Sống Lại 1 Đời, Không Làm Ác Nữ Thật Có Lỗi Với Bản Thân
Cuối cùng cũng đến ngày diễn lễ kỷ niệm trường.
Tôi gặp Linh Tửu ở bên hồ nhân tạo trong khuôn viên trường.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu bạc nhã nhặn mà xa hoa, cổ đeo sợi dây chuyền kim cương đắt tiền.
Tôi biết rõ, chắc chắn là Lục Tâm Đình mua để dỗ dành cô ta.
“Lục Tâm Hỉ, mày tưởng thân phận thiên kim nhà họ Lục có thể bảo vệ mày mãi sao?”
“Mày bắt nạt tao bao lâu nay, thật nghĩ tao không dám phản kháng à?”
“Tao sẽ bắt mày phải trả giá gấp ngàn lần, vạn lần.”
“Dù mày biết quan hệ giữa tao và Giang Thiêm thì sao? Người anh ấy yêu là tao, anh mày cũng chỉ yêu tao.”
“Loại người như mày, căn bản không xứng có được tình yêu của bất kỳ ai.”
Cô ta nói một tràng dài dằng dặc, tôi chỉ cười cười, trả lời đúng một câu:
“Nước bồn cầu ngon không?”
Sau đó, giữa vẻ mặt biến sắc của cô ta, tôi quay người rời đi.
Chiều muộn, hoàng hôn rực đỏ như lửa trải rộng khắp bầu trời.
Tôi và các bạn nữ trong đội múa đã thay xong trang phục biểu diễn, xách váy từ phòng tập nhảy đi về phía hậu trường.
Nửa đường, tôi mới phát hiện đạo cụ để cảm ơn khán giả ở cuối tiết mục không thấy đâu.
“Có để quên ở phòng tập múa không?”
Trà Đá Dịch Quán
Tôi cố nhớ lại, rồi quyết định quay lại tìm.
Tô Lam hỏi: “Có cần tớ đi cùng không?”
“Không sao, đạo cụ đâu có nặng, một mình tớ mang được.”
Tôi cười đáp: “Mấy cậu cứ đi hóa trang trước, rồi nhờ thầy phụ trách sân khấu sắp xếp lại thứ tự đạo cụ của mình nha.”
Tòa nhà đa năng rộng lớn, vắng vẻ không một bóng người.
Tôi xách váy dạ hội lấp lánh ánh vàng, từng bước đi lên cầu thang.
Nhưng khi sắp đến tầng của phòng tập múa, tôi bỗng dừng lại.
Trên bậc cầu thang cách tôi chỉ vài bước, có một người đang đứng.
Ánh hoàng hôn vàng đỏ từ cửa sổ rọi vào, chỉ chiếu sáng một nửa khuôn mặt anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phần còn lại chìm trong bóng tối.
Đôi mắt sâu thẳm như hố xoáy giữa biển khơi.
Giang Thiêm.
Anh ta cất giọng trầm thấp, như đang đè nén một cơn mưa chưa kịp trút xuống:
“Tâm Tâm, em định làm gì?”
“Liên quan gì đến anh, cút đi.”
Tôi định bước qua anh ta, tiếp tục lên lầu.
Nhưng bỗng dưng vai bị kéo mạnh.
Tôi sững người một giây.
Đến khi kịp phản ứng thì thân thể đã nhẹ bẫng—
Tôi ngã ngửa ra sau.
Sau lưng là mấy chục bậc cầu thang cao ngất.
Tôi đập lưng xuống đất, lăn lông lốc xuống bậc thang.
Cơn đau ập tới như sóng triều.
Tôi ngã văng đến bên lan can sắt, cổ chân gần như phát ra tiếng rạn xương khe khẽ.
Giang Thiêm từng bước từng bước đi xuống cầu thang, dừng lại bên cạnh tôi.
Ánh mắt anh ta vẫn bình tĩnh và buồn bã như mọi khi.
Nhưng giọng nói phát ra lại lạnh lùng vô cảm:
“Tâm Tâm, đừng trách anh.”
“Từ lúc sinh ra, em đã có tất cả. Cho dù lỡ mất cơ hội lần này, vẫn còn nhiều con đường để đi.”
“Nhưng A Tửu thì khác.”
“Cô ấy đã cố gắng hết khả năng rồi.”
Nói rồi, anh ta nắm lấy cổ chân tôi đã bị trật khớp.
Dùng sức đập mạnh cẳng chân tôi vào lan can sắt bên cạnh.
- Trà Đá Dịch Quán -
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com