Chả trách ở kiếp trước ngoài mẫu thân và hảo hữu thì không ai đối xử tốt với nàng, chả trách những kẻ nàng từng gặp đều chán ghét nàng đến thế, cũng trách không được những người từng thật lòng tốt với nàng lại lần lượt chết thảm.
Thì ra những kẻ gọi nàng là "nghiệt chủng" đều đúng cả, nàng đích thực sinh ra đã là một nghiệt chướng.
Ninh Trường Phong, năm đó chẳng bằng ngươi cứ nói cho ta biết tất cả, ta nhất định sẽ tự kết liễu, không mang tai họa cho các ngươi.
"Ninh Phất Y." Cửu Anh thấy vẻ thần sắc nàng vỡ vụn thì không khỏi sốt ruột, vội đưa tay xoay vai nàng đối diện với mình: "Ngươi đừng nghĩ quẩn, rõ ràng có rất nhiều người đối xử tốt với ngươi. Ta lần đầu gặp ngươi cũng đâu có ghét bỏ gì, có khi cái gọi là lời nguyền kia chỉ là lừa gạt thôi, chẳng có gì ảnh hưởng đến ngươi cả?"
Ninh Phất Y không nhìn nàng, chỉ khẽ đáp: "Bây giờ không ảnh hưởng chỉ vì lời nguyền đã được phá."
"Thế chẳng phải càng hay sao, lời nguyền đã mất rồi, ngươi càng không cần tự dằn vặt. Ở đời chẳng có gì là không vượt qua nổi, chờ ngươi sau này sống thêm trăm năm ngàn năm như ta, tất cả khổ nạn đều chỉ là chuyện cỏn con." Cửu Anh bóp nhẹ vai nàng an ủi.
"Nếu trong lòng thấy đau khổ thì khóc nhiều một chút." Cửu Anh cố ý chọc nàng cười, "Nhớ phải lấy Thần Tôn của ngươi ra, những giọt nước mắt này không thể lãng phí."
Ninh Phất Y quả nhiên vừa rơi lệ vừa mỉm cười, nàng lắc đầu: "Ta chỉ quá đỗi chấn kinh, chứ không phải đau khổ."
"Thật ra thường ngày ta chẳng hề cảm nhận được Ninh Trường Phong yêu ta, so với những mẫu thân khác, bà ấy quả thực chẳng giống người làm mẹ, một năm cũng chẳng về sơn môn vài lần. Ta sở dĩ nhớ mong, cũng chỉ vì bà là người thân duy nhất của ta trên đời."
"Nhưng giờ ta đã biết, bà vì ta mà âm thầm làm bao nhiêu việc, bà lấy chính mạng mình để bảo vệ ta sống tiếp."
"Thì ra ta đã từng được yêu thương đến thế, nghĩ đến thôi liền chẳng còn chút khổ đau nào."
Ninh Phất Y đặt chiếc hộp trong tay xuống bàn, nhẹ nhàng đậy nắp lại, dùng tay áo lau khô nước mắt: "Chử Thanh Thu cho ta thấy tất cả những điều này, là muốn ta biết rõ những gì Ninh Trường Phong đã làm, có lẽ vì để ta đừng cô phụ cố gắng của bà ấy."
"Nàng ấy thật là." Ninh Phất Y cười cười, khó đoán được ý, "Tâm tư đầy mình."
Cửu Anh nhìn dáng vẻ yếu ớt, nước mắt còn vương của Ninh Phất Y, liền dang rộng hai tay, làm bộ như hi sinh lớn lao: "Được rồi, ngươi đã không thấy đau khổ, thì ta cũng chẳng phải lo lắng nữa. Bản thần thú hôm nay sẽ hạ cố cho ngươi ôm một cái, coi như an ủi."
Nàng vốn định nói đùa, vậy mà Ninh Phất Y lại bất ngờ tiến lên một bước, ôm chặt lấy nàng. Cửu Anh ngẩn ra giây lát, sau đó mỉm cười, vỗ nhẹ lưng nàng.
"Đa tạ." Ninh Phất Y khẽ nói.
"Không cần cảm ơn, chỉ cần mời ta ăn gà quay là được." Cửu Anh liếm liếm môi.
"Được, lát nữa ta sẽ mua hết gà quay ở Điểm Tinh Trấn cho ngươi, ăn không hết thì không được đi." Ninh Phất Y nhướng mày, sau đó buông nàng ra, sống lưng thẳng tắp như tùng bách.
"Giờ sự thật đã rõ, tâm nguyện cũng đã xong, chúng ta đi đâu đây?" Cửu Anh khoanh tay, lười biếng hỏi.
"Ma giới." Ninh Phất Y như được tiếp thêm tinh thần, chỉ có nét hoe đỏ trong đôi mắt phượng mới để lộ nỗi bi thương vừa qua. "Nhưng ngươi thật sự muốn đi cùng ta sao?"
"Hiện nay tu vi của ta áp chế lực lượng của ngươi, nếu ngươi giải huyết khế với ta, ngươi sẽ có thể khôi phục lại làm Thần thú, khi đó ẩn cư núi rừng, e rằng ngay cả Bồng Lai cũng chẳng làm gì được ngươi."
Cửu Anh chống tay lên cằm, ra vẻ suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: "Không được. Nếu cưỡng ép giải huyết khế, ngươi không mất cả mạng thì cũng mất nửa cái, ta chẳng muốn lại mang tiếng 'ngược chủ' đâu."
"Tộc Kỳ Lân chúng ta không cầu mạnh mẽ, chỉ cầu trung trinh. Ngươi đã không từng bỏ rơi ta, thì ta cũng vĩnh viễn không bỏ rơi ngươi."
Ninh Phất Y hít sâu một hơi, khóe môi cong lên: "Tốt."
Hai người khóa lại mật thất, cất kỹ ngọc trụy rồi quay người bước ra dưới ánh sáng trời. Một áng mây đen bị gió thổi tan, để lộ phía sau vầng hoàng hôn rực đỏ cùng dải mây chiều lấp lánh.
Thời gian trôi nhanh thật, Chử Thanh Thu rời đi, cũng đã gần một tháng rồi.
"Vài ngày nữa là rằm tháng tám, vốn là ngày đoàn viên." Cửu Anh ngẩng đầu nhìn trời nói.
Đúng vậy, Trung Thu... Ninh Phất Y ngước mắt xa xăm nhìn về Vân Tế Sơn Môn.
Đêm nay trăng sáng khắp trời, chẳng biết thu hoài rơi xuống nhà ai, còn những ngày náo nhiệt ở Vân Tế Sơn Môn, e là chỉ có thể lưu lại trong mộng.
"Đi thôi." Nàng khẽ nói.
Hai người vừa xuống chân núi, liền thấy Bách Lý Thập Thất ôm chặt một vật gì đó, thở hổn hển chạy về phía họ, nụ cười dưới ánh hoàng hôn sáng rỡ lóa mắt.
"Ninh tỷ tỷ, Cửu Anh tỷ tỷ, các người xem ta tìm được gì này!"
Ninh Phất Y nhìn vào vật trong lòng nàng, không khỏi kinh ngạc mở to mắt, thứ ấy không ai khác mà chính là Bạch Lân, chẳng biết từ khi nào đã chạy tới Tử Hà Phong.
Bạch Lân vừa nhìn thấy Ninh Phất Y liền hưng phấn, gào lên mấy tiếng, thoát khỏi vòng tay Bách Lý Thập Thất rồi vẫy cao cái đuôi, lao thẳng về phía Ninh Phất Y, dồn cái đầu to tướng vào ngực nàng, còn chạy vòng quanh nàng liên tục.
"Bạch Lân, ngươi chưa chết?" Ninh Phất Y vội ngồi xổm xuống.
Bạch Lân phát ra vài tiếng nức nở, đôi móng tròn vo nhảy nhót tại chỗ.
Ninh Phất Y vuốt đầu nó, nở nụ cười dịu dàng: "Ngươi chạy đến Tử Hà Phong này, là nhớ Chử Thanh Thu đúng không."
Nàng thở dài, ôm lấy tiểu bạch hổ lông xù vào lòng, ngửi thấy trên bộ lông nó còn phảng phất hương hoa sơn chi.
"Ta cũng vậy."
.........
Tết Trung Thu, vạn nhà đốt đèn, từng nhà ăn bánh thưởng trăng. Chỉ có nhóm người Ninh Phất Y lại quay lưng với niềm vui đoàn viên nhân thế, đi đến vùng Tây Hoang hiếm ai đặt chân.
Dẫn đường cho họ là Bạch Lân, hiện tại nó đã thu nhỏ lại rồi chui vào Nhất Niệm Châu. Ba người từ trên cao đáp xuống, Ninh Phất Y khoác áo huyền y, mái tóc đen như mực được cài lên bằng trâm ngọc đen, gương mặt tuy trắng mịn, nhưng vì ẩn chứa ba phần tà khí mà càng thêm phần quỷ mị, tuyệt nhiên không lưu chút nhân tình.
Cửu Anh vẫn mặc áo đỏ sẫm, nàng vốn đã mang dáng vẻ yêu mị, nên đặc biệt phù hợp với cảnh sa mạc mênh mang dưới chân. Chỉ có Bách Lý Thập Thất mang khí chất tiên môn, đặt ở đây thì cực kỳ lạc lõng.
"Thập Thất." Ninh Phất Y nhìn nàng, "dọc đường đều nhờ có ngươi, ngươi cứu ta khỏi Bồng Lai, lại hộ tống chúng ta đến tận đây, đại ân này khó mà nói hết."
"Đâu có gì là đại ân." Bách Lý Thập Thất lắc bím tóc, "Đây là hiệp nghĩa giang hồ, ta vốn nên làm vậy!"
"Nói chi cho xa, ta chính là thích Ninh tỷ tỷ, ta thấy ngươi lợi hại vô cùng."
Ninh Phất Y chỉ khẽ cười.
Nàng quay đầu nhìn về cát bụi vô biên cùng núi cát trùng điệp, khẽ nói: "Nhưng ngươi dù sao cũng là người Bồng Lai, ở đâu cũng được người tôn trọng, còn ma giới âm u quỷ dị này không hợp với ngươi."
"Nhưng mà..." Bách Lý Thập Thất vừa định phản bác, đã bị Ninh Phất Y cắt ngang.
"Ta đã hại quá nhiều người, không muốn kéo thêm ngươi xuống nước nữa. Từ nay ta đặt chân vào Ma giới thì chính là ma bị muôn sinh ghét bỏ. Nếu ngươi đi theo ta thì chẳng còn có thể tự do hành tẩu giang hồ nữa." Ninh Phất Y dứt khoát, không cho chối cãi. "Thập Thất, quay về đi, coi như giúp ta, đừng để ta mang thêm tội lỗi."
Bách Lý Thập Thất cắn môi đỏ như anh đào, ấm ức hạ mắt xuống.
"Được rồi, ta nghe Ninh tỷ tỷ." Nàng nói xong lại ngẩng mặt, "Nhưng sau này ta sẽ lại đi tìm tỷ!"
"Nếu có cơ hội, hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại trên giang hồ." Ninh Phất Y chìa tay ra, trong lòng bàn tay là viên ngọc từ chuỗi anh lạc rơi xuống, sáng lấp lánh.
Bách Lý Thập Thất mỉm cười gật đầu thật mạnh, đưa tay vỗ vào tay nàng rồi lưu luyến xoay người, vung tay bay thẳng lên trời.
Theo gió mà đi.
"Vậy là từ nay ta phải theo ngươi sống nốt quãng đời trong cái nơi quỷ quái không có một ngọn cỏ này." Cửu Anh ôm ngực, làm bộ sắp khóc.
Ninh Phất Y đã quen với cái miệng nghịch ngợm ấy nên chẳng đáp lời, chỉ lấy ra chiếc chén lưu ly. Kinh ngạc phát hiện mầm cây lại như sắp khô héo, vùi đầu xuống đất, quay lưng lại với nàng.
Nàng đưa tay chọc chọc nó, mầm cây liền run run dùng sức hất tay nàng ra, tiếp tục cắm đầu vào trong đất.
"Cửu Anh, nó làm sao vậy? Có phải ta mấy ngày nay khóc chưa đủ, nó sắp héo chết rồi sao?" Ninh Phất Y hoảng hốt, toan ép nước mắt, nhưng bị Cửu Anh giữ chặt.
"Ngươi còn khóc chưa đủ chắc, khóc nữa là mù mắt đó!" Cửu Anh cúi đầu ngắm kỹ, "Ta thấy gân lá rõ ràng, lá lại mọng nước, chẳng giống thiếu ẩm."
Nàng nhìn thêm một lúc, bỗng như chợt hiểu ra, khóe môi nhịn không được cong đến tận mang tai, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc.
"Cái mầm nhỏ này tuy không còn ký ức của Thần Tôn, nhưng vẫn giữ lại vài thói quen khi còn là Thần Tôn." Cửu Anh nén cười, "Nó là vì thấy có cô nương khác nói thích ngươi nên giận dỗi rồi."
"À..." Ninh Phất Y khẽ mở miệng, gò má lập tức nóng bừng. "Nhưng Bách Ly Thập Thất tất nhiên không có ý đó..."
"Ngươi nói với ta làm gì, nói với nó ấy." Cửu Anh vờ phe phẩy quạt gió, dáng điệu uyển chuyển, chậm rãi rời đi, "Ta đi tìm cửa vào Ma giới."
Ninh Phất Y ôm lấy chén lưu ly, nhìn cái mầm nhỏ vẫn đang giận dỗi quay lưng, một lúc lâu cũng không biết làm thế nào. Cuối cùng cúi xuống, khẽ đặt đôi môi chạm chạm lên mầm non mát lạnh kia.
Mầm cây khựng lại trong khoảnh khắc, sau đó chậm rãi vươn thẳng thân lên, trong gió khẽ rào rào lay động. Càng lay càng mạnh, trên cành non xanh mướt bỗng nhú ra thêm một chồi non nho nhỏ, e ấp như muốn nở.
Ninh Phất Y nhịn không nổi mà bật cười, nàng khẽ thở dài, cẩn thận ôm chặt chén lưu ly trong lòng.
"Chử Thanh Thu..."
"Bao giờ ngươi mới trở về?"
Đối với Ninh Phất Y, bước vào Ma giới chẳng khác nào trở lại cố hương. Nàng gần như chẳng tốn chút sức nào đã mở ra cửa vào Ma giới, dắt Cửu Anh bước chân vào vùng đất đầy dẫy trọc khí nhơ bẩn.
"Ôi chao, đây chính là Ma giới trong truyền thuyết sao?" Cửu Anh níu chặt tay áo nàng, líu ríu đi sát phía sau, "Khắp nơi tối đen, còn đáng sợ hơn cả Quỷ Nhãn."
"Nơi này tuy hỗn loạn, nhưng phần lớn yêu ma vẫn giữ lý trí, không như Quỷ Nhãn, toàn một lũ điên." Ninh Phất Y giẫm lên lớp xương trắng chất thành thảm, đi sâu vào.
Vô số núi đá cao ngất chen chúc, bầu trời vĩnh viễn bị mây đen che phủ. Thỉnh thoảng từng đoàn ma khí cuộn bay ngang qua, lâu lâu lại có tiếng ma thú gầm vang, dư âm tan biến sau dãy loạn thạch vô tận.
Nàng vẫn nhớ rõ hướng đến Ma Quật, nơi từng là cung điện khi Quân Mặc Lan còn sống. Nơi ấy hoang tàn thành đống phế tích, về sau được nàng sửa sang làm thành chỗ ở.
Chỉ nửa nén nhang, hai người đã tới nơi. Ninh Phất Y giơ tay gạt tảng đá chắn đường, cúi mình tiến vào cung điện.
"Chà, chỗ này cũng rộng thật, sao ngươi quen thuộc thế?" Cửu Anh kinh ngạc chạy tới, tiện tay nhấc mấy thanh binh khí phủ bụi, vung vẩy thử, "Chỉ tiếc là cũ quá, dọn dẹp cũng phiền."
"Không cần ngươi dọn." Ninh Phất Y vừa nói vừa vẽ ra một trận pháp dưới đất, hồng quang bùng lên, lập tức triệu ra một nhóm tiểu hoa tiên cánh ngũ sắc.
"Phiền các ngươi rồi." Nàng vừa dứt lời, bầy hoa tiên đã vỗ cánh bay tỏa ra, bắt đầu chuyên chú quét sạch mạng nhện đá vụn, chùi sáng dãy dạ minh châu phủ mờ.
Phải công nhận, đám hoa tiên này dùng còn hơn xa đám cô hồn dã quỷ. Kiếp trước nàng chỉ có thể triệu ra cô hồn dã quỷ, quét dọn thôi mà phút chốc thành một bãi máu tanh.
Cửu Anh còn đang thích thú nhìn, bỗng đôi mày thanh dựng thẳng, hạ giọng: "Có người tới."
"Đến cũng phải." Ninh Phất Y cười nhạt, trong đôi mắt phượng lóe hàn quang. Thân ảnh nàng tức khắc hóa gió lao ra đại điện, vung tay gọi ra lôi đình, tia chớp xé trời đánh thẳng lên kẻ xông đến. Người kia lập tức hóa ma khí, tan vào trong gió.
Đám còn lại sợ hãi đứng chôn chân, nhìn nhau không dám động. Sau cùng, một người áo choàng đen kín từ đầu tới chân khàn giọng quát: "Ngươi là người của tiên môn, không ở Tiên giới của các ngươi, chạy đến Ma giới của ta làm gì!"
"Ta không có ý khác, chỉ vì bị Tiên Tộc bài xích truy sát, mới muốn tìm chốn dung thân." Nữ tử váy đen mặt mày lạnh lùng, thân hình phiêu phù trên không. "Chư vị nếu không gia hại ta, ta tự nhiên cũng sẽ không tổn thương chư vị."
"Nói bậy! Tiên giới các ngươi gian trá xảo quyệt, mấy lần tàn sát chúng sinh Ma tộc bọn ta, còn muốn chúng ta thu nhận ngươi, nằm mơ đi!" Hắc bào nhân thét lớn một tiếng, cầm trường thích vọt lên.
Ninh Phất Y hơi ngửa người né luồng hắc khí, xoay người giữa không trung, lòng bàn tay phóng ra hồng quang, lập tức đánh hắn bay ra xa cả trượng, ngay cả tóc cũng không rối một sợi.
"Tiên môn cẩu tặc!" Lại một kẻ khác cầm ma khí lao thẳng vào nàng, rõ ràng là muốn lấy mạng. Ninh Phất Y đang cần giết gà dọa khỉ, thế là không chút nể tình, trở ta rút ra Nga Mi Thứ, giơ cao tay phải dẫn ra lôi điện.
Ầm ầm ầm! Lôi điện đan xen, một đạo thiên lôi theo Nga Mi Thứ giáng xuống, tức khắc thiêu kẻ kia thành tro tàn.
Những người còn lại lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, không dám nhúc nhích: "Đây... đây là... Nga Mi Thứ?"
"Là Nga Mi Thứ của lão tổ Quân Mặc Lan?"
Ninh Phất Y còn đứng trong ánh sáng, nàng thong thả hạ tay xuống, cố ý để Nga Mi Thứ lóe sáng chói mắt trước mặt bọn hắn.
"Không sai, đây chính là Nga Mi Thứ của Quân Mặc Lan. Nó đã nhận ta làm chủ, vậy đủ để chứng minh ta không phải tiên môn gì cả." Nàng từ trên cao cúi mắt, như Phật sa địa ngục, khiến lòng người run rẩy.
"Từ hôm nay ta sẽ ở lại nơi này. Nếu ai không phục có thể tới khiêu chiến. Thắng, ta rời đi. Thua, sẽ chết." Nụ cười nàng khẽ nhếch, môi như lưỡi dao không mang chút thiện ý.
Vừa dứt lời, lại một đạo thiên lôi chém nát núi đá, âm vang chấn động làm đám Ma tộc khiếp sợ thoái lui.
"Hơn nữa, ta biết trong Ma giới cường giả cát cứ, mạnh ai nấy sống, kẻ chịu khổ nhiều vô kể. Từ nay ta trú ở Ma Quật, bất kể là ma hay yêu, nếu muốn nương nhờ ta đều thu dung, đảm bảo các ngươi một đời yên ổn, không bị áp bức."
Thanh âm nàng vang vọng giữa thiên địa, khiến càng nhiều ma tộc dè dặt tới gần, ngập ngừng quan sát.
Cuối cùng, hắc bào nhân ban nãy bước lên: "Ngươi muốn chúng ta quy phục, vậy cũng nên nói rõ ngươi là người phương nào."
"Ta là người phương nào các ngươi không cần biết. Cái tên cũ ta sẽ không dùng nữa." Ninh Phất Y chậm rãi đáp đất, đứng thẳng lưng, khí chất uyển chuyển ở Vân Tế Sơn Môn khi xưa biến mất, chỉ còn lại dung nhan tuyệt mỹ lạnh lẽo cùng toàn thân tà khí.
Nàng khẽ nói: "Từ nay chỉ cần gọi ta một tiếng — Ma Tôn."