Đang nghĩ ngợi, một con dế cỏ rơi trúng người ta, lũ nhóc con đang lè lưỡi trêu chọc ta.
"Kẻ xấu, che.c đi!"
Ồ, còn hung dữ nữa chứ.
Kỳ Tiệp cũng lạnh lùng nhìn ta.
Ta cũng chịu thua, lớn rồi còn sai khiến một đám nhóc con trút giận cho mình?
Ta l.i.ế.m môi, hôm nay có thoa son, môi đỏ tươi, vừa hay dùng để dọa người.
"Tin hay không ta ăn thịt các ngươi?"
"Oa... oa!"
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Thành công nghe thấy tiếng khóc vang lên.
Dọa trẻ con thật vui.
Kỳ Tiệp khinh bỉ đảo mắt, ta không để ý đến hắn, tự mình nằm xuống bãi cỏ, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Đáng tiếc không phải là một giấc mơ đẹp, Kim Trạc Bạch không mời mà đến.
Ông mặc áo vải thô, đang ngồi câu cá bên bờ suối.
"Kim Phất Thanh, con không nghe lời. Ta bảo con câu cá thì con không câu, lại còn đưa cần câu cho người khác, bản thân con lại muốn làm cá."
"Làm cá thì sao? Không làm cá, làm sao bơi về giang hồ?"
"Ngu ngốc, ngu ngốc!"
"Nếu nói ngu ngốc, con cũng chỉ là giống ông thôi. Đừng dạy đời con nữa lão già, nên đầu thai thì đi đầu thai đi, làm người sao lại như ông vậy, che.c rồi còn lo chuyện bao đồng."
Ta mở mắt ra, ánh tà dương đỏ như máu.
Kỳ Tiệp ngồi bên cạnh ta, nhìn về phía xa xăm với vẻ mặt buồn bã.
Ta gần như chưa từng thấy hắn biểu lộ cảm xúc yếu đuối như vậy.
Hắn luôn tỏ ra ngang ngược, một lời không hợp là rút đao c.h.é.m người.
"Kim Phất Thanh, sau khi hoàng tỷ rời kinh, ta sẽ tự tay gie.c ngươi."
"..."
"Được rồi, được rồi... Gie.c ta đi, thiêu ta thành tro, ném xuống sông, ta cũng muốn thử trải nghiệm cảm giác trôi theo dòng nước."
Ánh mắt Kỳ Tiệp chuyển sang ta, đột nhiên cười.
Cũng đẹp trai đấy chứ.
Ta ho nhẹ một tiếng, A Di Đà Phật, sắc tức thị không.
16
Ngày Kỳ Yến Chiêu rời kinh, Hoàng đế đích thân đến cổng thành tiễn nàng.
Ta đi bên cạnh Hoàng đế, cùng nhau bước lên lầu thành.
Cao thật, một viên đá rơi xuống cũng có thể tạo thành một cái hố.
Kim Hoa chính là nhảy xuống từ nơi này.
Không biết lúc đó nàng có đau không?
Lúc này, công chúa Dụ Dương mặc hỷ phục đỏ thẫm đang ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, mà xe ngựa cũng được phủ kín lụa đỏ, lẫn trong đoàn rước dâu cũng được phủ kín lụa đỏ.
Đoàn rước dâu dài dằng dặc màu đỏ di chuyển trên con đường quan rộng lớn, giống như một vết thương đang rỉ máu.
Sau hôn lễ, Kỳ Tiệp vẫn chưa kịp gie.c ta.
Lũ lụt ở Giang Nam ngày càng nghiêm trọng, Ninh Phượng Thần phải đi cứu trợ, Ninh Du Tuyết không yên tâm để ta ở lại kinh thành, bèn tâu với Hoàng đế, muốn ta cùng đi với Ninh Phượng Thần.
Hoàng đế đương nhiên sẽ không từ chối hắn.
Kỳ Tiệp cũng nói muốn đi, nhưng bị ngăn lại.
Ninh gia không thể nào để hoàng tử rời kinh.
Kỳ Tiệp tức giận đến mức chặt cây trong Ngự hoa viên.
Ta có chút bất đắc dĩ: "Chặt cây làm gì? Ngươi cũng nên sửa cái tính xấu này đi, chẳng có chút nào hiền lương thục đức, cô nương nào dám lấy ngươi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/son-ha/chuong-8.html.]
"Kim Phất Thanh, ngươi không sợ che.c sao?"
"Nghe ngươi nói vậy, có nghĩa là ngươi sợ ta che.c? Không đúng, chẳng phải ngươi muốn tự tay gie.c ta sao?"
Đôi mắt Kỳ Tiệp đen láy, chứa đựng những cảm xúc khó nói thành lời.
"Đúng, ta sợ ngươi che.c trong tay người khác. Kim Phất Thanh, mạng của ngươi là của ta, không thể che.c trong tay người khác."
Ta nhíu mày, chậm rãi nói: "Nghe giống như tỏ tình vậy."
Nghe vậy, Kỳ Tiệp sững người, sau khi về phủ thì hai ngày liền không ăn cơm, khiến Hoàng đế phải phái thái y đến.
Lão thái y vuốt chòm râu bạc trắng, lắc đầu liên tục, kê cho hắn chút sơn tra.
Ninh Phượng Thần đặt cuốn sách xuống, hỏi ta cười cái gì.
Ta hắng giọng, đáp: "Không có gì, chỉ là nhớ đến một người theo đuổi ta cuồng nhiệt bị viêm dạ dày thôi."
Mà nói đến đây, Ninh Phượng Thần cứ nhất quyết muốn đi chung xe ngựa với ta, chẳng có chút ý thức nam nữ thụ thụ bất thân nào cả.
Chẳng lẽ hắn cũng có ý đồ bất chính với ta?
Ta cảnh giác nhìn hắn, hắn khó hiểu, lại cầm sách lên, rúc vào góc.
Mưa xuân tầm tã, càng đi về phía Nam, đoàn xe càng chậm.
Đi thêm hai dặm đường gập ghềnh, thị vệ Ninh gia đến báo, đường phía trước bị sạt lở, chúng ta phải quay lại.
Không ngờ đường quay lại cũng bị ngập nước.
Thị vệ nói: "Công tử, chúng ta phải đổi đường đi về phía Đông."
Đi về phía Đông, là thôn Đào Hoa, Giang Châu.
Đào hoa ven đường nở rộ rực rỡ, chim hót vượn kêu, như thể mọi tai ương đều không tồn tại.
Một bà thím đang giặt quần áo bên bờ suối thấy có người đến, dùng tạp dề lau tay, đi đến trước đoàn xe, hỏi: "Các ngươi là ai?"
Thị vệ lạnh lùng đáp: "Kinh thành Ninh gia."
Bà thím nhíu mày, suy nghĩ, rồi chợt hiểu ra.
"Không quen."
Ta suýt nữa thì bật cười, quan lớn nhất trong làng là trưởng thôn, đừng nói là Ninh gia, ngay cả Kỳ gia cũng chưa chắc đã quen biết.
Ninh Phượng Thần lại bày ra vẻ ung dung tự tại, ôn tồn nói: "Chúng ta là người từ nơi khác đến, vốn định đi về phía Nam, nhưng đường bị ngập, nên đành phải đến thôn mượn nhờ vài ngày."
Bà thím nào đã từng gặp qua chàng trai trẻ da dẻ trắng nõn như vậy, cười tít mắt: "Trùng hợp quá, vừa hay có một căn nhà trống, các ngươi đi theo ta."
Cả đoàn người theo bà đi qua bờ ruộng, dừng lại trước một căn nhà nhỏ ven núi.
Ta vuốt cằm: "Vị trí này lưng tựa núi, mặt hướng nước, sau có chỗ dựa, trước có tài lộc, xem ra chủ nhà cũng hiểu biết đôi chút về phong thủy."
Ninh Phượng Thần hỏi: "Hiểu biết đôi chút? Lại còn có thuyết pháp gì nữa sao?"
Ta nói: "Hướng chính thì không sai, sai ở chỗ chi tiết. Tuy có núi có nước, nhưng nơi này nằm giữa hai ngọn núi, vừa vặn tạo thành thế hai núi kẹp một cửa, không tụ khí mà còn phá tài. Nói về địa thế, nếu mưa to liên tục, rễ cây không giữ được đất, bùn đất trên núi sẽ theo thế trôi xuống, đều đổ dồn về đây, khó tránh khỏi bị ngập."
Lúc này bà thím đã gọi trưởng thôn đến tiếp khách.
Trưởng thôn dù sao cũng là người từng trải, vừa nhìn thấy trang phục của chúng ta liền biết là người giàu sang phú quý, cũng muốn lấy vài món bảo bối của làng ra để dằn mặt chúng ta.
Ông vuốt râu, đắc ý nói: "Mấy vị đừng thấy thôn Đào Hoa hẻo lánh, căn nhà này lai lịch không nhỏ đâu, từng có người đỗ Trạng nguyên đấy! Trạng nguyên năm Dẫn Quang thứ sáu, Kim Trạc Bạch."
17
Vừa nghe thấy cái tên này, thị vệ của Ninh Phượng Thần lập tức cảnh giác.
Chậc, lão già dù có bản lĩnh đến đâu, cũng không thể nào bồi dưỡng ra cả một làng sát thủ, lại còn phái một lão già hơn sáu mươi tuổi đi ám sát chứ?
Trưởng thôn không hề hay biết, ông mở ổ khóa, đẩy cánh cửa cũ kỹ trước mặt ra.
Cánh cửa phong sương phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề, thời gian như quay ngược lại, ta như thấy Kim Trạc Bạch tóc xanh đang đứng dưới gốc cây, mỉm cười nhìn ta.
Còn cười được à, đã bảo ông lúc học nghệ chưa tinh thì đừng có xây nhà lung tung, nhìn xem, nhà tan cửa nát rồi kìa.
"Trưởng thôn, vợ của chủ nhà, được chôn cất ở đâu?"
Trưởng thôn nghi ngờ hỏi: "Ngươi là?"
Ta đáp: "Ta là cháu gái của Kim Trạc Bạch, Kim Phất Thanh."
Nghe vậy, trưởng thôn bỗng nhiên lão lệ tung hoành: "Ôi chao! Con à, sao giờ mới về?"