Ma tộc bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, nhưng bởi sự xuất hiện của Nga Mi Thứ, không ai dám xông lên nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử kia thu lại ma khí, xoay người bước vào Ma Quật.
Cửu Anh trốn ở sau đại điện lén ló đầu nhìn ra, vừa nhìn vừa lắc đầu vỗ tay: "Chậc chậc, không ngờ ngươi giả làm Ma Tôn lại có dáng vẻ ra trò thế đấy. Thành thật khai mau, trước đó có phải lén luyện tập qua không?"
"Quen tay hay việc thôi." Ninh Phất Y mỉm cười.
"Được rồi." Cửu Anh nhún vai, rồi sắc mặt dần nghiêm túc: "Hôm nay tới đây đều là đám pháp lực thấp kém, ngươi còn dễ ứng phó. Nhưng sau này nếu những thế lực chiếm cứ một phương trong ma giới tìm tới, ngươi tính sao?"
"Ngươi rầm rộ như thế, nào là phô bày Nga Mi Thứ, nào là chiếm núi xưng vương, liệu có quá cao ngạo không?" Cửu Anh lo lắng hỏi.
"Việc này quả thật có phần mạo hiểm." Ninh Phất Y gật đầu, "Nhưng Ma giới không giống bên ngoài, nơi đây chính là mạnh được yếu thua. Ngươi xem, chúng ta vừa đặt chân đến đã có vô số kẻ kéo đến gây sự, chẳng qua là muốn nuốt sống chúng ta.
Nếu ta không dùng Nga Mi Thứ thị uy, không vạch rõ địa bàn, về sau phiền phức sẽ vô tận. Đến lúc đó nếu cứ tiếp tục trốn trốn tránh tham sống sợ chết, rất dễ bị ám toán. Hơn nữa, như vậy thì khác gì quãng thời gian trốn chạy bên ngoài?"
"Chỉ khi khiến chúng sợ hãi Ma Quật, đó mới là cách tự bảo vệ tốt nhất." Ninh Phất Y đưa tay giật xuống một tấm sa mỏng mục nát rồi đốt thành tro bụi. "Những kẻ chiếm cứ một phương kia đa phần ngoài mạnh trong yếu, cực coi trọng mặt mũi, tạm thời sẽ không tự mình tới đối phó ta. Những kẻ còn lại, chỉ cần chúng ta hợp lực, tới một kẻ giết một kẻ."
"Giờ ta đã biết trong cơ thể mình còn có lực lượng của Ninh Trường Phong, đúng lúc có thể lợi dụng khoảng thời gian an thân nơi này để luyện hóa, nâng cao tu vi." Vừa nói xong, ngọn lửa trong lòng bàn tay nàng hóa thành khối sáng hồng đậm, khẽ lay động theo ngón tay.
Cửu Anh nửa hiểu nửa không gật gật đầu, lại nghi hoặc: "Sao ngươi am hiểu Ma giới đến vậy, cứ như nơi đây mới là nhà của ngươi?"
"Đúng thế, những người này đều là hàng xóm cũ cả." Ninh Phất Y cong môi cười.
"Ta không tin." Cửu Anh lắc đầu, "Ta thấy ngươi chỉ đang nói hưu nói vượn để gạt ta thôi."
Ninh Phất Y chỉ cười, không biện bạch, thản nhiên nhìn đám tiểu hoa tiên bận rộn quét dọn Ma Quật.
Thực ra, với thân phận là ma cung của Quân Mặc Lan, khu vực này rộng lớn chẳng kém gì so với Vân Tế Sơn Môn. Địa phận nơi đây phân chia cũng vô cùng đầy đủ: tàng thư các, thư phòng, tẩm điện, thiên điện... cái gì cũng có, thậm chí còn có cả một khu vườn khổng lồ.
Chỉ tiếc Ma giới ngoại trừ Trường Sinh Hận ra thì chẳng loài hoa nào sống nổi, nên khu vườn trơ trụi, bị biến thành chỗ chất đống tạp vật.
Ninh Phất Y lấy đó làm trung tâm, mất ba ngày liên tục vẽ Bàn Thạch Trận của Ninh Trường Phong. Trận này chính là dùng tiên lực vùi sâu vào lòng đất, bao phủ lấy toàn bộ Ma Quật, so với kết giới thông thường còn kiên cố hơn rất nhiều, có thể bảo vệ nơi này vững chắc bất khả xâm phạm.
Nàng lại dựng thêm một tòa thạch thất ở trung tâm, làm thành ôn thất cho tiểu mầm. Căn phòng sáng sủa, bên trong bày đầy dạ minh châu đào được khắp Ma Quật, khiến bên trong rực rỡ như ban ngày, để tiểu mầm có thể sinh trưởng tốt trong Ma giới.
Nàng còn bày kết giới ngăn trở ma khí, mang từ bên ngoài vào nhiều loại hoa khác trồng bên cạnh, để tiểu mầm không còn cô độc.
"Ai không biết mà nhìn như thế này còn tưởng ngươi tới Ma giới để làm thợ trồng hoa nữa đấy." Đến khi ôn thất xây xong, Cửu Anh kinh ngạc bước vào, vừa đi vừa sờ, "Ta nói sao mấy ngày nay ngươi cứ leng keng loảng xoảng, thì ra là bận trồng hoa ở đây."
Cửu Anh cười tủm tím nói, cúi đầu nhìn tiểu mầm đang khỏe mạnh vươn cao: "Vì muốn Thần Tôn trở về, ngươi đúng là hao tâm tổn trí." Nói rồi nàng đưa tay định chạm vào, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới chồi non đã bị ai đó nắm chặt cổ tay, mạnh mẽ hất ra sau.
"Ngươi che mất ánh sáng của nó rồi." Ninh Phất Y nhàn nhạt nói, giơ tay kéo Cửu Anh ra cửa. Chưa kịp để Cửu Anh nổi giận, nàng đã ngẩng đầu, rất nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn khóc không?"
Cửu Anh sững lại, sau đó liên tục lắc đầu: "Ta không muốn khóc, đường đường thần thú mà còn khóc lóc thì ra thể thống gì."
"Vậy thì ngươi ra ngoài đi." Ninh Phất Y khẽ vẫy vẫy ngón tay thon dài.
Cửu Anh bị nghẹn đến không nói ra lời, uốn uốn ngón tay khảy khảy mái tóc, bĩu môi nói: "Được thôi, uổng công ta cùng ngươi vào sinh ra tử, trong lòng ngươi chỉ có mỗi cái cọng cỏ kia, đúng là cái đồ thấy mầm vong nghĩa!"
Dứt lời nàng hậm hực đùng đùng bỏ đi, Ninh Phất Y cũng chẳng tức giận, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa, kéo ghế ngồi xuống bên bàn, tựa tay nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn mầm non tươi xanh dưới tia sáng lấp lánh.
Dung mạo thay đổi của nàng hiện tại càng thêm sắc sảo, xương lông mày nhô cao, sống mũi thanh tú, đôi mắt phượng xanh thẳm chẳng giống như người Trung Nguyên, khí thế xâm lược càng thêm mãnh liệt.
Nhưng khi nhìn tiểu mầm, trong mắt nàng vẫn là sự dịu dàng chưa từng thay đổi.
Nầng đưa tay chạm vào tiểu mầm, mầm cây nay đã cao hơn liền quấn lấy tay nàng như đám rong biển, lại giống như con rắn nhỏ, lạnh lẽo mà bám chặt không rời.
"Chử Thanh Thu, nếu lúc làm người màngươi chịu đối xử với ta ba phần như này thì tốt biết bao." Nàng khẽ thì thầm, nhắm mắt lại cảm nhận sự mát lạnh nơi đầu ngón tay, tưởng tượng đó chính là bàn tay của Chử Thanh Thu.
Vẫn là sự mềm mại lạnh buốt ấy, nhưng ít đi vài phần xa cách hờ hững.
Nàng ôm chặt chén lưu ly vào lòng, hít sâu một hơi, bao mệt mỏi nhiều ngày cuồn cuộn kéo tới, ý thức dần mơ hồ, lời nói cũng chỉ còn là thì thầm.
"Ta sẽ ở đây đợi ngươi trở về, sẽ không đi đâu cả."
"Ngươi mà trở về, ta nhất định phải giữ ngươi ở bên cạnh, không cho đi đâu hết!"
***
Từ sau ngày Chử Lăng Thần Tôn cùng Ma tộc đồng quy vu tận, Bồng Lai xuất sơn trợ giúp tứ giới, thiên hạ cuối cùng cũng chấm dứt loạn lạc kéo dài suốt một năm, trở lại thái bình, sông núi yên ổn.
Lục đại môn phái và tứ đại thế gia của tiên giới cũng ngày càng hưng thịnh, người tài ba xuất hiện lớp lớp. Bồng Lai với tư cách đứng đầu tứ giới nhiều lần bảo hộ chúng sinh, được thế gian chúng sinh tôn xưng là thần minh, vô số miếu thờ mọc lên khắp nơi, hương khói cực thịnh.
Đám Ma tộc gây loạn bị ép lùi về Ma giới không dám tái xuất; yêu quái nhân gian cũng bị giết gần sạch. Kẻ từng mang danh diệt thế Ninh Phất Y cũng mất tích chẳng ai biết đi đâu, người thì nói nàng sợ hãi Bồng Lai mà mai danh ẩn tích, kẻ lại bảo nàng đã sớm bị tiên binh Bồng Lai giết chết nơi Ma giới.
Chỉ là, cũng chẳng phải tất cả yêu ma đều biến mất. Vài năm sau, giang hồ lại xuất hiện một thế lực bí ẩn khó lường. Đám người này không phải yêu thì chính là ma, nhưng xưa nay chưa từng cướp bóc giết người, cũng chẳng khi dễ kẻ yếu.
Điều duy nhất họ gây loạn là hù dọa người khác. Nghe nói bọn chúng rất thích hiện ra nguyên hình để hù dọa trẻ con, chờ lũ nhỏ khóc òa mới lấy đi nước mắt rồi lập tức bỏ trốn mất dạng.
Người của tiên môn cùng Bồng Lai từng nhiều lần muốn tru diệt bọn chúng, nhưng mỗi kẻ đều thân thủ phi phàm, đến thì như tia chớp, đi thì như gió thoảng, trên người lại mang vô số phù chú bảo mệnh nên hoành hành bao năm vẫn chưa từng bị bắt.
Xuất hiện hết lần này đến lần khác, dần dà trên giang hồ bọn chúng cũng có chút danh tiếng. Người đời đồn đoán, sau lưng thế lực đó ắt là một ma đầu chuyên lấy nỗi sợ làm thức ăn.
Tin đồn truyền nhiều, ma đầu kia liền có tên gọi: Đó là quái nhân mặt xanh nanh vàng cực kỳ xấu xí, còn thế lực dưới tay hắn bị gọi là Sở Úy Đường.
Yêu ma trong Sở Úy Đường ngày càng đông, năm sau so với năm trước càng thêm hoành hành. Bồng Lai và tiên môn bắt mãi chẳng được, tức giận đến độ nhiều lần mở Tru Ma đại hội để bàn cách nhổ cỏ tận gốc. Nhưng Tru Ma đại hội này tổ chức hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn biến thành đại hội nối tiếp ngay sau Chiêu Diêu đại hội, mà yêu ma thì vẫn chẳng bắt được lấy một tên.
Cứ thế, ba mươi năm trôi qua.
Ba mươi năm đối với chúng tiên môn bất quá chỉ như cái búng tay, nhưng cho dù thời gian chẳng dài, cũng đủ chôn vùi biết bao chuyện cũ.
Một con quạ lông đen bóng loáng sải cánh bay qua núi non mờ ảo như tranh thủy mặc, ngược gió quay về đại mạc, xuyên qua gió cát tiến vào Ma giới. Dọc đường vài yêu ma du đãng trông thấy nó liền vội che mặt, rút lui về sâu trong Ma giới.
Quạ đáp xuống cửa động Ma Quật thì dừng lại. Trên vòm cổng khổng lồ treo đầy đầu lâu phơi gió, có cái đã thành xương trắng, có cái còn tỏa ra từng trận ma khí.
Đó đều là những Ma tộc trong ba mươi năm qua tới đây khiêu chiến, nay toàn bộ đã hóa thành bộ xương khô.
Quạ quạ kêu hai tiếng rồi hóa thành thân người, ưỡn ngực ngẩng đầu sải bước tiến vào đại môn.
"Tả Sứ đại nhân!" Tiểu yêu canh cổng vội thu hai ngọn ma kích, nịnh nọt chào.
"Hừm." Nàng hất cằm đáp, rồi thẳng đường bước vào Ma Quật. Ở bia đá ngoài tiền viện, không ít tiểu yêu tiểu ma mới nhập môn đang chăm chỉ tĩnh tọa tu luyện.
Canh giữ bọn chúng là một Ma tộc mặc giáp đen, thân hình vạm vỡ, đôi mắt đỏ rực, gương mặt sắc cạnh như dao khắc, trên tay đang lạnh lùng nắm chặt đại đao.
"Thương Cừu, Ma Tôn ở đâu? Ta mang về một món đồ quý, phải đưa cho nàng xem ngay!" Quạ đen hớn hở reo.
Ma tộc kia không nói một lời, chỉ lạnh mặt lắc đầu.
"Cái đồ một gậy cũng đánh rắm không ra!" Quạ đen chửi ầm ỹ rồi hất váy phất tay bay qua dòng dung nham đỏ rực, tiến thẳng vào đại điện.
Suốt dọc đường chẳng thấy bóng người, cuối cùng nàng búng tay một cái, lẩm bẩm: "Ta biết ngay là ở đó mà."
Nàng tung tăng đi tới hoa viên phía sau điện, tóm lấy hai tiểu yêu canh cửa hỏi: "Ma Tôn lại ở trong ôn thất chứ gì?"
"Đương nhiên rồi, Hữu Sứ đại nhân cũng đang ở bên cạnh nàng, nhưng hôm nay là hạn cuối nộp nước mắt đấy." Tiểu yêu kéo nàng nhỏ giọng hỏi, "Ngài thu thập đủ chưa? Nếu nộp không đủ, sẽ phải khóc ngay trước mặt đó!"
"Yên tâm, sớm đủ rồi." Quạ vỗ vai nó, cười ha hả, "Hôm nay lại là tiết Thanh Minh, chẳng yên ổn gì đâu, ngươi cứ lo mà canh gác cho tốt."
Nói rồi nàng tung tăng bước đến ôn thất đang phát ánh sáng dịu dàng, nín thở gõ cửa.
Cánh cửa "kẽo kẹt" mở ra, hiện thân một thiếu nữ mặc váy màu trắng tím, búi tóc kiểu đuôi chim, từ trên búi tóc rũ hai sợi tóc đen, dung mạo kiều diễm.
"Suỵt." Thiếu nữ cất giọng trong trẻo, "Ngươi tới làm gì, Ma Tôn khó khăn lắm mới chợp mắt, cẩn thận đừng đánh thức nàng."
"Thôi đi, không lẽ chỉ có ngươi được ở cạnh Ma Tôn, lại không cho ta tới sao? Ta cứ vào đấy!" Quạ đen thè lưỡi, rồi thình lình cúi người chui vào, "Ma Tôn! Ma Tôn!"
"Con quạ chết tiệt, nói khẽ thôi!" Thiếu nữ vội khép cửa lại.
"Đồ chim khách thối, đừng cản ta! Ta mang về thứ tốt, không thể chậm trễ!"
Hai người còn đang cãi cọ, sau lưng bỗng nổi cơn gió lạnh, cả hai lập tức câm bặt, đảo tròng mắt rồi cười gượng, rón rén quay đầu lại nhìn về nữ tử nơi cách đó không xa đang mở mắt nhìn bọn họ.
Đôi mắt phượng tựa đáy biển sâu thẳm, giấu ngàn vạn cảm xúc khó bề nhìn thấu. Đôi môi đỏ tươi hé mở, hai kẻ kia liền vội cúi đầu quỳ xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
"Ồn ào gì đó." Nữ tử cất lời, rồi vịn mép mỹ nhân tháp ngồi dậy. Mái tóc đen dài như hải tảo trút xuống, che phủ đôi vai trắng ngọc.
Trời đã tối, ánh dạ minh châu trở nên mờ nhạt, song trong thứ ánh sáng mông lung ấy, làn da nàng vẫn trắng nhợt như không còn huyết sắc, vừa yêu dã vừa mị hoặc.
"Khởi bẩm Ma Tôn, gần đây ngày nào cũng thấy ngài kề cận chậu hoa kia, dung nhan hao gầy. Nhưng Ma giới hiếm có y giả, thuộc hạ mới ra ngoài bắt về một vị y tiên, muốn mời nàng ta chẩn trị cho ngài."
"Bắt một y tiên." Nữ tử bỗng ngồi thẳng dậy, thoắt cái đã nửa ngồi trước mặt quạ, ngón tay thon dài móc cằm nàng, nâng mặt nàng lên.
"Bản tôn đã nói bao lần, không được tùy ý làm hại người khác, có phải không?"
"Nói... nói rồi." Toàn thân quạ run lẩy bẩy, "Chỉ là thuộc hạ thật sự lo lắng cho Ma Tôn. Chậu... chậu hoa kia nuôi mấy chục năm mà chưa nở, ngài..."
Nữ tử cụp mắt xuống, môi mỏng cong cong, ngón tay khẽ siết.
"Hàn Nha! Ngươi! Ngươi xem ngươi chọc giận Ma Tôn rồi!" Cô nương mặc váy lụa tím vội chen lời, đẩy đồng bạn ra, "Ma Tôn cấm chúng ta sinh sự bên ngoài, cho dù lo lắng, ngươi cũng không thể kháng mệnh!"
Nữ tử liếc nàng một cái, khiến nàng lập tức cúi đầu im bặt.
Ngón tay nâng cằm rốt cuộc cũng buông ra. Nữ tử đứng dậy khoác áo: "Thả người."
"Vâng." Hàn Nha bĩu môi, "Người này là tiểu thiếu chủ Giang gia, thuộc hạ nghe đồn nàng ta y thuật tuyệt luân, mới..."
"Khoan." Nữ tử chau mày ngoảnh lại. "Người nào?"
"Giang... Giang gia, Giang Ly." Hàn Nha trốn sau lưng cô nương váy lụa, thì thào đáp.
"Thả nàng ra."
Hàn Nha rút một sợi lông quạ đen từ tóc, "bụp" một tiếng, liền hóa ra một mỹ nhân áo vàng cam ngã lăn xuống đất, ôm hông kêu oai oái.
Người kia chính là Giang Ly. Nàng vẫn đang mặc y phục dự yến, gò má ửng hồng, vừa lồm cồm đứng dậy đã trách mắng: "Lũ ma vật các ngươi, dám nhân lúc ta thử thuốc hôn mê mà tập kích! Các ngươi biết ta là ai không, coi chừng ta..."
"Giang y tiên." Nữ tử mở miệng. Lúc này nàng đã chỉnh tề xiêm y, áo váy đỏ đen làm dáng người thêm cao ngất, mỗi tấc da thịt trắng trẻo lộ ra đều phảng phất nét ma mị. Trên thân treo rất nhiều chuông ngọc leng keng theo cử động của nàng, ngón tay đeo giới chỉ màu đen, trước ngực là một tiểu kiếm làm thành mặt dây chuyền, cạnh đó treo thêm miếng ngọc trụy trong suốt.
Ánh mắt Giang Ly dừng trên ngọc trụy, lập tức kinh ngạc: "Ninh... Ninh Phất Y?"
"Quả nhiên là ngươi!" Giang Ly mừng rỡ kéo váy chạy đến, "Mấy chục năm không gặp, ta còn tưởng ngươi chết rồi!"
Nàng đưa tay định chạm vào Ninh Phất Y, nhưng Ninh Phất Y lại vô thức lùi lại, theo bản năng né tránh.
Bàn tay Giang Ly khựng giữa không trung, nàng ngượng ngùng xoa xoa lòng bàn tay, cười: "Đúng là lâu ngày không gặp, ngươi càng giống Thần Tôn rồi."
"Đúng rồi, Thần Tôn đâu?"
Nếu vừa thấy lại cố nhân còn có chút hân hoan, thì niềm vui ấy thoắt tan biến. Ninh Phất Y khẽ rủ mi mắt, quay đầu nhìn về phía bàn đá, nơi đặt một chậu hoa sơn chi cành lá sum suê.
"Nở rồi à!" Giang Ly vừa định reo lên, nhưng bắt gặp sắc mặt u tối của Ninh Phất Y, liền ngậm miệng lại.
"Nở rồi. Nở được nửa tháng." Ninh Phất Y nhẹ giọng, vươn tay khẽ chạm cánh hoa trắng tinh. Đóa hoa vừa chạm đến nàng liền xấu hổ khép cánh hoa lại.
"Nhưng nó không phải Chử Thanh Thu, chỉ là một đóa hoa sơn chi mà thôi." Ninh Phất Y cười nhạt, mang chút chua chát. "Ta ngày đêm dùng nước mắt nuôi dưỡng, không đủ thì cướp lấy của kẻ khác, rốt cuộc chẳng có nửa phần tác dụng."
Giang Ly mím môi: "Thật sự không còn cách nào khác sao?"
"Có lẽ còn, nhưng ta không dám hy vọng nữa. Hy vọng nhiều, tuyệt vọng càng sâu." Ninh Phất Y rút tay lại, cười nhạt. "Đóa hoa này chỉ có một hồn, còn hai hồn bảy phách thì chẳng biết trôi dạt nơi nào."
"Ta đã sai Cửu Anh đến Bồng Lai, trộm lấy Truy Hồn Chúc. Về phần hai hồn bảy phách còn lại có còn tồn tại hay không, chỉ có thể nghe theo mệnh trời."
Giang Ly nhìn nàng như thế, lời khuyên chưa kịp thốt ra thì đại môn bỗng nổ tung, một vật như thiên thạch rơi thẳng vào, suýt quét bay tất cả mọi người.
Giang Ly bị húc ngang hông, lảo đảo suýt ngất. Hai thủ hạ của Ninh Phất Y vội hóa nguyên hình, lông chim bay tán loạn.
Ninh Phất Y nhanh tay lẹ mắt ôm chặt chén lưu ly vào lòng, lách mình tránh xa, lúc này mới tránh được một kiếp.
"Ninh Phất Y! Ngươi xem ta mang gì về này!" Một con Kỳ Lân và một con Bạch Hổ cùng lao từ trên đất dậy, một reo hò, một gầm vang.
Nước mắt trong mắt Ninh Phất Y lập tức bị hai con thần thú dọa biến mất, nàng lặng lẽ lau đi, chau mày nói: "Cái gì?"
"Dĩ nhiên là Truy Hồn Chúc rồi!" Cửu Anh hưng phấn tới quên cả biến về hình người, bốn vó tung lên, nhảy vọt lên bàn đá, há miệng nhả ra cây nến trông tầm thường.
"Ê, Giang y tiên, đã lâu không gặp!" Cửu Anh vui vẻ chào Giang Ly đang choáng váng dưới bàn, rồi lập tức thi pháp thắp sáng nến lên.
"Cánh hoa, cánh hoa!" Cửu Anh dùng móng giục giã.
Ninh Phất Y không có nhiều lời, lập tức bứt một cánh hoa đưa qua.
Đóa hoa bị đau lập tức nở bung nhụy hoa, cắn một cái lên tay nàng.
"Ngoan." Ninh Phất Y như đã thành thói quen, khẽ vuốt nhụy hoa, khiến nó run rẩy rồi rũ xuống mềm mại.
Cánh hoa vừa chạm vào lửa, ngọn nến liền biến thành màu trắng, lúc đầu còn chập chờn, rồi bất ngờ ổn định, nghiêng về một hướng.
"Bách Lý Thập Thất nói, chỉ cần nến biến hóa, chứng minh hồn phách kia vẫn còn, chưa có hồn phi phách tán. Chỉ cần lần theo hướng nến chỉ, tất sẽ tìm được nơi hồn phách trú ngụ!" Cửu Anh mừng rỡ, vừa lắc đầu vừa vẫy đuôi.
Nghe xong lời nàng nói, thân thể Ninh Phất Y bỗng nhũn ra suýt ngã. May mà Hàn Nha lần nữa biến thành hình người kịp thời đỡ nàng dậy.
"Ma Tôn, ngài làm sao vậy?" Hàn Nha lo lắng.
"Không sao." Ninh Phất Y hiếm hoi mỉm cười, tay ôm lấy ngực, hô hấp run rẩy.
"Hàn Nha, Hỉ Tước, thu dọn đi. Ta phải lập tức đi tìm nàng!"