Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 83:



Ninh thái y lại nói: "Hoàng Thượng, với tính cách của nương nương, nhất định sẽ không vì bản thân mình mà bỏ đứa bé, vả lại thai nhi đã được ba tháng, đã thành hình, nương nương chắc chắn đã biết từ sớm, trước đây người còn từng hỏi vi thần về một cuốn sách dạy nuôi dạy trẻ, nhưng lúc đó vi thần không để ý."

Dừng một chút, Ninh thái y lại như nhớ ra điều gì, bèn nói: "Kỳ thực nương nương vì chuyện ác mộng của người..." Ninh thái y kể lại toàn bộ mọi chuyện.

.



Đợi Ninh thái y rời đi, Tiêu Trình không nhịn được cúi xuống hôn lên trán nàng, thì ra nàng đã âm thầm làm rất nhiều chuyện cho hắn, thì ra nàng vẫn luôn âm thầm quan tâm hắn như vậy.

Một cảm giác ấm áp chưa từng có bao trùm lấy hắn, lúc này hắn mới hiểu được thế nào là cảm giác buông bỏ gánh nặng, hắn cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống này, khiến thế giới của hắn trở nên ấm áp, mọi thứ trong mắt hắn đều thay đổi, chỉ cần nàng khỏe mạnh, hắn nguyện đánh đổi tất cả.

Cù Cẩm từ từ mở mắt ra, nhìn hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng cứ ngỡ mình sẽ ngất đi, không ngờ lại có thể tỉnh lại.

Nhớ lại lời dặn dò của Nghiêm đại phu, mang thai vất vả và nguy hiểm như thế nào, đến khi chính mình trải qua nàng mới hiểu được.

Điều này càng khiến nàng cảm nhận được sự sống đáng quý, sinh mạng mong manh như thế nào.

"Đừng khóc." Tiêu Trình hôn lên giọt nước mắt trên mặt nàng: "Sao nàng không nói cho ta biết?"

"Ta..."

"Đứa nhỏ đã được ba tháng rồi, nàng còn muốn giấu ta đến bao giờ, nếu xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao đây?" Tiêu Trình vô thức đưa tay v.uốt ve làn da mịn màng của nàng.

"Nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình."

Cù Cẩm nhìn hắn, nàng rất muốn tìm một bờ vai để dựa vào, nhưng nàng bèn bĩu môi nói: "Chẳng phải chàng có nữ nhân khác sinh con cho chàng sao?

Chàng còn quan tâm đến ta làm gì? Chàng không phải đã bỏ đi rồi sao? Còn quay về làm gì? Để mặc ta một mình chẳng phải tốt hơn sao?"

Nghe nàng nói những lời hờn dỗi, Tiêu Trình bật cười, trêu chọc: "Nàng ghen rồi."

Cù Cẩm quay đầu đi chỗ khác, Tiêu Trình véo mũi nàng, nói: "Ta chưa từng chạm vào nàng ta, nàng ta cũng không có mang thai, tất cả đều là nàng ta bày mưu tính kế ta, cho nên, nàng đừng giận ta nữa, được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cù Cẩm kinh ngạc quay phắt đầu lại: "Chàng nói gì?"

"Nàng không nghe lầm đâu, ta nói đều là sự thật." Dứt lời, Tiêu Trình ôm nàng vào lòng, hôn lên môi nàng.

Cù Cẩm đẩy hắn ra, thở hổn hển: "Đừng nháo nữa, ta, ta không thở được."

Tiêu Trình thâm tình nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình, hắn đặt tay lên bụng nàng, dịu dàng nói: "Ninh thái y nói đứa nhỏ rất khỏe mạnh."

"Thật sao?" Trong mắt Cù Cẩm cũng tràn đầy nhu tình, cả người nàng như tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Tiêu Trình gật đầu, khoảnh khắc này thật đẹp!

.

Nửa năm sau, Tiêu Trình đứng ngồi không yên ở bên ngoài phòng ngủ, nghe tiếng Cù Cẩm gào thét thảm thiết từ bên trong truyền ra, hắn không ngừng đi đi lại lại.

Thái Thượng Hoàng, Thái Hoàng Thái Hậu, Cù lão gia tử, Cù lão thái thái cùng toàn thể đại gia tộc Cù gia đều khẩn trương chờ đợi ở ngoài cửa. Lúc này, nhìn thấy bộ dạng bối rối của đế vương Tiêu Trình, trong lòng bọn họ dâng lên muôn vàn cảm khái xen lẫn vui mừng.

Tình cảm của đế vương vốn dĩ đạm bạc, Tiêu Trình xưa nay vẫn luôn là người có tính tình lãnh đạm. Vậy mà giờ phút này, dáng vẻ của hắn lại giống hệt một người cha bình thường trong dân gian, rốt cuộc cũng có thêm một tia hơi ấm của nhân gian.

Trong mắt Lưu thị thoáng dâng lên một tầng lệ. Nữ nhi bà vượt qua một chuyến quỷ môn quan này, quả là không uổng công.

Không bao lâu sau, một tiếng khóc chào đời vang dội khắp căn phòng, kinh động đến tất cả mọi người bên trong. Tiêu Trình sải bước đi vào.

Bà đỡ đang ắm trong tay một hài nhi đỏ hỏn. Nhìn thấy Tiêu Trình, bà vội vàng lớn tiếng: "Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương đã thuận lợi hạ sinh Hoàng tử, mẫu tử bình an."

Trái tim treo lơ lửng của Tiêu Trình rốt cuộc cũng được thả lỏng, giọng nói mang theo ý cười: "Thưởng!"

Các bà đỡ mừng rỡ khấu tạ hoàng ân, sau đó mặc cho tiểu Hoàng tử một bộ y phục mềm mại thoải mái, rồi dùng tã lót màu vàng kim bọc hắn lại cẩn thận, lúc này mới lui ra ngoài.



Cù Cẩm suy yếu khép hờ đôi mắt. Tiêu Trình bước đến bên giường, nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: "A Cẩm, nàng vất vả rồi."

Cù Cẩm nở nụ cười rực rỡ: "Ta nguyện ý."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com