Ngày tôi về nước, tuyết đầu mùa rơi trắng xóa khắp đất trời.
Kéo vali ra khỏi sân bay, tôi lập tức nhìn thấy biển quảng cáo bên cạnh.
Trên đó, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Linh Tửu hiện lên rõ ràng.
Những năm qua tôi bận rộn khởi nghiệp ở nước ngoài, chuẩn bị cho ngày có thể ngang tài ngang sức với Lục Tâm Đình – người đang dần tiếp quản tập đoàn nhà họ Lục. Nhưng anh ta cũng không nhàn rỗi.
Không được đặc cách tuyển thẳng, lại bị loại ở vòng phỏng vấn, vậy mà Linh Tửu vẫn được anh ta tìm cách đưa vào học viện điện ảnh, thuận lợi bước chân vào giới giải trí.
Cô ta quả là trước sau như một.
Tôi cười giễu, ngồi vào trong xe.
Xuyên qua dòng xe phủ tuyết mỏng, xe chạy thẳng đến dưới tòa nhà công ty.
Ba ngày nữa là hội nghị đấu thầu, một cột mốc cực kỳ quan trọng.
Tôi và Tần Chỉ Lan cắm rễ trong công ty ba ngày, đảm bảo phương án được tối ưu đến mức hoàn hảo.
Sau đó, trong buổi đấu thầu công khai, không ngoài dự đoán, chúng tôi giành được hợp đồng.
Khi công bố công ty trúng thầu, tôi đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt chạm phải ánh nhìn chấn động của Lục Tâm Đình đang ngồi bên cạnh.
“Là… là em? Lục Tâm Hỉ?!”
Tôi cong môi cười:
“Lâu rồi không gặp, anh trai à.”
Kết thúc buổi họp, anh ta lập tức đuổi theo, chặn tôi lại ở hành lang.
Vẫn còn mang theo vài phần không thể tin nổi:
“Lan Tâm là công ty của em?”
“Tần Chỉ Lan mất tích là do em giấu cô ấy phải không?!”
“Anh gấp quá đấy, Lục Tâm Đình.”
Tôi bật cười thành tiếng.
“Cái gì mà ‘bị tôi giấu đi’? Anh với cô ấy vốn không quen không biết, lại chăm chăm tìm một người còn sống sờ sờ để làm gì?”
“Không phải là định làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ?”
Trong khoảnh khắc ánh mắt anh ta trở nên sắc lạnh, tôi cười lớn rời đi.
Lần này trở về nước, tôi hành sự cực kỳ rầm rộ, sau khi ký được hợp đồng liền bắt đầu mở rộng các mối quan hệ xã hội, làm quen không ít nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Với trong tay quyền sử dụng độc quyền bằng sáng chế của Tần Chỉ Lan, lại vừa giành được một dự án lớn từ tay nhà họ Lục,
mọi người đều đối xử với tôi cực kỳ lễ độ, thân thiện hết mức.
Đây là điều mà kiếp trước, dù tôi có đoạt ba giải ảnh hậu cũng không cảm nhận được.
“Con người ấy mà, vẫn phải nắm được tư liệu sản xuất mới được.”
Tôi nâng ly rượu vang, cảm thán.
Bên cạnh, Tô Lam quay đầu lại, chăm chú đánh giá tôi từ trên xuống dưới:
“Sao tớ thấy cậu mới ra nước ngoài có bốn năm mà nhìn chững chạc hẳn lên như hơn mười tuổi vậy?”
“Cũng bình thường thôi, mười tám tuổi có thể dựa vào tuổi trẻ mà điên cuồng.”
Tôi nói, “Giờ tốt nghiệp đại học rồi, trước khi nhe răng với người ta, cũng phải giả vờ ra dáng người trưởng thành một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trà Đá Dịch Quán
Nói xong, tôi giơ bảng lên, hô giá:
“Hai triệu.”
Linh Tửu đang ngồi hàng ghế đầu lập tức quay phắt đầu lại.
Ngay cả Giang Thiêm ngồi cạnh cô ta cũng nhìn về phía tôi.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, ánh mắt anh ta khẽ ngẩn ngơ.
Tôi tinh mắt thấy được vết sẹo mờ trên trán anh ta.
Bỗng dưng thấy rất thú vị.
“… Hai triệu sáu.”
Anh ta lấy lại tinh thần, không ngừng giơ bảng tiếp giá với tôi.
Tôi biết chiếc vòng tay nạm kim cương này là món quà anh ta định mua tặng Linh Tửu.
Vì mấy hôm nữa chính là sinh nhật của cô ta.
Dù có dùng đủ mọi cách, miễn cưỡng có được chút tiếng nói trong công ty nhà họ Giang, nhưng vẫn kém xa so với Lục Tâm Đình – người nắm toàn quyền tập đoàn nhà họ Lục.
Muốn lấy lòng, thì chỉ có thể dốc sức chiều chuộng theo cách khác.
Tôi theo giá đến cùng, nhìn anh ta bỏ ra sáu triệu mua bằng được chiếc vòng tay đó.
Mỉm cười:
“Tình cảm đúng là sâu đậm quá.”
Giang Thiêm cầm chiếc vòng tay, lặng lẽ nhìn tôi.
Mãi một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng gọi:
“Tâm Tâm…”
“Thôi đi, buồn nôn quá.”
Tôi lùi lại một bước đầy khoa trương, đánh giá anh ta từ đầu đến chân.
Chốc lát sau, khẽ bật cười:
“Còn lợi hại hơn cái bà mẹ “lấy chồng người” của anh, ít nhất cũng lên được vị trí rồi.”
“Chỉ không biết là anh với anh trai tôi chia ca thế nào thôi — anh làm thứ Hai Tư Sáu, còn anh ta thứ Ba Năm Bảy, Chủ nhật luân phiên?”
Khi nói câu đó, tôi chẳng hề hạ giọng.
Quả nhiên sau buổi đấu giá, có mấy người bạn trong giới kinh doanh đến hỏi tôi rốt cuộc là chuyện gì.
Tôi làm vẻ khó xử:
“Anh tôi và cái đứa con rơi của nhà họ Giang ấy cùng thích một tiểu minh tinh, ôi dào, chuyện ấy mà, nhà nào chẳng có người si tình. Vì tình yêu, cái gì cũng chịu được.”
Không chỉ tung tin đồn ba người họ.
Tôi còn mang theo vốn đầu tư bước chân vào giới giải trí, nâng đỡ nữ diễn viên mới.
Cướp không ít vai diễn quan trọng trong kiếp trước của Linh Tửu.
Lục Tâm Đình làm sao chịu được cảnh đóa bạch liên nhỏ của mình bị ức h.i.ế.p bên ngoài.