10
Tay Kỳ Tiệp cầm kiếm khẽ run, hắn vô cùng phấn khích.
Chẳng trách Hoàng đế và Kim Trạc Bạch đều không nghĩ đến việc giao giang sơn vào tay hắn, một kẻ khát m.á.u bất chấp sống che.c, nếu lên ngôi Hoàng đế, chẳng phải sẽ khiến người người nhà nhà lo sợ sao?
Ta lại nhìn về phía Thanh Lương đài, Ninh Phượng Thần cũng đang nhìn ta.
Hắn bạch y phiêu dật, mày mắt ôn nhu, dưới ánh trăng lại có vài phần từ bi. Quả thật khó đối phó, nhưng cũng không phải không thể đối phó.
Ta nắm lấy tay Kỳ Tiệp, tra kiếm vào vỏ.
"Ngươi có từng nghĩ, với tác phong ngang ngược của Ninh gia, tại sao rõ ràng có thể gie.c ta ngay khi ta vừa vào kinh, nhưng lại không làm vậy, mà còn bày mưu tính kế lừa ta?"
Ánh mắt Kỳ Tiệp dừng lại trên chiếc hộp gỗ đàn hương.
Hắn nói: "Ninh Phượng Thần muốn ngươi lấy chiếc hộp này từ tay Quận chúa Thuần Hi, vì vậy hắn cũng không ngăn cản ta đưa ngươi đi."
Quận chúa Thuần Hi là lá bùa may mắn kết hợp giữa hai thế lực, Ninh gia không dễ dàng động đến nàng, mà nàng để duy trì sự cân bằng mong manh ấy, cũng sẽ không dễ dàng đứng về phe nào.
Điều này có nghĩa là thứ trong tay nàng đối với tất cả mọi người đều vô hại.
Kim Trạc Bạch chính là nhìn thấy điểm này, mới giao thứ này cho nàng cất giữ.
Ta xoay người đi về phía Thanh Lương đài, Ninh Phượng Thần chắc hẳn cho rằng ta đần độn, hắn đợi lâu như vậy, thậm chí còn bố trí thích khách trên tường, ta mới hiểu được hắn muốn làm gì.
Thấy ta đến, hắn cuối cùng cũng nở nụ cười: "Phất Thanh cô nương, đã lâu không gặp."
Ta và Ninh Phượng Thần chưa từng gặp mặt, nhưng trong những năm cuối đời của Kim Trạc Bạch, cái tên ta nghe thấy nhiều nhất chính là tên của hắn.
Kim Trạc Bạch nói, Ninh Phượng Thần là kẻ địch trời sinh của ta.
Có lẽ trong miệng Ninh Du Tuyết, ta đối với Ninh Phượng Thần cũng vậy.
Chúng ta rõ ràng chưa từng gặp mặt, nhưng lại hiểu nhau hơn bất kỳ ai trên đời này.
Thật nực cười, Kim Trạc Bạch hận Ninh Du Tuyết cả đời, nhưng họ lại là cùng một loại người.
Ta ngồi xuống đối diện Ninh Phượng Thần, đặt chiếc hộp gỗ đàn hương lên bàn.
"Trước khi nói chuyện chính, ta có một vấn đề muốn nhờ Ninh công tử giải đáp."
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
"Cô nương cứ nói."
"Năm đó Ninh Tể tướng đã có dị tâm, còn Kim Trạc Bạch trước khi đỗ đạt chỉ là một thường dân bách tính, không nơi nương tựa, trên đường bị lưu đày chỉ cần một chút sơ suất là có thể danh chính ngôn thuận lấy mạng ông ấy, tại sao các ngươi không trực tiếp gie.c ông ấy?"
Nếu lúc đó diệt cỏ tận gốc, tự nhiên sẽ không có những chuyện về sau này.
Ninh Phượng Thần cười nói: "Phất Thanh cô nương, ta cũng có một câu hỏi, có lẽ có thể giải đáp thắc mắc của cô nương. Kẻ địch, nhất định sẽ gây hại cho ta sao?"
Chưa chắc.
Kim Trạc Bạch sắp xếp Kim Hoa vào cung tranh quyền đoạt vị, nhưng cũng khiến Ninh Du Tuyết tương kế tựu kế, lấy nàng làm kim, dẫn dụ ra phe phái bảo hoàng.
Còn Kim Thảo, mười năm chinh chiến, giúp Đại Ung chống giặc ngoại xâm, vừa vặn mang đến cho Ninh Du Tuyết giang sơn ổn định mà hắn mong muốn.
Ta gật đầu: "Lão già tính toán cả đời, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác."
Ninh Phượng Thần lộ vẻ tiếc nuối: "Gia phụ thường nói, tuy Kim tiên sinh đứng ở phía đối lập với Ninh gia, nhưng thực sự là mưu sĩ của Ninh gia."
Kỳ Tiệp tức giận bóp nát chén trà trong tay, Ninh Phượng Thần lại không hề sợ hãi, hai người nhìn nhau, không ai chịu thua ai, chỉ hận không thể nghiền nát đối phương thành tro bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Quyền lực đảo lộn, vua không ra vua, tôi không ra tôi, hoàng tử cũng chẳng còn giá trị gì.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Kỳ Tiệp, ngăn hắn hành động thiếu suy nghĩ.
"Thiên hạ như bàn cờ, chúng sinh đều là quân cờ, người chơi cờ có lúc cao lúc thấp là chuyện thường tình. Kim Trạc Bạch tuy đã che.c, nhưng ván cờ vẫn còn, ai thắng ai thua, vẫn chưa biết được. Ninh gia giữ mạng ta đến bây giờ, là vì lo lắng Kim Trạc Bạch đã tính toán trước tình thế hiện nay, còn có hậu chiêu. Ninh công tử, ta nói đúng chứ?"
Năm phần binh quyền nằm trong tay thế gia, nhưng thế gia không chỉ có một họ, Ninh gia hiện giờ tuy khí thế ngất trời, nhưng cũng lo lắng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
Nếu Kim Trạc Bạch còn có sát chiêu, đến lúc đó sau lưng có địch, sự sụp đổ của Ninh gia cũng chỉ trong một sớm một chiều.
Ta đặt tay lên chiếc hộp gỗ đàn hương, cười nói: "Ninh công tử, nói đi, ngươi muốn làm giao dịch gì với ta?"
11
Ninh Phượng Thần vỗ tay, hai a hoàn bưng bình bạch ngọc chậm rãi bước đến.
"Hai vị tỷ tỷ của Phất Thanh cô nương đều là nhân trung long phượng, chỉ tiếc, hồng nhan bạc phận. Nghe nói cô nương và hai vị tỷ tỷ tình cảm sâu đậm, nếu cô nương có thể giải được câu đố mà Kim tiên sinh để lại, Ninh mỗ sẽ hai tay dâng lên tro cốt của họ."
Nhìn hai chiếc bình bạch ngọc giá trị liên thành, ta cười đến chảy nước mắt.
"Ninh công tử có biết không? Khi họ bị bán đi, một người bán được mười lạng, một người bán được tám lạng, giá của hai người cộng lại thậm chí còn không mua nổi cái khay dùng để đựng hai chiếc bình đựng tro cốt này."
Thật nực cười! Thật sự quá nực cười!
Ta mở chiếc hộp gỗ đàn hương mà lão già để lại.
Bên trong ngoài bằng chứng tham ô của Ninh Du Tuyết, chỉ có một mảnh lụa vàng ố.
Trên mảnh lụa là huyết thư Kim Trạc Bạch viết bằng máu, chương thứ tám của Đạo Đức Kinh, thượng thiện nhược thủy.
Đoạn này chẳng liên quan gì đến chuyện triều chính, vậy mà ông lại dùng m.á.u để viết, còn trân trọng giao cho Thuần Hi cất giữ, chắc chắn có điều mờ ám.
Mọi người đều trăm mối vẫn chưa có giải đáp, Ninh Phượng Thần lại nhìn ra được, đây là ám hiệu mà Kim Trạc Bạch để lại cho hậu nhân, người ngoài đương nhiên không thể nào hiểu được.
Còn ta nhìn chằm chằm vào hai chiếc bình đựng tro cốt, càng thêm thấy chua xót. Họ bị Ninh gia gie.c che.c, giờ lại bị Ninh gia mang ra làm giao dịch với ta.
"Ninh công tử đoán không sai, huyết thư này của Kim Trạc Bạch quả thật là đang nhắn nhủ với ta, ông ấy muốn ta -- đoạt quốc."
Vừa dứt lời, không chỉ Ninh Phượng Thần sững sờ, mà kiếm của Kỳ Tiệp cũng đã kề lên cổ ta.
Hay lắm, một câu nói, tự đẩy mình vào chỗ che.c.
Kỳ Tiệp nghiến răng ken két: "Kim Phất Thanh, ngươi tốt nhất nói rõ ràng."
Ninh Phượng Thần cũng nói: "Ngươi không binh không quyền, đoạt quốc, bằng cách nào?"
Ta nói: "Ta cũng không nói là ta sẽ làm vậy, chỉ là Kim Trạc Bạch muốn ta làm vậy thôi."
Kỳ Tiệp và Ninh Phượng Thần đồng thanh nói: "Làm sao ta biết ngươi không nói dối?"
Ta rụt đầu lại khỏi lưỡi kiếm của Kỳ Tiệp: "Hai người cũng ăn ý thật đấy."
"..."
Kỳ Tiệp nghẹn lời không nói được lời nào cay nghiệt, Ninh Phượng Thần cũng không còn giữ được bộ dạng ung dung tự tại, trong lòng ta vô cùng sảng khoái.
"Những gì cần nói ta đều đã nói, tin hay không là tùy các ngươi. Nếu các ngươi không tin, cứ gie.c ta luôn đi."
Nói xong, ta đứng dậy, vỗ vai Kỳ Tiệp: "Tiểu tử, đừng nóng nảy như vậy, suốt ngày cứ thích c.h.é.m chém gie.c gie.c, ngươi có mấy cái mạng?"
Hai người bọn họ đều bị cứng họng, đáng lẽ ta nên vui, nhưng khi ôm tro cốt của hai tỷ tỷ bước ra khỏi Thanh Lương đài, mắt ta vẫn cay xè.