Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 96: Gần kề



Mấy lời vừa rồi của nàng nói ra vốn đã mơ hồ khó rõ, hơn nữa Tô Mạch vốn chẳng thể nghe thấy, chỉ biết chớp mắt, trong lòng tràn đầy mờ mịt.

Ninh Phất Y ôm nàng một lúc mới chợt sực nhớ, vội buông tay, cúi xuống lau đi những giọt lệ còn vương nơi khóe mắt.

Trong lòng thầm nghĩ, may mà Cửu Anh và Hàn Nha không có mặt ở đây, bằng không thì chẳng biết mất mặt đến đâu.

"Xin lỗi." Ninh Phất Y đỏ cả sống mũi, khẽ thở dài, nhưng ánh mắt nàng vẫn dán chặt nơi gò má Tô Mạch, ánh nhìn gần như có phần tham lam. Ba mươi năm qua, nàng vẫn thường nhớ đến Chử Thanh Thu, nhưng chẳng hiểu vì sao người ấy chưa từng xuất hiện trong mộng.

Giờ đây dung nhan quen thuộc bỗng hiển hiện ngay trước mắt, gương mặt từng dần nhạt nhòa trong trí nhớ nay lại được khắc ghi trở lại, trở nên rõ ràng hẳn.

Chỉ là cùng một đường nét nhưng đặt trên thân Tô Mạch lại bớt đi vẻ lãnh đạm xa cách, thay vào đó là nét mong manh như đóa hoa trong mưa gió khiến người thương tiếc. Nhưng cho dù vậy, hai người trong mắt nàng tuyệt không phải hai người khác biệt.

Tựa như ngày đầu tiên thoáng thấy bóng dáng áo xanh ấy, Ninh Phất Y đã khẳng định: nàng chính là Chử Thanh Thu.

Tô Mạch lại hoàn toàn luống cuống, cúi thấp mắt không dám nhìn Ninh Phất Y. Rồi khẽ giơ tay, mười ngón lay động như bướm bay: "Ngươi không sợ sao?"

"Vì sao phải sợ." Ninh Phất Y nhìn đóa hoa đầu lâu nơi gò má kia. Hình dạng cùng sắc đỏ tươi quả thật khiến người rùng mình, nhưng trong mắt nàng lại không có nửa điểm chán ghét, chỉ có xót xa thương cảm.

Thật ra, nếu không phải mang hình đầu lâu, thì vết bớt đỏ ấy nở trên khuôn mặt Tô Mạch lại càng làm tăng vẻ mỹ lệ — như hoa sơn chi và mẫu đơn cùng khoe sắc, đỏ trắng đan xen rực rỡ vô cùng.

"Ngươi không biết dấu bớt này nghĩa là gì sao? Ta là âm tà chi thể, có thể nhìn thấy uế vật. Ngay cả đạo sĩ trên núi cũng đều tránh xa ta, sợ bị lệ quỷ bám theo." Lần đầu tiên Tô Mạch đánh thủ ngữ nhanh đến vậy, phức tạp đến mức nếu không phải Ninh Phất Y đã mấy đêm liền chong đèn khổ học, hẳn là chẳng thể hiểu nổi.

"Ta không sợ quỷ." Ninh Phất Y dịu dàng nói, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn, cúi người, kiên nhẫn lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt nàng.

Nàng lau từng chút một, đôi mắt ướt của Tô Mạch liền dõi theo cử động nơi cổ tay nàng, đầu ngón tay lại vô thức bấu chặt góc chăn.

Trên đời này quả nhiên vẫn có người chẳng hề sợ mình, cho dù biết được bí mật khó chịu nổi nhất vẫn đối đãi dịu dàng với nàng? Kinh ngạc trong lòng Tô Mạch đã lấn át hết thảy, trái tim run run đập lên đến tê dại.

Nỗi sợ nàng che giấu bao năm, lần đầu bị người khác nhìn thấu, lại không hề tệ hại như nàng tưởng tượng.

Đang ngẩn ngơ, Ninh Phất Y đã thu khăn rồi cúi xuống tỉa bấc nến, khiến căn phòng sáng bừng thêm một chút.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Tô Mạch lại hỏi.

"Ta đã nói từ hôm trước, ta là thương nhân đến từ Kỳ Quốc." Ninh Phất Y đáp.

Tô Mạch lắc đầu: "Ta hỏi, danh tính của ngươi."

Danh tính? Tim Ninh Phất Y thoáng hoảng loạn, nhưng gương mặt vẫn vân đạm phong khinh, thong thả mở lời: "Ta họ Liễu, Liễu Điệp Y."

Tô Mạch cắn nhẹ môi, dường như thấy cái tên này không hợp với dung mạo nàng, nhưng vẫn gật gật đầu.

"Ngươi ngủ thêm đi, giờ mới qua Tý." Ninh Phất Y vừa nói vừa kéo chăn, nhìn Tô Mạch từ từ nằm xuống, rồi thuần thục đắp kín chăn gối, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Tô Mạch muốn gọi nàng nhưng lại không thể nói, trong cơn hoảng hốt chỉ bật ra một tiếng "a". Khi Ninh Phất Y quay đầu lại, gương mặt Tô Mạch đã đỏ bừng.

Ninh Phất Y không nhịn được mà bật cười: "Yên tâm, ta ở ngay ngoài cửa thôi. Nếu còn có thứ mắt mù nào dám đến quấy nhiễu ngươi, chỉ cần phát ra chút động tĩnh, ta sẽ khiến nó hồn phi phách tán."

Tô Mạch thu lại ánh mắt, tay khẽ so ra một cái: "Mạnh miệng."

Nàng lại làm thêm động tác: "Ta chỉ muốn nói ngươi không cần trông chừng ta, đêm nay đã làm phiền ngươi quá nhiều rồi."

"Ta chỉ muốn ngươi phiền ta thêm chút nữa thôi." Ninh Phất Y khẽ giọng đáp, rồi mở cửa bước vào màn đêm.

Chỉ còn Tô Mạch nằm nguyên chỗ, chưa kịp nhìn rõ khẩu hình của nàng, đôi mắt mờ mịt xen lẫn một chút nghi hoặc cùng hoang mang.

Lạ lùng thay, sau khi nữ tử rời đi, những thứ bẩn thỉu kinh khủng vốn vẫn bám theo nàng liền hoàn toàn biến mất, trong phòng chỉ còn lại ánh nến sáng rực cùng mùi khói dầu lượn lờ.

Ánh lửa vàng ấm áp chập chờn trên mí mắt, ý thức Tô Mạch dần mơ hồ, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc mộng.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi song thân qua đời, nàng ngủ yên đến thế, như rơi vào đám mây thơm mềm mại, an ổn đến mức chẳng muốn tỉnh lại.

Ngày hôm sau trời đổ mưa, không có ánh nắng chiếu vào song cửa, cũng chẳng có gì đánh thức nàng. Khi nàng mở mắt, gà đã gáy từ lâu, tiếng mưa tí tách rải khắp chung quanh, tất nhiên nàng chẳng thể nghe được.

Nhưng nàng thấy rõ từng giọt mưa vỡ tung trên bậu cửa, nở ra từng đoá sáng lấp lánh giữa bóng cây xanh biếc ngoài kia.

Tô Mạch bỗng nhớ đến một người, vội vã tung chăn nhảy xuống giường, kéo cửa. Trước mắt chính là bóng dáng nữ tử cao gầy như trúc, đang nhắm mắt tựa như nhập định, nghe tiếng động liền quay người lại.

Tô Mạch bất giác lùi một bước, tay vịn lấy khung cửa để tỏ ra bình tĩnh hơn.

Nữ tử nở nụ cười, khẽ nói một tiếng: "Tỉnh rồi à."

Tô Mạch gật đầu, nhìn y phục trên người Ninh Phất Y, tà váy đen đã sẫm màu hơn, hẳn là bị sương đêm thấm ướt. Trong lòng nàng thoáng dấy lên áy náy, vội đưa tay kéo cửa rộng ra, xoay người ra hiệu cho Ninh Phất Y vào trong.

Vốn Ninh Phất Y chỉ đứng dưới mái hiên tu luyện, nghe tiếng mưa tiếng chim hót, hiệu quả nhập định cực tốt, sau khi tỉnh dậy tinh thần sảng khoái. Nhưng khi thấy dáng vẻ áy náy của Tô Mạch vì tưởng nàng chịu khổ một đêm, Ninh Phất Y lại nảy chút tâm tư xấu xa, chẳng buồn giải thích.

Tô Mạch mở tủ gỗ, lục tìm hồi lâu, cuối cùng lấy ra một bộ váy trắng sạch sẽ. Váy may bằng vải bố, nhưng so với bộ nàng đang mặc thì tốt hơn nhiều.

Nàng làm thủ ngữ: "Đây là váy mẹ ta để lại trước khi qua đời, ta vẫn không nỡ mặc." Dứt lời, liền nhét bộ váy vào tay Ninh Phất Y: "Ngươi mặc đi, coi chừng phong hàn."

Ninh Phất Y cầm lấy lớp lụa mềm, còn chưa nói gì. Tô Mạch lại tưởng nàng chê váy mộc mạc, mặt đỏ bừng định rút lại, thì Ninh Phất Y đã giơ tay tránh.

"Vật quý giá như thế, ngươi lại tuỳ tiện tặng ta sao?" Ninh Phất Y mỉm cười hỏi.

Tô Mạch nghe vậy, trong lòng dịu bớt, nhưng ngoài mặt vẫn khẽ chau mày: "Đợi y phục ngươi khô thì phải trả lại cho ta."

Trong ba mươi năm qua, Ninh Phất Y chưa bao giờ cười nhiều như ba ngày nay. Nàng nghiêng đầu nén cười, khẽ nói lời cảm tạ, rồi ngón tay đã chạm vào đai áo. Trước mắt Tô Mạch bỗng vèo một cái như làn khói bay biến, ngẩng lên chỉ thấy cánh cửa chưa khép kín.

Ninh Phất Y khẽ sờ vành tai đỏ hồng của mình, cười đến nỗi đôi mắt phượng cong lại thành một đường mảnh.

Chẳng mấy chốc, nàng thay xong y phục. Áo trên buộc vào váy vẫn khá vừa, chỉ có phần váy dưới là hơi ngắn thấy rõ, song Ninh Phất Y chẳng bận tâm, chỉnh lại mái tóc rồi bước ra ngoài.

Tô Mạch đã rửa mặt xong, còn hâm nóng phần cơm thừa từ tối qua, thêm nước nấu thành cháo, đặt vào khay tre bưng ra.

Ninh Phất Y đưa tay đón lấy khay, mang vào phòng đặt lên bàn. Tô Mạch khẽ rụt tay lại, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể hai người đã cùng nhau sống những ngày tháng bình lặng, tế thủy trường lưu thế này suốt nhiều năm.

... Nghĩ gì thế chứ? Tô Mạch lắc đầu, ngồi xuống dùng bữa.

"Ngày hôm nay chúng ta đi một nơi nhé?" Ninh Phất Y hơi nhướn mày, ý tứ rõ là câu hỏi.

Tô Mạch đặt đũa xuống: "Đi đâu?"

"Tần phủ." Ninh Phất Y nói.

Vừa nghe hai chữ ấy, Tô Mạch lập tức biến sắc, bàn tay đang đỡ dưới đáy bát chợt mềm nhũn, suýt chút nữa làm rơi cả bát. May mà Ninh Phất Y mắt nhanh tay lẹ, kịp giữ lấy miệng bát, dìu nàng đặt xuống bàn một cách ổn thoả.

"Ngươi từ nhỏ đã thấy quỷ, nhưng vẫn sống được đến hôm nay, hẳn là đã quen rồi chứ?" Ninh Phất Y dịu giọng nói, hàng mi dài che khuất đáy mắt, tay thong thả thu lại, rồi bình thản tiếp tục ăn.

Ngón tay Tô Mạch siết chặt bát, khẽ "ừm" một tiếng.

Quả thật nàng đã quen rồi. Khi còn nhỏ, nàng từng sợ hãi đến cực điểm, không hiểu vì sao mình có thể nhìn thấy những thứ quái dị ấy: vũng bùn máu trườn trên mái nhà, bàn tay đỏ lòm trồi lên từ dưới đất, hay đầu người treo ngược ngoài song cửa mỗi khi đêm xuống.

Mỗi lần nhìn thấy nàng đều khóc thét, nhưng cha mẹ cũng chẳng thể xua đi được chúng. Họ chỉ có thể ôm chặt, bịt mắt nàng lại, dỗ dành rằng đừng khóc nữa, kẻo hàng xóm nghe thấy.

Khi lớn hơn, nàng mới biết bản thân mang thứ dị thể ấy, gọi là Âm Dương Nhãn.

Để tránh cho nàng bị kéo đi thiêu sống, cha mẹ gần như không cho nàng bước chân ra ngoài. Nếu bắt buộc phải lộ diện, họ liền buộc nàng che mặt bằng mấy lớp khăn, viện cớ dung mạo xấu xí để giấu đi.

Nàng vẫn sợ những thứ kia, nhưng theo năm tháng, nàng hiểu rằng đó là vận mệnh không thể tránh. Người già vẫn nói, kẻ sinh ra mang Âm Dương Nhãn thì kiếp trước ắt là đại ác nhân, đã chịu đủ hình phạt nơi mười tám tầng địa ngục.

Có lẽ kiếp trước nàng thật sự đã gây tội tày trời, nên kiếp này mới phải gánh lấy báo ứng. Vì vậy nàng chưa từng than trời trách đất, chỉ mong có thể hái thêm ít thuốc, cứu thêm vài mạng, lấy đó mà chuộc tội, để kiếp sau có thể làm một người bình thường.

Nàng vốn đã học cách kìm nén sợ hãi, giả vờ như chẳng nhìn thấy. May mắn là những thứ ấy thường không hề muốn hại nàng, ngoài hình dạng dữ tợn gớm ghiếc, chúng cũng chẳng có ác ý.

... Nhưng thứ trong Tần phủ lại là ngoại lệ.

"Ngày đầu tiên ta gặp ngươi, thấy ngươi vẫn ổn, một mình lên núi hái thuốc cũng chẳng hề sợ hãi. Chỉ khi bước vào Tần phủ, ngươi mới kinh hãi đến vậy." Ninh Phất Y nuốt ngụm cháo cuối cùng, đặt bát đũa xuống. "Vì thế ta mới nghĩ, có phải thứ trong Tần phủ kia khác hẳn với những thứ khác không?"

Trong lục giới, chỉ có Minh Giới là quỷ dị nhất. Người tu hành có thể cảm nhận được oán khí nặng nề, nhận ra lệ quỷ hiện hình. Nhưng với những linh thể mang oán khí không quá nặng, thì chẳng khác gì phàm nhân, hoàn toàn không thể nhìn thấy.

Cùng lắm chỉ cảm nhận được chút âm phong, mà đã yếu đến mức chẳng gây tổn hại nổi cho ai, vị trí cũng khó đoán định.

Vậy nên trừ phi Ninh Phất Y luôn ở bên cạnh bày kết giới bảo vệ, bằng không khó lòng ngăn được những thứ ấy dây dưa lấy nàng.

Tô Mạch không đáp, nhưng thái độ xem như đã thừa nhận.

"Cách tốt nhất để xoá bỏ sợ hãi chính là đối mặt. Dù ta có thể giúp ngươi trừ bỏ nó, nhưng chẳng thể đảm bảo sẽ không có kẻ khác xuất hiện. Hiện tại tinh thần ngươi đã như dây đàn căng sắp đứt, ta e nếu lặp lại vài lần nữa, ngươi sẽ..."

Ánh mắt Ninh Phất Y kiên định: "Nếu ngươi tin ta, ta nhất định sẽ bảo hộ chu toàn, không để nó làm hại ngươi. Nhưng cách này rốt cuộc còn tuỳ ở bản thân ngươi. Nếu ngươi không muốn, ta cũng có cách khiến nó chẳng dám tới gần nữa."

Tô Mạch không nghe được ngữ điệu, chỉ có thể dõi chặt vào gương mặt đối diện. Đôi mắt phượng vốn dài hẹp, thoạt trông chẳng mấy thân thiện. Nhưng mỗi khi nàng chăm chú nhìn mình mà nói, Tô Mạch lại có thể đọc ra từ trong ánh mắt ấy một sự dịu dàng.

Quỷ thần xui khiến, Tô Mạch lại khẽ gật gật đầu.

Khóe môi Ninh Phất Y cong lên, chỉ vào bát cơm nàng còn ăn dở một nửa: "Vậy đợi ngươi ăn xong, chúng ta liền đi."

Lần này có Tô Mạch đi cùng nên không thể phi thân, Ninh Phất Y đành theo nàng cước bộ. Khi bóng dáng thị trấn hiện ra, thì cũng đã gần tới giờ ngọ.

Mưa bụi lất phất rơi chẳng ngừng, mặt đất toàn bùn lầy, đi vài bước giày đã lún xuống, nhưng cỏ non bị mưa gột rửa mà xanh biếc dịu mắt, hương cỏ cây thoảng theo gió thấm vào lòng.

Ninh Phất Y một mình che ô, nhìn bóng lưng Tô Mạch khoác áo tơi phía trước.

Tô Mạch vốn không thích người lại gần. Ninh Phất Y định hai người cùng che chung ô nhưng nàng kiên quyết từ chối. Ninh Phất Y cũng chẳng lấy làm buồn, chỉ ung dung theo sau.

Băng tuyết tích tụ đã lâu trên đỉnh núi sẽ rất khó tan ra. Ninh Phất Y đã sớm nhìn thấu từ hình ảnh của Chử Thanh Thu.

Ngày mưa, người đi trên phố thưa thớt. Đá xanh dưới chân bị mưa rửa sạch, bóng hàng cây và mái hiên hai bên phản chiếu rõ ràng. Khi sắp đến Tần phủ, hạt mưa mới dần ngớt.

Ninh Phất Y thu ô lại, nhìn Tô Mạch gỡ áo tơi, tấm khăn che mặt vẫn phủ kín, chỉ để lộ đôi mắt hoa đào xinh đẹp.

Cánh cổng lớn bị mưa làm ướt sẫm, đỏ rực như máu, tựa hồ chỉ cần chạm tay là nhuộm tràn mùi tanh tưởi. Ninh Phất Y lấy cán ô đẩy cửa. Cửa không khóa, chỉ kẽo kẹt một tiếng liền mở.

Tô Mạch khẽ kéo áo nàng, làm thủ ngữ: "Chúng ta không cần hỏi qua Tần công tử sao?"

Tần công tử? Cách xưng hô thân mật kia khiến Ninh Phất Y khẽ cắn môi, hừ lạnh một tiếng.

"Không cần. Nếu hắn dám cản, ta liền đánh gãy chân hắn." Ninh Phất Y cứng giọng đáp, rồi sải bước qua bậc cửa.

Tần phủ vẫn như ngày trước, chỉ vì hôm nay trời u ám mà càng thêm âm trầm. Rêu xanh và dấu vết phong sương in khắp mái hiên, sân viện hiu quạnh tiêu điều.

"Thứ ngươi nhìn thấy ở đâu?" Ninh Phất Y đứng giữa sân hỏi.

Tô Mạch rõ ràng đã bắt đầu run rẩy. Dù trong lòng kháng cự, thân thể nàng vẫn theo bản năng áp sát vào Ninh Phất Y, mắt nhắm nghiền, tay siết chặt áo.

Nơi này với nàng chính là ác mộng. Chỉ khi gần kề nữ tử bên cạnh, nỗi sợ trong lòng mới vơi đi đôi chút.

Ninh Phất Y cảm nhận được sự gần kề ấy, trong phút chốc cũng bối rối tâm thần. Nàng vội nhắm mắt, vận thần thức dò tìm nguồn gốc quỷ khí. Ai ngờ vừa chạm đến một tia âm hàn, liền nghe bên cạnh vang lên tiếng hét nghẹn ngào.

Ninh Phất Y lập tức quay lại, chỉ thấy Tô Mạch hoảng hốt lao thẳng vào lòng mình. Đôi bàn tay đầy vết thương gắt gao níu chặt vạt áo nàng, run rẩy giấu gương mặt vào lòng nàng.

Lời tác giả:

Y Y: Ở nhân gian truy thê dễ hơn trên núi nhiều lắm nha!