Trong lúc ta đang dây dưa với Ninh Phượng Thần, Kỳ Tiệp ôm kiếm đứng bên cửa sổ, khoanh tay đứng xem trò vui.
Công chúa Dụ Dương bảo hắn bảo vệ ta, hắn bèn một tấc không rời làm thị vệ cho ta.
Nhưng nhìn thái độ của hắn, chỉ cần ta còn thở là được, còn việc gãy tay gãy chân, hắn không quan tâm.
Sau khi Ninh Phượng Thần rời đi, Kỳ Tiệp chậm rãi lên tiếng: "Kẻ lừa đảo."
"Sao, ngươi còn muốn nói thật với Ninh gia à?"
"..."
"Kim Phất Thanh, ngươi rốt cuộc đã nói gì với hoàng tỷ, khiến nàng cam tâm tình nguyện nghe lời ngươi?"
Nói gì à... Nghe nói ta muốn để nàng đi hòa thân, Kỳ Yến Chiêu lập tức mời ta đến tẩm cung của nàng.
Ta cứ tưởng nàng sẽ trách ta, không ngờ nàng lại ôn tồn mời ta ngồi xuống, còn pha cho ta một ấm trà ngon.
"Phất Thanh cô nương, Tiệp nhi tính tình không tốt, nhưng không phải người xấu, nếu ngày thường có gì đắc tội, mong cô nương rộng lượng bỏ qua."
Nàng thao thao bất tuyệt kể về tính cách của các đệ đệ muội muội, cứ như đang giao phó hậu sự vậy.
Ta ngắt lời nàng: "Công chúa thật sự cam tâm tình nguyện đến Nhu Nhiên hòa thân sao?"
Nàng sững người, dường như không ngờ kẻ chủ mưu như ta lại hỏi như vậy.
"Là Kỳ Yến Chiêu, ta đương nhiên không muốn, nhưng là công chúa Dụ Dương, ta không thể không muốn."
"Tại sao?"
" Ăn lộc vua, gánh vác lo lắng cho vua”
Đương kim Thánh thượng đối với quần thần mà nói là một vị minh quân đáng để phò tá, nhưng đối với con cái mà nói, lại không phải là một người phụ thân tốt.
"Công chúa có từng nghĩ đến, người vì đại nghĩa thiên hạ mà đến Nhu Nhiên, đổi lấy thời gian nghỉ ngơi cho Đại Ung, nhưng thiên hạ này có thể sẽ đổi chủ, không còn họ Kỳ nữa."
"Trước khi trả lời câu hỏi này, ta cũng có một câu hỏi muốn hỏi Phất Thanh cô nương. Từ huyện Trường Bình đến kinh thành khoảng tám trăm dặm, cuộc sống của bách tính dọc đường như thế nào?"
"Không tính là tốt, nhưng cũng không đến mức che.c đói."
"Vậy đấy, những năm thế gia đấu đá với hoàng gia, kẻ tranh quyền đoạt lợi thì bận tâm bè phái, kẻ vơ vét của cải thì hận không thể vét sạch mỡ của dân, đấu qua đấu lại, dân sinh lầm than, khổ sở nhất vẫn là bách tính, đã đến lúc nên kết thúc rồi, phải không?"
Ta hiểu rồi, Kỳ Yến Chiêu chỉ quan tâm đến tính mạng con người.
Chỉ có người như vậy, mới xứng đáng làm quân vương thiên hạ.
"Không biết Công chúa, có muốn thiên hạ này không?"
14
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Yến Chiêu, ta nói rõ toàn bộ kế hoạch.
"Hòa thân là giả, tạo cơ hội cho Công chúa rời khỏi kinh thành mới là thật. Binh quyền thiên hạ hiện nay, năm phần nằm trong tay thế gia, năm phần còn lại, hai phần thuộc về Tây Bắc quân, hai phần thuộc về Giao Châu biên quân, ngự lâm quân của hoàng gia chỉ chiếm một phần. Công chúa phải rời kinh, trước tiên thu phục Tây Bắc, sau đó thu phục Giao Đông. Tuy việc một mình thu phục bốn phần binh lực còn lại trong tay là vô cùng khó khăn, nhưng chúng ta chỉ có con đường này."
Kỳ Yến Chiêu chưa từng nghĩ đến, vận mệnh quốc gia lại đặt cược trên người nàng.
"Nhưng ta, chỉ là nữ nhi..."
"Nữ nhi thì sao?"
"Từ xưa đến nay, chưa từng có nữ hoàng đế."
"Vậy thì người sẽ là người đầu tiên."
Ta mở bản đồ ra, nói rõ kế hoạch với nàng.
"Đến khi đội ngũ đến Ảo Thương quan, sẽ có người đến thay thế người..."
"Ai?"
"Nhị tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Kiến Tâm."
Kỳ Yến Chiêu cắn môi, ta biết nàng muốn nói gì.
Chuyện hòa thân không phải do ta bịa ra, Hoàng đế Nhu Nhiên thật sự đã gửi thư đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nàng không muốn để Tiêu Kiến Tâm đi, vì Tiêu Kiến Tâm là muội muội của Tiêu Kiến Từ. Tiêu Kiến Từ đã che.c, Tiêu gia cũng bị liên lụy vì tội của Yêu hậu, nàng không nỡ để Tiêu gia mất thêm một người nữ nhi nữa.
Nhưng nhất định phải có người thay nàng đi, vậy có thể đổi ai đây?
Mạng của ai lại càng hèn mọn hơn, có thể tùy tiện bị đem ra trao đổi?
Vì vậy nàng không nói nên lời, chỉ cắn chặt môi, cắn đến bật máu.
Đây chính là hy sinh.
Kim Trạc Bạch rất giỏi việc này, vừa có thể hy sinh bản thân, lại vừa có thể hy sinh người khác.
Vậy mà, còn khiến tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện.
"Công chúa, chuyện này là cơ mật, không nhiều người biết, vì vậy sau khi người đến Ảo Thương quan, người đến đón người chỉ có một mình Cố Khê Hồi."
"Là đệ đệ của Cố tướng quân sao?"
Ta gật đầu.
Người nhận nuôi Kim Thảo là Cố gia, tên của nàng ở Cố gia là Vân Lai.
Tướng tinh thật sự là Cố Khê Hồi, Cố Vân Lai chỉ là vật che mắt.
Cố Khê Hồi sớm muộn cũng sẽ trở thành tướng tinh sáng chói trên bầu trời Đại Ung, mà Kim Trạc Bạch đoán chắc Ninh gia sẽ hãm hại tướng lĩnh trung thành với Hoàng đế, nên sớm đưa Cố Khê Hồi đi, để Cố Vân Lai làm vật thế mạng.
Nhưng cho dù nàng không có thiên mệnh, vẫn là một vị tướng bách chiến bách thắng.
Ta hít sâu một hơi, nuốt xuống cơn đau nơi cổ họng.
"Thánh thể của Hoàng thượng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được năm năm, đến lúc đó, nếu Công chúa không thể trở về, Ninh gia chắc chắn sẽ không chờ đợi nữa, kế hoạch này coi như thất bại. Công chúa, đây là canh bạc cuối cùng của chúng ta."
Một khi thất bại, tất cả mưu tính, hy sinh, đều sẽ tan thành mây khói, nhiều nhất cũng chỉ khiến Ninh gia hắt hơi một cái.
Kỳ Yến Chiêu là một cô nương kiên cường, sau khi nghe xong, nàng không còn lộ ra vẻ yếu đuối nữa.
"Phất Thanh cô nương, Yến Chiêu nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Ta nhìn bộ cung trang phức tạp trên người nàng, nhớ đến Kim Hoa.
"Công chúa, người có thể kể cho ta nghe về Tiêu Kiến Từ không?"
Nói gì cũng được, ví dụ như, nàng ấy có ăn ngon, ngủ yên không?
Ta vẫn đeo miếng ngọc bội Kim Hoa tặng trên cổ.
Ngọc bội trơn bóng, áp vào da thịt, ấm áp.
Nàng nói: "Lúc mới vào cung, Tiêu hậu vẫn còn là một cô nương trẻ tuổi, nhưng nàng ấy dám chống nạnh mắng mỏ đám cung nữ thái giám ức h.i.ế.p người khác, chúng ta đều rất thích nàng ấy."
Kim Hoa lớn lên ở thôn quê, nên học được những gì nên học, cũng học được những gì không nên học. Nàng vừa thấy những đứa trẻ trong cung bị ức hiếp, liền muốn giống như Vương đại thẩm hàng xóm, lấy dép đánh người. Nhưng sức lực của nàng có hạn, triều đình cũng cần nàng xoay sở, nàng đành phải giao phó việc hậu cung cho Kỳ Yến Chiêu mới mười lăm tuổi.
"Sau khi mẫu hậu qua đời, nàng ấy là người đầu tiên dạy ta làm việc. Các đại thần đều nói ta thông minh, cho rằng công lao thu phục nội đình là của ta, nhưng kỳ thực không phải, tất cả đều do Tiêu hậu dạy. Phất Thanh cô nương, ta... cũng rất nhớ nàng ấy."
15
Ta bước ra khỏi tẩm cung của Kỳ Yến Chiêu, buồn chán đi dạo trong hoàng cung cổ kính này. Ta không có chức quan gì, nhưng ai cũng biết Hoàng đế nghe lời ta răm rắp, cho dù ta đi đến đâu, cũng không ai dám ngăn cản.
Thế là ta đi dọc theo hành lang dài, bước trên con đường mà Kim Hoa từng đi qua.
Cuối hành lang là Ngự hoa viên, một đám trẻ con mặc gấm vóc đang chơi đùa bên hồ.
Chậc, Hoàng đế già rồi mà còn ham vui, thật là rảnh rỗi.
Chúng chơi đùa một lúc, bị con dế cỏ trong tay Kỳ Tiệp thu hút, vây quanh hắn đứng ngoan ngoãn, trông như một đám bình gốm nhỏ.
Cách bện dế cỏ này rõ ràng là do Kim Hoa dạy.
"Tiểu Toán Bàn, đoán xem hôm nay tỷ tỷ chuẩn bị quà gì cho muội?"
Ta nhìn nàng chằm chằm, nàng cười tinh quái, ném con dế cỏ vào cổ áo ta.
Ta sợ hãi kêu la, nàng cười ngặt nghẽo.
Vẫn là Kim Thảo giúp ta bắt con dế cỏ ra, dịu dàng dỗ dành, bảo ta đừng sợ.
Haiz, vẫn là che.c đi cho rồi, che.c đi là hết, đau khổ đều là chuyện của người sống.