Sống Lại Thành Trân Quý Trong Tay Đế Vương

Chương 80



Điều Hạ Triều Sinh lo lắng đâu phải chỉ là chuyện làm kẻ cô đơn?

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu nhớ lại dáng vẻ của Cửu thúc sau khi đăng cơ ở kiếp trước.

Thật cao ngạo, cũng rất cô đơn.

Hạ Triều Sinh bất an cào cào ngón tay, an ủi bản thân, sống lại một đời, đủ thứ chuyện xưa kia sớm đã được viết lại, rối rắm chuyện quá khứ cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng cậu lo lắng cho Cửu thúc, đương nhiên không có cách nào an tâm, ngay cả Hạ Hoa hầu hạ ở một bên cũng phát hiện sự khác thường của cậu.

"Tiểu Hầu gia, Vương gia cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Thị nữ dùng cái cớ vụng về nhất, an ủi cậu, "Ngài nghỉ ngơi một chút đi, nói không chừng ngủ một giấc dậy, Vương gia đã quay lại rồi."

Hạ Triều Sinh gật gật đầu, nhưng sao có thể ngủ được đây?

Lòng bàn tay cậu rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu thất thần nhìn theo bóng dáng Mục Như Quy rời đi, lẳng lặng thở dài.

Mục Như Quy bước đến cạnh vương trướng, thấy một bóng người xa lạ.

Người nọ ăn mặc như một tiểu thái giám hầu hạ, đi như bay, mắt thấy sắp biến mất trong bóng đêm dần lan rộng, Hồng Ngũ bên cạnh Mục Như Quy đột nhiên bước ra ngoài.

Một tiếng động nhỏ vang lên trong gió, Mục Như Quy thu hồi tầm mắt, vén màn vương trướng lên, trực tiếp đi vào.

Lương Vương khao khát tiên đan đang ôm một hộp gỗ không rõ lai lịch, ánh mắt si mê.

Lão nhìn thấy Mục Như Quy, phản ứng đầu tiên vậy mà không phải chất vấn vì sao hoàng đệ của mình không báo trước đã xông vào vương trướng, mà là giấu hộp gỗ vào trong lòng, lớn tiếng nói: "Đây là của trẫm, không được cướp!"

Khóe môi Mục Như Quy treo một vẻ châm biếm, hắn quỳ một gối xuống đất: "Hoàng huynh."

Lương Vương hoảng hốt hoàn hồn: "Cửu đệ?"

Hồng Ngũ vén vương trướng lên, ném tiểu thái giám lén lút xuống đất.

"Người này... Người này không phải là kẻ vừa mới đưa tiên đan cho trẫm sao?" Lương Vương ôm hộp gỗ trong tay, đột nhiên căng thẳng, "Cửu đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mục Như Quy nghe vậy, thong thả ung dung nói: "Hoàng huynh không nên ăn tiên đan."

"Vì sao?!"

"Trong hộp gỗ không chỉ có một viên đan dược, hoàng huynh cho hắn ăn một viên, sẽ biết ngay lời thần đệ nói là có ý gì."

Lương Vương nghi hoặc đánh giá tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, có hơi luyến tiếc tiên đan trong hộp gỗ. Nhưng cuối cùng, bản năng sinh tồn đã thắng thế. Lương Vương khom người, che hộp gỗ lại, do dự bước từng bước một đến bên cạnh tiểu thái giám.

Trán tiểu thái giám toát mồ hôi lạnh to như hạt đậu, run như cầy sấy.

"Viên này... Không được, vẫn là viên này đi." Trán Lương Vương cũng toát mồ hôi, nhưng không phải vì căng thẳng, mà là khó xử.

Từng viên tiên đan đen thui trong mắt Lương Vương như thể còn quý giá hơn cả hạt châu làm bằng vàng, chọn lựa nửa ngày, vậy mà chẳng nỡ bỏ viên nào.

Trên mặt Hồng Ngũ dần dần lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, chỉ có mỗi Mục Như Quy là vẫn bình tĩnh ung dung, tựa như chuyện Lương Vương lựa chọn chẳng liên quan gì đến mình.

Cuối cùng, Lương Vương vẫn nhịn đau chọn ra một viên tiên đan từ trong hộp, do dự nhét vào miệng tiểu thái giám. Vẻ mặt lão đầy đau đớn, làm cho sắc mặt tiểu thái giám càng thêm tái nhợt.

Tiểu thái giám không chịu ăn.

Ánh mắt Lương Vương tối đen, rốt cuộc cũng tin vào lý do "tiên đan có vấn đề" kia, lão nắm lấy gáy tiểu thái giám, nhét đan dược vào trong.

"Ư ư." Tiểu thái giám lập tức che cổ lại ngã xuống đất, thở dốc không thành tiếng, miệng lập tức sùi bọt mép, hôn mê nằm trên đất.

"Có độc?!" Lương Vương liên tục lùi vài bước, hoảng sợ vứt hộp gỗ trong tay xuống đất.

"Hoàng huynh, thuốc này dùng một lần sẽ không đến mức mất mạng, nhưng nếu dùng nhiều lần..." Mục Như Quy ra hiệu cho Hồng Ngũ kéo tiểu thái giám ra ngoài.

Hồng Ngũ làm theo.

Mục Như Quy nói tiếp: "Nhiều lần, sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng."

"Là ai muốn hại trẫm?!" Dù Lương Vương có ỷ lại vào đan dược như thế nào, cũng quan tâm tính mạng của bản thân hơn, lão lập tức kêu Kim Ngô Vệ vào vương trướng, "Nhanh, đi tra xem tên thái giám kia từ đâu tới?"

Thống lĩnh Kim Ngô Vệ, Ngôn Dụ Hoa, quỳ trên mặt đất, ngơ ngác liếc mắt nhìn Mục Như Quy một cái, rồi cúi đầu nói với Lương Vương: "Bệ hạ, thuộc hạ có tội, người này nhìn quen, nên thuộc hạ không có lên tiếng ngăn cản..."

"Nhìn quen?!" Lương Vương trợn tròn mắt, "Lẽ nào là nô tài bên cạnh trẫm?"

"Hồi bẩm bệ hạ, hình như thuộc hạ đã gặp người này bên cạnh Ngũ hoàng tử điện hạ."

Hai mắt Lương Vương tối sầm, thậm chí chẳng có chút nghi ngờ: "Ngũ hoàng tử... Đúng là con trai ngoan của trẫm!"

Ở trong mắt Lương Vương, trên người Mục Như Húc chảy dòng máu người Địch, dù gã có là đứa con ruột thịt của lão, là hoàng tử đường đường chính chính của Đại Lương, đáy lòng lão vẫn tồn tại chút hoài nghi.

Hiện giờ, chút hoài nghi đó đã trở thành sự thật.

"Trẫm không chỉ có mỗi một đứa con trai này!" Lương Vương nổi trận lôi đình, bởi vì không ăn được tiên đan mà càng thêm điên cuồng, "Đi, truyền ý chỉ của trẫm! Ngũ hoàng tử, Mục Như Húc, hành xử không đúng mực... Từ hôm nay trở đi, biếm làm thứ dân, không còn là con trai của trẫm nữa!"

"Bệ hạ..." Trường Trung khoan thai tới muộn đúng lúc xốc vương trướng lên, nghe vậy, ông ta lắp bắp kinh hãi, quỳ xuống đất khuyên giải an ủi, "Bệ hạ, Ngũ hoàng tử điện hạ tốt xấu gì cũng là con trai của ngài..."

Nội Thị Giám không mở miệng còn đỡ, một khi mở miệng thì chọc thẳng vào nỗi đau của Lương Vương.

Ngay cả con trai ruột thịt của lão còn muốn mưu hại lão, trong hoàng thành này còn ai có thể tin được đây?

...Còn có Mục Như Quy.

Lương Vương chưa bao giờ cảm kích cái chân bị thương của Mục Như Quy như bây giờ.

Chính cái chân bị thương đó đã chặt đứt cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế của Mục Như Quy, cũng tránh được hiềm khích giữa huynh đệ bọn họ.

Lương Vương nhìn Mục Như Quy khoác giáp đen, ánh mắt đầy vẻ tôn trọng.

Mục Như Quy không hề dao động, vẫn lạnh lùng đứng tại chỗ, mắt nhìn thẳng, tựa như tất cả mọi chuyện xảy ra trong vương trướng không liên quan đến mình.

Đáy lòng Lương Vương càng thêm tự đắc.

Mấy năm nay, lão đã sắp xếp cho Mục Như Quy ở ải Gia Hưng, có thể bảo vệ giang sơn Đại Lương, rồi gả tiểu Hầu gia của phủ Trấn Quốc Hầu vào phủ Vương để kiềm chế thế lực của phủ Vương.

Lương Vương cảm thấy bản thân đúng là đế vương có năng lực kiểm soát và cân bằng quyền lực nhất từ cổ chí kim.

"Cửu đệ, trẫm đã có ý định lập Thập nhất hoàng tử làm Thái tử, đến lúc đó, trẫm chỉ tin tưởng để ngươi chăm sóc con trai của trẫm." Lương Vương buông một câu vô cùng đơn giản, như thể đã gửi gắm đứa con côi của mình.

Mà Lương Vương cũng phát hiện ra lời nói không ổn, nhíu mày lại, khoanh tay cười to: "Chẳng qua, long thể trẫm khỏe mạnh, sợ là vài năm tới cũng không cần dùng đến ngươi."

Hồng Ngũ đứng phía sau Mục Như Quy không nhịn được trợn mắt.

Nói như thể Vương gia của bọn họ mấy năm nay đều ăn ở không vậy.

Ai không biết có hơn phân nửa biên giới của Đại Lương đều là do Vương gia chinh phục?

Lương Vương tự cho là mình săn sóc nói chuyện với Mục Như Quy, ánh mắt liên tục liếc ra ngoài vương trướng.

Mục Như Quy biết Lương Vương đang lên cơn nghiện thuốc, cũng không nói nhiều, chờ Hồng Ngũ xách theo tiểu thái giám đã tỉnh táo lại quay về, mới mở miệng: "Hoàng huynh, nghe hắn nói chút đi."

"Nói đi!" Trong lòng Lương Vương đã khẳng định chứng cứ phạm tội của Ngũ hoàng tử, cũng không lo tiểu thái giám sẽ nói ra chuyện gì khiến người ta sợ hãi, lập tức vỗ án, "Nếu biết chuyện không báo, trẫm có rất nhiều biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết!"

Tiểu thái giám mặt cắt không còn giọt máu đã trải qua một hồi bị thiết kỵ huyền giáp ép hỏi, sống không bằng chết, hiện giờ nghe được lời uy hiếp của Lương Vương, không chút do dự nói hết mọi chuyện, không chỉ nói ra kẻ đứng sau là Ngũ hoàng tử, còn nói Ngũ hoàng tử đắm mình nghe nhạc trong phủ, suốt ngày càu nhàu, oán trách Lương Vương, căn bản chưa từng tự kiểm điểm dù chỉ một lần.

Lương Vương cực kỳ tức giận.

"Nó sao xứng làm thứ dân? Đi, đón Thập nhất hoàng tử từ trong hoàng thành ra cho trẫm! Trẫm muốn Ngũ hoàng tử làm trâu làm ngựa cho Như Ý, làm nô tài thấp kém nhất!"

Khi Lương Vương tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không hạ một ý chỉ hoang đường như vậy, nhưng hôm nay, lão đã bị tiên đan tra tấn đến mức cả người khô nóng, suýt nữa không xong, thế nên đan dược mà Mục Như Húc đã bỏ thuốc, Lương Vương nhìn sao cũng không thấy vừa mắt.

Mục Như Quy trước sau không nói một lời, thống lĩnh Kim Ngô Vệ càng không lên tiếng phản bác cái cớ của Lương Vương.

Ngôn Dụ Hoa ra hiệu cho tướng lĩnh phía sau mang Mục Như Ý ra khỏi hoàng thành.

Qua lại như thế một hồi, trời đã tối hẳn.

Khi tiểu hoàng tử gãy một chân được Kim Ngô Vệ đưa từ trong hoàng thành đến vương trướng, Lương Vương đã nổi điên vì không được ăn tiên đan, nằm liệt trên sập, hít vào nhiều, thở ra ít.

Lão đã dùng đan dược lâu dài, sớm đã tổn thương đến gốc rễ, còn không được bồi bổ, bề ngoài nhìn khỏe mạnh cường tráng, thật ra bên trong đã mục ruỗng, hiện giờ ngã xuống, đã không còn hy vọng bò dậy nữa.

Lương Vương vậy mà vẫn cảm thấy cơ thể không có sức lực là vì chưa dùng tiên đan.

Lúc Thập nhất hoàng tử được các cung nhân dìu vào vương trướng, lão vẫn còn đang bất mãn oán giận: "Đạo trưởng của Hải Toại Nguyệt đâu?"

Các cung nhân đi vào theo Thập nhất hoàng tử cung kính trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, các đạo trưởng đang chỉnh sửa lại đan dược ở trong cung, sẽ tới ngay ạ."

Nói là chỉnh sửa lại đan dược, nhưng thật ra là khuân vác lư hương, tắm gội thay quần áo, dâng hương cầu khẩn, hôm nay có thể ra cung hay không đều là một vấn đề.

Nhưng các cung nhân ai dám nói thật trước mặt Lương Vương đang hấp hối chứ?

Bọn họ đi theo Thập nhất hoàng tử ra cung, đương nhiên là người do Hải phi sắp xếp, cũng biết Thập nhất hoàng tử dựa vào Mục Như Quy, cho nên khi nói xong thì lén lút dìu tiểu hoàng tử đến bên cạnh Cửu Vương gia.

Mục Như Ý còn nhỏ tuổi, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, dù ngày thường sợ hãi Mục Như Quy, nhưng giờ phút này cũng đối xử với hắn như Cửu thúc: "Cửu hoàng thúc, phụ hoàng người..."

Mục Như Quy vỗ nhẹ vào bả vai của Thập nhất hoàng tử, cố gắng an ủi: "Đừng sợ."

Thập nhất hoàng tử cắn cắn môi: "Con muốn gặp tiên sinh."

Mục Như Quy kiên nhẫn sửa lại cho đúng: "Là Cửu hoàng thẩm."

"Tiên sinh..."

"Cửu hoàng thẩm."

"Hu hu."

"Cửu hoàng thẩm."

Ngôn Dụ Hoa đứng ở một bên lòng nóng như lửa đốt nghe vậy, hoàn toàn cạn lời, cảm thấy bản thân lo lắng không đầu không đuôi.

Cửu Vương gia người ta không hề lo lắng, còn có tâm tình đùa giỡn với tiểu hoàng tử, y đứng đây lo lắng cái gì chứ?

Mục Như Quy không lo lắng, đương nhiên là vì trong lòng biết Lương Vương không còn nhiều thời gian.

U mê đan dược quá mức, sao có thể sống lâu được?

Quả nhiên, các thái y lũ lượt kéo tới, thay phiên nhau bắt mạch cho Lương Vương, rồi tất cả đều quỳ xuống đất, im lặng đổ mồ hôi lạnh.

"Vương gia." Ngôn Dụ Hoa thấy thế, lập tức bước ra, quỳ trên mặt đất khẩn cầu, "Bệnh tình bệ hạ nguy kịch, xin ngài chủ trì đại cục!"

Vốn trong vương trướng cũng chỉ có vài người tỉnh táo, các thái y căn bản không quan tâm đến triều chính, chỉ cảm thấy thống lĩnh Kim Ngô Vệ nói không sai, cũng khẩn cầu theo.

Thậm chí còn có người ỷ vào việc bệ hạ không tỉnh táo, nói thẳng sự thật: "Vương gia, tình huống của bệ hạ cực kỳ nguy hiểm, đã đến lúc phải đưa ra quyết định!"

Quyết định cái gì?

Đương nhiên là quyết định người được chọn làm Thái tử.

Thật ra cũng không có nhiều lựa chọn.

Hai ý chỉ liên tiếp không chỉ biếm Ngũ hoàng tử làm thứ dân, mà còn biến thành hạ nhân của Thập nhất hoàng tử, mà bệ hạ trước đó cũng đã biểu hiện rõ ràng thái độ nghiêng về phía Thập nhất hoàng tử, cho nên hôm nay xin Cửu Vương gia đứng ra cũng chỉ vì một di chiếu thôi.

Mục Như Quy nhướng mày, vén quần áo lên, đi đến trước sập, hắn đứng thẳng người, rũ mắt nói: "Hoàng huynh."

Mục Như Quy cũng không mảy may có chút tình nghĩa huynh đệ với Lương Vương.

Huynh đệ thiên gia, hoàng quyền phú quý, làm gì còn chỗ cho tình nghĩa gì đó?

Những chuyện Mục Như Quy đã từng trải qua chẳng qua chỉ là những chuyện mà các hoàng tử của các đời đều có thể trải qua, ngay cả hắn cũng lười nhớ lại.

Nhưng Lương Vương tuyệt đối không nên, cực kỳ không nên chạm đến vảy ngược của hắn —— Hạ Triều Sinh.

Nếu không phải vì Hạ Triều Sinh, Mục Như Quy có lẽ sẽ nhẫn nhịn thêm mấy năm, nếu trong số mấy vị hoàng tử của Lương Vương có một người hiền đức, hắn thậm chí sẽ từ bỏ ý nghĩ đó.

Làm gì được, làm gì được đây.

Chẳng làm gì được.

Mệnh của hắn quá tôn quý, dù không muốn ngôi vị hoàng đế, đến phút cuối cùng, ngôi vị hoàng đế vẫn rơi vào tay hắn.

"Cửu đệ..." Trước mắt Lương Vương hiện lên vài tia sáng, lão đột ngột tỉnh táo lại, như thể hồi quang phản chiếu, bỗng dưng đứng dậy, thấy rõ người ở trước sập.

—— Cửu Vương gia của Đại Lương, cũng là đệ đệ ruột của lão, Mục Như Quy.

Lương Vương nhìn cái tay tiều tụy của mình, rồi nhìn Mục Như Quy với khí chất hơn người, đáy mắt xuất hiện sự ghen ghét sâu đậm.

Đúng vậy, ghen ghét.

Kể từ lúc sinh ra, lão đã ghen ghét Mục Như Quy.

Lão ghen tị mẫu phi của Mục Như Quy được phụ hoàng hết mực yêu thương, ghen ghét Mục Như Quy vừa mới sinh ra đã nhận được toàn bộ sự yêu chiều của phụ hoàng đã chẳng còn sống được bao lâu.

Lòng đố kỵ khiến người trở nên điên cuồng.

Lương Vương hận không thể trực tiếp bóp chết Mục Như Quy trong tã lót, nhưng bên cạnh lão còn có rất nhiều "huynh đệ" như hổ rình mồi. Lão không có sức lực và tinh thần, cũng không cần thiết phải quan tâm trước đến một đứa con nít tay trói gà không chặt.

Lương Vương đối phó với các vị huynh đệ nhiều năm, cuối cùng cũng ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế, sau đó đột nhiên phát hiện, Mục Như Quy trưởng thành.

Lão đã rất khó khăn khi tìm một cái lý do chính đáng để đệ đệ đi tìm cái chết.

Vì thế, Lương Vương nhét Mục Như Quy vào biên quan.

Ải Gia hưng của Đại Lương mấy năm liên tục đều chìm trong ngọn lửa chiến tranh, cực kỳ lạnh giá và khổ cực.

Lương Vương muốn Mục Như Quy chết trong chiến hỏa.

Đáng tiếc, Mục Như Quy không có.

Không chỉ không có, hắn còn trở thành chiến thần hoàn toàn xứng đáng của Đại Lương.

Lương Vương hoảng sợ, mắt thấy danh tiếng của Mục Như Quy ở Thượng Kinh □□ nước lên thì thuyền lên (*), lão bèn dùng lý do đơn giản nhất, cũng là cách độc ác nhất, phá hủy danh dự của Mục Như Quy.

(*) nước lên thì thuyền lên (水涨船高): sự vật phát triển thì những gì tùy thuộc vào nó cũng phát triển theo.

Lão sai người lan truyền tin đồn, nói Mục Như Quy đã đưa đèn lồng da người và bè xương người đến hoàng thành, nói thiết kỵ huyền giáp tàn bạo và độc ác.

Một truyền mười, mười truyền trăm, Mục Như Quy còn chưa trở thành chiến thần, đã trở thành sát thần.