Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 82



Cù Cẩm trở lại phòng, cả người suy yếu nằm trên giường mỹ nhân, Trúc Thanh vội vàng thay cho nàng một đôi tất bông, ủ ấm cho đôi chân lạnh như băng kia, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo kia, Trúc Thanh không khỏi nói: "Nương nương, nô tỳ biết người đang buồn phiền, nhưng người phải giữ gìn thân thể, nếu lão phu nhân và phu nhân mà biết được, thì không biết sẽ đau lòng đến mức nào."

"Nha đầu ngốc, cảm ơn ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta." Cù Cẩm cười yếu ớt.

"Nương nương nói gì vậy, nếu không phải người thích nô tỳ, sao nô tỳ có thể hầu hạ một chủ tử tốt như người, nương nương ban thưởng, giúp cho gia đình nô tỳ thoát khỏi cảnh túng quẫn, nếu không muội muội của nô tỳ e rằng khó thoát khỏi cảnh bị bán, nương nương đối với nô tỳ chính là ân cứu mạng. Nô tỳ chỉ mong người có thể nghĩ thoáng một chút, người tốt ắt sẽ được báo đáp."

Cù Cẩm bật cười: "Ngươi đến tủ lấy hộp trang sức của ta lại đây."

Trúc Thanh lấy hộp trang sức đến, mở ra, bên trong đều là những món trang sức mà Cù Cẩm yêu thích nhất, món nào cũng vô cùng quý giá.

"Trúc Thanh, ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, ta cũng không có gì cho ngươi, số trang sức trong hộp này, ngươi cứ cầm lấy đi."

Cù Cẩm đã từng c.h.ế.t đi một lần, kiếp trước nha đầu này đến c.h.ế.t cũng ở bên cạnh nàng. Bây giờ thân thể yếu ớt thế này lại còn đang mang thai, nàng thật sự sợ có ngày mình cứ như vậy mà ra đi, nàng xem Trúc Thanh như muội muội ruột thịt của mình, nhân lúc còn có thể an bài, hãy sắp xếp mọi thứ thật tốt!

"Nương nương, đây đều là những món trang sức mà người yêu thích nhất, nô tỳ không thể nhận." Trúc Thanh vội vàng từ chối.

"Nha đầu ngốc, những thứ này, sớm muộn gì cũng là của ngươi, chỉ là đưa sớm một chút thôi, cầm lấy đi." Số trang sức này chắc cũng đủ cho người bình thường sống cả đời rồi.

Tình cảm của Trúc Thanh dành cho Cù Cẩm còn sâu đậm hơn cả người thân, người nhà bán nàng đi, nhưng Cù Cẩm lại cho nàng sinh mệnh thứ hai, lúc này nghe nàng nói, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt gầy yếu, trong lòng nàng chua xót, chỉ mong nương nương của nàng có thể khỏe mạnh hơn, đừng yếu ớt như vậy nữa thì tốt biết mấy.

Cù Cẩm thấy Trúc Thanh không nói gì, bèn nói: "Nếu ngươi không nhận, vậy từ nay về sau không cần hầu hạ ta nữa."

Trúc Thanh vội la lên: "Nô tỳ sao có thể không hầu hạ người, lời người nói chính là thánh chỉ, nô tỳ muốn ở bên cạnh hầu hạ người."

Cù Cẩm phì cười, bắp chân bỗng nhiên co rút một trận đau nhức: "Trúc Thanh, chân ta bị chuột rút, ngươi mau đến bóp giúp ta."

"Là chỗ này sao?" Trúc Thanh vừa bóp chân cho nàng vừa hỏi.

Cù Cẩm đau đến thấu xương, nhất thời không nói nên lời, trên trán rịn đầy mồ hôi.

Lúc này, Tiêu Trình vội vàng chạy về, vừa vào phòng, nhìn thấy Cù Cẩm thống khổ như vậy, hắn vội vàng đi tới, lo lắng hỏi: "Nàng sao vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đau." Cù Cẩm khó khăn nói.

Trúc Thanh vội vàng nói: "Nương nương bị chuột rút." "Mau truyền Ninh thái y." Tiêu Trình phân phó.

Trúc Thanh vội vàng chạy đi.

Cù Cẩm cắn chặt môi, như muốn cắn nát cả môi, Tiêu Trình nhìn nàng thống khổ, tách môi nàng ra, đưa ngón trỏ của mình vào. Cù Cẩm cắn chặt ngón tay hắn, lần này cơn đau còn dữ dội hơn so với lúc ở trong mật đạo, nhưng nàng không muốn ngất đi nữa, nàng muốn khắc chế nỗi đau này.

Cảm giác đau đớn từ ngón tay truyền đến càng lúc càng rõ ràng, hắn càng thêm lo lắng, cố gắng kìm nén cảm xúc: "Nói cho ta biết, phải làm sao để giảm bớt đau đớn cho nàng."

Cù Cẩm đau đến cực điểm, cuối cùng khi Ninh thái y mang hòm thuốc đến, nàng đã ngất lịm đi.

Tiêu Trình đứng dậy, trầm giọng nói: "Mau xem kỹ cho nàng, rốt cuộc là vì sao nàng lại bị chuột rút?"



"Vâng, Hoàng Thượng." Nói xong, Ninh thái y lấy một chiếc khăn lụa, đặt lên cổ tay Cù Cẩm, cẩn thận bắt mạch, vừa đặt tay lên, ông ta đã cả kinh, đây, đây rõ ràng là hỉ mạch.

Sợ mình chẩn đoán sai, ông ta lại cẩn thận xem xét một lần nữa, lần này càng thêm chắc chắn, ông ta lấy ngân châm ra, châm vào mấy huyệt đạo, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương có hỉ rồi ạ."

"Ngươi nói cái gì?" Tiêu Trình hỏi.

"Hoàng Thượng, nương nương đã có thai, mạch tượng của thai nhi rất ổn định, chỉ là thân thể nương nương hơi yếu, cho nên mới khiến nương nương bị chuột rút."

Tiêu Trình có chút sững sờ, sau đó trong lòng bỗng nhiên thắt lại, hắn hỏi: "Vậy mang thai có ảnh hưởng đến cơ thể nàng không?"

Ninh thái y đáp: "Với tình trạng hiện tại của nương nương, thì đây không phải là thời điểm thích hợp nhất để mang thai, nhưng vi thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực để nương nương hạ sinh long thai bình an."

Điều Tiêu Trình lo lắng nhất chính là, Nghiêm đại phu từng nói, nàng không thích hợp mang thai, hắn trầm mặc một lát rồi hỏi: "Ninh thái y, nếu bỏ đứa bé này, có phải nàng sẽ không gặp nguy hiểm không?"

Ninh thái y đáp: "Thân thể nương nương không chịu nổi dược lực mạnh, hiện tại chỉ có thể an thai, nếu không, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể của nương nương."

Cảm giác trong lòng Tiêu Trình lúc này không ai hiểu được, hắn thở dài một hơi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com