Sơn Hà

Chương 2



4

 

Kim Thảo lừa ta.

 

Lão già làm việc gì cũng thần thần bí bí, ta nhờ ông ấy đưa cho Kim Thảo một túi gấm, ông nhất quyết không đưa. Nói cái gì mà mỗi người một số phận, nhân quả khó đổi.

 

May mà ta quen mè nheo, lăn lộn ăn vạ, vất vả lắm mới moi được túi gấm từ tay ông. Ai ngờ khi ta hớn hở chạy đến phủ Đô Ngự sử, người gác cổng lại nói Kim Thảo đã lên đường từ đêm qua.

 

"Tam Nữu, con đừng trách tiểu thư, nghe nói là chuyện gấp, cô ấy đi không nói với ai cả." Tam Nữu cái gì chứ, ta có tên đàng hoàng mà.

 

Ta tên là Kim Toán Bàn, ta còn có hai tỷ tỷ.

 

Một người tên Kim Hoa, một người tên Kim Thảo.

 

Ta vừa khóc vừa chạy về nhà, lão già đang quét sân.

 

Ông quét rất cẩn thận, cứ như mảnh đất ấy là bảo bối của ông vậy.

 

Ta giật lấy cây chổi ném đi, rồi đá tung lá rụng ông vừa quét gọn.

 

"Vì sao ông lại đuổi họ đi? Họ cũng đâu có ăn nhiều! Được rồi, Kim Thảo ăn nhiều hơn một chút, nhưng con có thể chia phần của con cho tỷ ấy mà..."

 

Lão già không nói gì, ông nhặt cây chổi lên, lại quét lá rụng thành một đống. Xong xuôi, ông dùng mồi lửa đốt đống lá khô.

 

"Đều là lỗi của ta, được chưa, ta không phải người tốt."

 

Câu này nói năng hùng hồn quá, ta lại càng tức.

 

"Không phải người tốt còn bày đặt tự khen mình hay ho à?"

 

Lão già cười lắc đầu, vừa lúc lá khô cháy hết, tro tàn uốn lượn trên mặt đất, giống như một con rồng.

 

Đầu rồng chĩa thẳng về phía ta.

 

Lão già kinh ngạc, toàn thân run rẩy, như đột nhiên mắc phải chứng bệnh lạ, nhưng ta biết ông đang kích động.

 

"Con ơi, số mệnh của con, đã thay đổi rồi!"

 

"Mệnh mệnh mệnh, ông chỉ biết mỗi chữ mệnh!"

 

Ta giẫm chân lên "xương rồng": "Con không tin mệnh!"

 

"Không tin cũng phải tin!"

 

Một lão già đã ngũ tuần, không biết lấy đâu ra sức lực, vác ta lên vai. Đến bên hồ, ông không chút do dự ném ta xuống nước.

 

Ta vùng vẫy ngoi đầu lên mặt nước, lại nghe ông nói: "Từ nay về sau, những thứ con phải học, còn nhiều hơn cả hai tỷ tỷ con cộng lại. Bài học đầu tiên, chính là tự bảo vệ mình." Ta nghe xong, mắt tối sầm lại, dứt khoát buông xuôi, mặc kệ bản thân chìm xuống. Cuộc sống khổ cực đó, ta không muốn sống nữa!

 

Nào ngờ khi toàn thân thả lỏng, ta lại nổi lên mặt nước.

 

Trời làm chăn, nước làm giường, ta nhắm mắt lại, cảm nhận được sức mạnh đang cuồn cuộn giữa đất trời.

 

Lão già nói, ta đã khai khiếu rồi.

 

5

 

Khai khiếu thì có ích gì?

 

Sau khi tin dữ về Kim Hoa và Kim Thảo truyền về, ta đến hậu sơn tảo mộ cho lão già.

 

Mười năm thoắt cái trôi qua, Kim Hoa từ hiền hậu biến thành yêu hậu, quần thần muốn thanh quân trắc, thuận theo lòng dân, muốn nàng che.c không toàn thây, lại phải oanh oanh liệt liệt, bức nàng nhảy xuống lầu thành.

 

Còn Kim Thảo, không ngừng rèn luyện vào những ngày lạnh nhất của mùa đông và những ngày nóng nhất của mùa hè., khổ luyện cả đời, chiến công oanh liệt đều do nàng một đao một thương giành lấy, vậy mà lại chẳng địch nổi một bức thư không rõ lai lịch.

 

Nghe nói lúc ấy nàng vừa c.h.é.m được tướng địch, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì những đồng liêu vốn vây quanh bảo vệ nàng bỗng chửi rủa nàng là phản tặc, quay người đ.â.m cây hồng anh thương vào tim nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Ta rót một chén rượu trước mộ lão già: "Đã bảo ông đừng có lừa gạt, nào là mệnh phượng hoàng, nào là tướng tinh, giờ thì hay rồi, che.c hết cả rồi."

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Lão già cả đời lận đận, không con không cái, lấy đâu ra cháu gái?

 

Chúng ta đều là do ông nhặt về.

 

Trước khi lâm chung, lão già rốt cuộc cũng chịu nói ra sự thật. Lão thần côn vô danh tiểu tốt ở huyện Trường Bình này, ở kinh thành lại là một vị trung thần ai ai cũng biết. Trong Văn Uyên Các vẫn còn treo bức họa của ông, Trạng nguyên năm Dẫn Quang thứ sáu, người Giang Châu - Kim Trạc Bạch.

 

Ông tài hoa xuất chúng, tiền đồ rộng mở, lại vì thẳng thắn can gián Tể tướng tham ô mà bị lưu đày. Bạn bè đồng môn nhiều năm nỗ lực mới giúp ông giành lại tự do, đáng tiếc chỉ cần Tể tướng còn tại vị một ngày, ông sẽ vĩnh viễn không có ngày trở lại chốn quan trường.

 

Ông ẩn cư nơi thôn dã, nhưng lại càng lo lắng cho quân vương và triều đại của mình. Kim Hoa và Kim Thảo, một người tranh quyền nơi triều đình, một người nắm binh quyền nơi sa trường, là mười năm quốc vận mà ông nối dài cho Đại Ung triều.

 

Đến khi họ đều ngã xuống, ta chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà ông chuẩn bị cho Đại Ung.

 

"Một thân trâu ngựa chẳng biết dùng vào đâu, lại đi hại mấy nữ tử chúng ta."

 

"Ông muốn làm trung thần là chuyện của ông, ta không làm. Nếu ông không phục, thì bò từ dưới đất lên mà tính sổ với ta."

 

Đáng tiếc, trước nấm mồ hoang lạnh này, ngoài tiếng gió vẫn chỉ là tiếng gió.

 

"Nhìn xem, người che.c đèn tắt, ông thần cơ diệu toán thì đã sao? Ông làm gì được ta!"

 

Ta vác bọc hành lý, lên đường đến kinh thành.

 

Vận mệnh triều đại ta không quản được, nhưng nỗi oan khuất của Kim Hoa và Kim Thảo, ta nhất định phải đòi lại.

 

6

 

Lão già thường nói, phú quý kinh thành làm mờ mắt người. Nhìn những cửa hàng san sát nhau, ta thấm thía lời ông nói. Chỉ tiếc là ta đã hết lộ phí, chỉ có thể nhìn con ngỗng quay nóng hổi mà nuốt nước miếng.

 

Một đứa bé ăn mày ngồi xổm bên đường cùng ta, thấy vậy bèn bắt chuyện: "Ngươi muốn ăn à?"

 

Ta thuận miệng hỏi: "Sao, ngươi có tiền mua sao?"

 

Đứa bé ăn mày ngẩng cằm, vênh váo: "Mua? Tiểu gia ta lớn đến chừng này, còn chưa biết 'mua' là gì."

 

"Tiểu gia?" Ta nhìn chằm chằm vào mắt nó, khiến nó chột dạ.

 

Nó vội vàng "suỵt" một tiếng: "Ở ngoài phải tự tạo dựng thân phận cho mình, đương nhiên phải sống sao cho tốt, ngươi hiểu chứ?"

 

Ta nhướn mày: "Ồ?"

 

Nó bất đắc dĩ: "Ai da, sao lắm mồm thế lại rước thêm một kẻ lắm mưu nhiều kế chứ! Thôi được rồi, muốn ăn thì ta cho ngươi, chỉ cần ngươi giữ bí mật cho ta là được." Nói xong, nó run rẩy bước vài bước, rồi ngã phịch xuống trước mặt một cô nương xinh đẹp vừa mua ngỗng quay, túm lấy váy nàng, khóc lóc: "Tỷ tỷ... hu hu... đói..."

 

Phải nói là, rất biết chọn người.

 

Cô nương ấy ăn mặc sang trọng, dung mạo hiền hòa, nhìn là biết dễ lừa.

 

Đáng tiếc, người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

 

Nàng rút vạt áo khỏi tay đứa bé ăn mày: "Hôm qua mới lừa ta một con ngỗng, cũng đủ cho ngươi ăn hai ngày rồi, sao hôm nay lại đói đến ngất xỉu thế này?"

 

Hóa ra là lừa phải người quen.

 

Đứa bé ăn mày cười gượng, lăn hai vòng tại chỗ, lăn về bên cạnh ta: "Ngươi cũng thấy rồi đấy, hôm nay không phải ngày hoàng đạo."

 

"Ngươi còn biết cả ngày hoàng đạo nữa à?"

 

"Ta nghe ngươi nói quan thoại rất chuẩn, không ngờ lại là người từ nơi khác đến."

 

"Sao ngươi biết?"

 

Đứa bé ăn mày bật dậy, thần bí chỉ lên trời: "Vị kia... suốt ngày luyện đan trong cung, chuyện này khắp kinh thành ai mà chẳng biết. Cái gọi là trên làm dưới theo, bây giờ mười người bán hàng rong thì năm người là thầy bói."

 

Ta túm lấy tai nó: "Một đứa ăn mày như ngươi, lại biết nhiều chuyện thế? Còn dùng cả thành ngữ nữa, nói mau, ngươi rốt cuộc là ai?"

 

Đứa bé ăn mày đau đến nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi nhưng không nói.