Sống Lại Thành Trân Quý Trong Tay Đế Vương

Chương 79



Ý tưởng của Ngũ hoàng tử thật ra không nằm ngoài dự đoán của Mục Như Quy.

Hoặc là nói, Ngũ hoàng tử trong tay đã không có Kim Ngô Vệ, cũng chẳng có thiết kỵ huyền giáp, muốn bước lên ngôi vị hoàng đế, chỉ có ra tay trên người Lương Vương, mới có thể tìm được một cơ hội bước lên ngôi vị hoàng đế.

"Sao ngươi biết được?" Hồng Ngũ khiếp sợ vô cùng, nhưng vẫn giữ vẻ cảnh giác, "Chuyện bí mật như thế, vốn không nên để một tên thám tử mới lẻn vào phủ hoàng tử như ngươi biết được."

Bạch Lục cười khổ: "Ta cũng đâu phải cố ý đi thám thính."

Mặt Hồng Ngũ lộ ra vẻ khó hiểu.

"À, nói đến cũng buồn cười lắm." Bạch Lục gãi đầu, từ từ kể hết những chuyện đã xảy ra trước đây, "Ngày ấy ta mới vừa lẻn vào phủ Ngũ hoàng tử, nghĩ phải cố gắng cẩn thận chút, không để lộ dấu vết, nhưng không ngờ... ca kỹ Ngũ hoàng tử nuôi trong phủ bị bệnh rồi mất giọng, thuộc hạ... thuộc hạ bất đắc dĩ..."

Bạch Lục còn chưa nói hết những lời còn lại, Hồng Ngũ đã lộ biểu cảm bừng tỉnh hiểu ra.

Nhóm thuộc hạ bọn họ đi theo Mục Như Quy về cơ bản đều sở hữu những kỹ năng đặc biệt độc nhất vô nhị.

Bạch Lục có một khả năng đặc biệt —— y sẽ cải trang thành nữ, xướng tiểu khúc (*), điệu bộ thướt tha, thậm chí còn có thể sánh ngang với ca kỹ ở lầu Tần quán Sở.

(*) tiểu khúc, đoản khúc (小曲): bài hát hoặc giai điệu đơn giản và sôi động; bài hát dân ca

Bạch Lục giả thành gã sai vặt tầm thường, vừa mới bước vào phủ Ngũ hoàng tử, một cơ hội vô cùng lớn đã rơi từ trên trời xuống —— ca kỹ Ngũ hoàng tử nuôi trong phủ đã mất giọng, trái phải chẳng còn ai, tổng quản đành còn nước còn tát, để y thay thế.

"Ta..." Bạch Lục trái lo phải nghĩ, sợ là bẫy rập, cố gắng thoái thác, "Ta chỉ học sơ qua một ít thôi, sợ là sẽ làm bẩn tai Ngũ hoàng tử."

Tổng quản làm gì rảnh để ý nhiều như vậy?

Kể từ khi bệ hạ nói một câu tước đi khả năng kế vị của Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử cũng trở nên không còn giống như lúc ban đầu.

Tiền Thái tử đắm mình trong rượu, còn gã thì đắm mình trong tiểu khúc, suốt ngày nhốt mình trong phủ, nghe mấy bài nhạc phóng đãng (*).

(*) mị mị chi âm (靡靡之音): trích từ "Mười điều quấy" của Hàn Phi Tử thời Chiến Quốc. Thành ngữ này ban đầu ám chỉ âm nhạc thời Trụ vương, đồi trụy và phóng túng, khiến người ta đắm chìm trong lạc thú và bỏ bê việc nước, từ đó dẫn đến sự diệt vong của đất nước. Về sau, nó ám chỉ âm nhạc khiến người ta nản lòng. (theo Baidu)

Tổng quản chỉ muốn tìm một người chịu tội thay, thay mình hứng chịu lửa giận của Ngũ hoàng tử.

Sự xuất hiện của Bạch Lục vừa vặn giải quyết vấn đề cấp bách (*) của tổng quản.

(*) nhiên mi chi cấp (燃眉之急): tình hình khẩn cấp, cấp bách, giống như lửa cháy sém đến lông mày, cần được giải quyết ngay

Bạch Lục gầy hơn so với những nam tử bình thường, thay diễn phục chẳng khác nào không trâu bắt chó đi cày, khi đứng như vậy trên đài, thật đúng là y hệt (1).

Tổng quản lau mồ hôi trên trán, thừa dịp Ngũ hoàng tử chưa phát hiện khác thường, chuồn đi trước thật nhanh như thể lòng bàn chân bôi dầu.

Ông ta nghĩ, dù Bạch Lục có hát hay đến đâu, cũng tuyệt đối không thể so với những ca cơ trong phủ.

Nhưng Bạch Lục cũng không phải người bình thường, chỉ với một câu hát ngắn ngủi, đã khiến Ngũ hoàng tử cảm thấy hứng thú.

Bài y xướng vừa vặn là một vở nam hí (*) được truyền lại từ tiền truyền, kể về việc tranh đoạt ngai vàng.

(*) nam hí (南戲, kịch nam 戏文): vào thời Nam Tống, vùng đất Ôn Châu là nơi nổi danh về hí kịch, ca múa, nên đã sản sinh ra thể loại được gọi là Nam hí (hí kịch Nam Tống). Nó cũng được xem là một trong những tiền thân của Kinh kịch sau này.

Ngũ hoàng tử chỉ cảm thấy giọng hát của Bạch Lục tràn đầy bi thương, mỗi chữ mỗi câu đều đang hát về mình, thế nên đã vẫy lui hạ nhân, vừa nghe tiểu khúc vừa tự mình uống rượu, sau đó kể hết những chuyện mình muốn làm cho Bạch Lục nghe không sót một chữ.

Hồng Ngũ: "..."

Hồng Ngũ có hơi khó nói: "Ngũ hoàng tử có biết ngươi là nam không?"

Mặt Bạch Lục lộ vẻ nghi hoặc: "Có lẽ là biết?"

Hồng Ngũ: "..."

Hồng Ngũ chậm rì rì đút tay vào ống tay áo, không muốn để ý đến Bạch Lục nữa, xoay người nói với Mục Như Quy: "Vương gia, e là Ngũ hoàng tử muốn ra tay ở Li Sơn, chúng ta..."

"Không, hắn không chờ được." Mục Như Quy ngắt lời Hồng Ngũ, ngước mắt nhìn vương trướng ở xa xa, nói thẳng, "Trong hai ngày này thôi."

"Hai ngày này?" Hồng Ngũ ngạc nhiên thốt lên.

Bạch Lục lại cực kỳ tán đồng: "Trạng thái tinh thần của Ngũ hoàng tử không tốt, ta thấy, nếu chịu đựng thêm mấy ngày, chắc sẽ giống tiền Thái tử, điên điên khùng khùng."

"Vương gia, chúng ta có cần..." Hồng Ngũ vội vàng hỏi tiếp.

"Chúng ta không cần làm gì hết." Mục Như Quy thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng trên mặt Bạch Lục.

Bạch Lục: "?"

Mục Như Quy nghi ngờ nói: "Ngươi xướng tiểu khúc hay thật à?"

Bạch Lục: "??"

Mục Như Quy giơ tay vén màn xe lên: "Xướng một câu cho Vương phi nghe đi."

Bạch Lục: "..."

Bạch Lục cười khổ ngồi cạnh xe ngựa, xướng một bài cho Hạ Triều Sinh nghe giải buồn gần nửa ngày.

Hạ Triều Sinh nghe rất hứng thú, chia đồ ăn vặt Hạ Hoa làm cho người hầu bên cạnh, cả đám người nhìn chằm chằm Bạch Lục với đôi mắt trông mong, ngay cả Mục Như Quy cũng ngồi trong xe ngựa, vừa xoa eo cho Hạ Triều Sinh, vừa ngây người nghe.

Áp lực của Bạch Lục vô cùng lớn.

Y là người hầu bên cạnh Mục Như Quy, đương nhiên biết chuyện Vương phi có thai, cho nên so với khi ở trước mặt Ngũ hoàng tử, y xướng còn căng thẳng hơn, sợ làm tiểu Hầu gia được Vương gia đặt trên đầu quả tim bực.

Cũng may tính tình Hạ Triều Sinh tốt, hơn nữa quả thật Bạch Lục xướng không tệ, nên một buổi chiều này qua lại cả khách lẫn chủ đều vui, ngay cả khóe môi Mục Như Quy cũng vương ý cười.

Hồng Ngũ chờ Bạch Lục xướng xong, ưu sầu dựa vào cạnh xe ngựa, nói thầm: "Lúc trước có phải ta cũng nên đi học hát tuồng giống ngươi không?"

Bạch Lục bưng trà hoa Vương phi thưởng, uống vui vẻ đến mức mở cờ trong bụng (*): "Ngươi cho rằng muốn học là học được hả? Kỹ năng này phải dựa vào thiên phú."

(*) tâm hoa nộ phóng (心花怒放): vui sướng ngất ngây, mở cờ trong bụng, vui mừng khôn xiết

"Được rồi, đừng khoe khoang nữa." Hồng Ngũ nhìn y là đã thấy chán, xua tay đuổi người đi, "Chúng ta đều có thể cố gắng làm việc cho Vương gia và Vương phi, đã tốt hơn bất kỳ điều gì khác."

Đáy mắt Bạch Lục hiện lên một chút buồn bã, hiển nhiên đã nhớ tới Hắc Thất đã bị Mục Như Quy đưa đến biên quan.

Nhưng y cũng ủng hộ cách làm của Vương gia, nên cũng không nói gì, ngược lại còn cong khóe môi, trêu ghẹo nói: "Ta đi rồi, ngươi cần phải suy nghĩ cho cẩn thận làm sao để khiến Vương phi (*) vui vẻ... Trong bụng Vương phi chính là..."

(*) khúc này là Vương gia mà tui nghĩ chắc phải là Vương phi chứ nhỉ, nên tui xin phép sửa thành Vương phi nhe

Hồng Ngũ nghe vậy, chẳng còn tâm tình trả lời, âu sầu ngồi xổm trước xe ngựa.

Lương Vương cũng đang âu sầu.

Lão phát hiện bản thân đã quá ỷ lại vào tiên đan, vừa mới bước vài bước ra khỏi thành Thượng Kinh, đã ăn gần hết (*) tiên đan mang theo, ngay cả hộp gỗ trong ống tay áo của Trường Trung cũng bị lão vét sạch.

(*) thất thất bát bát (七七八八): gần xong, sắp xong; đủ thứ, lộn xộn

"Sao lại không còn?" Lương Vương khiếp sợ vô cùng.

Ở trong hoàng thành, lão muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, trong cung thậm chí còn có đạo sĩ thường trú, chuyên luyện chế đan dược.

Thế nên Lương Vương không biết, tiên đan cũng sẽ có lúc ăn hết.

"Trường Trung, ngươi mau cho người ra roi thúc ngựa chạy về trong cung, lấy chút tiên đan tới cho trẫm!" Lương Vương nôn nóng đến mức đi qua đi lại trong vương trướng, đôi tay chắp sau người, lẩm bẩm như bị thần kinh, "Không được, mang những đạo trưởng đó đến đây luôn cho trẫm... Đúng, bảo nhóm đạo trưởng cùng đến Li Sơn tham gia săn thú!"

Đạo sĩ trong cung không phải đạo sĩ ở Huyền Thiên Quan trên Kim Sơn.

Đạo sĩ trong Huyền Thiên Quan kiêu ngạo, chỉ khi nghi thức tế lễ trong hoàng tộc diễn ra thì mới xuống núi vào cung, thời gian còn lại đều ở trên Kim Sơn, vẽ bùa tu luyện.

Thiên Khôn đạo nhân không theo đuổi danh lợi, cũng không quan tâm đến vàng bạc châu báu, thế nhưng Huyền Thiên Quan vẫn là đạo quan thiên hạ đệ nhất. Dù các đạo quan khác không cam lòng, cũng không có cách nào vượt qua Huyền Thiên Quan về thanh danh. Thế nên sẽ luôn có những kẻ lắm chuyện, dùng những thủ đoạn không chính đáng (*), ý đồ lấy lòng Lương Vương.

(*) 好事 nghĩa là chuyện tốt, cũng có nghĩa là lắm chuyện, hay bày chuyện; đường ngang ngõ tắt (歪门邪道) chỉ những hành vi không chính đáng

Chính là vì vào cung, nên các đạo sĩ ở Hải Toại Nguyệt mới bắt đầu nghiên cứu đan dược.

Bọn họ vắt hết óc nghiên cứu hơn mười năm, cuối cùng cũng lọt vào mắt Lương Vương.

Thiên Khôn đạo nhân âm thầm khịt mũi coi thường chuyện này.

"Ăn mấy viên đan dược là có thể kéo dài tuổi thọ, mọc cánh thành tiên, vậy mấy đệ tử chúng ta tu hành gian khổ vì cái gì?" Thiên Khôn đạo nhân nói cực kỳ chính trực, nếu trong tay không xách theo một con gà ăn mày mập mạp, lời này có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn.

Tuy nhiên, đệ tử của Thiên Khôn đạo nhân tin tưởng lời nói của sư phụ không chút nghi ngờ.

Nhưng bọn họ cũng sẽ không khờ dại đến mức đến trước mặt Lương Vương, nói tiên đan vô dụng.

Chưa kể, Huyền Thiên Quan không can thiệp vào triều cục, không can dự vào việc tranh giành giữa các đảng phái, dù cho có thật sự đặt chân vào triều chính, một kẻ hèn thay đổi giữa chừng như đạo quan Hải Toại Nguyệt, nếu không nghiên cứu ra "tiên đan", ngay cả tên bọn họ còn chưa nghe tới, không xứng để Huyền Thiên Quan tự hạ thấp giá trị đi đối phó.

Vì thế Hải Toại Nguyệt và Huyền Thiên Quan nước sông không phạm nước giếng nhiều năm, cũng bình an không có việc gì.

Đạo sĩ ở Hải Toại Nguyệt cũng không ngu ngốc, ở trước mặt Lương Vương chỉ nói mình giỏi luyện đan, im bặt không nhắc tới việc bói toán hiến tế, dùng hành động thực tế để chứng minh, Hải Toại Nguyệt sẽ không cạnh tranh với Huyền Thiên Quan.

Bọn họ đây là đầu hàng trước.

Trong lòng Lương Vương cũng có một cán cân.

Khi có quốc gia đại sự, truyền thống của vương triều Đại Lương là hiến tế trên Huyền Thiên Quan.

Ngay cả bản thân Lương Vương cũng không quá hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng quy củ chính là quy củ.

Cũng chính bởi vì quy củ đó, khiến cho Huyền Thiên Quan sừng sững đứng trên Kim Sơn, trăm năm không ngã.

"Bệ hạ, dù các đạo trưởng ở Hải Toại Nguyệt đến Li Sơn, không có lò luyện đạn và dược liệu, cũng không thể luyện ra tiên đan mà ngài muốn ăn!" Trường Trung mặt ủ mày chau nói, "Đan dược thường ngày ngài sử dụng, dù cho đều cùng một bếp lò ra tới, cũng phải chọn ra một hai viên để bọn nô tài ăn trước, xác nhận không độc mới có thể đặt ở trước mặt ngài."

"Chẳng phải chỉ là thử độc thôi à?" Lương Vương tùy tiện chỉ vài người trước doanh trướng, "Chọn bọn họ đi."

Các tướng sĩ ngoài trướng cũng không biết bản thân đã thành vật hi sinh cho Lương Vương, cách một lớp lều trại, hưng phấn hành lễ về phía Lương Vương.

Trường Trung còn muốn khuyên tiếp: "Bệ hạ, lò luyện đan vừa lớn vừa nặng như vậy, dù ngài thật sự phái người chuyển bếp lò đến, các đạo trưởng cũng không có chỗ để có thể luyện đan!"

Lương Vương không cam lòng lắc đầu: "Không, không đâu... Nhất định sẽ có cách."

"Bệ hạ, ngài để lão nô đi kiểm kê trước đi ạ." Trường Trung thấy vẻ mặt lão hoàng đế hoảng hốt, giọng điệu điên cuồng, biết lão đã lên cơn nghiện, vội vàng tìm một lý do thích hợp, chạy ra khỏi vương trướng.

Nhưng ông ta không chạy về phía xe liễn đi theo, mà trực tiếp chạy như bay về phía xe ngựa của Cửu Vương gia, ngay cả thân hình cũng không kịp che giấu.

"Vương gia, Nội Thị Giám bên cạnh bệ hạ..." Hồng Ngũ tinh mắt, là người đầu tiên nhìn thấy Trường Trung.

Vừa dứt lời, Trường Trung thở hổn hển đã chạy vội tới trước mắt: "Thị vệ Hồng Ngũ, mau... mau nói với Vương gia, sự tình có biến, thành bại tùy thuộc vào một nước đi này!"

Màn xe của xe ngựa đột nhiên bị người ở bên trong vén lên.

Người vén màn xe lên không phải là Mục Như Quy, mà là Hạ Triều Sinh đang khiếp sợ: "Ngũ hoàng tử điện hạ định ra tay sao?"

Trường Trung nghẹn họng.

Bên hông Hạ Triều Sinh nhanh chóng bị hai cánh tay rắn chắc quấn quanh.

Mục Như Quy bất lực thở dài: "Cơ thể em không dễ chịu, nằm xuống đi."

Nói xong, làm bộ định xuống xe.

Trong lòng Hạ Triều Sinh giật thót, loáng thoáng cảm thấy nghiệp lớn của Cửu thúc đã đi đến thời khắc mấu chốt nhất, trái tim cũng không khỏi hoảng loạn theo.

Nhưng thật ra cậu không lo Cửu thúc sẽ thất bại.

Trong điều kiện tồi tệ như ở kiếp trước, Mục Như Quy cầm một bàn cờ nát vẫn đạt đến vị trí cửu ngũ chí tôn, hiện giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió Đông (*), Hạ Triều Sinh chỉ chờ một kết quả.

(*) Vạn sự câu bị, chỉ khiếm đông phong (万事俱备, 只欠东风): xuất phát từ Tam quốc diễn nghĩa, kể về trận Xích Bích, khi Chu Du đã chuẩn bị mọi thứ để đốt cháy quân tào, chỉ thiếu mỗi gió Đông. Về sau, câu này dùng để diễn tả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, trừ điều kiện quan trọng cuối cùng.

Cậu biết lần từ biệt này, khi trở về, Cửu thúc rất có thể không còn là Cửu thúc của mình nữa.

"Nghĩ gì thế?" Mục Như Quy thấy Hạ Triều Sinh như lạc vào cõi thần tiên, theo thói quen giơ tay vuốt chóp mũi cậu.

Hạ Triều Sinh mất mát rũ mi mắt xuống, cắn môi, lẩm bẩm: "Cẩn thận."

Vào thời khắc mấu chốt, Mục Như Quy vẫn không giỏi nói chuyện, dù phát hiện cậu bất an, nhưng vẫn không biết nên nói gì để an ủi.

Hồng Ngũ ôm giáp đen tới.

Mục Như Quy nhận lấy, tự mình mặc vào, trước khi rời đi, một làn gió xuân lướt qua gò má.

Hắn đột nhiên nhanh trí, sải bước đến cạnh xe ngựa, đè gáy Vương phi nhà mình, hôn lên.

"Ta hứa với em, tuyệt không làm... kẻ cô đơn."

Editor có lời muốn nói:

(1) cái chỗ này trong raw là "那么一回事", mình search thì ý nó nói là "thì cũng vậy thôi/thì là vậy đó", dùng để biểu thị sự đồng ý với câu nói mà người trước đó nói đúng, ví dụ như "Mày không đi tiệc với tao thật hả?" "Ừ, thì là vậy đó."; hoặc là kiểu "Không đi chơi đâu, hôm nay mưa đó, mai đi." "Thì cũng vậy thôi, mai cũng dự báo mưa mà.". Ý ở đây chắc nói là Bạch Lục mặc đồ nữ, đứng trên đài chẳng khác gì mấy bà ca kỹ trong phủ của Ngũ hoàng tử. Từ điển Cambridge hiển thị cụm này đồng nghĩa với cụm "that's about the size of it" trong tiếng Anh nên mình lấy định nghĩa theo đó luôn. Mình không biết tiếng Trung nên nếu sai thì mọi người chỉ mình với nha hu hu.