Ta đang định tiếp tục tra hỏi, bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía sau ập đến.
Ta buông đứa bé ăn mày ra, nghiêng người né tránh, một thanh kiếm sượt qua khe hở giữa ta và đứa bé, ghim thẳng vào cây cột của cửa hàng phía sau.
Giữa thanh thiên bạch nhật, lại dám giữa phố rút kiếm đ.â.m người, kẻ này chắc chắn không phải tầm thường.
Quả nhiên, con phố vốn nhộn nhịp bỗng chốc im lặng, đám đông tự động tách ra một lối đi, một nam tử mặc cẩm y tiến về phía ta.
Đứa bé ăn mày thấy vậy, lập tức nhảy dựng lên, chạy biến mất dạng.
Nam tử không đuổi theo nó, xem ra là hướng về phía ta mà đến. Hắn sở hữu một đôi mắt phượng, vốn dĩ nên đa tình, vậy mà lại lạnh lùng sắc bén, nhìn ta như nhìn một kẻ che.c.
Hắn rút kiếm khỏi cây cột, múa một đường kiếm đẹp mắt rồi gác thẳng lên cổ ta, cười nói: "Nghe nói ngươi biết xem bói, xem cho ta một quẻ, xem đúng thì thăng quan phát tài, xem sai thì đền mạng."
"Sao ngươi biết ta xem bói được?"
"Cháu gái của Kim Trạc Bạch, không biết xem bói mới là lạ."
Lời vừa dứt, ta đã hiểu rõ thân phận của hắn. Tác phong ngang ngược khó dạy thế này, chỉ có thể là Lục hoàng tử đương triều - Kỳ Tiệp.
"Điện hạ biết ta là cháu gái của Kim Trạc Bạch bằng cách nào?"
"Không chỉ ta biết, mà khi ngươi đưa giấy thông hành cho lính canh cổng thành, những kẻ cần biết đều đã biết. Mười năm trước, ông ta mượn tay Tiêu gia đưa Yêu hậu Tiêu Kiến Từ vào cung. Mười năm sau, ông ta lại đưa ngươi đến. Chỉ là ngươi dung mạo tầm thường, e rằng khó được phụ hoàng sủng ái, cho dù vào được cung, cũng chẳng thể nào làm Yêu hậu."
Ta đưa tay giữ lấy lưỡi kiếm, cười nói: "Điện hạ thay vì lo lắng cho tiền đồ của ta, chi bằng lo lắng cho tính mạng của mình thì hơn. Ta thấy ấn đường điện hạ u ám, thất sát gặp kiếp tài, đại hung a. Nhưng nếu điện hạ giữ ta bên cạnh, ta nhất định có thể giúp điện hạ gặp dữ hóa lành."
Kỳ Tiệp nhướn mày: "Ngươi muốn ta bảo vệ ngươi?"
"Ngươi giữa thanh thiên bạch nhật vạch trần thân phận của ta, lại còn nói cho ta biết vô số quan lại trong triều đang nhòm ngó ta, chẳng phải là muốn ép ta dựa vào ngươi sao?"
Hắn thu kiếm lại: "Quả nhiên, mẫu phi nói đúng, nữ nhân quá thông minh thì chẳng thú vị gì."
Ta đáp trả: "Ta cũng đâu phải sinh ra để làm ngươi thấy thú vị."
"Nói năng lanh lợi, chẳng sợ ta một kiếm c.h.é.m ngươi sao?"
"Điện hạ nhầm rồi, ta nhát gan lắm. Ta láo xược là vì ta biết mạng này còn hữu dụng, điện hạ không nỡ gie.c ta."
Mười năm qua, lão già dốc lòng truyền dạy hết thảy những gì mình biết, tình hình trong triều và các thế lực đều được ông phân tích kỹ lưỡng.
Hiện nay thế gia mọc lên như nấm, hoàng quyền suy yếu, sơn hà tan vỡ chỉ trong một ý niệm của những kẻ nắm quyền cao chức trọng.
Lúc đó ta không hiểu vì sao lão già sống ẩn dật nơi thôn quê lại có thể nhúng tay vào chuyện triều chính, ông nói: "Triều đại này không phải triều đại của Kỳ gia, bách tính mới là nền móng của quốc gia. Chính họ tạo nên sự phồn thịnh của triều đại, cũng chính họ là những người đầu tiên gánh chịu sự chà đạp khi triều đại sụp đổ. Một khi triều đại tan rã, dưới chiến loạn, muôn dân lầm than, xác người chất thành núi... cảnh tượng thê lương ấy, khó có thể dùng lời mà diễn tả hết. Vì vậy, chỉ cần con thuyền lớn này còn có thể sửa chữa, vá víu để tiếp tục đi, thì không cần thiết phải để nó chìm. Trên đời này có rất nhiều kẻ tham lam, nhưng cũng có không ít người si mê như ta. Con à, bây giờ họ đang đứng sau lưng ta, tương lai, họ cũng sẽ đứng sau lưng con."
Ta biết, Kỳ Tiệp đến tìm ta là theo ý của Hoàng thượng.
Vị hoàng đế đã đánh mất đại quyền này, cuối cùng cũng đã đứng về phía Kim Trạc Bạch.
7
Đại lộ Chu Tước rộng rãi bằng phẳng, thẳng tắp đến tận Đức Thanh môn.
Nhìn từ xa, tường cung nguy nga tráng lệ, tường đỏ son chói lọi đến nhức mắt.
Ta hỏi: "Kim Hoa... Tiêu Kiến Từ, tỷ tỷ của ta, nàng vào từ cánh cổng này sao?"
Hắn đáp: "Nàng không có số mệnh tốt như ngươi."
Đức Thanh môn là cửa chính của hoàng cung, tú nữ đương nhiên không có tư cách vào từ đây.
Nhưng Kỳ Tiệp còn có ý khác. Thần sắc hắn vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng ta nghe ra được sự tiếc nuối trong lời nói của hắn.
Nàng vì cứu thế mà đến, lại mang theo tiếng xấu mà che.c.
Còn ta thì khác, Hoàng đế nguyện ý quang minh chính đại ban cho ta chức mưu sĩ.
Kim Trạc Bạch đã từng thử ẩn mình trong bóng tối, bày mưu tính kế, từng bước thực hiện, nhưng hai tỷ tỷ vẫn bị Tể tướng tìm ra tiêu diệt.
Đến hôm nay, lớp giấy mỏng manh giữa Hoàng đế và thế gia đã quá mỏng, không cần người ta chọc thủng, gió thổi cũng có thể rách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/son-ha/chuong-3.html.]
Nếu đã vậy, chi bằng đặt ta ngay trước mắt mọi người, làm quân cờ hay người chơi cờ, đều dựa vào bản lĩnh.
"Ầm" một tiếng, Đức Thanh môn mở ra.
Đây là sự tôn trọng mà Hoàng đế dành cho hậu duệ của Kim Trạc Bạch, cũng là quyết tâm vùng vẫy trong cơn hấp hối của hoàng quyền đang lụi tàn.
Tiếng thở dài của Kỳ Tiệp gần như không nghe thấy, hắn nói: "Đi thôi."
Ta đi theo sau hắn, bước lên bậc thang bạch ngọc, vào lúc mặt trời lên cao, nhìn thấy tòa cung điện cổ kính.
Cho dù ngói lưu ly trên đỉnh lấp lánh như mới, nhưng ai cũng biết, xà ngang của nó đã mục ruỗng.
Mà dưới những xà ngang mục ruỗng ấy, là vị Hoàng đế cũng đang già yếu.
Ông hỏi: "Ngươi chính là cháu gái của Kim Trạc Bạch?"
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Ta quỳ xuống, cung kính đáp: "Thảo dân, cháu gái của Giang Châu Kim Trạc Bạch, Trường Bình huyện Kim Phất Thanh, tham kiến bệ hạ!"
Lão già từng nói, con người và tên tuổi cũng có duyên phận. "Bàn tính dù tốt đến đâu, cũng phải để trong lòng mà gảy. Ẩn mình trong sự việc, mới có thể ẩn mình trong thế gian. Phất đi bụi trần sơn hà, thương xót cỏ cây xanh tươi. Phất Thanh, là tên ta đặt cho con. Phất Thanh, đi đi, báo thù cũng được, thu phục sơn hà cũng được, làm những gì con muốn làm."
Thật là một tên đạo đức giả.
Ta là đồ đệ do chính tay ông dạy dỗ, đã sớm bị ông nuôi dưỡng thành kẻ đầy dã tâm.
Kim Toán Bàn có lẽ chỉ muốn nằm phơi nắng ở huyện Trường Bình, nhưng Kim Phất Thanh thì chỉ có thể giống như Kim Trạc Bạch.
Cũng giống như "mệnh phượng hoàng" của Kim Hoa và "tướng tinh" của Kim Thảo.
Khi bụi trần của số phận phủ xuống, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.
Tiếng ho của Hoàng đế vang lên, ông và Kim Trạc Bạch bằng tuổi nhau, níu giữ hơi tàn sống đến bây giờ.
"Kim Phất Thanh, trẫm cũng không giấu ngươi, Tể tướng thế lực lớn mạnh, năm phần binh quyền Đại Ung nằm trong tay thế gia do Tể tướng cầm đầu, bọn chúng chắc chắn sẽ phản, hiện giờ án binh bất động chỉ là đang chờ thời cơ, có lẽ là đang chờ đến ngày trẫm che.c... Cũng giống như hai tỷ tỷ của ngươi, trẫm bảo vệ không được họ, cũng bảo vệ không được ngươi."
Năm phần nằm trong tay thế gia, năm phần còn lại rất có thể sẽ gây ra binh biến.
Ta ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế lần nữa, trong mắt là sự kiên định vượt lên cả sinh tử.
"Bệ hạ, trên đời này không có ván cờ nào nhất định thua, đừng nói là năm phần, cho dù bảy phần nằm trong tay hắn, ta cũng muốn đánh cược ba phần còn lại, lật ngược tình thế!"
"Đúng là khí phách của người trẻ tuổi. Tuy Tiệp nhi có chút lỗ mãng, nhưng trong số các nhi tử của trẫm, nó cũng coi như có chút tác dụng, cứ để nó đi theo ngươi."
Nghe phụ thân đánh giá chẳng mấy tốt đẹp, Kỳ Tiệp vẫn thản nhiên như không. Không biết là do hắn giỏi nhẫn nhịn, hay là thật sự không để tâm. Nhưng chuyện này không liên quan đến ta, sau khi theo hắn về phủ, ta liền mượn oai hùm, sai hắn như sai vặt, bảo hắn chuẩn bị kiệu cho ta.
Tổng quản nghe xong, mồ hôi đầm đìa, vội vàng đáp ứng, chỉ nói việc nhỏ này cứ giao cho ông ta, không cần làm phiền điện hạ.
Nào ngờ, khi ta thay y phục xong chuẩn bị ra ngoài, Kỳ Tiệp đã ôm kiếm đứng đợi ở cửa.
Không có kiệu, nhưng lại có một con ngựa.
"Điện hạ, đây là...?"
"Sao vậy, dám sai ta như sai vặt, lại không dám coi ta là thị vệ à?"
"Ý ta là, giữa ban ngày ban mặt phóng ngựa như vậy hình như không ổn lắm?"
Kỳ Tiệp xoay người lên ngựa, đưa tay về phía ta: "Người khác không được, nhưng ta luôn làm như vậy."
Ta hỏi: "Ngươi muốn đi cùng ta?"
Hắn đáp: "Tất cả mọi người đều đang dò xét lai lịch của ngươi, một kẻ vô dụng suốt ngày rong ruổi cùng quái vật, có lẽ sẽ khiến một số người yên tâm hơn."
Được rồi, coi như là một kế sách.
Ta đưa tay cho hắn, hắn nắm chặt, kéo ta lên lưng ngựa.
Sau khi ngồi vững, bàn tay đan xen lập tức buông ra, hơi nóng trong lòng bàn tay chợt lóe rồi biến mất.
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: "Kim Phất Thanh, ngươi quá gầy, nên ăn nhiều một chút."