12
Ta ôm hai bình tro cốt đi phía trước, Kỳ Tiệp dắt ngựa đi theo sau.
Tiếng vó ngựa giữa đêm khuya nghe rất chói tai, khiến người ta bực bội.
Ta dừng bước, hỏi hắn tại sao lại đi theo ta.
Kỳ Tiệp nói: "Nếu ta không đi theo ngươi, đợi đến khi Ninh Phượng Thần nhận ra ngươi đang hát bài không thành kế, ngươi sẽ bị hắn bắt về làm phân bón."
"Sao ngươi biết ta đang lừa hắn?"
"Nếu không phải Ninh gia đa nghi, bọn họ cũng sẽ biết ngươi đang lừa gạt."
Cái gọi là thông minh bị thông minh hại.
Kim Trạc Bạch hận không thể m.o.i t.i.m ra để chứng minh lòng thành, làm sao có thể để ta đi đoạt quốc? Vậy mà phối hợp với huyết thư đó, ta bịa chuyện lại càng dễ dàng lừa gạt người khác.
Mà lý do Ninh Phượng Thần thả ta đi, thứ nhất là chỉ cần ta và hoàng gia không cùng phe, để ta sống thêm vài ngày cũng không sao; thứ hai là hắn muốn xem hồ lô của ta rốt cuộc bán thuốc gì.
Kỳ Tiệp truy hỏi: "Tại sao ngươi lại nói dối?"
Ta đáp: "Vì những lời Kim Trạc Bạch để lại, không thể nói ra."
Khi học "Thượng thiện nhược thủy", Kim Trạc Bạch nói: "Nước lợi vạn vật mà không tranh? Không phải vậy. Nước cùng trời đất, người được lợi thì yêu nó, người bị hại thì ghét nó, còn nó không yêu không ghét, chỉ là đi trên con đường của chính mình."
Lúc đó ta từng hỏi ông, nếu vạn vật đều đã có thiên mệnh, tại sao ông lại nhất quyết bảo vệ giang sơn của Kỳ gia?
Ông đáp: "Đây không phải là nhân của ta, mà là quả của ta. Mà quả của ta, lại là nhân của giang sơn này. Con người luôn cho rằng nhân quả chỉ nằm ở bản thân, tu tâm dưỡng tính là có thể tự bảo vệ mình. Nhưng không nói đến chuyện xa xôi, chỉ nói đến sinh linh ở chín tỉnh ven Hoàng Hà, tất cả đều trông chờ vào nguồn nước dồi dào từ Tây Hải cách xa ngàn dặm. Trời đất tạo vật còn như vậy, huống chi là con người? Dù ngươi là thiên tài hay là kẻ ngu dốt, dưới tấm lưới bụi trần, quả đắng có người khác nếm thì cũng có phần của ngươi, không ai có thể độc thiện kỳ thân!"
Suy nghĩ trở lại hiện tại, ta và Kỳ Tiệp lại đi đến Đại lộ Chu Tước.
Phía cuối con đường là tường thành nguy nga, che khuất cả bầu trời, như một con đường cùng.
Ta hỏi Kỳ Tiệp: "Ngươi có muốn thiên hạ này không?"
Hắn cười: "Ta cứ tưởng ngươi không phải kẻ ngu dốt, không ngờ lại hỏi ta câu này."
Ta nói: "Nếu ngươi không muốn thiên hạ này, vậy thì chỉ có thể để công chúa Dụ Dương đi hòa thân thôi."
Nghe vậy, Kỳ Tiệp lộ ra vẻ hung dữ.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Kiếm quang lóe lên, một lọn tóc rơi xuống đất.
Nếu ta không né nhanh, thứ bị đứt không phải là tóc, mà là đầu.
"Kim Phất Thanh, ngươi muốn động đến hoàng tỷ, trước tiên phải hỏi qua thanh kiếm trong tay ta!"
"Lục điện hạ, ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ hỏi thanh kiếm của ngươi, hay sẽ nghe lời ta?"
Kỳ Tiệp khi còn nhỏ không được Hoàng đế coi trọng.
Mẫu phi của hắn vốn là một biểu sư, gặp gỡ Hoàng đế đang vi hành ở phương Bắc.
Thiếu nữ oai phong lẫm liệt trên thảo nguyên hoang vu, chỉ một ánh mắt đã chiếm trọn trái tim vị đế vương.
Nhưng hắn lại bẻ gãy đôi cánh của nàng, mang về hoàng cung giam cầm, rồi lại vì nàng không còn bay lượn trên bầu trời mà cảm thấy nàng cũng tầm thường như bao người khác.
Hoàng đế có lẽ không hiểu, hoa dại phải nở rộ giữa lớp bụi mờ mịt mới đẹp, khi hắn chuyển nàng vào chậu hoa, thay cho nàng bộ xiêm y lộng lẫy, thì cũng đã rút đi linh hồn của nàng.
Một chậu hoa dại giữa vườn xuân ngập tràn sắc hương, bị lãng quên chỉ là vấn đề thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Còn một phi tần không có thế lực, không được sủng ái, cuộc sống của nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng. Không biết là vì bệnh tật hay vì đau khổ trong lòng, nàng qua đời vào năm Kỳ Tiệp sáu tuổi.
"Con ngoan, mẫu thân phải trở về trời rồi... Chim non hãy bay đi, bay thật cao."
Có lẽ cái che.c đối với nàng là sự giải thoát, ngay cả di ngôn của nàng cũng tràn đầy sức sống.
Chỉ đáng thương cho Kỳ Tiệp mất đi mẫu thân.
Lúc đó hắn còn chưa hiểu thế nào là cái che.c, chỉ cuộn tròn người nhỏ bé bên cạnh mẫu thân, không hiểu vì sao cơ thể vốn ấm áp lại dần dần lạnh đi.
Khi công chúa Dụ Dương tìm thấy hắn, mắt hắn mở to, con ngươi đen láy như màn đêm lạnh lẽo nhất.
Nàng muốn ôm hắn lên, nhưng hắn nắm chặt lấy tay áo mẫu thân, mơ hồ cảm thấy, nếu buông tay, hắn sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ đáng thương này nữa.
Công chúa Dụ Dương nhẫn tâm, từng chút một rút tay áo ra.
"Tiệp nhi, nàng vốn dĩ không thuộc về nơi này, hãy để nàng yên nghỉ."
Công chúa Dụ Dương Kỳ Yến Chiêu, là đứa con duy nhất của Hoàng hậu nguyên phối.
Nguyên hậu thân thể yếu ớt, gần ba mươi tuổi mới sinh được nữ nhi này, yêu thương nàng như châu như ngọc.
Mà Yến Chiêu từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, sau khi hiểu chuyện liền thay mẫu thân gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong cung.
Hoàng thất mất đi quyền lực, ít nhiều có chút hỗn loạn, các hoàng tử trẻ tuổi khỏe mạnh thường xuyên qua đời vì những nguyên nhân không rõ.
Yến Chiêu cũng từng là muội muội, sau đó nàng chỉ còn là tỷ tỷ.
Nàng không còn tin tưởng bất kỳ ai, tự mình nuôi dạy các đệ đệ, muội muội, từng chút từng chút chắp vá lại quy tắc của hoàng cung.
Nếu nói trong hoàng gia còn ai có thể khiến Ninh gia kiêu ngạo phải nể trọng, thì đó chính là vị công chúa Dụ Dương này.
Còn ta, lại muốn nàng đi hòa thân.
Tin tức vừa ra, cả triều đình chấn động.
Họ không hiểu tại sao người vốn nên đứng cùng phe với hoàng gia, lại đưa ra quyết định như vậy.
Còn Ninh Du Tuyết sau khi bình tĩnh lại, có lẽ đã nhận ra, việc ta nói muốn đoạt quốc, là thật.
13
Hoàng đế để ta tham gia chính sự với thân phận mưu sĩ của Lục hoàng tử, mọi việc đều phải thông qua Kỳ Tiệp để sắp xếp.
Đôi mắt đẹp của Ninh Phượng Thần nheo lại: "So với việc đưa công chúa Dụ Dương đi hòa thân, ta càng tò mò hơn về việc ngươi đã thuyết phục Kỳ Tiệp bằng cách nào."
Ai cũng biết, Kỳ Tiệp là một con ch.ó dữ, chỉ có công chúa Dụ Dương mới có thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời.
Ta thở dài, vất vả lắm mới được nghỉ một ngày, trời quang mây tạnh, vậy mà lại gặp phải kẻ chán ghét này.
Ninh Phượng Thần không hề có ý thức đã quấy rầy người khác, ngồi phịch xuống đối diện ta, còn tự rót cho mình một chén rượu.
Biết thế đã bỏ một gói thuốc chuột vào rượu.
Hắn uống cạn chén rượu đào hoa túy, gương mặt trắng nõn như ngọc nổi lên một tầng đỏ ửng: "Ngươi nói muốn đoạt quốc, làm việc nhìn cũng giống như đang đoạt quốc. Nhưng ngươi không thấy kỳ lạ sao? Kỳ Tiệp cũng biết ngươi muốn đoạt quốc, vậy Hoàng thượng chắc chắn cũng biết. Họ đều biết, nhưng lại đồng ý để ngươi đưa công chúa Dụ Dương đi hòa thân... Sự việc bất thường, tất có yêu quái."
Thật muốn đáp lại một câu, có yêu quái thì đi tìm thiên sư đi.
Nhưng việc cần đối phó vẫn phải đối phó.
"Đại Ung và Nhu Nhiên đánh nhau mười năm, trong quốc khố còn lại bao nhiêu tiền, Ninh công tử hẳn là rõ hơn ta. Giờ mới đầu tháng ba, Giang Nam đã có nhiều nơi bị lũ lụt. Chưa nói đến việc ảnh hưởng đến mùa màng, tổn thất bao nhiêu thuế má, cứu trợ thiên tai cũng cần tiền, phải không? Sau thiên tai ắt có dịch bệnh, cứu chữa bách tính cũng cần tiền, phải không? Đại Ung hiện giờ, còn đánh nổi trận này sao? Đưa công chúa Dụ Dương đi hòa thân, chẳng lẽ ta không đau lòng sao? Nếu Ninh công tử có cách nào tốt hơn, xin cứ chỉ dạy cho ta? Kẻo Lục điện hạ lại coi ta như kẻ thù."
Ninh Phượng Thần nhìn chằm chằm vào mắt ta, dường như muốn tìm ra sơ hở nào đó.