Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 53



Uống thuốc xong, Cù Cẩm mơ màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Cù Cẩm ngồi dậy, đầu nàng choáng váng, sờ lên trán, không lạnh nhưng lại rất nóng, chỉ là cả người vẫn rất lạnh, giống như ngủ trong nước lạnh, lạnh đến tận xương tủy.

“Trúc Thanh.” Nàng khẽ gọi ra ngoài, lúc này mới phát hiện cổ họng đau rát.

Trúc Thanh nghe tiếng liền đi vào, nói: “Nương nương, người thấy khá hơn chưa?”

Cù Cẩm nói: “Ngươi lấy ít nước ấm, ta muốn tắm rửa.”

“Vậy người ăn chút gì đã. Nương nương, từ hôm qua đến giờ người chưa uống một giọt nước nào, cứ tiếp tục như vậy, thân thể sẽ suy sụp mất. Đến lúc đó, nô tỳ biết ăn nói thế nào với lão phu nhân và phu nhân đây?” Giọng Trúc Thanh gần như mang theo tiếng khóc.

Cù Cẩm gật đầu, Trúc Thanh lập tức vui vẻ ra mặt, chạy ra ngoài. Khi trở lại, trên tay nàng là một bát cháo loãng. Trúc Thanh múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Cù Cẩm: “Nương nương, bây giờ người chỉ nên ăn chút cháo loãng trước. Chờ khi nào khỏe hơn, chúng ta sẽ ăn chút gì đó bổ dưỡng.”

Kỳ thật, cho dù có là sơn hào hải vị gì, lúc này Cù Cẩm cũng chẳng có chút khẩu vị nào. Nàng cố ăn gần nửa bát, rồi lại uống thuốc. Tắm rửa xong, Cù Cẩm mới cảm thấy thoải mái nằm xuống giường.

Trúc Thanh đắp cho nàng một lớp chăn dày. Hôm nay trời đẹp, cửa sổ mở toang, gió ấm lùa vào, Cù Cẩm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân. Nàng biết đó là tiếng bước chân của hắn. Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, nàng liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Tiêu Trình đi đến gần, thân ảnh cao lớn che khuất cả ánh sáng từ ngoài cửa sổ, bao phủ Cù Cẩm trong bóng tối. Hắn khom người, đưa tay sờ lên trán nàng, hơi nóng. Ngón tay hắn di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng v.uốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Nhìn thấy hàng mi nàng khẽ run, trong lòng Tiêu Trình bỗng dâng lên một tia đau đớn. Hắn ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

“Sau khi mẫu hậu qua đời, bên cạnh ta chỉ có v.ú già và lão Ngô là người ta có thể tin tưởng. Bởi vì có bọn họ bầu bạn, cuộc sống của ta mới không cô độc như vậy. Đáng tiếc là lão Ngô vì cứu ta, nên đã ra đi từ sớm. Ta đã đáp ứng v.ú già sẽ chăm sóc cho nữ nhi của bà ấy thật tốt. Có lẽ ta nên sớm đưa nàng ta ra khỏi cung. Hoàng cung này luôn có thể khiến con người ta trở nên đáng sợ.”

Cù Cẩm im lặng lắng nghe. Nàng không ngờ hắn lại nói những chuyện này với nàng. Nàng muốn mở mắt, nhưng vừa nghĩ đến việc bản thân có khả năng thật sự không thể sinh con, trái tim nàng lại như rơi xuống vực thẳm. Nhất là sau chuyện ngày hôm qua, nàng rõ ràng cảm nhận được một luồng hàn khí xâm nhập vào cơ thể, cố gắng thế nào cũng không thể xua đi được.

Thấy nàng như vậy, Tiêu Trình khẽ thở dài, rồi xoay người đi ra ngoài.

Thời gian thoi đưa, nháy mắt đã nửa tháng trôi qua. Phải đến hôm nay, thân thể Cù Cẩm mới hoàn toàn bình phục. Nhưng nàng lại phải bắt đầu những ngày tháng lấy dược thiện làm thức ăn.

Buổi trưa, Cù Cẩm đang dùng bữa thì An công công vội vàng cầu kiến bên ngoài. Nàng cho phép hắn vào, chỉ thấy An công công mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển: “Nương nương, Hoàng thượng… người ngã bệnh rồi, thỉnh nương nương mau đến xem thử. Thái y chính đang xem bệnh cho người.”

Nghe vậy, Cù Cẩm ngẩn người. Mấy lần trước, mỗi khi Tiêu Trình đến, nàng đều giả vờ ngủ, cho nên đã hơn mười ngày hắn không đến Tiêu Lan điện. Nàng bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề, hình như chỉ cần đụng phải chuyện liên quan đến hắn, nàng rất dễ trở nên tính toán, dễ sinh nộ khí, dễ nổi giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

An công công nói mấy ngày nay Hoàng thượng không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Kỳ thật nàng cũng không muốn như vậy, nhưng lại không thể khống chế được bản thân. Nếu nàng thật sự không thể sinh con, vậy sau này quan hệ giữa nàng và hắn e là sẽ không còn vững chắc nữa! Hoàng tự là gốc rễ của quốc gia, hắn là Hoàng đế, nếu Hoàng đế không có con nối dõi, đó sẽ là một trò cười lớn cho thiên hạ.

Hôm đó, Hoàng tổ mẫu còn lấy chuyện Hoàng tự ra để ép hắn lựa chọn. Nghe nói chuyện này đã khiến các đại thần dâng tấu buộc tội hắn. Hơn nữa, chính hắn cũng đã nói muốn nàng sinh cho hắn một Hoàng tử.



Cũng không trách nàng suy nghĩ lung tung, những ngày qua tâm trạng nàng cũng rất tệ. Ngày nào nàng cũng phải uống dược thiện, mà những chén thuốc kia như đang nhắc nhở nàng rằng cả đời này nàng có thể sẽ không bao giờ được làm mẹ.

Nàng khẽ thở dài, thôi vậy, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Giống như lời tổ mẫu nói, chuyện đã xảy ra rồi, không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần không làm chuyện gì trái với lương tâm, không phụ lòng bản thân là được.

Ngự thư phòng, Cù Cẩm chậm rãi bước trên tấm thảm thêu hình mây. Hương thơm thoang thoảng bay vào mũi, tấm rèm lụa buông xuống mặt đất.

Nàng vén rèm bước vào, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng nằm trên giường.

Đến gần, Cù Cẩm mới thấy rõ hai mắt hắn nhắm nghiền, trán rịn một lớp mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hai cánh môi mỏng mím chặt, trông vô cùng yếu ớt.

Nàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, đầu ngón tay dừng lại trên sống mũi cao thẳng, rồi chậm rãi lướt qua.

Tiêu Trình mở mắt, đôi mắt đầy tơ m.á.u nhìn nàng, ánh mắt hắn long lanh, giữa hàng lông mày thoáng hiện vẻ đáng thương.

Cù Cẩm thật sự cảm thấy dáng vẻ đáng thương của nam nhân còn dễ khiến người ta mềm lòng hơn nữ nhân.

“Nàng còn giận ta sao?” Tiêu Trình nắm lấy tay nàng, khẽ hỏi. Cù Cẩm khẽ thở dài trong lòng, không nói gì.

Thấy Cù Cẩm im lặng, Tiêu Trình kéo nàng lại gần, ghé vào tai nàng thì thầm vài câu, rồi ngậm lấy dái tai nàng, khẽ cắn.

“A!” Cù Cẩm hít sâu một hơi: “Đau!” Hắn là chó sao, sao cứ thích cắn nàng như vậy?

“Ta cũng đau, không chỉ đau dạ dày, mà tim cũng đau, nàng xoa cho ta nhé!”

Hắn lại nhìn nàng với vẻ mặt đáng thương. Cù Cẩm bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn ngồi im.

Tiêu Trình đột nhiên khẽ ấn gáy nàng xuống, hai cánh môi mỏng mài miết trên môi nàng.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com