Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 54



Trong lòng Cù Cẩm rất khó chịu, nàng cắn mạnh lên môi hắn. Tiêu Trình bỗng nhiên mạnh bạo hôn lên, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào trong khoang miệng nàng.

Cù Cẩm muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn gắt gao giữ chặt, không thể động đậy. Nàng dùng sức cắn mạnh một cái, trong miệng lập tức tràn ngập mùi m.á.u tươi.

Tiêu Trình buông nàng ra, dùng ngón tay sờ lên đầu lưỡi bị cắn, mới nói: “Đừng giận ta nữa, được không?”

“Chàng không nghỉ ngơi sao?” Cù Cẩm không trả lời mà hỏi ngược lại. Tiêu Trình thở dài.

“An công công nói mấy ngày nay chàng không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Dù bận rộn đến đâu cũng phải chú ý nghỉ ngơi chứ.”

“Ta không ngủ được.” Hắn dừng một chút, rồi lại nói: “Hay là nàng ngủ cùng ta, có lẽ ta sẽ ngủ ngon.” Nói rồi, Tiêu Trình nhìn nàng bằng đôi mắt vô tội như đứa trẻ, như muốn nói nếu nàng không ngủ cùng, hắn sẽ không ngủ.

Cù Cẩm lườm hắn một cái, hóa ra hắn cũng có lúc vô lại như vậy. Trong lòng nàng thở dài, Tiêu Trình đã ôm nàng đặt lên giường, gắt gao siết chặt nàng trong vòng tay, nhắm mắt lại, bộ dạng như sắp ngủ. Thôi được rồi, sống lại một đời, nên quý trọng những gì trước mắt. Những chuyện khác, cứ để hạ hồi phân giải.

Cù Cẩm mơ màng sắp ngủ thì bỗng nhiên một bàn tay luồn vào trong áo nàng, từ eo chậm rãi đi lên. Nàng bừng tỉnh, nhìn về phía hắn.

Bên ngoài trời đã tối đen, nàng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng cằm nàng lại bị một bàn tay khác nâng lên, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt nàng: “Nàng có nhớ ta không?”

Giọng nói trầm thấp đầy ám muội, nhưng Cù Cẩm lại khẽ nói: “Ta hơi choáng đầu.” Nói rồi, nàng định ngồi dậy.

Tiêu Trình không nói thêm gì nữa, trực tiếp hôn lên, mang theo chút bá đạo, ngăn chặn đôi môi nàng.

“Ưm…” Cù Cẩm còn muốn nói gì đó, nhưng tất cả đều bị hắn nuốt hết.

Tiêu Trình rút trâm cài trên tóc nàng ra, mái tóc đen nhánh xõa xuống. Ngón tay hắn luồn vào mái tóc, gạt ra sau gáy, để nàng càng gần hắn hơn.

Cù Cẩm đưa tay vào trong áo hắn, v.uốt ve làn da nóng bỏng. Tiêu Trình sửng sốt một chút, rồi lập tức đè nàng xuống.

Cuối cùng Cù Cẩm cũng sờ đến vết sẹo trên eo hắn. Nàng nhớ lần trước khi chạm vào vết sẹo này, hắn rõ ràng đã sững người.

Tiêu Trình quả thật có chút sững sờ, nhưng nàng đã xem thường hắn rồi. Một người đàn ông bị kiềm nén d.ục v.ọng suốt mười mấy ngày, chỉ trong một khoảnh khắc, Tiêu Trình đã khiến nàng hoàn toàn không còn sức lực phản kháng.

Cù Cẩm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, như rơi vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi: “Hoàng thượng, người có muốn dùng bữa không?” Là giọng An công công.

Cù Cẩm lập tức bừng tỉnh, Tiêu Trình cũng dừng động tác, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

An công công có thể cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của hắn. An công công rụt cổ lại, im lặng lui xuống.

Lúc này Cù Cẩm mới nhớ ra, chẳng phải hắn bị bệnh sao? Sao tinh lực lại dồi dào như vậy? Hơn nữa, khi nàng đến cũng không hề nhìn thấy bóng dáng Thái y đâu. Xem ra nàng đã bị An công công lừa rồi.

.

Nửa canh giờ sau, Tiêu Trình rốt cuộc cũng chịu buông tha cho nàng. Hai chân Cù Cẩm bủn rủn, nàng ngồi xuống bàn ăn.

Tiêu Trình muốn búi mái tóc rối của nàng lên, nhưng dường như mái tóc này có thù oán với hắn, thế nào cũng không chịu nghe lời.

Cù Cẩm mặc kệ hắn, nàng cũng chẳng biết búi tóc, bình thường những việc này đều do Trúc Thanh làm, nàng chưa từng để tâm.

Một lúc sau, Cù Cẩm nhỏ giọng nói: “Chờ lát nữa bảo Trúc Thanh làm là được, chúng ta dùng bữa trước đi, ta đói rồi.”

Tiêu Trình bó tay, đành truyền thiện. Hắn ngồi xuống đối diện nàng.



Mái tóc đen nhánh xõa xuống, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng. Dưới ánh nến, sống mũi cao thanh tú càng thêm xinh đẹp, hai má nàng ửng hồng, đôi mắt long lanh như nai con đang nhìn hắn.

Trái tim Tiêu Trình khẽ run lên, hắn cảm thấy cơ thể lại nóng ran. Cù Cẩm sờ lên mặt, hỏi: “Có gì không ổn sao?”

Tiêu Trình cụp mắt, che giấu tất cả cảm xúc.

Lúc này, An công công dẫn theo hai tiểu thái giám đi vào, bọn họ đặt bát đĩa bằng bạc lên bàn, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Cù Cẩm.

Vẻ đẹp luôn có sức hấp dẫn đặc biệt, hơn nữa, sắc đẹp vốn không phân biệt nam nữ. Hai tiểu thái giám tuy không còn đầy đủ, nhưng vẫn không thể cưỡng lại sắc đẹp khuynh thành của nàng, trộm nhìn thêm vài lần.

An công công đang bày biện thức ăn, dùng khóe mắt liếc nhìn Cù Cẩm, thầm nghĩ, khó trách Hoàng thượng không gần nữ sắc, thì ra là bên cạnh người có một mỹ nhân như vậy. An công công cũng hiểu tại sao Hoàng thượng không còn hứng thú với những người khác.

Lúc này, Tiêu Trình hối hận vì đã để lộ cảm xúc, hắn tức giận ném đôi đũa bạc lên bàn, lạnh giọng quát: “An công công, tự mình đi lĩnh phạt.”

An công công giật thót mình, nghe vậy, trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Quả nhiên bên quân như bên hổ, hắn chỉ là vô tình liếc mắt nhìn nương nương thêm vài cái, mà cũng bị phạt.

Nhìn vẻ mặt uy nghiêm của Tiêu Trình, An công công thầm kêu khổ trong lòng. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cầu cứu nhìn về phía Cù Cẩm.

Cù Cẩm cũng sững sờ, nhìn ánh mắt cầu cứu của An công công, nàng nhìn về phía Tiêu Trình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com