Tên tôi đột nhiên bị đưa lên hot search cùng với công ty.
#Người sáng lập Lan Tâm – Lục Tâm Hỉ bắt nạt học đường
#Lục Tâm Hỉ bịa chuyện bôi nhọ
#Linh Tửu bị bắt nạt
Đoạn video tôi ném đàn piano của Linh Tửu trong buổi biểu diễn kỷ niệm trường lại một lần nữa bị tung ra.
Chỉ là lần này, phần sau tôi chơi bản Định Mệnh đã bị cắt đi.
Không chỉ vậy, bọn họ còn liên hệ với các bạn học lớp 12 để xác minh rằng tôi thực sự từng bắt nạt Linh Tửu.
“Đúng vậy, lúc đó Lục Tâm Hỉ rất ghét Linh Tửu, xé đề thi của cô ấy, còn đổ mực vào ngăn bàn, dẫn dắt cả lớp nữ cô lập cô ấy.”
Trong video, cậu nam sinh kia vẻ mặt đầy chính nghĩa phẫn nộ.
“Nhưng vì cô ta là con nhà giàu, Linh Tửu chẳng có cách nào phản kháng, bị ức h.i.ế.p cũng chỉ có thể chịu đựng.”
“Sau này sự việc bị làm to, trường đuổi học cô ta, vậy mà cô ta lại ra nước ngoài du học trau dồi.”
“Giờ quay về đã thành người sáng lập công ty mới nổi.”
Cổ phiếu công ty tôi liên tục lao dốc mấy ngày liền.
Một vài đối tác lần lượt gọi điện đến, uyển chuyển hỏi rốt cuộc chuyện là sao.
Tôi biết nếu không cho họ một câu trả lời hài lòng, hợp tác có thể sẽ chấm dứt.
“Xin chờ thêm một chút.”
Tôi xoay cây bút máy trong tay, mỉm cười câu giờ với họ: “Chúng ta đều là người làm ăn, ai cũng hiểu rõ, không nắm chắc thì không nên ra tay bừa.”
May là, Linh Tửu không giỏi nhẫn nhịn như tôi tưởng.
Cô ta căm ghét tôi hơn cả kiếp trước, nay thấy tôi bị bôi xấu, lập tức nhảy ra mượn thế tấn công.
Trong một buổi livestream, cô ta kể về chuyện cũ:
“Tôi còn nhớ khi ấy, thầy giáo gọi tôi đứng lên đọc văn. Vì hồi học tiểu học ở quê, một giáo viên phải dạy nhiều môn, tiếng Anh đều là ‘tiếng Anh câm’.”
“Nói ra thì hơi xấu hổ, lúc cô ấy cười, tôi mới lần đầu biết thì ra phát âm của mình không chuẩn.”
“Buổi biểu diễn chào mừng ngày thành lập trường năm đó, tôi cũng chuẩn bị rất lâu. Tôi đã học piano nhiều năm như thế…”
Cô ta nói như rất bình tĩnh, nhưng cuối cùng nơi đuôi mắt đã long lanh ánh lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bình luận không rõ là dân hóng chuyện hay thủy quân do Lục Tâm Đình thuê, không ngừng cuộn lên:
“Bé con, em không có gì đáng xấu hổ cả, em rất giỏi rồi.”
“Cô ta mới là kẻ không biết xấu hổ! Không nhìn lại xuất thân của mình, dựa vào đâu để chế giễu người thường biết nỗ lực?”
“Khoan đã, chỉ mình tôi thấy lạ thôi sao? Cô ấy bảo học tiểu học ở nông thôn, đến giáo viên dạy tiếng Anh còn không có, vậy mà lại học piano mười mấy năm? Hai chuyện này nghe vô lý quá?”
Tôi nhìn thấy dòng cuối cùng, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nhưng dòng bình luận ấy chỉ thoáng qua, rất nhanh đã bị nhấn chìm trong biển chữ.
Buổi livestream hôm đó, lượng người xem trực tiếp vượt quá năm triệu.
Ngày hôm sau, ba gọi tôi về nhà, nghiêm mặt ra lệnh tôi hợp nhất Lan Tâm vào Lục thị.
“Ra nước ngoài học bốn năm, chẳng tiến bộ gì cả! Về nước mới mấy hôm đã gây chuyện thế này. Mau giao công ty lại cho nhà, rồi ra mặt công khai xin lỗi.”
Tôi nhìn ông, giọng bình tĩnh: “Ba, ba làm ơn phân biệt cho rõ, là bạn gái anh hai gây chuyện, không phải công ty con có vấn đề.”
“Thì cũng là con bắt nạt người ta trước!”
Ông đập bàn đứng dậy, trừng mắt quát:
“Nếu con còn không nghe lời, thì coi như tôi chưa từng có đứa con gái này!”
Tôi cười cười: “Xin lỗi, thật sự không phải do ba sinh ra đâu, là mẹ con sinh đấy.”
Rất nhanh, Lục thị và Giang thị tuyên bố hợp tác.
Hai nhà bắt tay nhau, cùng đối đầu công ty tôi, cướp đi mấy dự án lớn từ tay Lan Tâm.
Ba tôi công khai tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, nói rằng không thể có đứa con gái độc ác như tôi.
Tôi ở bãi đậu xe của công ty, suýt nữa bị fan cuồng của Linh Tửu tạt axit.
Bọn họ còn âm thầm bàn với ba tôi, định nhân chuyện tôi từng nổi điên hồi cấp ba và tờ giấy chứng nhận chẩn đoán, để thẳng tay tống tôi vào trại tâm thần.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, bọn họ cũng chỉ biết dùng thủ đoạn bẩn thỉu đó.