt lại sau cùng, quay đầu nhìn lại con hẻm tối om. Mùi hương trong không khí đã bị gió cuốn đi, nhưng nàng chắc chắn mình đã thực sự ngửi thấy nó.
Ngón tay thon mảnh như có điều suy nghĩ khẽ gảy gảy Nhất Niệm Châu, nàng đứng lặng một lúc rồi mới xoay người đuổi theo mọi người.
Một đêm nơi nhân gian tựa như khoảnh khắc tham luyến ngắn ngủi giữa muôn việc bộn bề, ngay khi đặt chân về lại Vân Tế Sơn Môn, lại là từng chuyện vụn vặt khiến người ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Bốn vị gia chủ của tứ đại thế gia lấy danh nghĩa bàn việc trừ ma tề tụ tại Vân Tế Sơn Môn, nhưng thực chất là do Chử Thanh Thu giấu diếm mọi người âm thầm mời đến, để cùng nàng thi triển Tàn Nguyệt Trận.
Buổi chiều, trong đại điện nghị sự của Tĩnh Sơn Cung, Chử Thanh Thu đứng ở chủ vị, trong tay cầm một cuộn tàn quyển, nhìn bốn vị gia chủ đang cung kính an tọa.
Tứ đại thế gia gồm: Hương Sơn Liễu thị, Vu Sơn Giang thị, Thiên Sơn Kim thị, và Quảng Lăng Công Tôn thế gia. Gia chủ Giang thị vì bệnh đã lâu nên mọi việc lớn nhỏ đều do Giang Ly tạm thời đảm trách.
"Thu Diệc, dâng trà." Chử Thanh Thu khẽ nói, Thu Diệc đứng phía sau nàng liền gật đầu, bước lên gọi mấy vị tiên thị, rót trà cho từng người một.
Chờ các tiên thị đóng cửa lui ra, gia chủ Liễu gia là Liễu Văn Hải liền chắp tay, cười híp mắt nói: "Lần trước từ biệt ở Kỳ Quốc, đến nay chưa gặp lại Thần Tôn, không biết lần này Thần Tôn mời chúng ta tới là vì chuyện gì?"
"Liễu Văn Hải, Thần Tôn mời chúng ta đến đây, tất nhiên là liên quan tới việc hàng yêu trừ ma. Ai mà chẳng biết hiện nay lục giới chẳng yên ổn, khắp nơi đều có yêu ma tác loạn. Ngay cả Quảng Lăng chốn phồn hoa của nhân gian cũng đã mấy lần sinh ra ma họa, chớ nói chi là một Hương Sơn nhỏ bé của ngươi." Gia chủ Công Tôn thế gia là Công Tôn Mặc lắc lắc chén trà, ngạo mạn thổi thổi trên bề mặt.
"Hừ, hắc hầu tử nhà ngươi biết gì chứ? Hương Sơn của ta tuy không bằng Quảng Lăng rộng lớn, nhưng cũng là nơi then chốt của nhân gian. Ta hỏi Thần Tôn, thì liên quan gì tới hắc hầu tử ngươi?" Liễu Văn Hải vuốt chòm râu, châm chọc đáp trả.
"Ngươi hỏi Thần Tôn thì ta không có ý kiến, chỉ là không ngờ bao năm không gặp, ngươi vẫn nịnh nọt như xưa." Công Tôn Mặc mỉm cười, ngửa đầu uống một ngụm trà, tặc tặc lưỡi tỏ vẻ hài lòng.
"Ngươi cái đồ hắc hầu tử..."
"Thôi được rồi, thôi được rồi. Hai người các ngươi đã cãi nhau mấy chục năm, cũng chỉ xoay quanh vài câu như thế, sao còn chưa cãi xong?" Kim thị gia chủ Kim Nhạn lắc đầu, đặt chén trà xuống. "Giờ Thần Tôn còn đang ở đây, đừng để mất thể diện."
Lúc này Công Tôn Mặc và Liễu Văn Hải mới ngậm miệng, trừng mắt liếc nhau một cái, không nói thêm gì nữa.
"Vẫn là Kim di có cách." Giang Ly che môi cười khẽ.
Kim Nhạn nhìn nàng, ánh mắt mang theo chút thương tiếc: "Từ sau chuyện năm ấy, đã mấy năm ta chưa gặp Giang nha đâu ngươi, không biết hiện giờ tổ mẫu của ngươi ra sao?"
Nụ cười trên môi Giang Ly nhạt đi một chút, rồi mới đáp: "Tổ mẫu vẫn nằm trên giường bệnh, không muốn thấy ta."
Kim Nhạn nghe vậy khẽ thở dài.
"Chúng ta đừng hàn huyên nữa, Thần Tôn còn đang chờ." Giang Ly lại nở nụ cười tươi tắn, quay sang Chử Thanh Thu đang ngồi đoan chính, "Thần Tôn, ngài có điều gì cứ nói."
Thấy bọn họ rốt cuộc đã cùng nhìn về phía mình, Chử Thanh Thu mới cất lời: "Công Tôn gia chủ đoán không sai, bản tôn quả thực mời các vị tới đây là để cùng nhau trừ ma, mong các vị tương trợ."
"Chắc các vị cũng đã nghe chuyện mấy ngày trước, tiểu nữ của Liễu gia chủ Liễu Văn Trúc bị ma tộc bắt đi, suýt nữa mất mạng." Chử Thanh Thu liếc nhìn vẻ mặt chợt biến sắc của Liễu Văn Hải, rồi nói tiếp: "Sau chuyện đó, ma tộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua, chắc chắn sẽ nhân lúc Đông Hoang hỗn loạn, tiên môn suy yếu mà quay lại xâm lấn."
"Đến khi ấy, nếu chúng ta không ngăn được, bị hủy diệt sẽ không chỉ là Vân Tế Sơn Môn, mà còn nguy hại tới tứ hải bát hoang. Vì thế, ta mới mời mọi người cùng ta thi triển Tàn Nguyệt Trận."
Nghe vậy, mấy người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Giang Ly là người kinh ngạc nhất, nàng siết chặt tay định nói điều gì, nhưng khi thấy ánh mắt của Chử Thanh Thu, lại gượng ép nuốt xuống, chỉ đổi thành vẻ lo âu.
"Tàn Nguyệt Trận? Chẳng phải đó là pháp trận năm xưa Thần Tôn đã dùng để tru diệt Thượng Cổ Tà Linh sao?" Liễu Văn Hải nuốt nước bọt, "Tiên lực của chúng ta làm sao sánh được với Thần Tôn, chúng ta..."
"Liễu Văn Hải, nếu ngươi sợ thì cứ nói là sợ, ai cũng biết ngươi vốn tham sống sợ chết, sẽ không ai chê cười đâu." Công Tôn Mặc vén mái tóc đen như mực sang một bên, cười híp mắt nói.
"Ai nói ta sợ? Người bị ma tộc bắt đi chính là nữ nhi của ta! Ta sao có thể tham sống sợ chết? Ngược lại là ngươi hắc hầu tử dám ngậm máu phun người, hay kẻ sợ hãi chính là ngươi?" Liễu Văn Hải suýt nữa thì nhảy dựng lên, gào vào mặt Công Tôn Mặc.
Công Tôn Mặc liếc y một cái đầy khinh miệt, sau đó đứng dậy, kiêu ngạo gật đầu với Chử Thanh Thu: "Lời Thần Tôn nói, ta đều hiểu rõ. Ta Công Tôn Mặc nguyện trợ giúp Thần Tôn chống lại Ma tộc."
Kim Nhạn bấy lâu im lặng, trầm ngâm một hồi lâu, rốt cuộc cũng thở dài đứng dậy: "Thôi, Ma tộc không trừ, lục giới sẽ chẳng có ngày yên ổn. Kim thị ta nguyện nghe lệnh Thần Tôn, cùng bố trí Tàn Nguyệt Trận."
Giang Ly đưa một tay lên không trung, dường như muốn ngăn Chử Thanh Thu lại, nhưng Chử Thanh Thu chẳng còn nhìn nàng, chỉ lạnh lùng hướng ánh mắt về phía cửa điện đang đóng kín.
Nàng mạnh mẽ đập tay xuống bàn, rồi đành chậm rãi đứng lên khẽ nói: "Giang thị, cũng nguyện ý."
Cuối cùng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Liễu Văn Hải vẫn ngồi nguyên tại chỗ. Sắc mặt y xanh mét, bàn tay xoa xoa bộ râu, ngồi không yên.
Công Tôn Mặc như đã đoán trước, mỉm cười đầy ẩn ý: "Thần Tôn, có chúng ta ba người là đủ. Về phần vài kẻ khác... không cần cũng được."
"Ai nói ta không đồng ý? Người bị Ma tộc bắt đi là con gái ta! Chỉ là đối phó một Ma tộc nho nhỏ, có gì mà phải sợ?" Liễu Văn Hải vừa quắc mắt vừa dựng râu đứng phắt dậy.
"Tốt." Chử Thanh Thu khẽ gật đầu, chiếc trâm lưu ly trên tóc nàng theo động tác mà lay nhẹ. Nàng lại đứng dậy: "Nếu chư vị đã đồng ý, vậy ta liền ở đây xin bái tạ các vị."
Nói đoạn, nàng bất chợt cúi thấp đầu. Tấm lưng thẳng tắp như thân bạch dương bỗng khom xuống trước mặt bọn họ, khiến mấy người hoảng hốt đứng bật dậy.
Chử Thanh Thu tính tính thanh lãnh cỡ nào, xưa nay không màng thế sự. Bình thường đừng nói hành lễ cho người ta, ngay cả mấy câu xã giao mang tính hình thức nàng cũng chẳng buồn nói. Bởi vậy khi thấy nàng cúi mình, mấy vị gia chủ không khỏi kinh sợ, vội vàng đáp lễ.
Đợi đến khi nàng thẳng lưng trở lại, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thần Tôn thật khiến chúng ta hổ thẹn." Kim Nhạn đặt tay lên ngực nói.
Khóe môi Chử Thanh Thu hiếm khi hiện chút ý cười. Nàng cúi đầu: "Đã các vị đồng ý thì những ngày tới chư vị phải ở lại Tĩnh Sơn Cung, không được rời khỏi cung nửa bước."
"Xin chư vị chớ nghĩ nhiều, chỉ là chuyện Tàn Nguyệt Trận là do ta âm thầm tiến hành, môn hạ không ai hay biết, cần phòng ngừa lộ ra ngoài. Sau này ta sẽ truyền lời rằng chư vị đã rời Vân Tế Sơn Môn, khiến Ma tộc lơi lỏng cảnh giác, rồi mới dẫn hắn ra."
"Chúng ta hiểu được."
Thấy họ đồng ý, tảng đá đè trong lòng Chử Thanh Thu cũng vơi bớt phần nào. Nàng bảo Thu Diệc tiễn khách, rồi chợt gọi Giang Ly đang quay lưng rời đi.
"Giang y tiên." Nàng vừa nói vừa bước chậm rãi ra ngoài, dừng lại trong làn gió nơi cửa điện.
"Thần Tôn." Giang Ly không nhìn nàng, chỉ cúi mắt xuống mũi giày, giọng mang theo vẻ uể oải: "Ngài thực sự định thi triển Tàn Nguyệt Trận?"
Chử Thanh Thu khẽ mím môi, sau mới gật đầu: "Ừ."
"Nhưng thân thể ngươi..." Giang Ly chau mày ngẩng lên, "Ngươi thật sự không định sống nốt hết năm nay sao? Với tình trạng hiện tại, dù có người hỗ trợ, việc vận hành Tàn Nguyệt Trận vẫn sẽ khiến ngươi cạn sạch tiên lực. Nếu xảy ra bất trắc, e rằng gân mạch đều đứt đoạn, đau đớn mà chết!"
"Tuy ngươi là Thần Tôn, nhưng thiên hạ này đông như vậy, chẳng lẽ tai họa gì cũng phải để ngươi gánh?" Giang Ly càng nói càng oán giận.
"Người nào có thể thì làm nhiều, không thể thì làm ít, ấy mới là đạo lý tu tiên." Giọng Chử Thanh Thu nhẹ nhàng êm dịu, không còn băng lạnh phiêu hốt như thường ngày. "Ma tộc làm nhiều chuyện như thế, mục đích tuyệt đối không chỉ vì một mình Ninh Phất Y. Sau lưng chắc chắn còn mưu đồ lớn hơn. Ta vẫn còn sức để ngăn, thì không có lý gì lại đứng yên không động thủ."
"Dù sao mạng này cũng chẳng còn được bao lâu, vậy để nó chết có ý nghĩa."
"Thần Tôn, nói cho cùng là ngươi vẫn để tâm đến thiếu chưởng môn. Vậy ngươi có nghĩ nếu ngươi chết, để nàng một mình trên đời, nàng sẽ đau khổ đến mức nào không?"
"Ta với nàng vốn chẳng có quan hệ gì. Thế giới của nàng cũng không chỉ có mình ta. Dù nàng có vì ta mà thương tâm, thì trăm năm sau cũng sẽ quên." Lời Chử Thanh Thu như gió xuân khẽ thổi, mà nơi khóe mắt lại phiếm hồng.
Nàng khẽ chớp mắt rồi tiếp tục nói: "Nếu không nhớ, thì sẽ không đau."
"Ngay cả chuyện này ngươi cũng muốn giấu nàng?" Giang Ly liên tục lắc đầu, không hiểu sao mắt cũng đỏ lên. "Ngươi giấu nàng như vậy, chẳng sợ nàng biết sự thật rồi hận ngươi sao?"
"Ngươi có biết cảm giác bị người mình yêu hận thấu xương là thế nào không..." Giang Ly nói không nổi nữa, hít sâu mấy lần mới bình tĩnh lại đôi chút.
"Trong lòng nàng, có lẽ ta vốn đã đáng chết từ lâu." Chử Thanh Thu nói.
Khóe môi Chử Thanh Thu khẽ giãn ra, không nói thêm nữa mà chỉ chậm rãi bảo: "Ta chỉ sợ sau khi ta chết, sẽ thật sự không còn ai bảo hộ nàng. Con đường sau này, cũng chẳng biết sẽ khó hay dễ đi."
Giang Ly nhìn thân hình gầy gò của nàng trong lớp trường bào rộng thùng thình, lại nhìn gương mặt nghiêng nghiêng ấy, rốt cuộc chẳng nói được lời nào. Nàng khẽ chỉnh lại tấm lụa khoác trên người, nói: "Vừa rồi Thần Tôn muốn hỏi về chuyện song tu phải không?"
"Mạc Khinh Hoài có gửi tin rằng hôm nay sẽ đến Vân Tế Sơn Môn, lúc này hẳn là đã tới. Ta định nhờ thiếu chưởng môn đến tiếp đón trước."
"Thần Tôn cứ yên tâm, ta mời Mạc Khinh Hoài tới, bên ngoài chỉ nói là ôn chuyện cũ, chuyện song tu tuyệt đối không để người thứ năm biết, sẽ không gây phiền phức cho thiếu chưởng môn. Nay bên này đã xong việc, ta có thể rời Tĩnh Sơn Cung để gặp vị sư muội ấy một chuyến chứ? Ít nhất phải cho nàng biết bệnh tình của thiếu chưởng môn."
Chử Thanh Thu bỗng nhiên siết chặt lòng bàn tay giống như bị ai ghìm chặt, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
Ánh mắt Giang Ly lướt qua bàn tay giấu trong tay áo của Chử Thanh Thu, lập tức hiểu ra điều gì, rồi cố ý nói: "Chỉ là, muốn để hai người họ song tu thì phải nói cho Mạc Khinh Hoài biết toàn bộ sự thật, bao gồm cả gốc Ma Thụ kia."
"Dù ta cho rằng vị sư muội này đáng tin, nhưng dù sao chuyện này liên quan trọng đại, Thần Tôn cảm thấy..."
Đầu ngón tay Chử Thanh Thu khẽ run, như có một ý niệm nào đó đang xung kích trong tâm trí nàng.
"Để ta gặp nàng trước đã." Nàng khẽ nói.
Cùng lúc ấy, trong căn nhà gỗ trong góc Vân Tế Sơn, bầu không khí có phần quỷ dị.
Ninh Phất Y và một nữ tử áo vàng ngồi đối diện nhau, trước mặt mỗi người đặt một chén trà, lặng im không nói.
Còn Cửu Anh vốn cũng chẳng hiểu chuyện gì, đang nghiêng mình tựa trên giường tre, khi thì liếc nhìn hai người kia, khi lại chán chường ném lên không một khối bánh nếp, chờ Bình An tròn vo bật lên đớp lấy.
"Cửu Anh, ngươi có thể ra ngoài dẫn Bình An đi dạo một vòng không?" Cuối cùng vẫn là Ninh Phất Y mở lời trước, hướng Cửu Anh ra hiệu bằng ánh mắt.
Cửu Anh uể oải đặt khối bánh xuống, gom mái tóc bạc ra sau lưng, cười híp mắt chìa tay về phía Ninh Phất Y.
Ninh Phất Y móc từ trong ngực ra một túi tiền ném cho nàng, Cửu Anh vừa lòng nhận lấy, đang định rời đi thì bị Ninh Phất Y kéo lại tay áo.
"Chuyện ta nhờ ngươi âm thầm dò xét, ngươi vẫn nhớ chứ?" Giọng nàng vang lên trong đầu Cửu Anh.
"Kỳ Cửu Anh ta là ai chứ? Thần thú Kỳ Lân. Chỉ là tìm ra chút ma khí với ma hoa thôi, việc này Bình An cũng làm được, ta sao có thể để xảy ra sơ sót?" Kỳ Cửu Anh nháy mắt với nàng, rồi xoay người biến mất.
Đợi nàng rời đi, Ninh Phất Y mới quay lại ngồi xuống.
Nàng biết người của Hợp Hoan Tông trời sinh mang theo một loại hương khí tự nhiên, tuy không đến mức câu hồn đoạt phách nhưng ít nhiều cũng khiến người ta sinh ra những liên tưởng khác thường. Vì thế, nàng dứt khoát nín thở, không ngẩng đầu nhìn nữ tử ấy.
Phải nói rằng bất kể nam hay nữ, người của Hợp Hoan Tông đều là những người phong tình vạn chủng, chỉ ngồi đối diện thôi cũng đủ khiến người khác thấy khó xử.
Nhưng cho dù mỹ mạo và hương khí của người này có thế nào, khi chợt nghĩ tới chuyện phải cùng đối phương dung hợp thần thức, trong lòng Ninh Phất Y vẫn nổi lên một luồng kháng cự.
Ninh Phất Y, đây là để cứu mạng, chẳng qua chỉ là song tu, nhẫn một chút thì có sao? Nàng ngầm tự nhủ, âm thầm ở dưới bàn véo mạnh vào tay mình một cái, cuối cùng cũng khiến khóe môi nở được nụ cười, đưa tay rót đầy chén trà cho Mạc Khinh Hoài.
"Mạc cô nương, mời dùng trà." Nàng đưa tay nói.
Mạc Khinh Hoài vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, nay thấy nàng mở lời, nụ cười tươi như ánh dương liền hiện trên gương mặt, hai tay đón lấy chén trà.
Đang định nói gì, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa.
Ninh Phất Y lập tức như được giải cứu, đứng dậy ra mở.
Ngoài cửa là Giang Ly, Ninh Phất Y vừa định nói một câu "Ngươi tới thật đúng lúc", thì tầm mắt lại nghiêng sang, rơi xuống gương mặt Chử Thanh Thu, tim nàng lập tức đập nhanh hơn.
Tình huống này vốn đã khó xử, Chử Thanh Thu sao lại theo tới đây? Trong phút chốc, Ninh Phất Y cảm thấy toàn thân đều trở nên mất tự nhiên, nàng buông tay khỏi khung cửa, để hai người vào.
"Sư tỷ!" Mạc Khinh Hoài vừa thấy Giang Ly liền tươi cười đứng dậy, Giang Ly uyển chuyển bước lại, đón lấy đôi tay nàng, "Chúng ta đã mấy năm không gặp, thật khó cho ngươi vừa nhận được tin đã vội vàng tới ngay."
"Đã là chuyện của bạn sư tỷ thì cũng là chuyện của ta, huống hồ thiếu chưởng môn lại là một nữ tử xinh đẹp như vậy, cùng nàng tu luyện, công lực tất sẽ tinh tiến." Mạc Khinh Hoài vừa cười vừa liếc về phía Ninh Phất Y.
Hợp Hoan Tông quả nhiên là Hợp Hoan Tông, ánh mắt dính người như quét một lớp dầu, khiến Ninh Phất Y lập tức nổi da gà nửa người. Nàng chỉ cười lấy lệ rồi quay lại ngồi xuống.
Ma xui quỷ khiến nàng lại ngước nhìn Chử Thanh Thu. Đối phương không nhìn nàng, mà dường như cũng chẳng nhìn đến bất kỳ thứ gì.
Giang Ly cố ý nâng cao giọng, khóe môi hơi nghiêng về phía Chử Thanh Thu, ánh mắt lấp lánh: "Thuật này tuy không nhất thiết phải có tình, nhưng ít ra cũng không được bài xích nhau. Hai người các ngươi ngồi gần một chút."
Mạc Khinh Hoài nghe vậy liền thản nhiên ngồi sát lại Ninh Phất Y, hương khí kiều diễm ập tới, Ninh Phất Y càng thấy không thoải mái, thậm chí còn có xúc động muốn đánh bay người này ra xa.
Nhưng dù sao người ta cũng là tới để giúp mình, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Lại gần thêm chút nữa, lát nữa còn phải cùng giường chung gối, giờ đã sợ rồi thì khi dung hợp thần thức biết làm sao?"
Giang Ly vẫn nói, nhưng Ninh Phất Y đã không còn nghe, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Chử Thanh Thu đang đứng trong góc.
Những tình cảnh thế này vốn chẳng khiến nàng bận tâm, nhưng có Chử Thanh Thu ở đó, nàng lại lúng túng đến mức bấm nát cả mép bàn, không muốn để đối phương nghe thêm nửa câu.
"Lát nữa chúng ta sẽ rời đi, để nơi này cho hai người..."
"Khoan đã, Giang y tiên..." Ninh Phất Y cuối cùng không chịu nổi sự khó xử này, mở miệng ngăn lại. Không ngờ cùng lúc ấy, trong góc cũng vang lên một tiếng quát lạnh.
"Đủ rồi!" Chử Thanh Thu quay lưng lại, không thể nhịn được nữa cất tiếng, sắc mặt tái nhợt dọa người.
"Giang Ly, ra ngoài với ta!" Nàng thấp giọng nói.