Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 94: Trạch viện



Bên này, Ninh Phất Y hoàn toàn không biết tung tích của Tô Mạch, lòng buồn chán nản nàng trở lại trấn, tìm được Cửu Anh và Hàn Nha đang đóng quân trong khách điếm lớn nhất – Bình An khách điếm.

Khi tìm thấy hai người, họ đang ở dưới lầu cùng hai kẻ xa lạ đánh bài mạt chược, chiến cục vô cùng kịch liệt, đến mức trời đất u ám, nhật nguyệt vô quang.

"Nhị điều!"

"Hồ!" Hàn Nha hưng phấn nhảy dựng lên, cười hì hì gom đống tiền cược trên bàn, "Thanh nhất sắc! Đưa đây nào, đưa đây nào!"

Ninh Phất Y nhìn dáng vẻ vui mừng của hai người, khoanh tay dựa vào khung cửa, ánh mắt xa xăm nhìn họ, khiến lưng cả hai bỗng chốc lạnh toát.

Hai người đồng loạt ngẩng đầu, Hàn Nha sợ đến mức làm rơi cả tiền cược trong tay, vội vàng thu tay về, ngồi thẳng lưng, ánh mắt lúng túng đảo quanh.

Sắc mặt Ninh Phất Y rất khó coi, nên ngay cả Cửu Anh cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ gượng cười nói vài câu với hai người kia, rồi kéo Hàn Nha chạy ra ngoài.

"Chủ nhân, thế nào rồi?" Hàn Nha ngẩng đầu hỏi.

"Còn thế nào nữa, nhìn thần sắc nàng ấy, chắc chắn là liên tiếp đụng phải tường rồi." Cửu Anh đưa tay định chạm vào mặt Ninh Phất Y, lại bị nàng nghiêng đầu tránh đi.

"Đúng vậy, Chử Thanh Thu phiên bản nhân gian này, so với lên trời còn khó đối phó hơn." Ninh Phất Y vốn chẳng vất vả gì, vậy mà lại cảm thấy thân tâm mỏi mệt. "Có giường không, ta phải nằm một lát."

Cửu Anh và Hàn Nha liếc nhau, rồi dẫn nàng trở về gian phòng mà hai người đã thuê. Khách điếm trong trấn tuy không xa hoa, nhưng chim sẻ tuy nhỏ mà ngũ tạng đều đủ, so với nơi Tô Mạch ngủ thì quả là một trời một vực.

Thế nhưng Ninh Phất Y nằm trên chăn ấm nệm êm, lại cảm thấy toàn thân không thoải mái, bèn khoanh chân ngồi dậy, thở dài cảm thán.

"Chủ nhân vất vả đến vậy sao, sắc mặt đều trắng bệch cả rồi." Hàn Nha vội vàng ngồi lên giường, xoa bóp vai cho nàng.

"Cũng chẳng phải mệt nhọc gì." Ninh Phất Y nhíu chặt mày, đôi phượng mâu tràn đầy mê mang, "Mà là nàng nửa phần cũng không cho ta lại gần."

Thế rồi nàng kể lại một lượt những điều kỳ quái ở Tô Mạch, sau đó hỏi Cửu Anh: "Ta bảo các ngươi giúp dò hỏi lai lịch của Tô Mạch, có manh mối gì chưa?"

Cửu Anh đưa tay chỉ Hàn Nha, cười nói: "Ta không giỏi giao tiếp với người, nhưng manh mối thì có rồi, phải hỏi nàng ấy."

Nghe vậy, Hàn Nha liền nhảy xuống giường, vẻ mặt tự đắc, móc ra một quyển sổ mở tung, hai tay kéo giãn, giấy tờ rơi xuống như tuyết bay: "Chủ nhân cứ yên tâm, có Hàn Nha ta thì chẳng có chuyện gì là không dò hỏi ra được! Người xem, từ khi nàng ta sinh ra cho đến nay, từng chuyện nhỏ nhặt ta đều ghi hết trong quyển này rồi!"

"Bất quá trong đó truyền ngôn cũng nhiều, thật giả khó phân." Hàn Nha lắc lắc búi tóc nói.

Hai ngày nay rốt cuộc cũng có một việc tốt, Ninh Phất Y mừng rỡ đón lấy quyển sổ, một mắt mười hàng mà đọc.

Càng đọc, giữa mày càng hằn sâu.

Ngày trước khi còn ở Vân Tế Sơn Môn nàng từng đọc qua thoại bản nhân gian, lúc ấy chỉ cảm thấy những trải nghiệm của phàm nhân thực sự bi thảm. Nhưng hiện giờ nhìn lại cuộc đời Tô Mạch được ghi trong tay, liền thấy những thoại bản kia chẳng thấm vào đâu.

"Thiên sinh khiếm khuyết, thính giác không rõ. Lại vào năm còn để tóc trái đào đã nhiễm trọng bệnh, lâu ngày chữa trị vô phương. Về sau được một đạo sĩ chỉ điểm, nói nàng ta thiên sinh âm tà, cần phải ẩn cư nơi thế ngoại mới có thể áp chế tà khí, đồng thời dùng linh đan nối mệnh, mới có thể sống qua tuổi cập kê."

Ninh Phất Y vừa đọc vừa suýt nữa bóp nát quyển sách, nàng kìm nén lửa giận ngẩng mắt lên, không thể đọc tiếp được nữa, cuối cùng vẫn là Cửu Anh mở miệng kể nốt đoạn quá khứ.

"Song thân nàng vốn mở dược phường, chuyên nghiên cứu linh thảo, trong nhà chẳng có ruộng đất. Nhưng vì nàng mà buộc phải đóng cửa dược phường, dọn ra ngoài thành, dựa vào việc ngày ngày hái thuốc đem bán mà sống. Thế nhưng linh đan của đạo sĩ kia lại có giá trên trời, song thân thật sự không kham nổi."

"May thay Tô Hằng phụ thân nàng lúc trẻ từng đỗ hương cống trong khoa cử, ở kinh thành kết giao với huyện lệnh Kinh huyện là Tần Phong. Nhờ giao tình năm xưa, mới vay được đủ bạc vàng để mua linh đan, hứa hẹn về sau hai mươi năm sẽ trả dần mỗi tháng, nhờ đó mà nối thêm được một mạng cho Tô Mạch."

"Song gió mưa khó đoán, một ngày kia hai vợ chồng trèo qua vài dãy núi, đến chốn rừng núi vắng vẻ hái thuốc, bất hạnh gặp phải một con hổ, chẳng may mất mạng. Từ đó trên đời chỉ còn lại một mình Tô Mạch." Cửu Anh thương cảm than thở.

Ánh mắt Ninh Phất Y rơi lên bóng sáng trên tường đối diện, ngẩn ngơ đến xót cả mắt, rồi khép mắt lại.

Nàng giận không phải vì ai khác, mà chính là giận Thiên Đạo vô tình. Chử Thanh Thu khi xưa rõ ràng vì trừ ma mà chết, lại đâu phải tội ác tày trời, nói thế nào cũng là anh hùng thiên địa. Nay khó khăn lắm mới lưu lại một hồn phách để chuyển sinh, vậy mà hồn phách lại phải chịu kiếp nạn như thế.

"Vậy nên nàng ngày ngày khổ cực, sống nghèo khó như thế, tất cả đều vì điều này sao?"

"Đúng vậy." Cửu Anh gật đầu, dần dần lộ ra vẻ bi thương, "Khi Tô Hằng phu phụ qua đời, nàng mới chỉ tuổi trăng tròn, nợ nần chưa trả hết, về sau nàng một mình gánh vác, cho đến tận bây giờ."

"Tuy rằng chuyện của Tô Mạch biết đến chẳng nhiều, nhưng nhà huyện lệnh kia thì người người đều rõ. Huyện lệnh Tần Phong có một đứa con trai, tên Tần Khiếu Nhiên, chẳng hiểu vì sao lại nảy sinh tâm tư với Tô Mạch. Kẻ này từ nhỏ chẳng chịu học hành, chỉ biết phong lưu trác táng, căn bản không phải lương gia công tử. Hắn nhiều lần dây dưa Tô Mạch, cũng trở thành chuyện bàn tán khắp trấn."

"Bách tính đều nói..."

"Nói gì?" Sắc mặt Ninh Phất Y càng thêm lạnh lùng.

"Nói rằng Tô Mạch là yêu nữ, đã hạ cổ cho Tần lang, mới khiến Tần Khiếu Nhiên đối với nàng ta khác hẳn người thường."

Cửu Anh vừa dứt lời, cột giường trong tay Ninh Phất Y đã xuất hiện một vết nứt: "Sao có thể có chuyện như vậy!"

"Nàng một nữ tử cô độc, đã khó khăn lắm mới sống sót để trả nợ, thế mà còn bị miệt thị như thế, kẻ nào dám đặt điều, bản tôn sẽ xé nát miệng hắn!"

Thấy nàng thực sự giận dữ, Cửu Anh vội vàng xông lên ngăn lại, giơ tay sửa lại cột giường, lắc đầu nói: "Từ xưa tới nay miệng lưỡi thế gian vốn chẳng bao giờ ngừng, thích nhất là bịa chuyện gây sóng gió thị phi. Nếu ngươi muốn so đo với họ, e rằng giết một đời cũng chẳng hết. Hiện nay quan trọng nhất vẫn là Tô Mạch."

Ninh Phất Y mím chặt môi, khẽ nói: "Ta hiểu."

"Ngay từ lúc chia tay trong lòng ta đã thấy bất an, nay xem ra, điều khiến nàng cảnh giác sợ hãi e chính là tên Tần Khiếu Nhiên kia." Ninh Phất Y phất tay áo đứng dậy, cất bước đi ra cửa.

"Ta phải quay về xem thử." Nàng nói.

Lần này Cửu Anh và Hàn Nha đều theo sát hai bên, ba người thi triển ẩn thân quyết, ngự kiếm phóng đi như bay, chưa đầy một khắc đã trở lại căn nhà nhỏ dưới chân núi. Ninh Phất Y vừa hạ xuống đất đã vội tìm kiếm cả ba gian phòng, nhưng không hề thấy bóng dáng Chử Thanh Thu.

Trong lòng nàng lập tức dấy lên hồi chuông cảnh báo, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện những vật khác vẫn còn nguyên, chỉ duy thiếu chiếc giỏ mây đựng dược thảo nơi góc phòng, liền biết nàng đã đi đâu.

Trên đất chẳng biết từ khi nào rơi lại một tấm khăn che mặt, Ninh Phất Y cúi người nhặt lên.

"Hàn Nha, trong trấn có mấy hiệu thuốc?" Giọng nàng gấp gáp hỏi.

"Hiệu thuốc thì nhiều, nhưng lớn nhất chỉ có một, ngay gần khách điếm Bình An..." Hàn Nha còn chưa nói hết, thân ảnh Ninh Phất Y đã bước lên mây mà phóng đi. Hàn Nha cùng Cửu Anh nhìn nhau một cái, đành phải vội vã đuổi theo.

Phía trước, hắc y tung bay phần phật, vạt áo huyền sắc dưới ánh mặt trời lấp loáng quang mang. Tốc độ của Ninh Phất Y nhanh đến mức kinh người, hai người kia cố gắng hết sức vẫn chẳng đuổi kịp. Đợi bọn họ chen qua đám đông tới hiệu thuốc, đã thấy Ninh Phất Y đứng thẳng dưới mái hiên, sắc mặt khó coi.

"Thế nào?" Cửu Anh lau mồ hôi hỏi.

"Chưởng quầy nói Tô Mạch vừa tới, bán đi mấy ngày dược thảo, giờ đã rời khỏi." Nàng cất giọng, rồi đôi phượng nhãn chuyển sang Cửu Anh, "Kỳ Cửu Anh, hôm nay e lại phải nhờ ngươi một chuyện."

Cửu Anh nghe vậy liền lui lại, hai tay chắn trước ngực, đề phòng nhìn nàng: "Ta không!"

"Cầu ngươi đấy." Ninh Phất Y mở miệng cầu khẩn một cách tự nhiên.

"Ma Tôn đại nhân, ta là Thần Thú, ngươi có biết Thần Thú không? Ta đâu phải chó, sao bắt ta đi đánh hơi?" Tóc đen trước trán Cửu Anh dựng đứng cả lên, "Sao ngươi không để Bạch Lân đi ngửi?"

"Bạch Lân thấy chủ nhân thì quá mức kích động, một khi thả ra ta e khó mà chế ngự, lúc ấy chỉ sợ dọa Tô Mạch đến nguy hiểm tính mạng." Ninh Phất Y bước xuống bậc thềm, kéo tay áo nàng, "Cửu Anh, ta rất lo cho nàng."

Cửu Anh nhìn năm ngón tay nàng siết chặt đến trắng bệch, bực dọc hất tay ra: "Thôi thôi, tìm thì tìm. Có vật gì thân cận của nàng không?"

Ninh Phất Y đưa ra tấm khăn che mặt vừa nhặt, Cửu Anh lắc lắc vài cái, sau đó thu lại, khép mắt, ấn ký đỏ trên trán khẽ sáng lên.

"Tìm được rồi, đang ở trong trấn." Cửu Anh nói đoạn liền xoay người, cất bước vào sâu trong trấn.

Ninh Phất Y trong lòng chẳng biết là thả lỏng hay treo ngược, vẫn theo sát không rời. Chỉ trong chốc lát, ba người đã dừng lại trước một cánh cổng trạch viện.

So với những dân cư trong trấn, nơi này tọa lạc ở chốn u tĩnh, cổng chính đối diện đường lát đá, cửa gỗ lim sơn đỏ, trước sân trồng hai cây táo tươi tốt rợp bóng trời.

Thoạt nhìn, trạch viện này chính là một biệt viện, tuy chẳng đến mức xa hoa lộng lẫy, nhưng trong trấn này cũng đã là hiếm có.

Tô Mạch sao lại ở đây? Ninh Phất Y ngẩng đầu nhìn tấm biển, thấy trên đó đề hai chữ "Tần Phủ", trong lòng lập tức dấy lên lo lắng.

Tô Mạch vừa bán dược thảo lấy chút bạc vụn, giờ đến biệt viện Tần phủ hẳn là để trả nợ. Nhưng viện này nhìn ngoài thì yên ả thanh nhã, song cánh cửa gỗ đỏ trước mắt lại đỏ đến tựa máu, khiến người khó chịu.

"Đi." Ninh Phất Y trầm giọng nói, nàng không chọn cách ẩn thân, mà lấy thân phận người phàm gõ cửa. Khi hai gã thủ vệ canh gác tiến lên hỏi han, nàng xoay người một cái, hai chưởng chặt xuống gáy, khiến cả hai ngã lăn bất tỉnh.

"Hàn Nha, Cửu Anh, các ngươi đợi ngoài này, nếu ta không gọi thì đừng vào." Nói rồi nàng bước qua bậc cửa, tiện tay khép cổng lại.

Chiếc vòng đồng cổ xưa lấm tấm vết xước va vào cửa kêu lanh canh, giữa con phố dài tĩnh mịch nghe càng thêm rợn người. Hàn Nha và Cửu Anh nhìn nhau, rồi lập tức ẩn mình đi.

Trong viện từng chỗ đều toát ra vẻ cũ kỹ, giả sơn rêu phủ xanh rì, tuy rằng thấy rõ có người quét dọn hằng ngày, nhưng vẫn chẳng xua được khí tức suy tàn.

Ninh Phất Y vừa bước qua cửa đã cảm thấy một luồng âm phong thổi tới, song nàng chẳng buồn để ý, thẳng bước đến nơi có nhân khí.

Trạch viện không nhỏ, nhưng gia nhân lác đác, dọc đường chẳng ai ngăn cản, nàng dễ dàng đi vào nội viện. Đúng lúc này chợt nghe mấy tiếng kêu thảm xé tai.

Giọng đó không phải Tô Mạch thì là ai? Tim Ninh Phất Y như muốn nhảy khỏi lồng ngực, thân thể hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, trong chớp mắt đã đứng trước cửa phòng vang lên tiếng kêu.

Nàng vốn chẳng màng lễ nghi tiên phàm, nay lại càng chẳng kịp nghĩ nhiều, lòng bàn tay mang theo kình khí vỗ mạnh lên cửa, cả khung cửa cùng cánh bay rầm vào trong, cảnh tượng trong phòng lập tức phơi bày.

Chỉ thấy nữ tử áo xanh ngã quỵ dưới đất, co rút trong góc run rẩy khóc thét, thân hình gầy yếu như chiếc lá, nhìn mà lòng người thắt lại. Đối diện nàng ta là một nam tử, trong tay cầm tờ ngân phiếu đang lôi kéo Tô Mạch, lúc này bị cánh cửa bay vào làm cho kinh hãi, xoay đầu trừng mắt.

Ninh Phất Y nhìn thấy Tô Mạch như thế, trái tim đau nhói đồng thời lửa giận bốc lên, thân ảnh lập tức hóa thành tàn ảnh, tung chân đá mạnh vào ngực nam tử.