Sống Lại 1 Đời, Không Làm Ác Nữ Thật Có Lỗi Với Bản Thân

Chương 16: Thằng đỏ chí! Muốn hại tao thêm lần nữa à?



16

Trong đầu tôi bỗng hiện lên khung cảnh trong giấc mơ.

Hắn đứng bên ngoài phòng bệnh, cùng với anh tôi.

Ánh mắt tràn đầy dịu dàng yêu thương nhìn Linh Tửu đang được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Nhưng khi nhắc đến tôi, giọng điệu hắn lại lãnh đạm:

"Chưa từng hối hận."

Mười lăm năm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi.

Tình yêu cuồng nhiệt và chân thành nhất.

Lại bị trói buộc vào một con người như vậy.

Tôi đột nhiên bật cười.

Ngay khoảnh khắc hắn sắp lấy hết sức quật cẳng chân tôi vào lan can, tôi đột ngột vùng khỏi tay hắn.

"Đồ vô dụng."

Cổ chân bị trật đau đến mức khiến tôi nghẹn thở.

Nhưng tôi vẫn nhân lúc Giang Thiêm chưa kịp phản ứng, chộp lấy tóc hắn, đập mạnh đầu hắn vào lan can:

"Thằng đỏ chí! Muốn hại tao thêm lần nữa à? Nằm mơ đi!"

Đầu Giang Thiêm nện mạnh vào lan can sắt, phát ra một tiếng cốp vang dội.

Trán hắn va trúng góc nhọn, m.á.u đỏ lập tức tuôn ra,

chảy dọc theo gò má, từng giọt từng giọt rơi xuống áo.

"... Tâm Tâm..."

Tôi thở dốc vài hơi, buông tóc hắn ra, đứng thẳng người.

Cổ chân vẫn truyền đến từng đợt đau nhức không dứt.

Nhưng cũng chẳng sao cả.

Tôi cúi mắt nhìn vào đôi mắt đã mơ hồ vì đau đớn của hắn,

từ từ, từ từ nở một nụ cười:

"Đúng là si tình thật đấy, thiếu gia nhỏ của tôi. Không tiếc hủy hoại bản thân, cũng phải kéo tôi chìm xuống,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

chỉ để tranh một tương lai cho đóa “bạch liên” của các người à?"

"Đây là lời cảnh cáo mà Lục Tâm Đình muốn gửi cho tôi à? Các người đã bàn sẵn từ lâu rồi đúng không?

Muốn cùng nhau chia sẻ cô ta?"

"Thật là buồn nôn đến cực điểm."

Tôi nhấc váy lên, dùng phần váy sáng màu từng chút từng chút lau lên vết m.á.u trên mặt hắn,

cho đến khi tà váy loang lổ đầy m.á.u đỏ.

Sau đó tôi mặc kệ hắn, để hắn nằm đó,

rồi chạy về phía hội trường đang dần chìm vào bóng tối.

Từ xa, tiếng đàn dương cầm êm dịu vang lên.

Linh Tửu vẫn chơi đúng bản nhạc ở kiếp trước.

"Clair de Lune" – Ánh trăng của Debussy.

Cô ta ngồi trước cây đàn dương cầm trắng tinh trên sân khấu, mặc váy dạ hội màu bạc.

Sân khấu tối om, chỉ có một luồng ánh sáng tập trung rọi lên người cô ta,

tựa như vì sao duy nhất được thắp sáng trong đêm đen.

Giống hệt như kiếp trước, khi cô ta giẫm lên m.á.u thịt của tôi trong lễ đính hôn để đi lên,

đẹp đẽ đến mức chói lóa.

Tôi chạy dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế,

xô đẩy bảo vệ và MC đang cố chặn đường,

leo thẳng lên sân khấu.

Đứng trong luồng sáng duy nhất đó, tôi đá văng Linh Tửu, đập một cú vào đàn dương cầm.

Trong ánh mắt sững sờ không thể tin nổi của cô ta, tôi bắt đầu nổi điên:

"Chơi, chơi, chơi! Tao cho mày chơi!"

Trà Đá Dịch Quán

"Dám sai con “chó l.i.ế.m gót” của mày đến hại bà đây,

mày còn ở đây chơi đàn cho tổ tông nghe chắc!"

- Trà Đá Dịch Quán -


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com