Vu Sơn cách Bồng Lai hơn vài nghìn dặm, lại vì Tương Liễu sẽ dẫn tới truy binh của Bồng Lai nên không thể cưỡi lâu, nửa đường Bách Lý Thập Thất đã thu Tương Liễu lại và dùng pháp khí che giấu ma khí trên người nó.
Cửu Anh và Ninh Phất Y ngự kiếm khó khăn, chỉ đành ngồi xe ngựa pháp khí của Bách Lý Thập Thất mà đi đường bộ, vừa hay có thể tránh đám truy binh Bồng Lai đang lượn khắp bầu trời, chỉ là phải vòng qua sông núi nên kéo dài lộ trình.
Suốt dọc đường, Ninh Phất Y và Cửu Anh hầu như không xuống xe, nhưng vì cả hai đều bị trọng thương bởi Bồng Lai Thần Khí, lại không dám tìm y tiên nên chỉ có thể dùng đan dược Bách Lý Thập Thất mang theo để trị thương, vì vậy dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nội thương mãi vẫn chưa hồi phục.
Ngày thứ tám sau khi rời Bồng Lai, bọn họ cuối cùng cũng đến thị trấn gần Vu Sơn, giả làm lữ khách trà trộn vào.
Khoảng cách từ ngày đại loạn ấy đã qua gần một tháng, sắc thu càng đậm, cây cỏ trên đường đủ sắc đỏ vàng xanh, nhuộm cả núi sông vốn xanh biếc thành bức tranh đậm màu. Hơn nữa Vu Sơn địa thế hiểm trở, núi non hùng vĩ, chỗ cao nhất phủ tuyết trắng mênh mông, tựa hồ chỉ cần ngẩng đầu lên xem là sẽ thấy trọn bốn mùa.
Thị trấn cũng dựa núi mà xây, nhà cửa chập trùng theo thế núi, vừa như ẩn mình nơi sơn dã, vừa như ở chốn phồn hoa.
Bách Lý Thập Thất khẽ hỏi bên tai Ninh Phất Y: "Ninh tỷ tỷ, ta thấy nơi này không có truy binh Bồng Lai, ngươi có thể yên tâm một chút rồi."
Giờ đây ba người đều đã đổi dung mạo, dùng pháp khí của Bách Lý Thập Thất khiến diện mạo trở nên tầm thường, giữa dòng người tấp nập chẳng hề nổi bật.
Ninh Phất Y đáp khẽ: "Không được mất cảnh giác. Chúng ta đi dọc đường đâu đâu cũng gặp tiên binh Bồng Lai, sao đến Vu Sơn lại chẳng thấy? Giang Ly ở Vân Tế Sơn Môn có quen biết ta, sau khi ta trốn khỏi Bồng Lai, chỗ khả nghi nhất để ẩn thân chính là Giang gia và Liễu gia. Chắc chắn người Bồng Lai đã mai phục ở đây, đợi chúng ta tự tìm đến."
Nàng lia mắt nhìn quanh các hàng quán ven đường, chỉ vào hai kẻ ăn mặc sạch sẽ nhất: "Ngươi xem."
Bách Lý Thập Thất trợn tròn mắt: "Đúng thật, đó là ấn ký của tiên binh Bồng Lai."
Cửu Anh thấp giọng mắng chửi: "Ta đã nói rồi, bọn bán thần Bồng Lai này chẳng ai tử tế, toàn giở trò ám muội, so với ma tộc còn không bằng."
Bách Lý Thập Thất liếc nàng, Cửu Anh mới khựng lại: "Xin lỗi, quên mất tiểu nha đầu ngươi cũng là người Bồng Lai."
Vu Sơn khó vào, bọn họ tạm tìm một tửu lâu ven đường để trao đổi tìm cách gặp Giang Ly. Vừa ngồi xuống đã nghe bàn bên mấy người Đông Nhạc uống rượu đến mặt đỏ tía tai, đang nói năng bừa bãi.
Người có dung mạo tuấn tú nhất tu một hơi, lau miệng rồi nói: "Hai vị huynh đài, các ngươi nói xem, tiểu đệ lần này ngàn dặm xa xôi đến Vu Sơn, liệu có thể gặp được gia chủ Giang gia trong truyền thuyết, xin bà ấy cứu mạng giải độc cho không?"
Người đàn ông thấp gầy lắc đầu: "Huynh đệ, Giang gia gia chủ Giang Vô Ảnh ấy à? Bà ấy đã bệnh nằm giường mấy chục năm rồi, đừng nói là ngươi, dù hôm nay Thiên Thụy Đế Quân có tới cũng chẳng mời nổi bà ấy. Nếu nhất định muốn cầu, chỉ có thể tìm tiểu thiếu chủ Giang Ly, nhưng Giang Ly lần trước giao chiến với Ma tộc cũng bị thương nặng, hiện đang tịnh dưỡng. Hai người y thuật cao nhất Giang gia đều không ra ngoài, ta khuyên ngươi nên về đi thôi."
Thanh niên tuấn tú nghe vậy liền rưng rưng: "Nhưng ta trúng độc của yêu thú Độc Vĩ, chỉ có y tiên giỏi nhất mới cứu được. Nếu không gặp được hai người bọn họ, ta biết làm sao đây?"
Ninh Phất Y và Cửu Anh nhìn nhau, thầm nói: "Xem ra chúng ta khó mà trực tiếp gặp Giang Ly, phải nghĩ cách khác."
Lúc này, mấy người bàn bên cũng nghe thấy lời nam tử kia, quay sang cười: "Tiểu huynh đệ, ta có một cách, có lẽ thử được đấy."
"Cách gì?" Người đàn ông hít mũi hỏi.
"Giang gia gia chủ đã bệnh nhiều năm, e rằng thời gian chẳng còn bao lâu nên đã gửi thiệp đi khắp thiên hạ, nói là muốn kén rể cho tiểu thiếu chủ Giang Ly. Bất kỳ ai được chọn sẽ có cơ hội gặp Giang Ly một lần. Ta thấy ngươi dung mạo tuấn tú, dáng người cao ráo, có khi thử một phen, biết đâu lọt vào mắt xanh của người ta, đến lúc đó còn sợ không ai giải độc cho sao?"
"Kén rể?" Nam tử lộ vẻ ngượng ngùng, liên tục xua tay: "Vị đại ca này không biết đó thôi, ta vốn là người Đông Nhạc săn thú kiếm sống, màn trời chiếu đất không có chỗ ở cố định, sao có thể xứng với đường đường thiếu chủ?"
Người bàn bên nghe vậy thì "hừ" một tiếng, cười nói: "Ngươi lo cái gì? Giang gia gia chủ đã nói rõ, lần kén rể này không xét gia thế tiền tài, chỉ nhìn phẩm hạnh và dung mạo. Chỉ cần là người lương thiện phẩm hạnh đoan chính, lại tốt nhìn thì đều có thể tham gia."
"Chỉ có một điều kiện hạn chế, chỉ được là nam, không được là nữ."
"Không được là nữ? Sao lại có yêu cầu kỳ lạ thế." Nam tử tuấn tú gãi đầu: "Giang Ly là nữ, vốn dĩ kén chồng chẳng phải là đương nhiên tìm nam sao? Sao còn phải vẽ với thêm chuyện?"
"Ngươi không biết đấy thôi, tiểu thiếu chủ Giang Ly trước kia từng có một người trong lòng, hình như còn là sư muội cùng học y thuật với nàng, hai người còn lén tự định chung thân sau lưng gia chủ. Sau này chuyện bị bại lộ, gia chủ tức giận dùng không ít gia pháp, đánh Giang Ly đến mức không xuống nổi giường, cuối cùng còn tức đến phát bệnh, vậy mà vẫn không chia tách được hai người."
"Thật có chuyện này?" Nam tử kinh ngạc không thôi, kéo bạn đồng hành đổi bàn, quên cả mình đang trúng độc: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì càng ly kỳ. Sư muội kia sau này bị phát hiện thân phận thật, hóa ra là một con hắc xà yêu. Đường đường thiếu chủ lại đi yêu một con hắc xà yêu, nói ra thì mất hết thể diện, làm người ta cười đến rụng răng. Sau khi thân phận bị bại lộ, hắc xà yêu bị người Giang gia đánh chết tại chỗ, còn bỏ tiền che đậy chuyện này, lúc này mọi chuyện mới xong."
Người kia đập bàn cười: "Chuyện này trên giang hồ ít người biết được, họ hàng xa của ta chính là Giang gia nhất mạch mới biết chuyện cũ trong đó." Người kia lau miệng, "Ta nói chứ, Giang Ly đúng là chẳng hiểu chuyện đời, yêu đương với nữ nhân là vì chưa từng yêu nam nhân mà thôi. Đến lúc kết thân với nam nhân, nàng ta sẽ tỉnh ngộ ngay!"
Ninh Phất Y vốn vẫn im lặng nghe, lúc này bất chợt bàn tay siết chặt khiến chén trà trong tay vỡ vụn.
Trong mắt Cửu Anh cũng chất đầy ngạc nhiên, khẽ nói: "Thì ra Giang Ly còn có đoạn quá khứ thế này. Ta cứ tưởng nàng ấy suốt ngày đoan trang, ôn hòa, tiên khí phiêu dật, là loại y giả đoạn tình tuyệt ái."
Nàng vừa ngẩng lên thấy tay Ninh Phất Y toàn nước trà nóng, vội ngăn: "Đừng, bây giờ chúng ta là tội phạm truy nã, đừng manh động."
Bên này đang còn can ngăn, bên kia mấy gã nam nhân vẫn nói năng bừa bãi: "Ta cũng thấy vậy, các vị thần tiên đã khác hẳn thì thôi, chứ nói cho cùng chúng ta đều là nhân tộc, nữ tử gả cho nam tử là thiên kinh địa nghĩa. Huống chi còn là một người một yêu, ta thấy..."
Cuối cùng Cửu Anh cũng buông tay mặc kệ, Ninh Phất Y xoay cổ tay, rượu và thức ăn trên bàn mấy gã kia lập tức nổ tung, món nóng vừa bưng đến dội đầy mặt họ, tiếng la hét vang khắp tửu lâu.
"Hồ ngôn loạn ngữ." Ninh Phất Y chậm rãi lau nước trong lòng bàn tay, đặt bạc xuống bàn rồi nhân lúc hỗn loạn đứng dậy: "Đi."
"Chỉ là mấy kẻ không có đầu óc thôi, Ninh tỷ tỷ đừng giận." Bách Lý Thập Thất né tránh tiểu nhị đang chạy vội: "Nhưng chúng ta vẫn chưa bàn xong, làm sao vào được Giang gia đây?"
"Yên tâm." Ninh Phất Y cúi đầu tránh tầm mắt thiên binh, môi đỏ khẽ mím: "Ta đã có cách."
Vu Sơn Giang thị quả không hổ là thế gia đệ nhất y tiên, toàn bộ sơn trang đều tràn ngập mùi hương thảo dược. Ngoài sơn trang trăm dặm, tiên pháp được dùng để mô phỏng đủ loại môi trường trồng thảo dược, đầy rẫy tiên thảo phục vụ luyện đan.
Các chi mạch Giang thị liên tục cõng hòm thuốc ra vào, xuống núi chữa bệnh. Ngay cả tiên thị chăm sóc tiên thảo cũng mang theo túi thuốc đề phòng bất trắc.
Khắp sơn trang nhiệt khí luyện đan bốc lên nghi ngút, chỉ có nơi sâu nhất là không người đặt chân, vắng vẻ hơn nhiều.
Trong một căn nhà tiên mộc, lúc này cam sắc rực rỡ tuôn ra, nhưng bên ngoài đã bày kết giới, làm thế nào cũng không thể phá vào.
Hai tiên thị bước tới trước cửa, đứng ngoài kết giới, cúi đầu nói: "Tiểu thiếu chủ, gia chủ mời ngài ra tiền viện."
Nghe vậy, ánh sáng vụt tắt, cửa mở ra, Giang Ly với vẻ mặt giận dữ xuất hiện: "Các ngươi nói với tổ mẫu, Giang Ly ta không cần kén rể gì hết, bảo đám nam nhân đó cút xa chừng nào tốt chừng nấy!"
Hai tiên thị nhìn nhau, cẩn trọng nói: "Nhưng tiểu thiếu chủ, gia chủ đã nói, một ngày người không gặp họ, sẽ một ngày không cho người xuống núi."
"Đúng thế, chỉ cần tiểu thiếu chủ đi gặp họ, gia chủ sẽ để người ra ngoài. Không thì người sẽ bị giam mãi, chúng thuộc hạ cũng xót ruột." Tiên thị mặt ủ mày ê nói.
Giang Ly siết chặt bàn tay, vội vàng đi đi lại lại, trong lòng vô cùng bồn chồn.
Hôm đó nàng ngất đi, lúc tỉnh lại đã bị đưa về Giang gia, lại còn bị giam lỏng ở đây. Nhưng nàng vẫn canh cánh chuyện mà Chử Thanh Thu đã giao phó, nhiều lần định xông ra ngoài, song tu vi của tổ mẫu cao hơn nàng rất nhiều, dù nàng làm thế nào cũng không thoát nổi.
May mắn nghe tin Ninh Phất Y đã thoát khỏi Bồng Lai, nhưng nay lại không rõ tung tích ở đâu. Vật quan trọng như vậy nàng cũng không thể nhờ tiên thị mang đi, thật sự khiến người ta sốt ruột muốn chết!
"Thôi được thôi được, chẳng phải chỉ là mấy gã nam nhân thôi sao, ta gặp là được. Các ngươi về nói với tổ mẫu, ta gặp bọn họ rồi thì bà phải để ta ra ngoài. Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể cứ giam ta mãi thế này! Nghe rõ chưa?" Nàng chạy mấy bước đến trước kết giới.
"Tốt quá, tiểu thiếu chủ cuối cùng cũng đồng ý rồi. Chúng thuộc hạ lập tức bẩm báo với gia chủ!" Hai tiên thị nghe vậy mừng rỡ, cúi đầu chạy đi.
Giang Ly dùng sức đẩy kết giới mấy cái vẫn không nhúc nhích, nghiến răng đá văng một hòn đá dưới đất.
Quả nhiên, chỉ một tuần trà sau, hai tiên thị đã mang theo chìa khóa trở lại, cung kính mở kết giới: "Tiểu thiếu chủ, người đã ở tiền viện chờ sẵn, xin tiểu thiếu chủ theo chúng thuộc hạ."
Trước tiên giả vờ thỏa hiệp, đợi đến tiền viện rồi nàng sẽ tìm cơ hội trốn ra gặp Ninh Phất Y. Giang Ly đảo mắt, khẽ ho vài tiếng: "Dẫn đường đi."
Từ xa đã thấy ở tiền viện có hơn chục nam nhân đứng thành hàng. Nơi bọn họ đứng là một đĩa đá xanh khổng lồ, ngoài rìa là một vòng suối róc rách.
Nhưng nước này không phải nước thường, mà là Vô Hối Thang do Giang gia luyện chế. Bất cứ ai đến cầu y đều phải lội qua. Nếu là kẻ mang ác niệm thì sẽ như giẫm vào dầu sôi; còn người lòng dạ thiện lương thì bình yên vô sự.
Xem ra hơn chục người này chính là những kẻ được chọn làm rể.
Trong lòng Giang Ly bực bội nhưng biết không thể thoát nên bay vút lên trước, đáp xuống trước mặt đám nam nhân, lấy dải lụa che tay, lần lượt nâng cằm từng người lên xem.
"Người này gầy quá." Nàng chê rồi đẩy ra, chuyển sang người kế tiếp.
"Người này lùn quá."
"Người này cao quá, người này đen quá."
Lời nàng chẳng chút nể nang, khiến kẻ bị loại đều cúi mặt ủ rũ. Chớp mắt đã tới trước mặt người cuối cùng, nàng bóp cằm định nói gì, bỗng mắt mở to.
"Thiếu... hiếm thấy, mỹ nhân." Nàng bất ngờ đối diện đôi mắt phượng ấy, ngập ngừng mở miệng.
Nàng vén tóc ra sau tai, mỉm cười với hai tiên thị đang nhìn chằm chằm mình: "Người này không tệ, các ngươi đi bẩm với tổ mẫu là ta vừa ý một người, mang về bồi dưỡng tình cảm."
Nói xong, nàng khoác tay lên vai "nam nhân" kia, tà áo tung bay, biến mất dưới ánh mặt trời.
"Ê, nam nhân này tuy tướng mạo đoan chính, nhưng còn thấp hơn cả gã lùn kia, tiểu thiếu chủ sao lại thích chứ?" Một tiên thị rướn cổ nhìn theo.
"Ngươi kệ nàng đi, tiểu thiếu chủ cuối cùng cũng thông suốt rồi!" Tiên thị kia thì thầm mừng rỡ, "Còn không mau đi báo với gia chủ!"
Cùng lúc đó, Giang Ly đã tung chưởng mở cửa phòng, ném "nam nhân" gầy gò vào trong, rồi nhanh tay đóng cửa lại.
"Thiếu chưởng môn! Sao ngươi lại..." Giang Ly thở dài một hơi, "Thượng thiên phù hộ, ta còn tưởng cả đời này không gặp lại ngươi. Nếu không hoàn thành sự ủy thác của Thần Tôn, chắc ta chết mất."
Ninh Phất Y bị ném suýt ngã, phải vịn bàn mới đứng vững, tháo pháp khí huyễn hóa dung mạo xuống: "Giang y tiên, ta còn bị thương, nhẹ tay một chút."
"Xin lỗi." Giang Ly chắp tay, rồi bước lên kết xuất vài sợi tơ bạc thăm dò mạch nàng. Nụ cười trên môi bỗng khựng lại: "Đám Bồng Lai kia lại dám dùng hình phạt thế này với ngươi, suýt nữa đã hủy đi tiên mạch, lục phủ ngũ tạng cũng đầy thương tích."
"Bồng Lai chẳng phải tiếng tăm lừng lẫy sao, sao lại nặng tay với một tiểu đệ tử như vậy?" Mắt nàng hoe đỏ, "Cửu Anh đâu?"
"Không sao." Ninh Phất Y gượng cười, nhưng giọng khẽ run: "Ngươi vừa nói Thần Tôn ủy thác, rốt cuộc là chuyện gì?"
Nghe vậy, Giang Ly liền lấy từ trong ngực ra viên ngọc Chử Thanh Thu để lại, trao vào tay Ninh Phất Y.
Ngay lúc viên ngọc lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay, tâm hải của Ninh Phất Y giống như cuộn trào, nặng tựa ngàn cân.
"Đây là nàng để lại cho ta?" Nàng lại hỏi một lần nữa.
Nàng vốn cho rằng Chử Thanh Thu thật sự tuyệt tình đến vậy, trước khi đi một câu cũng không chịu để lại cho nàng, đến lúc chết cũng không thèm ngoái đầu nhìn nàng một lần. Nhưng không ngờ, nàng ấy vẫn để lại cho nàng một vật.
Nàng bỗng thấy hơi ngẩn ngơ, thì ra Chử Thanh Thu chỉ cần đối với nàng một chút xíu tốt, nàng cũng có thể mãn nguyện như thế này.
"Đúng vậy, Thần Tôn đã sớm biết mình sẽ chết nên đưa cho ta vật này, bảo ta sau khi nàng ấy chết thì chuyển giao cho ngươi, nói bên trong có điều muốn nói với ngươi." Dù sao Chử Thanh Thu cũng không còn nữa, Giang Ly liền thẳng thắn nói hết.
Ninh Phất Y siết chặt viên ngọc, đôi mắt phượng rũ xuống.
"Nàng sẽ chết là ý gì? Nàng biết mình sẽ cùng Ma tộc đồng quy vu tận, hay là nói... thương thế của nàng..." Ninh Phất Y nhanh chóng nắm được sơ hở trong lời Giang Ly.
"Cả hai đều đúng." Giang Ly thở dài, "Vết thương cũ của Thần Tôn quá nặng, lại nhiều lần cưỡng ép tiêu hao tiên lực, sớm đã chỉ còn một năm thọ nguyên. Mà tiêu diệt Ma tộc lại là việc bắt buộc, nên nàng dứt khoát bỏ đi một năm thọ nguyên đó để đổi lấy sự bình yên của Vân Tế Sơn Môn và của ngươi."
"Ta nghĩ cũng chính vì vậy, nàng mới... không muốn thừa nhận là đã cùng ngươi, cùng ngươi song tu." Giang Ly khẽ giọng nói.
"Bình yên của ta..." nơi khóe mắt Ninh Phất Y chợt cay xè, nàng quay lưng lại, giọng trở nên lạnh lùng: "Ta không hiểu, nàng nói cho ta biết thì có sao? Trong lòng nàng ta không đáng để tin tưởng đến vậy sao?"
"Thần Tôn nói, sợ ngươi vì vậy mà nhập ma." Giang Ly xoắn xoắn góc áo, "Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy, việc nàng giấu ngươi mọi chuyện, không chỉ vì lý do đó."
Ninh Phất Y bật cười lạnh, lắc đầu: "Nhập ma, vì cái cây trong thức hải của ta?"
Giang Ly ngẩng đầu: "Ngươi vậy mà biết?"
"Đó là thức hải của ta, ta sao lại không đoán được. Cái gì mà hồn phách bị thương, hồn phách chỉ có thể khuyết thiếu... hồn phách của ai lại bị thương được chứ." Ninh Phất Y trong bộ hắc y đứng đó, như mang trên vai cả một màn u ám.
"Nàng chính là loại người như thế, bày ra dáng vẻ thanh cao, vĩnh viễn cố chấp đến cùng." Trong lòng Ninh Phất Y khó chịu, hận ý và bi thương quấn chặt lấy nhau, "Nàng vĩnh viễn giấu ta mọi chuyện, ta mãi mãi cũng không thể nhìn thấu nàng."
Giang Ly cũng không biết nên nói gì, chuyện giữa Chử Thanh Thu và Ninh Phất Y quá phức tạp, so với nhiều người chuyện nàng biết đã nhiều, nhưng càng biết lại càng mơ hồ.
Ban đầu, nàng vốn đứng về phía Chử Thanh Thu, nhưng nay thấy bộ dạng Ninh Phất Y như vậy, trong lòng lại dấy lên thương xót.
Phải biết rằng khi mới gặp, tuy cảm thấy ánh mắt Ninh Phất Y phức tạp và không đơn thuần, nhưng khi đó nàng ấy vẫn còn mang khí chất tiêu sái của thiếu niên. Còn bây giờ, sau những chuyện này, tia sáng ấy đã biến mất hoàn toàn.
Giờ đây dáng vẻ Ninh Phất Y đứng đó giống như đêm đông, tối tăm buốt giá.
"Xin lỗi, Giang y tiên." Ninh Phất Y bình thản lau đi chút ướt át nơi khóe mi, lấy từ trong Nhất Niệm Châu ra một thứ, cẩn thận đặt lên bàn.
"Còn một việc cần ngươi giúp, ngươi xem thứ này."
Giang Ly cúi đầu nhìn, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Đây là?"
"Đây là thân thể của Chử Thanh Thu hóa thành, ta không dám hỏi người khác, sợ bị kẻ khác nhòm ngó." Ninh Phất Y đưa tay chạm vào mầm cây nhỏ.
Mầm canh xanh biếc dường như đã quen với sự chạm vào của nàng, khẽ rung rinh, dùng hai chiếc lá ôm lấy ngón tay nàng.
Giang Ly đưa tay che miệng, không tin nổi vào mắt mình, nàng truyền một tia tiên lực vào trong đất thăm dò, lắp bắp: "Đây... đây là một chậu hoa sơn chi, nhưng bên trong ẩn chứa một luồng lực lượng, chắc chắn không phải sơn chi như bình thường."
"Cho nên ta muốn hỏi y tiên, có biết quá khứ của Chử Thanh Thu không."
"Ta cũng không biết." Giang Ly nuốt xuống một ngụm, "Mọi người biết đến sự xuất hiện của Thần Tôn đều là vì trận đại chiến hai ngàn năm trước, ai cũng nói nàng là thiên tài xuất thế, nhưng trước đó, chưa từng có ai gặp Chử Thanh Thu."
"Y tiên có biết, liệu Tinh Linh tộc có từng có tiền lệ tu thành tiên không?" Ninh Phất Y hỏi tiếp.
Giang Ly liên tục lắc đầu: "Tinh Linh tộc là chủng tộc yếu nhất trong lục giới, không bị kẻ khác ăn thịt đã là may mắn lắm rồi. Ta sống mấy trăm năm, chưa từng nghe nói có Tinh Linh tộc nào tu thành tiên, chứ đừng nói là mạnh mẽ như Thần Tôn."
Ninh Phất Y cụp mắt, nhìn mầm cây đang quấn quanh ngón tay mình, bỗng khẽ nói: "Ta hận Chử Thanh Thu, Chử Thanh Thu là quỷ đáng ghét, không có trái tim không có tình cảm."
Lời vừa dứt, mầm cây vốn còn bám dính lấy nàng chợt khựng lại cứng đờ, sau đó dùng sức quất mạnh hai cái vào ngón tay nàng, rồi vùi đầu chui tọt xuống đất.
Trong phòng một mảnh yên lặng.
"Chẳng lẽ..." Giang Ly khó xử xoa xoa mặt, nhìn chằm chằm mầm cây run run kia, "Thần Tôn thật sự... không phải người?"
Lời tác giả:
Mầm cây Thần Tôn: Dám mắng ta, ta đánh! (tức giận)