Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 97: Vượt lễ



Cảm giác này thật kỳ diệu, dù cách mấy lớp y sam vẫn có thể cảm nhận được gò má nàng mềm mại ấm áp. Ninh Phất Y khẽ nâng tay, gắng sức đè nén trái tim đang xao động.

Một tay nàng dùng tay áo che chở, tay kia nhẹ nâng cằm nàng lên, để cho đôi mắt vì kinh hoảng mà đồng tử giãn to kia có thể nhìn rõ khẩu hình môi mình.

"Ở đâu?" Ninh Phất Y bình thản hỏi, không chút rối loạn. Sự vững vàng này khiến đôi tay run rẩy đến phát tê dại của Tô Mạch cũng dần buông lỏng.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, khẽ đưa tay chỉ về phía bên phải, chỗ cây cầu đá đã bị rêu phong và cỏ dại che phủ.

"Nó đang đến." Tô Mạch gượng gạo đánh thủ ngữ, thân mình tiếp tục co rút, chỉ dám đưa lưng về phía cầu đá.

Sắc mặt Tô Mạch tái nhợt, thủ thế càng lúc càng cuống quýt: "Nó lại đến trước mặt ta rồi."

"Nó đang gặm chính đôi tay mình."

"Nó cười với ta, miệng toàn máu, nó..."

Nếu Tô Mạch có thể nói ra lời, lúc này giọng chắc đã mang theo tiếng nức nở. Ninh Phất Y chẳng nỡ để nàng tiếp tục hoảng loạn, bàn tay đang che chở liền kéo nàng vào trong lòng, bàn tay sau lưng thì xòe rộng năm ngón. Từ những đầu ngón thon dài vang lên tiếng tí tách, hồng sắc tiên lực đan xen lưu chuyển, gió lạnh xung quanh lập tức loãng đi.

"Bây giờ thì sao?" Ninh Phất Y mở miệng.

Tô Mạch hoảng hốt đến mức chẳng kịp ý thức mình đã nép chặt trong lòng một nữ tử. Nàng đặt hai tay lên vai Ninh Phất Y, từ từ liếc sang bên ấy.

"Nó... ngừng lại rồi?" Tô Mạch ra dấu, trong mắt đầy ngạc nhiên, nỗi sợ cũng vơi đi đôi chút.

"Hình như nó đang sợ hãi điều gì, lại như mang oán giận." Tô Mạch thở dài thật sâu, rồi bất giác quay nhìn Ninh Phất Y, trong lòng dấy lên ít nhiều nghi hoặc.

"Nó... là đang sợ ngươi sao?" Tô Mạch khẽ nhíu mày.

"Có lẽ vậy." Ninh Phất Y đáp mơ hồ, rồi liền đổi sang chuyện khác: "Loại linh thể này thực ra lực lượng không đủ, chẳng qua vì chưa được nhập thổ vi an hoặc còn chấp niệm chưa dứt nên mới lưu lạc nhân gian."

"Ngươi thường thấy những cô hồn kia không hề công kích, bởi chúng chỉ là vài mảnh hồn phách vỡ vụn, chẳng hại được người, cũng không còn tri giác, chỉ lững lờ vô định." Ninh Phất Y kiên nhẫn giảng giải. "Nhưng hồn phách này hiển nhiên khác hẳn, mạnh hơn hẳn những tiểu quỷ khác, song cũng chẳng đủ sức gây thương tổn cho người."

"Vậy nên nó dẫu có đi theo ngươi, cũng chẳng chạm được tới ngươi, chỉ là vì ngươi quá sợ nó nên mới chịu khổ sở thôi." Giọng Ninh Phất Y tựa cánh liễu lay bay trong không trung, khẽ khàng lay động tâm can.

Lúc nàng nói chuyện, con quỷ kia quả nhiên đã ngừng gặm tay, chỉ buông thõng nửa tay áo rách nát, khuôn mặt máu thịt be bét vẫn lộ ra chút biểu tình, nghiêng đầu ngây ngốc nhìn trừng trừng hai người, rụt rè chẳng dám bước tới.

Dáng vẻ dù vẫn còn đáng sợ song sự kinh hãi vốn có dần phai đi dưới lời giải thích nghiêm túc của Ninh Phất Y. Trong khoảnh khắc, Tô Mạch bỗng thấy như mình đang đứng trong hiệu thuốc, nghe phụ thân giảng giải về một con cóc bị bóp cho bụng trắng bệch.

Nàng gật gật đầu.

"Thế vì sao nó cứ mãi theo ta?" Tô Mạch hỏi.

"Làm linh thể, ngoài ngươi thì không ai có thể thấy nó. Cho nên ta đoán nó theo ngươi không phải để hù dọa mà là để cầu cứu." Ninh Phất Y dịu giọng, "Hay là... ngươi thử hỏi nó xem?"

Khí tức an ổn tỏa ra từ nữ tử bên cạnh khiến Tô Mạch không nhận ra rằng, giờ đây mình đã tín nhiệm nàng đến vậy. Nàng quay đầu, hướng ánh mắt nhìn thẳng con quỷ kia.

Một người một quỷ đối diện, Tô Mạch lại bắt đầu run lên. Nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo của Ninh Phất Y vẫn chắn ngang trước ngực nàng, tựa như dựng lên một tấm bình phong, thay nàng chắn tất cả oán khí âm u.

Lần này Tô Mạch không hề né tránh, kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt thối rữa hôi tanh kia.

Qua thật lâu, nó bỗng động đậy, vải áo loang lổ huyết hắc kéo lê trên đất, vô thần trôi về phía nội viện.

Tô Mạch thấy thế liền vội vàng kéo kéo tay áo Ninh Phất Y, hai tay uyển chuyển múa ra vài thủ thế, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào dấu máu bị kéo lê trên nền.

Ninh Phất Y lập tức hiểu rằng mình đoán đúng, ra hiệu cho Tô Mạch dẫn đường. Tô Mạch tuy còn sợ hãi nhưng trong xương cốt vốn cứng cỏi, liền ngẩng cao cổ muốn bước vào nội viện. Nào ngờ phía sau bỗng vươn ra một bàn tay, vạt áo rộng rãi vung sang nửa bên cho nàng nắm lấy.

Khinh thường ai chứ. Tô Mạch cắn chặt môi, nhưng khi khóe mắt liếc vào hành lang u tối hun hút, cuối cùng vẫn nhận lấy vạt áo kia, siết chặt trong tay.

Khóe môi Ninh Phất Y đã chẳng còn kìm được ý cười.

Hai người men theo hành lang mà đi, hôm nay vốn chẳng có bao nhiêu ánh sáng, trên đầu lại có mái hiên che phủ nên càng khiến bốn phía thêm phần u ám quỷ dị.

Ninh Phất Y chẳng thấy gì, chỉ có thể đi theo Tô Mạch. Không biết từ khi nào mưa lại rơi xuống, tí tách nện trên ngói, vang lên tiếng sột soạt. Tiếng bước chân của hai người vì hơi nước mà nghe nặng nề, một thì run rẩy dè dặt, một thì thản nhiên ung dung.

Không đúng, Ninh Phất Y bỗng gương mắt lên, vì phía sau chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một tràng bước chân, nghe qua vóc dáng phải cao tám thước (~1m8), bước đi lúc nhanh lúc chậm.

Ninh Phất Y kéo Tô Mạch lại, sau đó đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn vào con đường lát đá loang nước mưa trống trơn phía sau.

"Ra đi." Nàng cụp mắt xuống, ngón tay khẽ phủi vệt nước trên tà váy, vạt áo ẩm ướt lướt qua cổ chân, lạnh buốt.

Qua một lúc lâu, kẻ bám theo mới từ ngoài hành lang lật mình bước vào. Thân hình cao lớn vừa trông thấy Ninh Phất Y liền có vẻ rụt rè, y phục lộng lẫy bị mưa dầm cho dính bết một thân, như một con chim cẩm tú sa lầy dính nước.

Chính là chủ nhân của phủ đệ này — Tần Khiếu Nhiên.

"Ngươi lén lén lút lút theo chúng ta làm gì?" Ninh Phất Y sớm đoán là hắn, bởi vậy không hề kinh ngạc, nhưng giọng điệu lại chẳng chút khách khí nào.

Tần Khiếu Nhiên đưa tay quệt đi mưa trên mặt, cố chống thẳng lưng tỏ vẻ cường thế: "Nực cười, đây là địa giới của tiểu gia ta, ngươi tự tiện xông vào ta còn chưa truy hỏi tội, ngươi lại còn dám chất vấn?"

"Chuyện hôm qua là ta oan uổng ngươi, ta xin lỗi." Ninh Phất Y nói, đoạn xoay chuyển giọng điệu: "Ta thấy phủ viện này của ngươi quá đỗi cũ kỹ, hẳn đã lâu không có người ở?"

Tần Khiếu Nhiên chẳng hiểu ý tứ của nàng, nhưng bị đôi mắt phượng kia quét tới lại cảm thấy tay chân cứng ngắc, vô thức đáp: "Nơi này là tổ trạch do tiên tổ truyền xuống, vốn từng phồn thịnh một thời. Sau đó tổ phụ ta nhập kinh làm quan, cả nhà liền dời đi."

Hắn vừa nói xong liền nhận ra không ổn, vội vã rút dao găm bên hông, chĩa thẳng vào Ninh Phất Y, lắp bắp: "Ngươi... ngươi hỏi vậy là có ý gì? Tự tiện xông vào phủ người ta chưa nói, còn muốn chiếm đoạt trạch viện nữa sao! Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi loạn động ta sẽ báo quan, nhất định khiến ngươi bị tróc nã quy án!"

Tô Mạch thấy hắn vung đao, vô thức bước lên chắn trước mặt Ninh Phất Y, tấm khăn che mặt khẽ lướt qua cổ Ninh Phất Y, mềm như liễu rủ làm nàng ngứa ngáy.

Trái tim Ninh Phất Y dấy lên từng cơn gợn sóng như mặt nước dưới mưa, đưa tay ra giật giật ống tay áo nàng, ra hiệu không sao.

"Cho dù có chuyển nhà đi nhưng tổ trạch là nơi ký thác linh hồn tổ tiên, người bình thường hẳn phải sai người định kỳ tu sửa. Thế mà ta nhìn phủ viện này cỏ mọc um tùm, gió lạnh dày đặc, chẳng hề có dấu vết tu bổ."

"Chỉ e trong đó còn có nguyên do khác." Ninh Phất Y mỉm cười, "Không giấu gì ngươi, ta từng học được không ít trấn quỷ chi thuật của một vị tiên trưởng qua đường, bởi vậy mới nhìn ra dị trạng trong phủ ngươi, đi theo dị trạng mà đến."

"Nếu ngươi đã không muốn, vậy chúng ta liền cáo từ." Nói đoạn, nàng kéo Tô Mạch định rời đi, nhưng lại thấy nam tử vội vàng "ấy, ấy" mấy tiếng, giơ tay chặn trước mặt các nàng, thần sắc đã dao động.

Hắn chau mày trầm ngâm chốc lát, cẩn trọng nói: "Ngươi thật có thể nhìn ra phủ viện này có khác thường? Không phải đang gạt ta?"

"Ta gạt ngươi làm gì? Phủ viện rách nát này dù có đem tặng ta, ta cũng chưa chắc coi trọng." Ninh Phất Y khoanh tay cười nhạo.

Tần Khiếu Nhiên ở huyện đã từng gặp qua không ít tiểu thư khuê các, ở kinh thành cũng đôi lần có giao tiếp với danh môn quý nữ. Lúc này nhìn nữ tử trước mắt, tuy y phục giản dị, nhưng đôi tay thon dài trắng nõn, môi hồng da trắng khí độ bất phàm, dường như trong cốt cách lại toát ra vẻ cao quý, thật chẳng giống dân chúng tầm thường.

Huống chi hôm qua lúc động thủ nàng ra chiêu gọn gàng dứt khoát, không chừng quả thực có liên hệ với tiên môn trong lời đồn. Nếu thật sự có thể thay hắn giải quyết hoạn nạn quỷ quái này, đến lúc danh tiếng truyền vào tai phụ thân, không chừng còn có thể được khen ngợi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn lập tức nở nụ cười, vội vã phủi phủi tay áo, khom người cười nịnh: "Cô nương đã nói vậy, ta há có thể trách tội? Xin mời, xin mời!"

Tô Mạch không thể thời thời khắc khắc theo dõi khẩu hình hai người từng câu, nên cả đoạn đối thoại chỉ hiểu được lác đác vài chữ. Lúc này thấy Ninh Phất Y mới đôi ba lời đã khiến Tần Khiếu Nhiên trở nên khách khí tâng bốc, trong lòng càng mơ hồ chẳng hiểu.

"Không sao, hắn không hiểu thủ ngữ, chúng ta cứ tiếp tục là được." Ninh Phất Y cúi đầu ra hiệu cho nàng.

Hai người tiếp tục bước đi, Tần Khiếu Nhiên hí hửng lẽo đẽo theo sau Tô Mạch, vừa định lên tiếng, thì bên cạnh Ninh Phất Y đã nhanh tay kéo nàng một cái, lập tức hai người đổi vị trí, khiến Tần Khiếu Nhiên hụt hẫng.

Tô Mạch lảo đảo đứng vững, ngẩng đầu nghi hoặc, chau mày nhìn Ninh Phất Y, chỉ thấy nàng ngước mắt nhìn lên xà nhà, ngón tay sờ sờ sống mũi cao thẳng.

"Vô lễ." Tô Mạch thầm nói trong lòng, liền nắm chặt tay áo, sải bước nhanh hơn.

Phủ viện này quả thật rộng lớn, ba người lại đi thêm nửa tuần nhang Tô Mạch mới dừng lại, âm thầm ra hiệu cho Ninh Phất Y.

"Không thấy nữa."

Nơi họ dừng chân là một tiểu viện còn hoang tàn hơn cả phía ngoài, đá lát trên mặt đất rạn nứt chằng chịt, vô số cỏ dại chen chúc mọc ra từ lớp bụi đất tích tụ bao năm, hơi ẩm trộn mùi bùn đất tràn ngập trong gió mưa.

Trên đất vứt vương vãi rìu búa gãy sét, một đống củi chưa chẻ hết mục nát đen sì, bên trên còn mọc ra những cây nấm hình thù dữ tợn.

"Sao lại đi tới nơi này? Đây chỉ là chỗ bổ củi đốt than, hẳn chẳng có gì đâu?" Toàn thân Tần Khiếu Nhiên nổi da gà, ôm lấy cánh tay rùng mình.

"Ồ? Đã chẳng có gì, cớ sao ngươi lại run rẩy?" Ninh Phất Y dường như luôn có thành kiến với hắn, mở miệng liền chẳng chút lưu tình.

Tần Khiếu Nhiên vốn định phản bác nhưng lại nuốt xuống, ậm ừ nói: "Thuở nhỏ ta theo phụ mẫu về trấn thăm thân, từng ở tổ trạch ít ngày, chạy loạn khắp nơi, từng lén từ tiền viện vào chỗ này. Sau đó thì không còn ký ức, chỉ biết nhũ mẫu nói ta ngất trong góc, về nhà liền phát sốt ba ngày liền."

"Về sau phụ thân ta mời người dùng phù chú phong kín tiểu viện này, chỉ là năm tháng lâu dần, trưởng bối cũng quên lãng, phù chú ngày trước chẳng biết đã bị gió cuốn đi đâu."

Tô Mạch nhìn xong khẩu hình, quay sang Ninh Phất Y: "Hẳn là ở đây. Ta tuy không nhìn thấy vật kia nữa, nhưng mùi vẫn còn."

"Mùi máu tanh rất nồng." Nàng đưa ngón trỏ tay phải chạm mu bàn tay trái, làm động tác máu nhỏ xuống.

Ninh Phất Y gật đầu, ra hiệu nàng đứng yên, còn mình thì đi quanh tiểu viện một vòng, cuối cùng dừng lại ở góc để sọt chất đống. Nàng nhấc cây cào sắt dựa tường, vung tay hất tung đống tạp vật.

Theo bùn nước bắn tung tóe, một tấm sắt dày nặng loang lổ rỉ sét hiện ra. Mưa lất phất rơi xuống, gột sạch lớp bụi, lộ ra từng vệt rỉ đỏ nâu khiến người ta gai cả da đầu.

"Lại đây." Ninh Phất Y ngoảnh lại gọi, ra hiệu cho Tần Khiếu Nhiên lật tấm sắt. Hắn tuy cực chẳng muốn, nhưng bị khí thế của nàng áp bức, cuối cùng vẫn phải khom lưng hì hục nhấc lên.

Chẳng mấy chốc, một cái hố sâu hun hút đen ngòm lộ ra, tựa như không thấy đáy. Ngay khoảnh khắc tấm sắt bị lật, mùi hôi tanh nồng nặc lập tức bốc lên, ba người cùng lùi lại, vội vàng che mũi bịt miệng.

"Thối chết mất! Biết vậy đã gọi thủ hạ đi theo, tránh để ta phải tự mình đối mặt thứ ô uế này!" Tần Khiếu Nhiên được nuông chiều từ nhỏ, giờ phút này bịt chặt tay áo vào mặt, mồm mắng ầm lên.

"Câm miệng." Ninh Phất Y mở lời, cúi đầu nhìn vào trong động, chẳng nhận ra nguy hiểm gì, bèn lấy ra hỏa trích tử châm lửa ném xuống. Thấy ngọn lửa không tắt, nàng nghiêng đầu ra hiệu cho Tần Khiếu Nhiên.

"Xuống đi." nàng nói.

"Ta thấy chi bằng chúng ta ra ngoài trước, mời thêm vài đạo sĩ hay bán tiên tới thì hơn. Vạn nhất phía dưới có thứ gì thật, cô nương ngươi tuổi còn nhỏ, nữ tử yếu đuối mảnh mai, lại giúp không được ta, chẳng phải..." Tần Khiếu Nhiên cười gượng, vừa nói vừa lùi về sau.

Ninh Phất Y không nhiều lời, cúi đầu nhặt cuộn dây đay tiến tới trước mặt hắn. Tần Khiếu Nhiên giật mình, vội giơ tay: "Ngươi... ngươi định làm gì?"

Nữ tử "yếu đuối mảnh mai" khẽ cười: "Cô nương ta bình thường không xuống núi, nay một phen hạ sơn, liền chẳng muốn bị người khác vướng chân. Ngươi đã không muốn xuống cũng được, ta sẽ trói lại để ngươi chờ ở đây."

"Ta xuống." Tần Khiếu Nhiên chỉ thẳng nàng, lập tức đổi giọng sảng khoái: "Ta liền xuống ngay."

Nói rồi, hắn nhìn xuống động sâu không rõ đáy, siết chặt nắm tay khóc không ra nước mắt. Vốn hắn đã sợ hãi nơi này, nếu bảo ở lại một mình trong viện không bằng đi theo nữ tử này, nghĩ tới còn thấy an toàn hơn.

Huống hồ còn có Tô Mạch cô nương, hắn đâu thể tỏ ra quá mức nhu nhược? Nếu để nàng mất ấn tượng về hắn thì được không bù mất.

Nghĩ vậy rồi, hắn cảm thấy toàn thân mình càng tràn đầy năng lượng hơn, liền quay lưng về phía Tô Mạch hô to: "Tô Mạch cô nương, tại... tại hạ sẽ xuống ngay, ngươi..."

Lời còn chưa dứt, đã cảm giác được phía sau mông bị giẫm một cước thật nặng, tức thì tiếng hét thảm xé cổ họng vang lên, cả người hắn bị đá bay xuống động, tiếng kêu bi thảm lập tức ngưng bặt.

Tô Mạch bị dọa đến tay run rẩy co lại, đang định bước tới xem xét lại bị Ninh Phất Y giơ tay ngăn lại. Ngoảnh đầu lại thì thấy nét mặt nữ tử kia ngập tràn khoái ý.

"Yên tâm, không chết được đâu." Ninh Phất Y thong thả vén tay áo, để lộ cánh tay trắng mịn, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp đất ổn thỏa.

Tần Khiếu Nhiên lúc này sợ đến đổ mồ hôi, ngồi thụp trong góc ẩm ướt mà lau mặt, thầm nghĩ: nữ tử này tâm địa còn hung ác hơn vẻ ngoài nhiều lắm.

Ngẩng đầu, chỉ thấy nữ tử hung ác ấy lại giang tay hướng lên khoảng trời nơi cửa động, dịu dàng nói: "Đừng sợ, cứ nhảy xuống là được."

Kỳ quặc thật sự, nữ tử này cùng Tô Mạch cô nương rốt cuộc là quan hệ gì? Cớ sao một khi đối diện Tô Mạch cô nương, ngữ khí chẳng những nhu hòa như nước, ngay cả thần sắc cũng đổi khác hẳn?

"Nàng lại chẳng nghe thấy, ngươi phí lời làm gì." Tần Khiếu Nhiên tức tối lấy chân cào cào đất.

Tô Mạch ngước nhìn cửa động như miệng vực sâu thẳm, trong lòng bất an vô cùng. Nhưng nghĩ đến những năm dài bị ám ảnh giày vò, rốt cuộc vẫn nhắm mắt, dứt khoát nhảy xuống.

Vạt váy bị gió cuốn tung, tay áo cùng tóc mai xoắn lấy nhau giữa không trung, theo thân thể nàng lao xuống. Nàng vừa định kêu lên, liền cảm thấy mũi chân khẽ chạm vào lòng bàn tay ấm áp. Bàn tay ấy theo đà rơi của nàng trượt qua thân thể, cuối cùng giữ chặt ở bên hông, ổn định nâng nàng đáp xuống.

Rất nhiều năm nàng chưa từng có tiếp xúc thân mật như vậy, cảm giác ma sát như khảm sâu trong lòng. Tấm khăn che mặt vốn thấm ướt bởi mưa, nay lại vì hơi nóng mà dính chặt trên da, vừa ẩm vừa nóng.

Nàng bối rối khẽ động, vội vàng đẩy Ninh Phất Y ra, yết hầu trắng nõn không khỏi cuộn lên.

Trong lòng Ninh Phất Y vẫn còn đọng lại cảm giác ôm vòng eo mảnh mai, nàng lập tức thu tay vào ống tay áo, xoay người kéo Tần Khiếu Nhiên đang sững người, rồi đưa hỏa trích tử cho hắn: "Đi."

Mặt đất ẩm ướt toàn bùn nhão, miền Nam vốn mưa nhiều, loại hầm ngầm như này chẳng hề dùng được, sớm đã bỏ hoang. Càng đi sâu vào, mùi hôi thối càng nồng nặc.

Tần Khiếu Nhiên bị mùi hôi thối xông đến suýt trợn tròng mắt, cúi đầu nôn khan không ngớt.

Ninh Phất Y ngoảnh lại nhìn Tô Mạch, chợt phát hiện nàng chẳng biết từ lúc nào đã dừng chân, ánh mắt chết lặng gắt gao nhìn vào sâu trong địa quật, sắc mặt tái nhợt, vạt váy run run theo thân hình đang run rẩy, chỉ e một khắc chân mềm nhũn là ngã xuống.

Ninh Phất Y vội vàng trở lại bên cạnh, một tay đỡ lấy bờ vai nàng. May mắn lần này Tô Mạch không hề né tránh, mà ngược lại còn như tìm được cọng rơm cứu mạng, gắt gao níu lấy cánh tay nàng.

Thấy nàng sợ hãi đến vậy, uất phí trong lòng Ninh Phất Y cũng thêm nặng nề, liền quay lưng về phía Tần Khiếu Nhiên nói: "Ta có một cách có thể khiến ta thấy được những gì ngươi thấy. Nhưng e rằng ngươi sẽ phải chịu chút đau đớn, ngươi có nguyện ý không?"

Tô Mạch thở dồn dập, liên tục gật đầu.

Ninh Phất Y không chần chừ, liền rút tiểu đao, khẽ rạch ngón tay nàng. Máu lập tức tràn ra, Tô Mạch khẽ rụt tay, song vẫn kiên cường không thu về.

Ninh Phất Y cẩn thận lấy chút máu, rồi đi đến bên Tần Khiếu Nhiên, nhấc tay bôi lên mí mắt hắn. Tần Khiếu Nhiên vừa muốn hỏi làm gì, liền cảm giác đồng tử bỗng mở to, cả người cứng ngắc như chết.

Lặng đi một thoáng, trong hầm ngầm bỗng vang vọng tiếng kêu thảm thiết như xét nát cõi lòng. Lúc này hắn chẳng còn giữ được thể diện, lăn lộn bò về phía cửa động, lập tức bị Ninh Phất Y đưa tay níu cổ áo kéo về.

Nàng lấy phần máu còn lại điểm lên mắt mình. Khi mở mắt ra, trước mắt như phủ một tầng sa đỏ máu. Xuyên qua lớp màn mỏng ấy, nàng thấy một "người" toàn thân thối rữa, vô biểu tình đứng sát ngay trước mặt, gần như áp má vào nàng.

Dù là Ninh Phất Y, cũng hơi nhắm mắt lại một thoáng, là thật kinh sợ.

"Ôi mẹ hiền ơi, lão Thiên gia, Diêm Vương, Ngọc Hoàng Đại Đế, A Di Đà Phật..." Tần Khiếu Nhiên sợ đến nỗi lăn lộn như chuột chạy, cẩm y hoa phục lấm lem bùn đất, nhất thời không biết là nước trên mặt đất hay hắn thực sự thất cấm.

Đồ vật đáng sợ như vậy, thế mà Tô Mạch lại nhìn suốt bao lâu, khiến trong lòng Ninh Phất Y lệ khí dâng tràn. Nàng lại mở mắt, lạnh lùng trừng mắt nhìn cái "người" kia.

Qua một hồi lâu, dường như từ hai hốc mắt đầy máu có giòi bọ bò ra, tiếp đó nó xoay người, lặng lẽ đi sâu vào trong.

Sau khi "người" kia rời đi, ánh mắt Ninh Phất Y sắc bén trông thấy dưới đất rơi lại một cái khóa đồng nhỏ. Nàng cúi xuống nhặt lên, mượn ánh sáng hỏa trích tử soi tỏ, thấy trên mặt khóa khắc hai chữ "Thục Mỹ".

"Bình tĩnh lại." Ninh Phất Y đưa tay kéo Tần Khiếu Nhiên đang lăn lộn dưới đất dậy, nhét cái khóa đồng vào trước khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt nước mũi của hắn: "Ngươi có biết cái này là của ai không?"

Tần Khiếu Nhiên còn đang há miệng kêu la, vừa kêu vừa trông thấy chữ trên khóa, tiếng hét bỗng nghẹn lại.

"A a a... Thục Mỹ?" Hắn vừa dụi nước mắt vừa nhận lấy cái khóa, thở hổn hển chưa hoàn hồn, "Tên này... tên này sao mà quen tai vậy."

Lúc này Tô Mạch cũng dần dằn nén sợ hãi, chậm rãi tới gần Ninh Phất Y. Nàng quay đầu nhìn, Tô Mạch liền giơ tay: "Ta không sao."

Ninh Phất Y khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Tần Khiếu Nhiên. Hắn chau mày ngẫm nghĩ, nhất thời quên cả run sợ.

"Ta nhớ ra rồi!" Tần Khiếu Nhiên dựa vào vách tường mốc xám mà đứng dậy, "Thuở trước ta bị phạt quỳ trong từ đường, từng thấy trên bài vị có khắc tên này. Lúc ấy ta còn lấy làm lạ, từ đường xưa nay chỉ có tên nam tử trong tộc, sao lại có một nữ nhân. Hơn nữa trên bài vị ấy còn khóa ba tầng xích sắt, như vừa thờ phụng vừa giam cầm."

"Sau này ta lén hỏi mấy lão hạ nhân trong phủ, mới biết đó là cô tổ mẫu yểu mệnh chết sớm — chính là bà cô tổ của ta."

Ninh Phất Y đưa mắt nhìn Tô Mạch, Tô Mạch cũng đang chăm chú nhìn nàng. Hai người trao đổi ánh mắt, rồi Ninh Phất Y cất bước đến nơi "người" kia vừa biến mất.

Đó chính là cuối hầm ngầm. Bóng người không còn, chỉ còn vũng máu loang lổ chẳng chịu tan.

Ninh Phất Y rút đoản đao bên hông Tần Khiếu Nhiên, lấy chuôi đào mạnh vào vết máu kia. Mùi hôi thối bốc lên càng nồng, đất cát lẫn bùn lật ra đều dính mùi tanh tưởi khiến người muốn ói.

Nàng phải nín thở mà đào bới. Cuối cùng, một gói vải thô hiện ra. Gói vải kia dường như đang bao bọc lấy vật gì, Ninh Phất Y dùng mũi đao khẩy ra. Vải thô rơi xuống, lập tức lộ ra đống vụn xương tàn nát.

Tần Khiếu Nhiên chịu không nổi, liền chạy sang một bên nôn mửa dữ dội.

Ninh Phất Y lấy tay che mũi miệng, ngoảnh lại nhìn Tô Mạch, trong mắt lộ vẻ phức tạp. Nàng vứt đao, đứng lên từ từ lùi lại.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhớ tới mùi hoa sơn chi thoang thoảng trên người Chử Thanh Thu, như thể mùi hương ấy có thể xua tan hết thảy uế trọc trong thế gian.

Tô Mạch nhìn thấy ánh mắt nàng thoáng ngẩn ngơ, trong lòng chẳng hiểu sao cũng trầm xuống.

Nhưng lạ lùng hơn, khi trông thấy đống hài cốt, nỗi sợ hãi tưởng như nghiền nát nàng bỗng vơi đi, thay vào đó là sự hiếu kỳ muốn truy tìm lai lịch của bộ xương này.

Thế là nàng chậm rãi bước tới, lấy khăn tay che bàn tay, khẽ chạm vào những mảnh xương vỡ. Chạm hồi lâu, hàng mày hơi nhíu lại.

"Là xương người, đã nấu chín." Nàng ngẩng đầu nhìn Ninh Phất Y.

"Đã nấu... chín?" Ninh Phất Y kinh ngạc lặp lại. Bên cạnh, Tần Khiếu Nhiên vừa mới gượng đứng đã lập tức gập người nôn tiếp, đến mức chẳng còn gì để ói mới lảo đảo quay lại gần hai người.

Có lẽ tinh thần y giả trong Tô Mạch đã át đi nỗi sợ ma quỷ, nàng dứt khoát cầm lấy vải rách, ra hiệu Ninh Phất Y giơ cao hỏa trích tử, cẩn trọng quan sát.

Một lát sau, trong mắt nàng hiện lên phẫn nộ lẫn xót thương. Ngước lên, lại thấy quỷ ảnh kia lần nữa hiện hình, đang ngồi xổm nơi góc tối, cúi cái đầu thối rữa xuống.

Lần này trong ánh mắt Tô Mạch nhìn nó, sợ hãi đã nhạt đi, chỉ còn dư lại từng đợt bi thương thương xót.

"Sao vậy?" Ninh Phất Y cúi xuống hỏi.

Động tác trên tay Tô Mạch nặng nề hơn hẳn.

"Nó... là bị người ăn mất."

Lời vừa thốt ra, từ đầu đến chân Ninh Phất Y nổi gai ốc khắp người, nàng kéo Tần Khiếu Nhiên tới, lập tức truyền lại nguyên lời Tô Mạch.

Tần Khiếu Nhiên đã sắp ngất đi.

"Người này xương cốt mảnh nhỏ, hình dáng cân đối, sờ qua có lẽ còn niên thiếu. Khung xương chậu nở rộng, hẳn là nữ đồng." Thủ ngữ của Tô Mạch mang theo phẫn ý. Cuối cùng nàng nhìn thẳng Tần Khiếu Nhiên, bất chợt đứng dậy.

Trong khoảnh khắc ấy, Ninh Phất Y dường như thấy lại Chử Thanh Thu trước mắt.

Tô Mạch ép Tần Khiếu Nhiên lùi từng bước: "Các ngươi Tần gia cớ sao lại nấu nữ đồng lên ăn? Khác gì súc sinh!"

Lúc này Tần Khiếu Nhiên hoàn toàn ngơ ngác, sắc mặt chẳng còn chút huyết sắc. Hắn cầu cứu nhìn Ninh Phất Y: "Nàng nói gì vậy?"

Ninh Phất Y cũng lạnh mặt: "Nàng hỏi ngươi, Tần gia các ngươi vì sao phải nấu nữ đồng ăn."

"Nấu... nấu nữ đồng ăn..." Tần Khiếu Nhiên lắp bắp, "Ta... ta làm sao biết được. Xương cốt này vừa nhìn đã biết chẳng phải chuyện mới, sợ là từ đời tổ phụ ta..."

Nói đến đây, bỗng gương mặt hắn đổi màu xanh xám, lẩm bẩm: "Tổ phụ... ta nhớ ra rồi!"

"Thuở trước ta từng nghe truyền ngôn, nói rằng tổ phụ thuở thiếu thời từng trải qua đại nạn đói. Khi ấy Dương Xuân Trấn vẫn chỉ là thôn xóm nhỏ, lại gặp ba năm hạn lớn, khó nhọc mới gieo được chút lương thực thì lại thêm nạn châu chấu, đồng ruộng hạt thóc chẳng còn, triều đình cũng mặc kệ. Trong thôn từng ngày từng ngày đều có người chết đói. Đói... đói đến cuối cùng, lại có kẻ ăn thịt người."

"Khi đó ta nghe chỉ cho là lời đồn vô căn cứ, nào ngờ hôm nay..." Tần Khiếu Nhiên rụt rè nói, ánh mắt nhìn về nơi có "người" ngồi xổm, cổ họng tắc nghẹn.

Ninh Phất Y dùng sức nhắm mắt lại, rồi hỏi: "Ngươi chính là Tần Thục Mỹ?"

Cái bóng "người" ấy chầm chậm gật đầu.

"Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con, bọn họ sao có thể tàn nhẫn đến thế!" Đôi tay Tô Mạch bay nhanh làm thủ ngữ, đến cuối cùng ngón tay cũng run lẩy bẩy.

"Người" kia lại lắc đầu.

Khi hai người còn đang ngờ hoặc, Ninh Phất Y bỗng mở miệng: "Xem con là thức ăn."

Bắt gặp ánh mắt Tô Mạch, nàng thấp giọng giải thích: "Lúc nhân gian khốn cùng, đói quá thì đến gốc cây cũng gặm, nhưng kẻ làm cha mẹ chẳng nỡ ăn chính con mình, vậy nên mới đổi con mà ăn."

"Người" kia chầm chậm gật đầu, miệng máu khẽ hé, bật ra tiếng: "A... nương."

"Cha mẹ ngươi đem ngươi gửi đi, nhưng thân nương ngươi chẳng đành, bèn nhặt lấy những mảnh xướng cốt dư thừa của ngươi mà giữ lại. Chỉ là nàng chẳng dám trái ý người khác vì ngươi dựng mộ lập bia, chỉ có thể vùi ngươi dưới hầm ngầm này." Ninh Phất Y suy đoán.

Nó bèn gật đầu.

Nàng quay nhìn Tần Khiếu Nhiên, mục quang như đao cắt qua lưng hắn. Tần Khiếu Nhiên liền khuỵu gối, trên mặt không rõ là mồ hôi hay nước mắt.

"Tổ phụ ngươi có mấy huynh muội?" Ninh Phất Y hỏi.

"Ba người. Tổ phụ ta là nam đinh duy nhất. Đại cô tổ mẫu ta khi còn nhỏ từng gặp qua, vậy thì vị này hẳn là... Nhị cô tổ mẫu." Toàn thân Tần Khiếu Nhiên run rẩy, ngơ ngẩn nói.

Ninh Phất Y lặng im một hồi, chỉ còn một tiếng than dài bi ai, hoặc có lẽ nhiều năm đại hỉ đại bi đã mài giũa nàng thành kẻ thật sự lãnh tâm vô tình. Nàng vươn tay kéo Tô Mạch đang đỏ hoe mắt: "Đây là chuyện nhà hắn Tần gia, chúng ta đi thôi."

Tần Khiếu Nhiên bỗng phủ phục trên đất, trán đập mạnh vào bùn nước, tiếng dập đầu liên tiếp vang lên.

Tô Mạch bị Ninh Phất Y dắt đi, từng bước ba lần ngoảnh lại, chợt nàng dừng bước, ngây ngẩn nhìn sâu vào hầm ngầm. Chỉ thấy cái bóng ấy bỗng đứng dậy, khuôn mặt dữ tợn xấu xí cúi thấp, cứng nhắc giơ lên đôi tay chỉ còn xương cốt.

Vụng về làm ra thủ thế: "Tạ ơn."

Tô Mạch bỗng lấy tay che miệng, lệ tuôn đầy mặt, nàng giơ tay: "Không cần cảm tạ."

"Nguyện ngươi sớm nhập luân hồi, kiếp sau viên mãn."

***

Ninh Phất Y trước hết đỡ Tô Mạch lên mặt đất, rồi chính mình cũng xoay mình nhảy lên. Mưa rơi lất phất trên mặt, nhật quang ẩn sau mây, sắc trời nhàn nhạt.

Trải qua lần này, Tô Mạch tựa hồ đã trút bỏ phòng bị, chẳng phản đối cùng nàng che chung một tán ô. Hai người xuyên qua con phố dài khói mưa thưa thớt bóng người, hướng về ngoài trấn mà đi.

"Ngươi đang nghĩ gì?" Ninh Phất Y nghiêng đầu nhìn dung nhan bên cạnh, dù cho có tấm sa che mặt nhưng Ninh Phất Y vẫn có thể tưởng tượng ra giai nhân kia còn mỹ lệ hơn cả cơn mưa phùn.

Tô Mạch vốn muốn nói lời cảm tạ, nhưng trong lòng lại lo lắng Tần Khiếu Nhiên liệu có thể an táng thi cốt chu toàn hay không. Vì vậy khi thủ ngữ biểu đạt lại hóa thành: "Tần công tử."

Thoáng chốc nét dịu dàng trên mặt Ninh Phất Y biến mất, thay bằng băng lãnh thấu cốt. Trong óc nàng bỗng lóe lên bóng lưng không chịu đối diện mình của Chử Thanh Thu, lòng dấy lên một cơn bực dọc, nàng liền nắm chặt cổ tay Tô Mạch, lôi cả thân nàng xoay vòng, chiếc ô trong tay rơi đánh "bốp" xuống nước, bắn tung tóe lên cả hai.

Tô Mạch kêu khẽ một tiếng, ngẩng đầu liền va vào ánh mắt Ninh Phất Y, chợt cảm thấy toàn thân giá lạnh. Khóe mắt ướt át vừa rồi lại lần nữa vương lệ, nàng ú a ú ớ liều mạng giãy giụa lên.

"Ngươi thích hắn?" Giọng Ninh Phất Y lạnh băng như hàn băng tháng chạp, lại mang ý chất vấn, khiến Tô Mạch vừa gấp vừa giận.

Nàng giãy mãi nhưng chẳng thoát, bèn cúi đầu cắn mạnh lên tay Ninh Phất Y. Ninh Phất Y bị đau buông lỏng tay ta, nàng liền như con mèo bị kinh sợ mà lùi lại liên tiếp.

"Ngươi làm gì vậy! Ta đối với hắn vô tâm." Tô Mạch chưa từng thống hận bản thân chẳng thể mở miệng như lúc này, chỉ có thể dùng những tiếng a a ơ ơ khó nghe để bày tỏ phẫn nộ.

"Ngươi giúp ta, ta tự nhiên cảm kích vạn phần. Nhưng hành động này quả thực vượt quá giới hạn, cớ sao ngươi lại chất vấn ta như vậy!" Tô Mạch mạnh mẽ gõ lên mu bàn tay mình, rồi một tay giật xuống khăn che mặt, muốn cho Ninh Phất Y thấy rõ cơn giận dữ của mình.

Khi đóa hoa đầu lâu rực rỡ thấm nước hiện ra trước mắt, Ninh Phất Y như bị một gáo nước lạnh dội xuống đầu, bừng tỉnh. Bốn phía mưa rơi dồn dập như trống trận.

Hiện tại, nàng là Tô Mạch, không phải Chử Thanh Thu. Chuyện Chử Thanh Thu từng làm, Tô Mạch lại chưa từng. Chử Thanh Thu hiểu rõ tâm tư hèn mọn này, nhưng Tô Mạch thì không.

Ninh Phất Y cúi đầu, nhẹ thốt một tiếng xin lỗi. Sau đó nhặt chiếc ô trên đất, nhét vào tay Tô Mạch.

Rồi nàng lau lau nơi khóe mắt đã ửng đỏ, hất mái tóc ướt ra sau, xoay người chạy thẳng vào màn mưa.

Lời tác giả:

Đừng sợ, ngọt ngào ở phía sau.

Hơn nữa giải thích một chút, thủ ngữ thực chất sẽ không thể biểu đạt lưu loát rõ ràng như vậy, nhưng vì để cho tiện đọc hiểu nên mình mới viết như nói chuyện bình thường như vậy, cảm giác đọc sẽ không bị khó hiểu.