Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 87: Bí mật (1)



"Nếu Chử Thanh Thu thật sự là Tinh Linh tộc, vậy..." Ninh Phất Y bỗng kéo tay áo Giang Ly, đôi mắt lại sáng lên lần nữa, "Nàng có khả năng sống lại không?"

Lực nàng dùng lần này khá mạnh, Giang Ly bị kéo khom cả người, khó xử rút lại tay áo: "Cái này ta cũng không biết. Nếu là Tinh Linh tộc thì quả thật có vài loại có thể bẻ cành hoặc chiết thân tái sinh, nhưng chưa từng có khởi tử hồi sinh."

Vừa dứt lời, ánh sáng trong mắt Ninh Phất Y liền ảm đạm trông thấy, nàng uể oải ngồi xuống cạnh bàn.

Thấy nàng cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, Giang Ly thật sự không đành lòng, bèn trấn định lại, kiên trì nói: "Nhưng... nhưng ta nhớ Thần Tôn từng nói với ta rằng nàng sẽ không chết dễ dàng như vậy. Giờ thi thể nàng không còn, chỉ lưu lại một hạt giống, biết đâu hạt giống này chính là một tia sinh cơ của nàng thì sao?"

"Y tiên không phải đang thấy ta đáng thương nên lừa ta chứ?" Ninh Phất Y mỉm cười.

"Ta không hề lừa ngươi, chỉ là suy đoán hợp lý. Người cường đại như Thần Tôn sẽ không dễ dàng bỏ mạng vậy đâu." Giang Ly dịu giọng, "Chuyện khởi tử hồi sinh tuy hoang đường, nhưng không phải là hoàn toàn không thể. Để ta xem lại đi."

Nói rồi nàng kéo chiếc chén lưu ly tới chăm chú quan sát, lại ngưng tụ một giọt sương từ đầu ngón tay rồi nhỏ xuống mầm cây.

Thế nhưng mầm cây dường như không chút hứng thú với thứ nước đó, thậm chí còn lắc lắc chồi non, nghiêng thân tránh né giọt sương.

"Vô ích thôi, nó không uống nước thường, dù cho là tiên lộ cam lâm nó cũng chẳng để mắt. Nó chỉ uống cái này." Ninh Phất Y vừa nói vừa nháy mắt, khẽ nặn một giọt lệ nơi khóe mắt, rồi dùng ngón tay khẽ gạt.

Giọt nước mắt bay lên, rơi xuống bùn đất, lập tức những đốm sáng trắng nhạt từ trong đất bay lên, tụ cả vào mầm cây.

Mầm cây liền quên sạch cơn giận ban nãy, vui vẻ đung đưa qua lại.

"Thần kỳ, thật sự quá thần kỳ." Giang Ly gõ nhẹ ngón tay lên cằm, cảnh tượng trước mắt đã vượt quá kiến thức cả đời của nàng, buộc nàng phải suy ngẫm kỹ càng.

"Mầm cây còn quá nhỏ, linh trí chưa mở, chưa thể tra xét hết lực lượng ẩn chứa. Giờ cách duy nhất là nuôi chậu hoa sơn chi này lớn lên, đợi khi nó thành hình rồi tính. Biết đâu nhục thân của Thần Tôn chính là do đóa hoa sơn chi này biến thành, khi hoa nở thì Thần Tôn cũng trở về." Giang Ly nói.

"Chỉ là nếu nó chỉ uống nước mắt, vậy thì sau này Thiếu chưởng môn sẽ bận rộn lắm đây." Giang Ly cảm thán, "Nhưng nếu Thần Tôn có thể khởi tử hồi sinh, thiếu chưởng môn cũng có thêm hy vọng."

"Ta hy vọng nàng làm gì, ta chỉ là uất kết khó tan, có vài lời muốn tự mình hỏi nàng thôi." Ninh Phất Y búng tay về phía mầm cây, nhưng giữa chừng lại giảm nhẹ lực, chỉ khẽ gạt đi giọt nước trên phiến lá.

Giang Ly như hiểu thấu mọi điều, dời ánh mắt đi, đưa tay xoa mũi.

Thấy không thể hỏi thêm gì, Ninh Phất Y cẩn thận đặt mầm cây lại vào Nhất Niệm Châu rồi đứng dậy.

"Thiếu chưởng môn định đi đâu?" Giang Ly cũng đứng lên theo, lo lắng, "Hay là ở lại Giang gia một hai ngày, đợi vết thương lành rồi hẵng đi. Giờ tứ giới đều đang truy bắt ngươi, ra khỏi Giang gia rồi, ngươi còn có thể đi đâu?"

"Trời đất rộng lớn, tất có chỗ dung thân. Ta vẫn còn việc phải làm, sẽ tự lo liệu. Cảm ơn Giang y tiên đã chịu giúp ta giải đáp nghi hoặc." Ninh Phất Y vừa chỉnh lại vạt áo vừa nói.

Nghe vậy Giang Ly đành gật đầu, rồi như chợt nhớ ra điều gì, xoay người lục tìm trong phòng, gom một đống đan dược trân quý bỏ vào hòm thuốc, cùng vàng bạc châu báu nhét cả vào lòng Ninh Phất Y.

"Thần Tôn đã tin tưởng ta như vậy, ta cũng nên thay nàng chăm sóc cho ngươi. Chỉ là hiện giờ ta bị giam lỏng, không thể cùng ngươi rời Giang gia." Giang Ly ngước đôi mắt long lanh, "Chỉ mong Thiếu chưởng môn sau này có thể bảo trọng, đợi ngày ta khôi phục tự do, nhất định sẽ đến giúp ngươi."

Ninh Phất Y đón lấy chiếc rương thuốc lớn trong tay, đầu ngón tay khẽ run, cuối cùng cũng thu vào, trong mắt hiện rõ sự cảm kích.

"Dù biết ta là yêu ma trong miệng thế gian, mà vẫn chịu dốc sức giúp đỡ." Nàng khẽ mấp máy môi đỏ: "Đa tạ."

"Được rồi, đã quen biết nhau rồi, cần gì nói cảm ơn mãi." Giang Ly mỉm cười: "Chuyến này đi, chỉ mong sau này còn có thể giang hồ tái kiến."

"Hy vọng là vậy." Ninh Phất Y khẽ cười.

Ngay lúc ấy, trong đầu bỗng vang lên giọng nói gấp gáp của Cửu Anh: "Ninh Phất Y! Ta thấy một đám tiên binh đang kéo về Vu Sơn, e là giờ đã gần tới Giang gia rồi, ngươi tranh thủ thời gian rời đi ngay đi!"

Nghe vậy, thần sắc Ninh Phất Y chợt căng thẳng, lập tức đeo pháp khí che giấu dung mạo, thoắt người định bước ra cửa: "Người của Bồng Lai đuổi tới rồi."

"Bồng Lai sao biết ngươi ở đây? Chẳng lẽ là tổ mẫu ta nhận ra điều bất thường rồi báo cho Bồng Lai!" Giang Ly vội kéo nàng lại: "Đừng đi cửa trước, đi lối sau!"

Nàng kéo Ninh Phất Y nhảy qua cửa sổ, nhưng trước mắt chợt lóe một luồng hắc quang, Ninh Phất Y phản ứng cực nhanh, đẩy Giang Ly sang bên rồi nâng Nga Mi Thứ nghênh đón. Ngay sau đó, âm thanh va chạm giữa hai món pháp khí, "choang" một tiếng vang chấn động cả sơn trang.

Ninh Phất Y lùi vài bước, bàn tay phải tê rần giấu trong tay áo, lạnh lùng nhìn về phía đối phương.

Kẻ ấy khoác y bào màu bạc, chiếc mũ trùm khổng lồ rũ xuống che kín dung mạo, toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo như một thanh lợi kiếm vô tình chỉ biết giết chóc.

Chính là Hắc Lân, kẻ hôm đó ở Vân Tế Sơn Môn cùng Văn Diệu Quân vây bắt nàng. Ninh Phất Y nhớ rõ Cửu Anh từng nói kẻ này tu vi thâm bất khả trắc, sâu không lường được nên càng siết chặt Nga Mi Thứ, không dám xem thường.

"Ngươi là ai, dám xông vào Giang thị sơn trang ta!" Giang Ly quát lớn. Nhưng dường như đối phương chẳng nghe thấy, ánh mắt chỉ găm chặt vào Ninh Phất Y, lại vung pháp khí trong tay đánh thẳng tới.

Hắc vụ bao phủ chuôi cổ ngân chủy thủ, không nhiều chiêu thức tiên thuật hoa mỹ, nhưng mỗi nhát đều là một đao trí mạng. Một đòn vừa chặn, đòn kế đã áp sát, Ninh Phất Y bị ép ứng đối liên tục, không thể nửa điểm lơ là.

Chẳng bao lâu sau, lưỡi chủy thủ đã cách yết hầu nàng chưa đầy nửa tấc, mồ hôi lạnh của Ninh Phất Y túa ra khắp lưng. Đúng lúc này, Giang Ly bất ngờ ném thứ gì đó vào giữa hai người, một làn khói trắng cay mắt lập tức bao trùm, Ninh Phất Y vội nhắm mắt, nhân cơ hội niệm tâm quyết triệu hoán thiên lôi, đồng thời ném ra Nga Mi Thứ.

May mắn nhờ có độc vụ làm chậm động tác đối phương, thiên lôi lại thu hút sự chú ý, nên Nga Mi Thứ thừa cơ xuyên tới, suýt nữa đâm trúng vào mặt người kia.

Nhưng kẻ kia thân thủ linh hoạt, cơ thể uốn cong như rắn vừa kịp tránh né thế công của Nga Mi Thứ. Chiếc mũ trùm rơi xuống, mái tóc xoăn đen như tảo biển rũ xuống che mặt, lại bị gió thổi tung.

Giữa làn tóc đen lộ ra gương mặt không mang chút kinh ngạc nào, chỉ là vẻ lạnh nhạt hờ hững như thể đánh nhau chỉ là việc bình thường, bị thương cũng chẳng đáng kể.

Thì ra là một mỹ nhân dung mạo cực kỳ xuất chúng, tứ chi thon dài dẻo dai, xoay người một vòng tại chỗ đã tránh thoát được Nga Mi Thứ.

Đến khi đứng thẳng, bàn tay thon gầy mới cuốn lại mái tóc, dùng chính cây chủy thủ để búi lại, thế mà mái tóc đen óng mượt ấy lại không hề bị cắt đứt.

Giang Ly bỗng nhiên đưa tay che đôi môi lại, đôi mắt mở to, ngây người tại chỗ.

"Tiểu Hắc..." nàng khẽ thốt.

Thấy ánh bạc trong tay mỹ nhân đã chuyển hướng về phía Giang Ly, Ninh Phất Y lập tức dựng lên kết giới chắn thay nàng một kích rồi kéo nàng ra sau: "Giang Ly!"

"Thiếu chưởng môn!" Giang Ly nhanh chóng khôi phục thần trí, đẩy Ninh Phất Y ra: "Ngươi bị trọng thương chưa lành không phải là đối thủ của nàng ta. Nhân lúc các tiên binh khác chưa đến, ngươi mau chạy đi, men theo con đường lát mã não là tới hậu sơn. Ta có biện pháp giữ chân người này!"

Ninh Phất Y còn định nói gì đó, đã bị nàng huy động quấn lụa ngang eo, ném thẳng ra ngoài tường viện: "Đi mau!"

Ninh Phất Y không dám chần chừ thêm, cuối cùng liếc nhìn Giang Ly một cái rồi giữa không trung xoay người, đạp lên Nga Mi Thứ mà đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất.

Hắc Lân thấy vậy lập tức sải bước đuổi theo, nhưng Giang Ly nghiến răng ném ra một lọ bột hùng hoàng. Làn bột vàng theo gió tản ra bao phủ lấy nàng ta, dường như Hắc Lân vốn cực kỳ kiêng kỵ hùng hoàng, vội nhặt mũ trùm lên che kín diện mạo.

Sau đó nàng ta lật tay khởi động cuồng phong, thổi tan bột hùng hoàng khắp trời, rồi lạnh lùng vứt mũ trùm, ánh mắt đầy sát ý hướng về phía Giang Ly đang đứng ngây tại chỗ.

"Ngươi chưa chết..." Giang Ly cắn môi, không dám tin vào mắt mình, đưa tay muốn chạm vào mỹ nhân kia, lại bị đối phương nghiêng người né tránh.

"Nếu còn cản trở, ta sẽ giết cả ngươi." Giọng mỹ nhân lạnh lùng, vang vọng trống rỗng, xoay người hóa thành khói đen đuổi theo Ninh Phất Y.

"Tiểu Hắc Xà! Tiểu Hắc Xà!" Giang Ly rưng rưng nhảy qua tường viện, nhưng thân ảnh người kia đã sớm biến mất.

Bên kia, Ninh Phất Y đã ngồi trở lại xe ngựa của Bách Lý Thập Thất, ba người lập tức thúc ngựa rời khỏi địa phận Vu Sơn, chạy về nơi xa hơn.

Cửu Anh túm tay Ninh Phất Y lắc qua lắc lại: "Vừa rồi đúng là dọa chết ta! Bao nhiêu tiên binh đông nghịt, may mà ngươi bảo ta với Thập Thất canh ngoài sơn trang, chứ nếu không lại vừa mới thoát ra lại bị bắt về!"

Ninh Phất Y gạt móng tay đỏ chót của nàng ra, lắc đầu: "May có Giang y tiên tương trợ. Có điều ta đã dùng pháp khí để ẩn dung và khí tức, không hiểu vì sao vẫn bị kẻ gọi là Hắc Lân phát hiện tung tích."

"Bản thần thú cũng không hiểu." Cửu Anh bắt chéo chân, xoay một lọn tóc trong tay: "Đến ta lúc ấy còn không ngửi được khí tức trên người ngươi và Thần Tôn, nàng ta chỉ là một kẻ Bồng Lai nhỏ bé, sao có thể làm được?"

Bách Lý Thập Thất đang kiểm kê lại pháp khí, cuối cùng cũng xen vào, nhỏ giọng nói: "Có lẽ pháp khí của Thập Thất không bằng Thần Tôn. Thần Tôn dùng toàn là thần khí."

"Có lẽ vậy." Ninh Phất Y nói, lấy từ Nhất Niệm Châu ra viên ngọc trụy mát lạnh kia, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía.

"Đây là Thần Tôn để lại cho ngươi sao?" Cửu Anh đưa tay muốn chạm vào, nhưng Ninh Phất Y xoay người né tránh. Bàn tay nàng bèn lúng túng vòng về sờ một vòng lên tóc: "Trên này chẳng có gì, có thể nói cho ngươi được gì?"

Ninh Phất Y cũng không chắc. Nàng xoay ngọc trụy mấy vòng, ngọc trắng sữa bóng láng. Nàng đọc vài câu chú hiển hình, nhưng ngọc trụy vẫn bất động.

"Không có ẩn dấu, cũng chẳng mang tiên lực, chỉ là mảnh vỡ rơi từ trên thân Bạch Cốt xuống." Ninh Phất Y khẽ vuốt ve: "Ta đang nghĩ... có khi đây là tín vật mở ra thứ gì đó."

"Tĩnh Sơn Cung?" Cửu Anh tặc lưỡi: "Không đúng, Tĩnh Sơn Cung đã thành phế tích, ở đó chỉ còn Bạch Cốt mất đi chủ nhân."

Ninh Phất Y lắc đầu, bỗng nhiên linh quang lóe lên, tay vỗ vào thành xe.

"Thập Thất." Giọng nàng không còn bình tĩnh: "Chúng ta đi Tử Hà Phong!"

Có được đan dược của Giang Ly, tốc độ hồi phục nội thương của Ninh Phất Y và Cửu Anh nhanh hơn rất nhiều, đã có thể ngự kiếm mà đi, vì thế thời gian đến Tử Hà Phong lập tức rút ngắn. Chỉ trong vỏn vẹn ba ngày, các nàng đã đứng dưới chân núi.

Ninh Phất Y khoác đấu bồng đen, từ dưới mũ trùm ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao ngút trong biển mây cuồn cuộn, trong thoáng chốc có chút ngẩn ngơ.

Lần trước đến đây, nàng vừa mới trùng sinh. Thoáng chốc, non sông đã bước vào cuối thu.

Chưa đầy một năm, vậy mà trôi qua chỉ như thoáng chốc, đủ để sánh với thương hải tang điền, bãi bể hóa thành nương dâu.

"Quả nhiên Tử Hà Phong giống hệt Thần Tôn, thật là cô tịch, bốn phía chẳng có lấy ngọn núi nào, chỉ một mình sừng sững như đột ngột trồi lên từ mặt đất." Cửu Anh lắc đầu ngó quanh, còn đưa tay xoa xoa cánh tay nổi da gà vì gió thổi.

"Cửu Anh tỷ tỷ, ngươi cũng khoác thêm đi." Bách Lý Thập Thất lấy áo choàng đưa cho Cửu Anh, lại bị nàng né tránh.

"Ta là thần thú, nào cần thứ phàm vật giữ ấm này." Nàng cong môi kiêu ngạo.

"Nhưng vảy trên người ngươi rụng hết rồi, trơ trọi, tất nhiên sẽ lạnh." Bách Lý Thập Thất nghiêm túc đáp.

"Ngươi nha đầu này!" Cửu Anh vừa dứt lời đã run một cái, cuối cùng vẫn ngượng ngùng nhận lấy áo choàng, miễn cưỡng khoác lên.

Bách Lý Thập Thất len lén liếc về phía Ninh Phất Y: "Ninh tỷ tỷ..."

"Không sao, lên thôi." Ninh Phất Y mỉm cười, cất bước dẫn đường.

Tử Hà Phong vẫn không khác gì những lần nàng từng đến, lạnh lẽo vắng lặng, cung điện đá trơ trọi giữa vùng đất khô cằn. Ninh Phất Y tìm khắp tẩm điện, ngoài mấy quyển thư sách thường ngày thì chẳng còn gì cả.

Nàng lại đến chỗ ở của Thu Diệc, nơi này vẫn xa hoa tráng lệ như xưa, giống hệt khuê phòng công chúa nơi trần thế.

Khi đó nàng chẳng mấy để tâm, giờ nhìn lại, trong đầu bỗng hiện lên cảnh Chử Thanh Thu vốn chẳng vướng bụi trần, vậy mà lại mang về một đứa trẻ phàm tục, loay hoay chuẩn bị đủ thứ nhân gian vật dụng cho nó.

Ăn mặc đều tốt nhất, còn chính điện của nàng thì chỉ toàn tảng đá lạnh lẽo.

Chử Thanh Thu quả là một vị sư tôn tốt. Đây cũng là lý do ở kiếp trước, bản thân nàng vẫn luôn thầm ghen tỵ với Thu Diệc. Ninh Phất Y lấy từ Nhất Niệm Châu ra mầm cây, thấy nó vừa mới tiếp xúc gió lạnh đã run rẩy chui vào đất.

"Đưa ngươi về nhà." Ninh Phất Y khẽ nói, lấy lòng bàn tay che gió cho mầm nhỏ, giọng dịu dàng đến mức có thể sưởi ấm cả gió lạnh.

Cửu Anh ở bên trợn mắt nhìn trời, cố tình thốt ra giọng the thé: "Ôi chao, ta hận Chử Thanh Thu, ta muốn chất vấn nàng, hành hạ nàng..."

"Kỳ Cửu Anh." Ninh Phất Y ôm mầm cây xoay người, sâu xa liếc nàng một cái, khiến nàng lập tức ngậm miệng.

"Mấy cung điện đá này chúng ta xem hết rồi, bên trong đều chẳng có gì lạ." Cửu Anh vội đổi chủ đề, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Ninh tỷ tỷ, chỗ kia còn một gian chưa vào." Bách Lý Thập Thất chỉ về phía cung điện nằm nơi hẻo lánh nhất. "Sao ta không qua đó xem thử?"

Nghe vậy, Ninh Phất Y ngẩng đầu, cẩn thận cất chén lưu ly vào hộp.

"Đó không phải chỗ của Chử Thanh Thu, mà là nơi mẫu thân ta, Ninh Trường Phong từng ở." Nàng cất bước đến gần, đưa tay phủi lớp bụi dày trên cửa.

"Thuở nhỏ ta từng theo mẫu thân ở lại nơi này, nhưng sau đó chưa từng quay lại Tử Hà Phong, chưa bao giờ bước vào nữa." Ánh mắt nàng lấp lánh hoài niệm, đầu ngón tay dấy lên tiên lực, cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra.

Một luồng hơi ẩm mốc cũ kỹ ùa ra. Ba người nín thở bước vào, bên trong tối đen, không có cửa sổ. Cửu Anh giơ tay thắp đèn, mới thấy rõ được gian thạch thất âm u.

Tuy ở nơi hẻo lánh, nhưng trong thạch thất vẫn đủ hành lang, chính sảnh, phòng ngủ, song tất cả đều trống trơn, ngay cả chén trà cũng chẳng có.

"Xem ra cũng chẳng có gì. Có lẽ vật Chử Thanh Thu để lại cho ngươi vốn không ở Tử Hà Phong. Ta thấy chúng ta nên về Vân Tế Sơn Môn xem thử..." Cửu Anh vừa đi vừa ngửi, còn hắt hơi một cái.

"Đợi đã." Ninh Phất Y bỗng dừng chân, ngẩng nhìn chiếc tủ đá khổng lồ, dùng tiên lực đẩy sang một bên.

Sau tủ là bức tường, nhưng chính giữa có vẽ một trận pháp bằng mực. Ninh Phất Y tiến lại gần, cẩn thận nhận diện: "Là Bàn Thạch Trận. Khi khởi động trận này, nơi này sẽ vững chắc không thể phá vỡ."

Vì sao nơi tạm trú của Ninh Trường Phong lại lưu trận pháp? Ánh mắt Ninh Phất Y tối lại, đưa tay lần mò, chạm phải một chỗ mềm mềm liền ấn mạnh xuống.

Vách tường tách sang hai bên, lộ ra một lỗ nhỏ vừa đủ đưa tay vào.

Ninh Phất Y và Cửu Anh nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, đặt ngọc trụy vào trong.

Chỉ thấy tường đá tức khắc chuyển động, Bách Lý Thập Thất suýt ngã, may có Ninh Phất Y đỡ lấy kéo về sau lưng.

"Đa tạ Ninh tỷ tỷ." Bách Lý Thập Thất nhỏ giọng nói.

Nhưng Ninh Phất Y chẳng bận tâm, toàn bộ tinh thần đã đặt vào huyệt động. Cánh cửa đã mở hoàn toàn, luồng khí ẩm mang mùi sách cổ ùa ra. Nàng nín thở triệu tập một đoàn quang phấn ném vào, chiếu sáng cả mật thất.

"Trời ạ." Cửu Anh kinh ngạc thốt lên, hóa ra vuốt thú, cẩn trọng bước vào. "Bên trong hóa ra lại rộng lớn thế này."

Trong mật thất, giữa sảnh là chiếc bàn đá khổng lồ, trên đó chất đống cổ tịch, tàn quyển, cùng vô số giấy tờ lộn xộn.

Trên giấy vẽ chi chít các loại pháp trận, toàn là thứ Ninh Phất Y chưa từng thấy. Nàng nghiến chặt răng, nhanh chóng tiến tới lật xem từng quyển.

"Đều là trận pháp." Ninh Phất Y cúi đầu lật từng xấp, "Cả chỗ này cũng vậy. Vì sao tín vật của Chử Thanh Thu lại mở ra cửa của mẫu thân ta? Vì sao Ninh Trường Phong lại vẽ nhiều trận pháp đến thế?"

Đầu nàng dần đau nhói, vội ngẩng lên nhìn quanh. Chỉ thấy tường vách cũng kín đặc trận pháp, tầng tầng lớp lớp, tất cả đều dùng tiên lực hòa mực mà vẽ, vĩnh cửu không phai.

Đứng trong nơi rối loạn như vậy, ngay cả Cửu Anh và Bách Lý Thập Thất cũng thấy choáng váng.

"Nhiều trận thế chồng chất thế này, mẫu thân ngươi chắc phải vẽ suốt cả trăm nghìn năm?" Cửu Anh trợn mắt thán phục, liếc qua từng chỗ. "Còn những cổ tịch này, có quyển niên đại còn lâu hơn cả ta. Nàng ấy tìm về để làm gì?"

Bách Lý Thập Thất thì ngồi xổm ở góc, cẩn thận lật xem: "Ta từng nghe danh hiệu Ngưng thiên chưởng môn Ninh Trường Phong. Người ta nói sở trường nhất của nàng không phải tu vi tiên pháp, mà chính là cơ quan thuật và trận pháp. Trong hai lĩnh vực ấy, nàng quả là thiên tài vạn năm khó gặp."

"Giờ nhìn qua thì đúng là vậy, nhiều loại trận pháp khác nhau, dù ta có nghĩ nát óc cũng chẳng thể nghĩ ra." Bách Lý Thập Thất nói, tay còn cầm hai mảnh giáp rùa.

"Vậy ý Thần Tôn là muốn cho ngươi biết điều gì? Chẳng lẽ mẫu thân ngươi có trận pháp khởi tử hồi sinh để cứu Thần Tôn?" Cửu Anh chống cằm suy đoán.

"Nếu có trận pháp khởi tử hồi sinh, mẫu thân ta sớm đã dùng cho chính mình." Ninh Phất Y tâm trí rối loạn, vội vã lục lọi cả núi giấy tờ và sách vở, mong tìm được chút manh mối. "Chỉ cần chờ đến..."

Lời chưa dứt, nàng đột ngột sững người, dừng mắt ở một xấp giấy có niên đại gần đây nhất. Vì quá mức chấn động, da đầu nàng tê dại.

Môi cắn chặt đến bật máu, Ninh Phất Y run rẩy cầm tập giấy lên.

Trận pháp ấy vô cùng quen thuộc, tuy còn khác biệt đôi chút, nhưng chính là trận mà đời trước nàng đã thử bày bố vô số lần. Vì thế chỉ liếc qua, nàng đã nhận ra.

"Đây chẳng phải trận pháp trong thượng cổ tàn quyển sao, sao lại do Ninh Trường Phong vẽ ra..." Nàng mở to đôi mắt đỏ hoe, gần như rớm máu.

Năm đó vì quá tuyệt vọng, nàng từng định liều chết kích hoạt trận pháp ghi trong thượng cổ tàn quyển, muốn dùng máu tươi hiến tế để phục sinh thân nhân bằng hữu đã mất.

Nhưng chính khi chuẩn bị khởi động trận ấy, nàng lại bị Chử Thanh Thu đâm một kiếm, nhờ vậy mới có thể trùng sinh.

Thế nhưng trên tập giấy này, viết không phải là Phục Sinh.

Mà là Luân Hồi.

Vậy đây vốn không phải Phục Sinh Trận, mà chính là nguyên nhân khiến nàng trùng sinh, Luân Hồi Trận!

"Ninh Trường Phong... Mẫu thân..." Nàng đưa nắm tay ghì chặt trước môi, cố kìm dòng lệ nóng sắp tuôn, lẩm bẩm: "Chuyện này... rốt cuộc là như thế nào?"